chap 6 giá cao bán lần đầu tiên 6
Cái gọi là công kích của cô, trong mắt anh cũng chẳng là gì, cứ thoải mái mà gạt bỏ tất cả.
Là do cô không được việc, hay là do anh quá mạnh mẽ?
"Nha đầu, bữa ăn khởi động làm nóng người này có phải hay không nên sớm kết thúc?"
Bữa ăn khởi động làm nóng người!
Cái gì gọi là bữa ăn khởi động làm nóng người?
Cô ngẩn người một lúc, rốt cuộc hiểu được" bữa ăn" trong ý tứ của anh ta là gi. Khuôn mặt cô sau một giây bỗng trở nên đỏ hồng.
" Anh dám động vào tôi, anh dám cưỡng bức tôi, thì.....anh hãy chờ đó, tôi sẽ hận anh cả đời! Tôi ran mori xin thề!"
" Ran mori ? Tên của em sao?"
" Cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, tôi nhất định đến tìm anh để trả thù!"
" Ha ha, vậy sao?" Đôi môi anh tiến đến gần sát mặt cô, tỏa ra luồng hơi nóng, cũng không phải là hôn cô, chỉ là dán mặt sát mặt của cô, thổi hơi nóng:
" Lời nói hận tôi cả đời....nghe cũng không tồi."
" Aaaaaa, tay của anh..."
Bàn tay của anh ta đang đặt ở chỗ nào a a a .. .
Cô cắn môi, toàn thân cũng đều trở nên nóng rực, còn có chút run rẩy.
Tay của anh từ từ, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô.
Ba!
....... chiếc khăn tắm trên anh đã bay xuống sàn nhà......
........................
Một năm trước.
Ran mori đeo cặp sách trên vai, cô từng bước nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, cô không dám tin rằng:
" Mẹ ......mẹ của tôi, bà ấy......"_ hai đôi mắt to của ran run rẩy, trong hốc mắt cũng xuất hiện mấy hạt nước mắt.
Tấm vải trắng che lấp một thân thể gầy yếu, mỏng manh. Trước đây cũng đã từng là một thời tao nhã.
" Ran , mẹ con đã lên thiên đường, lúc bà ấy đi rất bình thản........Ran......."
Kogoro_ ba của Ran cũng đỏ mắt nghẹn ngào, bàn tay ông vỗ nhẹ vào vai ran.
Nhìn xem đứa nhỏ. Ran này sao lại gầy như thế, bộ dáng cũng chỉ có 1m6, thân thể gầy teo. Bây giờ đầu vai của nó đang run rẩy dữ dội.
" Không.........!!!!" Ran lớn tiếng khóc .
" không! Mẹ sẽ không đi! Mẹ vẫn còn muốn ở lại với tôi! Bà ấy sao lại có thể bỏ tôi một mjk? Bà ấy sẽ không chịu đi! Bà ấy sẽ không bỏ tôi! Mẹ,! Mẹ......Ran cầu xin người, xin người tỉnh lại có được hay không? Ran về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ chọc cho người giận nữa. Ran nhất định sẽ làm được! Mẹ , ơi cầu xin người hãy tỉnh lại đi, xin mẹ đấy......xin mẹ hãy ở lại với ran,...ô ô ô....mẹ......,"
Ran nhào tới bên cạnh giường bệnh rồi khóc nức nở.
Kogoro đứng cách đó một thước cũng lấy tay mà lau đi nước mắt.
" Con gái, hãy để cho mẹ yên nghỉ đi. Bà ấy đã rất mệt mỏi, về sau còn có ba chăm sóc cho con. Từ hôm nay trở đi, con hãy theo ba về mori trang ở đi."
Mori trang? Ha ha.....
Ran cười lạnh mấy tiếng.
Nếu nói là mori trang, đứa con gái riêng, không cùng huyết thống như cô có thể ở sao?
Lúc trước , mẹ còn ảo tưởng rằng mjk có thể đường đường chính chính mà bước chân vào mori trang , có thể cầm đôi tay nhỏ bé của cô ưỡn ngực tiến vào cái mori trang đó........nhưng tất cả , cũng chỉ là một giấc mộng!
Mẹ nằm mơ, đơn giản chỉ là nằm mơ!
Cái giấc mơ này, trực tiếp cướp đi mười tám năm đẹp nhất của mẹ!
Đợi mười tám năm, âm thầm chảy nước mắt mười tám năm mẹ cũng không có đợi đếnv ngày được gã cho ông ta!
Hiện tại.....
Mẹ đã mất, người ba này lại đột nhiên nghĩ muốn cho cô đến mori trang ở sao?
" Sớm nhỉ?" Ran ngơ ngẩn nói mấy chữ
" cái gì?" Kogoro có chút không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro