Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 15

 Ai ngồi trên mái nhà, rùng mình vì lạnh. Đã 2 giờ sáng rồi, nhưng cô không thể ngủ được. Thật lạ quá.

Cô lặng im ngước mắt nhìn ngắm bầu trời, cố gắng không nghĩ về chuyện đó nữa. Khi cô biến mất, cô sẽ dần dần mờ nhạt đi, hay chỉ đơn giản là tan biến trong chưa đầy một giây?

Ai căm ghét cái cảm giác sợ hãi mơ hồ này. Cô cũng sợ phải nhắm mắt lại.

"Cậu còn định đứng đó bao lâu nữa?" Không thể kiên nhẫn được nữa, cô nhẹ giọng hỏi.
Đằng sau cô, Shinichi bước ra từ trong tối, gương mặt tỏ vẻ ngượng ngùng. Cậu không bao giờ  có thể qua mắt được cô.

"Do cậu thở mạnh quá." Ai bất giác đã đưa ra câu trả lời chưa kịp nói ra của Shinichi.

"Oh." Shinichi ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô chiếc áo khoác. "Này, trời lạnh lắm đấy."

"Còn cậu đang làm gì ở đây? Bây giờ là 2 giờ sáng đấy."

"Tớ vừa trốn ra ngoài." Shinichi nhe răng cười. "Mẹ sẽ giết tớ nếu bà ấy biết chuyện mất."

"Vậy sao cậu còn làm?"

Shinichi nhìn cô thật lâu trước khi nhún vai trả lời. "Tớ đoán là cậu vẫn thức, và có lẽ cậu sẽ cần một người trò chuyện cùng vì bác Tiến sĩ không có ở đây."

"..." Ai  thật khó chịu với bản thân mình lại mừng thầm khi thấy cậu ở bên. Đáng lẽ cô phải đuổi cậu về mới phải.

Hai người ngồi đó, ở cạnh nhau, giống những cảnh quay lãng mạn trong phim ảnh. Luôn là như thế, mái nhà, bầu trời đầy sao, cặp đôi nắm chặt tay nhau, yêu nhau và sống hạnh phúc mãi mãi. Nhưng hôm nay, bầu trời đầy mây mù, và Ai chắc chắn cô sẽ không có một kết thúc tốt đẹp.

"Ai-chan?"

"Hmm?"

"Cậu sẽ không đến trường nữa sao?"

Im lặng. Rồi cô gật đầu. Cô biết là cậu sẽ hỏi lí do, và cô đang cố nghĩ ra một lời giải thích hợp lí. Nhưng cậu cũng im lặng, sau đó những lời cậu nói ra không giống như cô dự đoán.

"Ai-chan...cậu nghĩ tương lai sẽ như thế nào?"

Ai quay lại nhìn cậu. Câu hỏi vừa rồi hình như đã được Shinichi suy tính rất cẩn thận, và cô không đoán được đó là một câu hỏi vu vơ hay chỉ là một câu hỏi thách-thức tầm hiểu biết của cô, hay còn có điều gì ẩn chứa đằng sau nó. Nhưng dù kết quả là thể nào cũng đâu có gì khác biệt...
Quyết định lảng tránh câu hỏi, cô nhún vai. "Tớ không biết. Thế cậu nghĩ sao?"
"Không công bằng. Tớ là người hỏi trước mà."

Ai thở hắt ra, đầu hàng. "Được rồi. Trong tương lai, Kudou Shinichi sẽ trở thành một thám tử lừng danh." 

"Cậu thích vậy sao? Tớ làm thám tử ấy?" Shinichi nghiêm túc hỏi, và Ai không thể không mỉm cười.

"Tất nhiên."

"Và rồi?"

"Cậu sẽ học cùng lớp với Ran-san, trưởng thành cùng cô ấy, chúc mừng cô ấy thắng giải karate, ...chắc chắn rất hạnh phúc."

"Thế cậu thì sao?"

"Tớ sao? Tớ..." Ai khẽ mỉm cười. Tớ sẽ là Miyano Shiho...một người không liên quan gì tới cậu..." Cô im lặng cúi xuống nhìn mặt đất. "Tớ..."

Rồi đột nhiên cậu nắm lấy tay cô thật dịu dàng. Ai hiếu kì nhìn lên và thấy cậu đang nghiêm nghị nhìn mình.

"...Xuống tầng dưới thôi." Ai gật đầu, và để cậu dắt mình xuống từng bậc thang.

"Tạm biệt Ai-chan. Hẹn gặp lại ngày mai nhé."

Ai đóng cửa lại, rồi thả mình xuống chiếc ghế dài. Là cô suy nghĩ nhiều, hay là câu 'Hẹn gặp lại ngày mai' của cậu nghe như một câu hỏi không có cần câu trả lời?  


***

My note: Thật sự là mấy hôm nay mình quá stress, lại gặp rất nhiều chuyện xui xẻo nữa nên lại tìm đến OTP kiếm sự an ủi, cố gắng dành một chút thời gian để lên một hai chương. Hy vọng sẽ nhận được năng lượng tích cực của mọi người. Love all.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro