Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 17

 Miyano Shiho cố gắng khiến bản thân thật mờ nhạt giữa đám đông, nhưng gần như vô ích. Lí do chính là vì cô có một vẻ đẹp khác lạ, lại còn cực kì giỏi giang. Những tấm thiệp xanh đỏ đi kèm đủ các loại hoa được gửi đến từ những người hâm mộ bí mật chất đống trên bàn làm việc của cô, khiến Shiho chết ngạt trong căn phòng chẳng lấy gì làm rộng rãi này. 

Không chỉ sinh viên trong trường, mà cả những giáo sư, tiến sĩ từng dạy dỗ Shiho cũng đều yêu thích cô, nói cô là học trò xuất sắc nhất họ có được trong suốt những năm đứng lớp. Shiho đã đạt điểm tối đa khi thi vào cả khoa Hóa học và khoa Sinh học của Havard khi mới mười bốn tuổi, và sắp tới đây sẽ tốt nghiệp khi bước sang tuổi mười sáu.

Nhưng Shiho không hề tận hưởng chuyện đó. Cô ghét trở thành tâm điểm của sự chú ý, và chỉ thích làm ổ trong phòng thí nghiệm, tập trung làm nghiên cứu. Cô không quan tâm rằng mình có thể cảm thấy cô đơn, và không có lấy một người bạn. Dù sao thì trước giờ cô vẫn luôn chỉ có một mình, và làm việc một mình cũng luôn có hiệu quả tốt hơn.

Và bây giờ, một tháng trước lễ tốt nghiệp, cũng chỉ có mình cô ngồi ở nơi này đợi kết quả của thí nghiệm trong dự án đang thực hiện. Bên cạnh hàng núi tài liệu và sổ sách, là một cốc cà phê đã được rót đầy nhiều lần. Những dòng chữ trên tập giấy cô đang đọc mờ dần đi, và cứ rời rạc dần ra. Cô cảm thấy mí mắt mình sụp xuống, và...

"Ai-chan?"

Và cô lại xuất hiện ở đây. Công viên giải trí có tên 'Tropical Land'.

"Ai-chan!" Giọng nói vừa nãy lại vang lên rõ ràng, như thể chủ nhân của nó đang đứng ngay cạnh cô vậy.

Bằng cách nào đó cô biết người đó đang gọi mình, dù Ai không phải tên cô. Ai.... Cái tên này là một manh mối quan trọng. Để tìm ra người gọi cô là ai.

Shiho dáo dác nhìn xung quanh, cố định hướng nơi giọng nói đó phát ra, nhưng xung quanh cô, khắp nơi đều là người với người, và bọn họ luôn tập trung trong câu chuyện của mình, không hề nghe thấy hay nhìn thấy cô.

"Cậu ở đâu?" Cô gọi, hơi thất vọng khi giọng nói đó cứ nhỏ dần đi. "Đừng đi!"

"Shiho?"

Shiho thầm thì từng chữ rời rạc.

"Dậy đi."

Cô lờ mờ thấy ai đó đang lắc nhẹ vai mình. Cô đang ở đâu nhỉ? Đúng rồi, phòng nghiên cứu, và thí nghiệm...

Thí nghiệm! Cô giật mình mở bừng mắt và nhìn thấy vị giáo sư hướng dẫn của mình, giáo sư William, đang lo lắng nhìn cô.

"Chúa ơi! Em lại ngủ quên, kết quả thí...?"

Giáo sư William là một người đàn ông trung niên có mái tóc xám, đặt một bàn tay lên vai cô trấn an. "Bình tĩnh nào. Thầy đã nghiệm thu kết quả rồi. Không phải thầy đã dặn em đừng làm việc muộn nữa sao?" Ông càu nhàu vẻ không hài lòng, nhướn mày nhìn cốc cà phê trống rỗng. "Đổ đầy năm hay sáu lần rồi?"

"Năm lần ạ." Shiho miễn cưỡng thú nhận.

Giáo sư William bắt đầu tuôn một tràng dạy dỗ rằng caffeine có tác dụng xấu như thế nào, đặc biệt là khi cô còn chưa ăn tối. Nhưng cô không thực sự lắng nghe vì mải nghĩ đến giấc mơ vừa rồi.

Tropical Land. Cô chưa bao giờ tới đó, nhưng từ năm mười tuổi, nó bắt đầu xuất hiện trong những giấc mơ của cô, cùng với giọng nói của một cậu bé, và cái tên đó, Ai...Vừa có vẻ xa lạ mà cũng vừa quen thuộc, như là tên của một người bạn cùng lớp từ lâu lắm rồi mà mới chỉ nói chuyện vài lần.

Cô cần phải biết giấc mơ đó có ý nghĩa gì, và giọng nói đó, nó luôn ghim sâu trong tâm trí cô, rõ ràng và thân thuộc, nhưng cô vẫn mãi không thể nhớ ra mình đã nghe thấy nó ở đâu.

Chị Akemi thường xuyên tới thăm cô, từ sau khi tổ chức sụp đổ. Và khi Shiho kể cho chị ấy nghe về những giấc mơ đó, có vẻ như Akemi biết điều gì đó. Ban đầu, Akemi có vẻ rất ngạc nhiên khi cái tên 'Ai' được nhắc đến, và chút bối rối đó nhanh chóng biến mất trước khi chị ấy nở một nụ cười tỏ vẻ bí ẩn. "Tropical Land...nó ở Tokyo. Có lẽ em sẽ tìm ra câu trả lời ở Nhật Bản, Shiho-chan."

"Shiho, Shiho, em có nghe thầy nói không đấy?" Giáo sư William vẫy vẫy tay trước mặt cô.

"Vậy, em đã quyết định chưa?"

"Gì ạ?"

"Lời đề nghị của thầy, thầy đã nói với em từ tuần trước rồi. Em sẽ tốt nghiệp trong khoảng một tháng nữa. Thầy không biết liệu cô học trò xuất sắc nhất của thầy có thể ở lại để làm trợ giảng cho thầy không? Tất nhiên là chỉ trong khoảng thời gian em tìm đuợc một công việc ổn định, chắc chắn là không lâu đâu."

"À việc này." Shiho mỉm cười tỏ ra hối lỗi. "Em đã quyết định sẽ trở về Nhật Bản một thời gian."

Giáo sư gật đầu tiếc nuối "Tuy thầy không muốn vậy đâu, nhưng thầy luôn tôn trọng mọi quyết định của em, Shiho."

"Rồi sau đó chắc chắn em sẽ quay lại mà."

"Vậy thì thầy rất mong được làm việc cùng em một ngày nào đó." Giáo sư William nói, nở nụ cười ấm áp.


***


"Chúng tôi đã hạ cánh tại Tokyo, Nhật Bản. Hy vọng quý khách hài lòng với chuyến bay. Cảm ơn quý khách đã tin tưởng vào Japan Airlines."

Shiho thở dài, cô thấy mình đã kiệt sức sau chuyến bay hai mươi tiếng. Cô không thể chợp mắt được trên máy bay, điều đó có nghĩa là cô vừa xem hết năm bộ phim chán ngắt ở trên đó.

Cô đứng cạnh vòng để hành lí, chờ chiếc vali của, mình được đưa tới.

"Xin lỗi?" Một giọng nói vang lên bên tai cô. Cô không trả lời, nghĩ rằng dù là ai thì chắc cũng không thể đang gọi cô.

"Xin lỗi?"

Được rồi, có lẽ là cô đoán sai. Shiho quay người lại, và thấy mình đang nhìn vào một đôi mắt xanh ấm áp. Cô mở to mắt ngạc nhiên.

Trước mặt cô, Shinichi lại nhe răng cười. Một nụ cười quen thuộc.

"Cậu còn nhớ tớ không, Ai-chan?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro