Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

        "Hoặc có lẽ như lời cậu nói, một ngày nào đó, 'Vua tội phạm' và tội lỗi của hắn rồi sẽ bị lãng quên —— nhưng điều đó sẽ xảy ra trong tương lai, tuyệt không phải bây giờ. Cho dù là một năm sau, 'Vua tội phạm' vẫn là phạm nhân của London cùng Đế quốc, và là kẻ mưu hại 'Sherlock Holmes'. Tôi không cho rằng lòng người có thể dễ dàng thay đổi, vì vậy tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng giờ phút này cậu đang bước chân trong một nước Anh đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của 'Vua tội phạm'.

        Cậu là 'ánh sáng' duy nhất có thể xua tan bóng tối đó, Sherlock. Những người nhỏ bé đó cần cậu, sự trở lại của cậu ở London và chính quốc là cách duy nhất để thúc đẩy nữ hoàng bệ hạ và công dân của ngài nhìn về tương lai phía trước."

Đầu ngón tay thám tử có chút run rẩy, nắm chặt mép giấy viết thư đến nhăn nhúm. William tựa hồ ỷ vào mình nhất thời không thể trở về, nên không kiêng nể gì mà ở trong thư nói những lời u ám chẳng tốt lành này. Song Sherlock lại không thể phản bác bất kỳ câu nào trong đó, cho dù anh có không thích nó đến đâu, thì những gì William nói cũng là sự thật. Đường phố London không còn chủ động nói về đề tài "Vua tội phạm" biến chất này nữa, chỉ khi nào có ai đó nhắc đến "Sherlock Holmes", mọi người sẽ không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt, tựa hồ như khắp nơi trong không khí toả ra một mùi hôi thối không rõ của "Thế giới cũ".

        "Hôm nay trên đường từ Long Island trở về, tôi đã đến sông Hudson để ngắm hoàng hôn. Tiến độ thi công cầu Brooklyn vẫn còn rất chậm, cũng không biết Cầu Tháp London đã được xây dựng như thế nào."

William thức thời đổi chủ đề.

        "Trước khi khởi hành cậu đã vô cùng lo lắng rằng một mình tôi không thể xử lý vụ án của Long Island, và tôi cũng đặt cược với cậu: tôi sẽ tìm thấy vị trí của 'sơn động' trước khi cậu tra được hành tung của Giuseppe Georgiano; trước khi cậu trinh phá được vụ Red Circle, tôi sẽ phá giải án 'sơn động Long Island' đã quấy nhiễu Bộ Tư pháp Hợp chúng quốc Hoa Kỳ nhiều năm nay. Tôi sẽ bắt được thủ phạm chính của vụ Long Island trước khi cậu đưa vợ chồng ngài Luca đến Liverpool. Bây giờ cậu nợ tôi ba lon trà đen kiểu Anh, Sherlock, xin nhớ tiện đường mang chiến lợi phẩm của tôi trở lại. Về phần tình tiết vụ án cụ thể, chờ cậu trở về chúng ta lại cẩn thận thảo luận đi, độ dài của giấy viết thư có hạn.

        Cậu không nên xem thường tôi, Sherlock. Tôi không cần sự bảo vệ dư thừa, việc này đối với tôi không có ích lợi gì. Hiện tại tôi đã quen với tầm nhìn một mắt, cũng tôi luyện tốt bản năng chiến đấu. Mặc dù chỉ có thể đạt tới tám phần trạng thái lúc ở London, nhưng hơn nửa năm không có cậu đảm đương làm 'con mắt trái của tôi', cho dù tôi một mình làm việc, cũng có thể thuận lợi hoàn thành trọn vẹn hết thảy —— đương nhiên, đây là lấy danh nghĩa 'Leverton'."

Tiếng bước chân đến gần khiến thám tử cảnh giác thu hồi giấy viết thư. Từ giữa sương mù và mưa dầm ở London đi tới chính là đối tác tạm thời của anh, sĩ quan cảnh sát Gerison của Scotland Yard. Tuy rằng hiệu suất phá án không thể đề cao bao nhiêu, nhưng Gerison ít nhất có tiến bộ khá lớn về sự dũng mãnh và đúng giờ.

"Sao anh lại mang theo thư ra ngoài vậy, anh Leverton?"

"Tiết kiệm thời gian."

Mặc dù vẫn phải như cũ duy trì thân phận giả là "Thám tử Leverton của cơ quan thám tử Pinkerton của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ", nhưng hôm nay Sherlock không cần phải cải trang thành người lái xe ngựa nữa. Anh vẫn mang theo cái mũ phẳng nhỏ kia, có điều lúc này anh đổi lại com lê cùng áo sơ mi kiểu Mỹ, lặng lẽ dùng tới cái khuy măng sét hoa diên vĩ kia, lại còn quấn bao súng lên thắt lưng và đùi giống như Billy, đồng thời dùng áo khoác dài che lại. Mượn ánh đèn mờ nhạt ở cửa, anh cất lá thư đang đọc dở vào phong bì và nhét về trong mũ.

Scotland Yard và Cục an ninh (MI5) xác nhận rằng Red Circle sẽ không có cơ cấu chi nhánh trên lãnh thổ Đế quốc Anh, Giuseppe Georgiano đã chết, một số đồng bọn của hắn đã bỏ chạy tán loạn, bắt giữ những kẻ đào tẩu này là nội dung hợp tác hiện tại giữa cơ quan thám tử Pinkerton và Scotland Yard. Việc này có thể mất đến vài tháng, cho nên đề phòng vạn nhất, các nhà chấp pháp ở cả hai bên Đại Tây Dương đã quyết định sắp xếp một chỗ ở an toàn cho vợ chồng Luca trước. Scotland Yard đã phái một nữ cảnh quan đến phố Orme bảo vệ cho Emilia, Sherlock thì ngồi không mấy ngày trong tầng lầu một khu chung cư ở phố Howe đối diện để chờ Gennaro Luca.

Hai vợ chồng quyết định trước tiên đi tây bắc, đến Liverpool tìm một nơi dừng chân. Sherlock và Gerison phụ trách đưa họ đến trạm xe lửa, sau đó hai sĩ quan cảnh sát trong Yard sẽ đưa họ đến nhà mới. Gennaro mang theo hành lý lớn lúc nhận phòng ra khỏi cửa trước, nói lời tạm biệt với vợ chồng chủ nhà Valen. Khi anh di chuyển hành lý của mình lên xe, Emilia mới từ trong phòng ngôi nhà gạch màu vàng cao hẹp này bước ra, lần lượt đưa hoa thuỷ tiên vàng cho Sherlock và Gerison.

"Cảm ơn hai vị rất nhiều vì đã cứu giúp, cảnh quan Gerison, anh Leverton!"

"Đây là trách nhiệm của Scotland Yard chúng tôi, Luca phu nhân."

"Dường như anh có chút phiền nhiễu, anh Leverton." Ánh mắt Emilia nhìn về phía Sherlock, "Người bạn trong thư của anh đã đề cập đến điều gì khiến cho anh bất an sao?"

"Tôi rất bội phục sự nhạy bén của cô, phu nhân, tinh thần tôi quả thật có chút không yên." Sherlock hơi âm thầm cảm khái sự thông minh của vị giai nhân này, "Bạn của tôi bị thương rất nặng, hơn nữa còn để lại thương tật. Trước khi tôi tiếp quản vụ án Red Circle và đuổi theo đến Anh Quốc, chúng tôi vẫn luôn làm việc cùng nhau, hiện tại cậu ấy tự một mình dò án đã hơn hai tháng. Tuy rằng năng lực không thể bắt bẻ, nhưng thân thủ của cậu ấy bây giờ không lưu loát bằng trước kia nữa, tôi...... Có chút lo lắng cho cậu ấy."

"Công việc của cậu ấy không thuận lợi sao?"

"Ngược lại, cậu ấy đều phá giải được tất cả các vụ án mà mình phụ trách."

"Vậy tại sao......"

"Tên này, có thói quen cậy mạnh." Sherlock bất đắc dĩ lắc lắc thuỷ tiên vàng trong tay, "Tôi thật sự hy vọng cậu ấy có thể thẳng thắn tiếp nhận sự giúp đỡ và chăm sóc của người bạn này, sau đó thẳng thắn nói một tiếng 'cảm ơn'."

"Vậy thuỷ tiên vàng thật sự rất hợp với anh, anh Leverton."

Emilia cười tươi đi về phía người chồng đưa tay ra với mình, Sherlock hướng Gennaro ngả mũ chào tạm biệt, tỏ ý chúc ngủ ngon.

"Sao cô lại nói như vậy, phu nhân?"

"Bởi vì thuỷ tiên vàng đại biểu cho 'tinh thần kỵ sĩ'." Emilia ưu nhã trả lời, "Anh giống như một vị kỵ sĩ vậy, tôn trọng, ngưỡng mộ cũng như bảo vệ bạn bè của mình, tôi nghĩ, cậu ấy cũng có một sự tôn trọng và ý nguyện tương tự đối với anh."

"Thật là một ngụ ý không tệ, phu nhân." Sherlock cười nhạt, chỉ đáp lại câu nói đầu tiên.

"Anh không thích thuỷ tiên vàng sao, anh Leverton?"

"Thật ra cũng không phải." Thám tử gãi gãi đầu, "Nói thế nào đây nhỉ ——"

Tôi có thiện cảm với thuỷ tiên,

Nhưng tình yêu của tôi thuộc về một loài hoa khác,

Tôi không thể gọi tên nó.

—— Adonis, 《Hoài niệm những điều mông lung và rõ ràng》

━━━━━━━━━━

        "New York hôm nay mây đen kéo đến thành phố, không bao lâu thì nổi lên mưa to, mưa vô cùng lớn, ngay cả Billy cũng nói hiếm thấy. Người dân New York nói rằng hai hoặc ba ngày này không mong đợi trời quang mây tạnh, kế hoạch ngắm sao đêm nay của tôi cũng chỉ có thể gác lại. Cho dù khi ở đỉnh điểm của cơn bão, nước Anh cũng chỉ có mưa phùn nhẹ nhàng, hiếm khi rơi đầm đìa sảng khoái như vậy —— nhưng gió nghiêng và mưa phùn như thế đóng băng thành tuyết, tích tụ lên là rất khả quan. Có lẽ Anh Quốc bây giờ cũng đã đến cuối mùa bão, chỉ mong gió đông lớn và mưa tuyết không mang lại phiền toái cho công việc của các cậu."

        Từ cửa sổ phòng làm việc nhìn ra ngã tư đường trong mưa, tôi nhớ lại cảnh lần đầu tiên cậu đưa tôi đến Manhattan. New York và London khác nhau quá nhiều, không có hoa cỏ, không có những toà nhà nhỏ, không có quý tộc, không có kiểu cách quý ông. Tôi đứng tại những toà nhà cao tầng san sát nhau trên đường phố, được bao quanh bởi những dãy núi cao vút màu đỏ hoặc vàng hoặc xám trắng, bối rối như một con sóc xám.

        Tôi cũng nhớ lại, kể từ lần đầu tiên tôi bắt đầu cước đạp thực địa* trên đường phố Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, miễn là đi ra ngoài —— cho dù là đi dạo hay là công tác —— cậu đều đứng ở bên trái tôi, làm nhiệm vụ cho 'mắt trái' của tôi, mà ở nhà hoặc phòng làm việc, cậu luôn đứng ở phía bên phải của tôi, để cho tôi có thể nhìn thấy cậu bất cứ lúc nào. Sự lặng lẽ và dịu dàng của cậu đã cùng tôi vượt qua giai đoạn thích nghi khó khăn, tôi rất biết ơn —— những lời này tôi không thể nào nói ra trước mặt cậu, cảm xúc dư thừa sẽ ảnh hưởng đến tôi chọn từ đặt ý."

*Cước đạp thực địa: chân vững trên đất - lối làm việc cẩn trọng, thực tế, không khoe khoang.

William dừng bút lại, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi thành phố bị bao phủ bởi sương mù và mưa bụi. Cửa sổ của căn hộ đối diện với đường cái, đôi khi anh sẽ bị đánh thức bởi các khu phố xá nhộn nhịp. Thói quen sống trong một biệt thự lẻ loi của William đã phải mất nhiều tháng để thích nghi với sự sinh hoạt sát đường như thế này, âm thanh của xe ngựa đã dần trở thành một phần cuộc sống của anh, từ lâu anh đã quen với việc cùng với các cư dân khác của thành thị này —— bao gồm cả Billy —— dùng tiếng Mỹ nói chuyện với nhau.

Nhưng anh và Sherlock vẫn luôn sử dụng tiếng Anh tiêu chuẩn để giao tiếp, trừ khi họ đang thực hiện các nhiệm vụ đòi hỏi phải nằm vùng hoặc nguỵ trang. Giọng phương đông của Sherlock và giọng chuẩn London của William đã từng khiến cho Billy vô cùng ngạc nhiên và tò mò, một năm trước khi William còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, chàng trai thẳng thắn và hoạt bát này đã cố tình học từ bọn họ cách dùng từ và phát âm của người London. Sherlock qua một thời gian mới nhận ra Billy là đang tìm cách xoa dịu nỗi nhớ nhà của bọn họ, mà William thì giả vờ không biết, lặng lẽ quan sát chàng thám tử Hợp chúng quốc vụng về nhưng lại khéo léo này.

        "Trong một bức thư dường như cậu muốn hỏi gì đó, nhưng rồi lại thôi. Nếu cậu muốn hỏi về tình hình 'vụ án', 'sơn động Long Island' là do bọn thương phỉ công ty thương mại gây ra, không liên quan đến công nhân bến tàu và công nhân xây dựng, cậu không cần lo lắng. Nếu cậu muốn hỏi tình trạng của 'tôi', tôi rất tốt, không có bị thương, cũng không có thất thủ. Tôi đã một mình tới lui Long Island nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần vào 'sơn động' Billy đều đi theo tôi, nếu cậu không tin, sau khi trở về có thể chứng thực từ cậu ấy. Nếu cậu muốn hỏi tình hình của 'Alice (Iris)', nó cũng rất tốt, tôi vẫn luôn đeo nó, không có làm mất.

        Vui lòng không sinh ra liên tưởng dư thừa nào, Sherlock, nó rất thực dụng, hơn nữa tôi thích hoa văn diên vĩ của nó, cho nên mới luôn đeo nó. Tôi không phải cậu, tôi sẽ không cố ý vì sử dụng một chiếc khuy măng sét mà chế tạo ra lý do, cũng giống như tôi sẽ không cố ý kiếm tìm những lý do giống nhau để sử dụng mắt phải của mình."

—— Đây cũng không phải là lời trái lương tâm.

William cười khổ đặt bút xuống, ánh mắt đỏ rực dừng tại cổ tay áo trái. Chiếc khuy măng sét dưới ánh mặt trời nhợt nhạt hiện ra màu xám trắng tựa như mây đen, thuỷ tinh trên cửa sổ cắt bầu trời thành hình khối màu trắng chiếu lên bề mặt kim loại, tạo thành đường nét sáng tối của hoa diên vĩ khắc trong đó, một đoạn mạ đen, một đoạn nhuộm trắng.

Khi đó William vừa mới bắt đầu chấp nhận thực tế mình bị hỏng mắt trái. Mất đi dư quang bên trái, phản ứng của anh đối với những chuyện xảy ra ở bên trái thân thể luôn chậm hơn vài nhịp, điều này cho Sherlock cơ hội tập kích. William đang cùng nói chuyện với Billy mãi cho đến lúc tay áo được buông ra mới nhận thấy sự bất thường, chờ quay đầu lại, bông hoa diên vĩ này đã nở rộ trên cổ tay trái của anh.

"Sherlock, cậu làm gì vậy?" William bây giờ đã không thể nghiêng mặt nói chuyện với người bạn ngồi bên trái nữa, anh phải xoay người mặt đối mặt với Sherlock, nếu không anh không thể nào đánh giá được vị trí của Sherlock.

"Tôi may đo một đôi khuy măng sét, chia cho cậu một cái." Sherlock trả lời như lẽ đương nhiên, lấy cái khuy vốn là ở cổ tay áo trái của William nhét vào ống tay áo phải của mình.

"Tại sao lại là một cái? Hơn nữa còn là diên vĩ." William không hiểu ra sao giơ cổ tay lên, nhìn kĩ cái khuy măng sét kim loại nhỏ nhắn này. Thấy Sherlock không trả lời, anh tiếp tục hỏi, "Cậu nghĩ là sử dụng nó như một vật thay thế cho mắt trái của tôi sao?"

Đôi mắt màu xanh diên vĩ của thám tử mở lớn, kinh ngạc nhìn anh.

Ánh mắt đỏ son hẹp dài của giáo sư lạnh nhạt nhìn lại anh, bình tĩnh đến mức làm cho thám tử bất an.

"Hoa diên vĩ là 'Alice (Iris)', mống mắt cũng là 'Alice (Iris)', hẳn là...... Không phải trùng hợp đi?"

"Liam, tôi......" Thám tử có chút hoảng hốt.

"Trong thần thoại Hy Lạp, tên của nữ thần cầu vồng cũng là 'Alice (Iris)'." Giáo sư cười nhạt ngăn lại câu trả lời sắp thốt ra của anh, "Đây nhất định là trùng hợp rồi."

"...... Hả?"

"Cảm ơn."

William lại đột nhiên dời ánh mắt đi.

"Gọi nó là 'Alice (Iris)' đi, ý nghĩa chính là 'sứ giả'."

William biết Sherlock nhất định là tặng món quà này cùng với thiện chí dịu dàng nhất và lời chúc chân thành nhất. Một khắc kia anh nhận thấy đáy lòng mình có hai đáp án đang dần sinh trưởng, cho dù không có "đáp án của Sherlock", anh cũng có thể sống tiếp, giẫm trên con đường chuộc tội đi về phía tương lai.

—— Đây không phải là lời trái lương tâm, mà là lời chưa nói hết.

Có những từ ngữ, cho dù nhờ vào giấy bút cùng chữ viết cũng không cách nào nói ra được.

Tỷ như "Mất đi mắt trái, tôi rất khó chịu."

Tỷ như "Tôi rất vui vì có cậu cùng tôi phiêu dương vượt biển."

Tỷ như "Tôi đã nhận được rất nhiều sức mạnh từ Alice (Iris)."

Tỷ như "Tôi biết phải 'trồng ra' 'quả' thế nào trên 'bóng tối' của riêng mình."

Quanh quẩn trên đường đến một thời gian dài, nhưng thực ra ——

コタエはずっと 見慣れた景色の中に

Đáp án luôn tích chứa trong khung cảnh quen mắt

一言 たった一言で

Chỉ cần một lời, vẻn vẹn một câu

今日までが輝きだす

Quá khứ liền sẽ toả sáng

—— 菜穗《Love Today》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro