Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: The sound

Tiếng chuông báo thức đã đánh thức cậu khỏi cơn mơ mộng. Hạo Vũ liếc nhìn về phía đồng hồ và thấy các con số nhấp nháy màu đỏ tươi, hiển thị hai giờ ba mươi. Cậu thở dài đứng dậy khỏi giường và bắt đầu chuẩn bị. Nửa giờ sau, cậu ra ngoài trong đêm tháng mười lạnh giá, đường phố tối tăm và trống trải, tìm kiếm một người cụ thể. Mũ trùm đầu của chiếc áo len màu nâu che gần hết các lọn tóc và khuôn mặt màu đỏ ửng lên vì lạnh của cậu và chiếc khẩu trang màu đen đã hoàn thành công việc ẩn nấp còn lại.

Sau mười phút đi bộ, một tiếng hét to và rõ ràng xuyên thủng qua sự im lặng của bóng tối. Cậu bắt đầu chạy về phía nơi phát ra giọng nói, kết thúc trước một con hẻm. Bước những bước chậm rãi và thận trọng, Hạo Vũ tiến sâu hơn vào bóng tối, cố gắng tìm kiếm bất cứ thứ gì.

Vài giây sau mũi giày của cậu va phải thứ gì đó. Khi cúi xuống, cậu phát hiện ra đó là một người nào đó, cơ thể không còn sức sống nhưng vẫn còn ấm. Hạo Vũ lấy chiếc đèn pin nhỏ trong túi quần bò ra và bật nó lên. Ánh sáng nhấp nháy vàng nhạt tràn ngập con hẻm nhỏ và một thân ảnh phụ nữ nhợt nhạt hiện rõ dưới chân cậu. Cô ấy mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ tươi, mái tóc đen xõa trên nền bê tông dưới họ. Những vết màu đỏ vẽ nên chiếc cổ nhợt nhạt và những vết bầm tím mờ trên cổ tay của cô.

"Hắn ta chắc chắn ở gần đây." Cậu thì thầm và ngay khi cậu vừa nói hết câu, một lực mạnh đã ném cậu vào bức tường gạch gần đó.

Do va chạm mạnh xuống đất, chiếc đèn pin yếu ớt phát ra và sau một lần vật lộn với ánh sáng, bóng tối lại xuất hiện. Tiếng bước chân vang vọng qua sự im lặng chết người và Hạo Vũ vẫn đứng yên, cố gắng xác định nguồn phát ra âm thanh.

"Ồ, một con vật cưng nhỏ khác để chơi cùng?" Đột nhiên, một giọng nói vô danh, vô cớ cất lên bên tai trái của cậu, khiến cậu ớn lạnh sống lưng.

Vậy mà mọi âm thanh lại biến mất, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ bên ngoài từ nơi cậu đứng. Một phút trôi qua và không có gì xảy ra, không ai cử động hay lên tiếng. Ngay khi Hạo Vũ chuẩn bị tiến lên một bước thì bị ai đó đè lên người cậu với toàn bộ sức nặng. Một bàn tay nắm lấy cổ tay trái của cậu kéo lên ngang đầu và ghim thô bạo vào bức tường gạch. Tay còn lại đưa lên cổ họng, vuốt ngón cái từ tai xuống xương quai xanh rồi nắm lấy, từ từ bóp nghẹt cậu.

"Đồ tạp chủng! Tao phải giết bao nhiêu người trong số các ngươi để để tao được thả yên một mình?"

Ban đầu người kia hét lên, nắm chặt cổ cậu hơn, cảm nhận như thế giới đang quay cuồng xung quanh cậu. Giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn còn thô, tay cầm hơi nới lỏng và để nhiều không khí hơn được thổi vào khí quản. Hạo Vũ từ từ di chuyển bàn tay còn lại của mình xuống túi, cố gắng không tạo ra bất kỳ chuyển động nhanh hay tiếng động nào. Khi những ngón tay chạm vào vật lạnh, cậu nắm lấy nó, từ từ kéo nó ra khỏi nơi ẩn nấp. Với một hành động đột ngột, cậu đâm lưỡi kiếm vào đùi của người cao hơn phía trước. Người đàn ông kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất đau đớn, Hạo Vũ theo sau hắn cũng ngồi bệt xuống , há hốc mồm để lấy lại không khí.

Cậu vội đứng dậy đá vào sườn người đó một cái, cả người đều đau đớn rên rỉ.

"Đừng so sánh tao... với những tên thợ săn mới được cử đến sau cái đầu chết tiệt của mày." Người đàn ông trên mặt đất buông ra một tràng nguyền rủa và ném thanh đao nhỏ ra khỏi chỗ của họ, phát ra tiếng gầm gừ vô nhân đạo.

Anh đẩy Hạo Vũ một lực mạnh khiến cậu ngã xuống, cho bản thân thời gian để chạy trốn khỏi con hẻm. Cậu trai người Đức nhanh chóng định hình lại, đứng dậy và lập tức đuổi theo mục tiêu đang bỏ chạy.

"Chết tiệt. Đó chỉ là một lưỡi dao bình thường, không phải mảnh bạc. Vết thương đó sẽ nhanh lành. Mình cần phải hoàn thành trước khi điều đó xảy ra ". Cậu lầm bầm trong hơi thở và chuyển sang tốc độ cao hơn, phóng nhanh theo con quái vật hút máu trong rừng.

Chỉ có tiếng thở của chính cậu và tiếng bẻ gãy của những cành cây chết khô trong khu rừng. Ánh trăng lấp đầy rừng cây, chiếu lên nó một thứ ánh sáng mờ ảo. Một cú búng tay bất ngờ khiến cậu xoay người với tốc độ ánh sáng, hai tay cầm súng, sẵn sàng ngắm bắn những viên đạn tráng bạc. Hạo Vũ nhìn xung quanh bằng đôi mắt đại bàng, tìm kiếm bất kỳ chuyển động nào. Sau một vài phút, cậu hạ vũ khí của mình xuống, lắng nghe sự im lặng căng thẳng, gần như quá sức chịu đựng nữa.

Một trong những bụi cây ở bên tầm nhìn ngoại vi của cậu di chuyển và trong phần nghìn giây tiếp theo, người con trai bị đuổi theo đã tấn công cậu. Hạo Vũ lùi lại thành công và quay đầu sau khi kẻ tấn công đang bỏ chạy. Cậu hít một hơi thật sâu.
....
“Hít thở sâu. Giữ một tư thế ổn định, Kiểm tra mô hình của các chuyển động. Mục tiêu. Bắn.” Những lời của giáo viên của cậu vang vọng trong tâm trí Hạo Vũ. Adrenaline chạy nhanh trong máu cậu. Doãn Hạo Vũ đã theo dõi chính xác từng bước.

Kiểm tra, nhắm, bắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro