Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Màn 1: Before the White Day

"White Day? Ý cậu là Valentine trắng hả?"

"Ủa, tớ tưởng Ran mới là người sốt ruột vì ngày này kia chứ? Sao lại hỏi một cách vô tâm vậy kìa?"

"Haha... Tại sao?"

"Tại trong ba đứa tụi mình, cậu là người tặng Chocolate thành công mà. Sonoko đã để lạc mất Chocolate của cậu ấy cho anh Kyogoku. Còn Heiji thì cứ đinh ninh Honmei Choko tớ tặng là Giri Choko nên chẳng có hy vọng."

"Kazuha nói đúng đấy Ran. Giờ chỉ có mình cậu là có cơ hội được đáp trả thôi. Bọn này thất bại, nên quyết định sẽ tạo cơ hội cho Shinichi tặng lại Chocolate cho cậu."

"Đừng đùa vậy chứ. Tớ không có ý gì khi tặng Chocolate cho Shinichi vào ngày lễ Tình nhân cả."

"Vậy tại sao lại là Valentine? Cậu đừng có chối!"

"Đúng đó. Mà cho dù cậu có nghĩ vậy thì chắc gì Kudo đã nghĩ vậy cơ chứ? Cậu ta sẽ đinh ninh cậu thổ lộ tình cảm nên sẽ đáp trả thôi."

"Ơ... Sonoko... Kazuha à..."

"Không nói nhiều nữa! Vào tối ngày White Day, nhà Suzuki tớ sẽ tổ chức tiệc tại Hội trường Khách sạn Hyde City vì sự hợp tác liên doanh với Công ty Bánh kẹo Otowa. Cậu sẽ tham gia với tư cách là bạn của tớ."

"Sonoko... Chắc gì Shinichi đã về chứ?"

"Chắc chắn sẽ về. Shinichi chắc chắn sẽ về! Vì Ran, hắn sẽ về."

"Ran à... Chỉ cần có hy vọng thì tuyệt đối không được từ bỏ. Cậu xem xem, tớ và Sonoko đã thất bại. Coi như cậu giúp chúng tớ hoàn thành nhiệm vụ đi. Cho gã Kudo phải chao đảo."

"Nhưng... nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả! Nào! Đến Trung tâm Thương mại Beika, sắm một bộ đầm tuyệt đẹp. Sau đó sẽ đến tiệm làm tóc, qua hiệu Make up, bọn tớ sẽ khiến Shinichi chao đảo vì cậu!"

"Ơ này..."

___o0o0o___

- Thôi nào Haibara... Đừng cứng đầu nữa. Cho tớ một viên thôi! - Conan chắp tay nài nỉ. Khuôn mặt cậu làm đủ trạng thái cảm xúc, thậm chí là cố gắng biến dạng thành một chú nai con dễ thương.

- Đừng cố tỏ ra moe nữa. (Dù cậu có khiến các bạn độc giả đang đọc đoạn này bấn loạn thì) Cậu không thể khiến cho tớ đây đổi ý đâu. - Ai lạnh lùng tuyên bố. Cô nàng nhắm mắt quay đi, tỉnh bơ tạt một gáo nước lạnh vào người Conan.

- Hả?? Cậu đúng là đồ "tsuntsun". - Conan bĩu môi tỏ ý không phục.

- Cậu muốn nói tớ lạnh lùng hả? (Thật tiếc nhưng độc giả lại nghĩ tớ là "tsundere" kia.) - Ai quay người lại, nhếch môi cười.

Trời ạ. Những lúc này thật khiến Conan muốn nổi đoá mà. Sao cô nàng này đáng ghét thế không biết.

- Trời ạ! Có một viên thôi mà cũng không cho! Đồ ki bo!

- Cậu là người biết rõ nhất cơ mà! Nếu cậu...

- "Nếu cậu quá lạm dụng thuốc giải APTX-4869 thì thời gian phục hồi của những lần sau sẽ rút ngắn lại và có thể sẽ không bao giờ trở về làm Kudo Shinichi nữa" chứ gì? Khi nào chẳng vậy? - Nhanh hơn cả Ai, Conan nhướn mày lẩm bẩm, nói trước luôn cả lời Ai định nói. Điều này khiến cô phát quạu.

- Kudo! Nếu cậu biết rõ vậy rồi thì tại sao còn hỏi xin tớ? Hà, buồn cười ghê! Cậu chỉ vì cái ngày White Day chết tiệt đó mà muốn mạo hiểm hay sao? - Bây giờ, Ai đã tức giận thật sự. Cô hét lên, giọng nói cô vàng vọng cả căn phòng khách của nhà bác tiến sĩ.

Thoáng mấy giây, Conan sựng lại.

Cậu cũng có muốn thế đâu. Căn bản cậu không chịu được khi bắt gặp ánh mắt u sầu hay tia nhìn hy vọng của Ran mỗi giây White Day đến gần. Cả người cậu cứ bứt rứt không yên. Cậu không cảm lòng.

Tại sao kia chứ? Valentine, người tặng Chocolate là Ran, bởi vậy cô ấy tâm trạng một tí thì có thể hiểu. Nhưng giờ là White Day, người tặng là cậu kia mà, cớ sao Ran vẫn lo lắng bồn chồn?

Thật sự... cậu không cam tâm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro