Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Shikigami cổ đại

Cả nhóm bạn đang ngồi trong phòng khách của nhà Drafusa, ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu lên mặt bàn đầy sách vở và những món đồ linh tinh. Một cảm giác căng thẳng bao trùm, không ai nói gì, nhưng sự im lặng lạ lùng vẫn làm họ không thể ngừng nghĩ về lá bùa kỳ lạ mà họ vừa nhặt được.

Đột nhiên, tiếng tivi từ phòng bên vọng vào, phá vỡ sự tĩnh lặng. "Cảnh báo khẩn cấp về cơn lũ ở vùng ngoại ô," giọng phát thanh viên vang lên. "Vào đêm qua, một cơn lũ bất ngờ đã ập đến con sông gần cây cầu..."

Drafusa và các bạn vội vã đứng dậy, tiến lại gần tivi để xem rõ hơn. Màn hình chiếu cảnh quay của một khu vực ven sông, nơi nước đang dâng lên nhanh chóng, cuốn trôi mọi thứ.

"...Tính đến giờ, 4 ngôi nhà đã bị cuốn trôi, gây thiệt hại nặng nề. Cả khu vực đã bị phong tỏa, và lực lượng cứu hộ vẫn đang nỗ lực tìm kiếm những người mất tích. Đã có ít nhất 7 người được xác nhận là mất tích trong dòng nước lũ."

Cả nhóm đứng im, không ai có thể nói gì. Drafusa cảm thấy trái tim mình đập mạnh, nỗi lo lắng và sự bất an ập đến cùng một lúc. Chuyện này quá trùng hợp – cơn lũ đến ngay sau khi họ rời khỏi bờ sông.

"Cái này... cái này có liên quan đến lá bùa không?" Mayu hỏi, giọng cô run lên.

"Làm sao mà...?" Akiko chưa kịp nói hết câu thì Drafusa đã lên tiếng, cắt ngang: "Không thể như thế được. Chỉ là trùng hợp thôi." Nhưng chính cậu cũng không thể nào giải thích được cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong mình.

"Có phải chúng ta đã mang thứ gì đó về mà không nên không?" Akiko lo lắng. "Nếu lá bùa thật sự có liên quan... chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Mayu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm bao trùm, không gian im lặng đến nghẹt thở. "Drafusa, cậu có chắc là ông của cậu sẽ giúp không? Ông ấy biết rõ về những thứ này sao?"

"Ông tớ có thể sẽ biết," Drafusa đáp, giọng cậu có chút lúng túng. "Nhưng tôi không chắc chắn. Không ai có thể chắc chắn được điều gì nữa."

Bầu không khí trở nên nặng nề, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của mình, không thể thoát khỏi nỗi lo lắng về những gì có thể xảy ra tiếp theo. Sự trùng hợp này không thể đơn giản chỉ là một tai nạn, nhưng liệu họ có đang đụng phải điều gì đó vượt quá sự hiểu biết của mình không? Và liệu lá bùa có thật sự mang lại nguy hiểm như họ đã cảm nhận được từ đầu?

Không ai có câu trả lời, nhưng mọi người đều biết một điều: họ không thể để chuyện này trôi qua một cách dễ dàng.

Cánh cửa phòng khách bỗng mở ra, và tiếng bước chân già nua vang lên. Ông của Drafusa bước vào, mái tóc bạc trắng và đôi mắt sâu thẳm, lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhưng khi ánh mắt ông dừng lại trên mặt bàn, nơi lá bùa lạ đang nằm, vẻ mặt ông lập tức thay đổi.

"Cái này... các cháu tìm thấy nó ở đâu?" ông hỏi, giọng khàn khàn, nhưng cũng đầy nghiêm trọng.

Drafusa và nhóm bạn quay lại, nhìn ông chằm chằm. Không ai nói gì ngay lập tức. Ông cứ tiến đến gần bàn, đôi mắt không rời khỏi lá bùa, như thể nó đang có sức mạnh ma quái. Rồi, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, ông quay lại và hỏi thêm: "Tên của cây cầu? Dòng sông?"

"Cầu... Cầu Tử Tinh," Mayu lên tiếng, giọng vẫn run rẩy. "Còn dòng sông là Sông Nanh."

Ông của Drafusa đứng khựng lại, nét mặt tái đi một cách rõ rệt. Ông nhìn vào nhóm bạn như thể muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Cả căn phòng bỗng im lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ đang tích tắc.

"Chuyện này không thể tốt được," ông nói khẽ, như thể tự nói với chính mình. "Cái này... cái này là một loại bùa chú cổ, thường được sử dụng để... để kiềm chế một sức mạnh nào đó. Chúng ta đã quá vội vàng khi mang nó về đây."

Drafusa cảm thấy như có một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. "Ông... ông biết về nó sao?" cậu hỏi, giọng lo lắng.

"Không phải ông biết về nó," ông đáp, tay vẫn giữ lá bùa nhưng không dám cầm quá lâu, như thể sợ nó sẽ gây hại. "Nhưng ông biết về cái cầu đó. Cầu Tử Tinh... nó có một lịch sử đen tối. Nhiều người đã tự tử ở đó, có cả những người chưa bao giờ được tìm thấy. Dòng sông cũng vậy, nó vốn dĩ đã là nơi mà những linh hồn u mê tìm cách thoát khỏi cuộc sống này. Bùa này... có thể đã được dùng để gọi hồn hoặc giữ lại linh hồn."

Ánh sáng trong phòng như mờ đi một chút, không khí dần trở nên nặng nề. Drafusa cảm thấy mọi thứ như đang quay cuồng quanh cậu. "Nhưng sao lại có liên quan đến cơn lũ? Chuyện này có phải là tai nạn không?"

Ông của Drafusa không đáp ngay, chỉ khẽ thở dài. "Cơn lũ... không phải là tai nạn. Cơn lũ là một dấu hiệu. Một cái gì đó đã được đánh thức. Chúng ta phải trả lại lá bùa đó, phải dừng lại ngay trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."

Cả nhóm bạn nhìn nhau, ánh mắt đầy sự sợ hãi. Làm thế nào để họ có thể đối diện với thứ này? Cơn lũ, những mất tích, và giờ là lá bùa kỳ lạ – mọi chuyện đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát của họ. Và liệu việc trả lại lá bùa có thực sự giải quyết được tất cả?

Không khí dày đặc nỗi lo, và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông của Drafusa, mong đợi một lời giải thích thêm, nhưng ông chỉ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Cả không gian trong căn phòng trở nên trầm lắng, ánh đèn dầu lắc lư yếu ớt như phản chiếu những đợt sóng vô hình đang vỗ vào tâm trí của mỗi người. Drafusa ngồi bất động, nhìn ông nội mình, không dám thở mạnh. Vừa rồi, ông của cậu đã lật đi lật lại cuốn sách cổ dày cộp, ánh mắt nghiêm trọng, dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó mà ông không thể nói ra ngay lập tức.

Một lúc sau, ông dừng lại, mồ hôi bắt đầu vã trên trán, và ánh mắt ông chợt tối sầm lại. "Đúng là dưới cây cầu ấy có một con Shikigami," ông nói, giọng khàn đặc, như thể cố gắng kiềm chế sự sợ hãi đang len lỏi trong lời nói của mình.

"Shikigami?" Drafusa bật ra câu hỏi với vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải là lúc để hỏi thêm nhiều câu nữa. Cả nhóm bạn đứng bên cạnh, mắt trừng trừng nhìn về phía ông.

"Đúng vậy," ông gật đầu, khuôn mặt ông tái đi vì lo lắng. "Một con Shikigami cổ đại, hình dạng giống như một con rắn khổng lồ, nhưng không phải loài rắn bình thường. Nó mang trong mình một sức mạnh hắc ám vô cùng bí ẩn. Lực lượng này đã được phong ấn dưới cây cầu đó, từ hàng trăm năm nay. Chính nó đã tạo ra những cái chết, những vụ tự tử không thể giải thích được ở đó, và cả cơn lũ mà các cháu thấy hôm nay. Tất cả đều có liên quan đến linh hồn bị giam cầm và sức mạnh quái dị mà con Shikigami ấy sở hữu."

Drafusa cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, và một nỗi sợ hãi mơ hồ bắt đầu len lỏi vào trong tâm trí. Cậu không thể nào tưởng tượng ra một sinh vật khủng khiếp đến mức này lại tồn tại dưới cây cầu mà họ vừa đi qua. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt ông nội làm cho cậu hiểu rằng, mọi thứ sẽ không đơn giản như những gì cậu nghĩ.

"Ta đã nghĩ đến chuyện này từ lâu," ông tiếp tục, giọng nói giờ trở nên trầm và có phần nghiêm trọng hơn. "Chuyện không đơn giản như một vụ tai nạn hay một sự cố tự nhiên. Con Shikigami này không chỉ là một sinh vật, mà còn là một sinh linh chứa đựng sức mạnh có thể thao túng linh hồn con người. Và ta sợ rằng, nếu để nó tự do, không ai có thể dự đoán được những gì sẽ xảy ra."

Drafusa chưa kịp nói gì thêm thì ông của cậu đã đứng dậy, ánh mắt quyết liệt. "Chuyện này không thể để các cháu vướng vào thêm nữa. Drafusa, ta sẽ đưa cháu sang nhà họ hàng ở Kyoto vài ngày để tránh xa nơi này. Ta sẽ lo việc này ở nhà. Những đệ tử của ta sẽ giúp đỡ, nhưng ta cần thời gian để nghiên cứu thêm và bàn bạc với người giỏi nhất trong số họ."

Drafusa ngỡ ngàng, không thể hiểu nổi vì sao ông lại quyết định như vậy, nhưng cậu cũng không dám phản đối. "Nhưng ông... chúng ta có thể làm gì để ngừng nó?"

"Chờ ta," ông đáp, đôi mắt đầy lo âu nhưng cũng không thiếu sự kiên quyết. "Có những thứ mà ta chưa thể tiết lộ cho cháu ngay bây giờ. Nhưng ta sẽ làm mọi cách để ngăn chặn con Shikigami này."

Với những lời này, ông của Drafusa quay người bước đi, lấy lại cuốn sách cổ và đi về phía thư phòng. Cả căn nhà vẫn lặng im, như thể đang chờ đợi điều gì đó khủng khiếp hơn nữa sẽ xảy ra. Drafusa đứng đó, trong đầu chồng chất những câu hỏi nhưng lại không thể tìm ra câu trả lời.

Không lâu sau, ông trở lại và gọi cậu. "Drafusa, ta sẽ cử một vài đệ tử giỏi của ta để đưa cháu đến Kyoto. Cháu phải cẩn thận. Đừng bao giờ để lá bùa này rơi vào tay người khác."

Drafusa chỉ còn biết gật đầu, trong lòng cảm thấy mơ hồ và bất an. Một cảm giác như mình đã bước vào một cuộc chơi mà không hề biết trước những hậu quả. Cậu quay lại nhìn nhóm bạn, mỗi người đều có vẻ mặt lo lắng, rồi chợt nhận ra rằng cậu sẽ phải rời xa họ một thời gian. Nhưng dù thế nào, chuyến đi này chỉ là khởi đầu của một bí mật đen tối mà họ sẽ phải đối mặt.

Tối hôm đó, nhóm bạn cùng Drafusa ngồi lại trong phòng khách, nghe tiếng ông đang bàn bạc với một vài đệ tử trong đền. Những tiếng nói khe khẽ vang lên trong bóng tối. Cứ như thế, kế hoạch để đối phó với con Shikigami đã bắt đầu, và cả nhóm chỉ có thể làm theo lời ông, dù lòng vẫn đầy sợ hãi.

Drafusa vẫn chưa biết gì về những sự kiện đang diễn ra. Sau khi ông Hoshiyama Genji biết được sự việc liên quan đến cây cầu và lá bùa, ông quyết định không để Drafusa tiếp tục lo lắng. Ông nhẹ nhàng bảo Drafusa đến nhà họ hàng ở Kyoto vài ngày để tránh xa tình hình căng thẳng này, trong khi ông ở nhà lo liệu những việc quan trọng.

Genji biết rằng con Shikigami cổ đại mà ông phát hiện dưới cây cầu, con rắn với sức mạnh huyền bí, không phải là thứ mà Drafusa có thể hiểu ngay lúc này. Tuy nhiên, ông không thể để tình hình đi quá xa mà không hành động. Ông đi tìm một trong những đồ đệ giỏi nhất của mình, Dante, người luôn là người đáng tin cậy trong những tình huống đặc biệt.

Ông Hoshiyama Genji vừa đi vào phòng sách cổ, vừa quyết định sẽ cần sự giúp đỡ từ Dante trong việc điều tra về sự xuất hiện của Shikigami. Thực ra, Genji luôn chuẩn bị cho những tình huống này từ rất lâu. Ông ngồi xuống, mở cuốn sách cổ của gia đình, và bắt đầu tìm kiếm thông tin về loài Shikigami cổ đại.

Nhưng Genji không thể nào không cảm thấy sự lo lắng. Ông luôn hiểu rằng không thể để mọi chuyện diễn ra một cách dễ dàng như vậy, nhất là khi có liên quan đến linh hồn và những sức mạnh tối tăm. Genji biết rằng, dù sao đi nữa, Drafusa vẫn còn quá trẻ để hiểu hết sự nguy hiểm của những thứ mà ông đang phải đối mặt.

Genji quyết định triệu tập Dante, người đã theo học ông từ khi còn nhỏ, và người luôn là trợ thủ đắc lực trong những nghiên cứu huyền bí. Khi Dante bước vào, đôi mắt anh ta sắc bén và quyết đoán. Genji không cần phải nói nhiều. Dante biết ngay rằng có một nhiệm vụ quan trọng đang chờ đợi.

"Chúng ta cần phải tìm ra cách đối phó với Shikigami đó, Dante," Genji bắt đầu, "nó có liên quan đến những hiện tượng bí ẩn đang xảy ra tại cây cầu. Và điều quan trọng là, không thể để Drafusa liên quan đến điều này."

Dante gật đầu, nhận ra tầm quan trọng của nhiệm vụ. "Thưa thầy, con hiểu rồi. Chúng ta sẽ tìm ra cách để đối phó."

Cả hai ngồi xuống, mở cuốn sách cổ, và bắt đầu nghiên cứu từng trang, từng chữ một, để hiểu rõ hơn về con Shikigami dưới cây cầu.

Genji đứng dậy, cử động nhẹ nhàng như thể ông đang chuẩn bị cho một nghi lễ quan trọng. "Dante," ông nói, "Chúng ta sẽ cần sự trợ giúp của Darumaki."

Dante gật đầu, hiểu rõ nhiệm vụ sắp tới. Với khả năng phi thường, Darumaki không chỉ là một linh thú có khả năng thám thính tuyệt vời, mà còn có thể di chuyển qua vật chất, vượt qua các rào cản mà con người không thể làm được.

Một làn sóng không khí nhẹ nhàng quét qua phòng sách, và Darumaki xuất hiện. Con mèo có bộ lông trắng muốt, mượt mà như lụa, không một vết bẩn. Đôi mắt xanh sáng của nó, như hai viên ngọc phản chiếu ánh sáng, ánh lên sự sắc sảo và tinh anh. Nó di chuyển nhẹ nhàng, không tạo ra một tiếng động nào, chỉ để lại một cảm giác thanh thoát, như thể nó không thuộc về thế giới này.

Genji vẫy tay gọi nó lại gần. Darumaki nhảy lên bàn, cúi đầu một cách cung kính. Mặc dù không có lời nói, nhưng sự xuất hiện của nó đem lại cảm giác yên bình, cũng như sự chuẩn bị cho một chuyến đi thám hiểm sắp tới.

"Darumaki," Genji nói, giọng ông trầm lắng. "Ta cần ngươi điều tra khu vực quanh cây cầu. Những hiện tượng kỳ lạ gần đó phải có lý do. Ngươi sẽ là mắt và tai của chúng ta trong việc này."

Darumaki lặng lẽ nhìn Genji, đôi mắt sáng ngời bộc lộ sự hiểu biết sâu sắc. Nó không cần thêm lời chỉ dẫn nào, chỉ cần một cái gật đầu nhẹ. Rồi, với một cú nhảy thanh thoát, con mèo biến mất trong không gian, lướt qua bức tường như không tồn tại, hướng về nơi cần khám phá.

Dante, dù đã quen với sự xuất hiện của Darumaki, vẫn không khỏi trầm trồ trước sự nhanh nhẹn của nó. "Thầy, Darumaki đúng là một con Shikigami đặc biệt," anh nói.

Genji khẽ cười, ánh mắt của ông nhìn về phía cửa sổ, nơi những đám mây xám đang tụ lại, như thể báo trước một điều gì đó không lành. "Đúng vậy, nhưng không chỉ vì khả năng của nó. Mối liên kết giữa nó và thế giới linh hồn sẽ giúp chúng ta giải mã được điều gì đang xảy ra dưới cây cầu."

Cả hai đều ngồi lại, chờ đợi sự trở về của Darumaki với những thông tin quan trọng, mong rằng con mèo sẽ giúp họ hiểu được những hiện tượng kỳ bí đang diễn ra xung quanh họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #shikigami