Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Tôi đã bị nhốt trong 264 ngày.

Tôi chẳng có gì ngoài một cuốn sổ tay nhỏ và một cây bút hỏng, cùng những con số trong đầu để làm bạn. 1 cửa sổ. 4 bức tường. 144 feet vuông không gian. 26 chữ cái trong bảng chữ cái mà tôi đã không nói đến trong 264 ngày cách ly.

6,336 giờ kể từ lần cuối tôi chạm vào một người khác.

"Mày sẽ có bạn cùng phòng," họ nói với tôi.

"Chúng tao hy vọng mày thối rữa trong cái nơi này vì đã ngoan ngoãn," họ nói với tôi.

"Một thằng điên khác giống mày. Không còn cách ly nữa," họ nói với tôi.

Họ là những tay sai của The Reestablishment. Sáng kiến vốn được cho là để cứu lấy xã hội đang chết dần của chúng ta. Cũng chính những người đã kéo tôi ra khỏi nhà bố mẹ và nhốt tôi trong trại tâm thần vì một thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Không ai quan tâm rằng tôi đã không biết mình có khả năng gì. Rằng tôi đã không biết mình đang làm gì.

Tôi không biết mình đang ở đâu.

Tôi chỉ biết rằng tôi đã được vận chuyển bởi ai đó trong một chiếc xe tải trắng, lái 6 tiếng 37 phút để đưa tôi đến đây. Tôi biết mình đã bị còng tay vào ghế. Tôi biết mình đã bị trói vào chiếc ghế đó. Tôi biết bố mẹ tôi chẳng buồn nói lời tạm biệt. Tôi biết mình đã không khóc khi bị đưa đi.

Tôi biết bầu trời đổ xuống mỗi ngày.

Mặt trời rơi xuống đại dương và vung vãi những màu nâu, đỏ, vàng và cam ra thế giới bên ngoài cửa sổ tôi. Một triệu chiếc lá từ trăm nhánh cây khác nhau đung đưa trong gió, vẫy vùng với lời hứa hão huyền về sự bay lượn. Cơn gió bắt lấy đôi cánh héo úa của chúng chỉ để ném chúng xuống đất, bị lãng quên, để rồi bị giày xéo bởi những người lính đứng ngay phía dưới.

Không còn nhiều cây xanh như trước đây nữa, các nhà khoa học nói vậy. Họ nói rằng thế giới của chúng ta từng xanh tươi. Những đám mây của chúng ta Từng có màu trắng. Mặt trời của chúng ta từng luôn tỏa thứ ánh sáng đúng đắn.

Nhưng tôi chỉ còn những ký ức mờ nhạt về thế giới đó. Tôi không nhớ nhiều về quá khứ. Sự tồn tại duy nhất tôi biết giờ đây là thứ tôi được ban cho. Một tiếng vọng của những gì từng hiện hữu.

Tôi áp lòng bàn tay lên tấm kính nhỏ và cảm nhận hơi lạnh ôm lấy tay mình trong một vòng tay quen thuộc. Chúng tôi đều cô đơn, đều tồn tại như sự vắng mặt của một thứ gì đó khác.

Tôi cầm cây bút gần như vô dụng với chút mực ít ỏi mà tôi đã học cách tiết kiệm mỗi ngày và nhìn chằm chằm vào nó. Đổi ý. Từ bỏ nỗ lực ghi chép mọi thứ. Có một người bạn cùng phòng có lẽ cũng ổn. Nói chuyện với một con người thực sự có thể khiến mọi thứ dễ dàng hơn. Tôi luyện tập sử dụng giọng nói của mình, uốn môi quanh những từ ngữ quen thuộc nhưng xa lạ với miệng tôi. Tôi luyện tập cả ngày.

Tôi ngạc nhiên vì mình vẫn nhớ cách nói chuyện.

Tôi vo viên cuốn sổ nhỏ và nhét nó vào tường. Tôi ngồi dậy trên tấm nệm bọc vải mà tôi buộc phải ngủ. Tôi chờ đợi. Tôi đung đưa qua lại và chờ đợi.

Tôi chờ quá lâu và thiếp đi.

Mắt tôi mở ra và thấy 2 mắt, 2 môi, 2 tai, 2 lông mày.

Tôi kìm nén tiếng hét, sự vội vã chạy trốn, nỗi kinh hoàng tê liệt bám lấy chân tay tôi.

"Cậu là m-m-m-m—"

"Và cô là con gái." Hắn nhướng mày. Hắn nghiêng người ra xa khỏi mặt tôi. Hắn cười nhưng không phải là nụ cười, và tôi muốn khóc, mắt tôi hoảng loạn, sợ hãi, liếc về phía cánh cửa mà tôi đã cố mở quá nhiều lần đến mức đếm không xuể. Họ nhốt tôi với một thằng con trai. Một thằng con trai.

Lạy Chúa.

Họ đang cố giết tôi.

Họ cố tình làm vậy.

Để tra tấn tôi, để hành hạ tôi, để khiến tôi không bao giờ ngủ được nữa. Cánh tay hắn đầy hình xăm, kéo dài đến khuỷu tay. Lông mày hắn thiếu một chiếc khuyên mà chắc họ đã tịch thu. Đôi mắt xanh đen, mái tóc nâu sẫm, đường nét quai hàm sắc sảo, thân hình gầy nhưng rắn chắc. Đẹp trai. Nguy hiểm. Kinh khủng. Khủng khiếp.

Hắn cười, và tôi ngã khỏi giường, bò vào góc phòng. Hắn đánh giá cái gối tồi tàn trên chiếc giường phụ mà họ nhét vào khoảng trống sáng nay, tấm nệm mỏng và chiếc chăn sờn cũ khó lòng đỡ nổi nửa người trên của hắn. Hắn liếc nhìn giường tôi. Liếc nhìn giường hắn.

Rồi hắn dùng một tay đẩy hai chiếc giường lại với nhau. Dùng chân đẩy hai khung sắt về phía bên hắn. Duỗi dài người trên hai tấm nệm, lấy gối của tôi để kê dưới cổ. Tôi bắt đầu run rẩy.

Tôi cắn môi và cố thu mình vào góc tối.

Hắn đã lấy mất giường, chăn và gối của tôi.

Tôi chẳng còn gì ngoài sàn nhà.

Tôi sẽ chẳng có gì ngoài sàn nhà.

Tôi sẽ không bao giờ phản kháng vì tôi quá sợ hãi, quá tê liệt, quá hoang mang.

"Vậy cô là—cái gì? Điên à? Đó là lý do cô ở đây?"

Tôi không điên.

Hắn chống tay lên đủ để nhìn thấy mặt tôi. Hắn lại cười. "Tôi không định làm tổn thương cô đâu."

Tôi muốn tin hắn, nhưng tôi không tin.

"Tên cô là gì?" hắn hỏi.

Không phải việc của anh. Tên anh là gì?

Tôi nghe thấy hơi thở phì phì đầy khó chịu của hắn. Tôi nghe thấy tiếng hắn trở mình trên chiếc giường từng là một nửa của tôi. Tôi thức trắng đêm. Đầu gối co lên cằm, tay ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé, mái tóc nâu dài là tấm rèm duy nhất ngăn cách chúng tôi.

Tôi sẽ không ngủ.

Tôi không thể ngủ.

Tôi không thể nghe thấy những tiếng hét đó lần nữa.

.....

Căn phòng nặng trĩu mùi đá ẩm ướt, đất đảo lộn; không khí ẩm thấp và nồng nặc mùi đất. Tôi hít một hơi thật sâu và bước nhẹ nhàng đến cửa sổ, áp mũi vào bề mặt lạnh lẽo. Cảm nhận hơi thở của mình làm mờ kính. Nhắm mắt lại trước âm thanh của những hạt mưa lất phất vội vã trong gió. Những giọt mưa là lời nhắc nhở duy nhất của tôi rằng những đám mây cũng có nhịp đập. Rằng tôi cũng có một nhịp đập.

Tôi luôn tự hỏi về những giọt mưa.

Tôi tự hỏi về cách chúng luôn rơi xuống, vấp ngã trên chính đôi chân của mình, gãy chân và quên mang dù khi lao thẳng từ bầu trời xuống một kết thúc không chắc chắn. Giống như ai đó đang lật túi quần mình và đổ xuống mặt đất, chẳng quan tâm những thứ bên trong rơi xuống đâu, chẳng quan tâm rằng những giọt mưa vỡ tan khi chạm đất, rằng chúng vỡ vụn khi rơi xuống sàn, rằng người ta nguyền rủa những ngày mưa dám gõ cửa nhà họ.

Tôi là một giọt mưa.

Bố mẹ tôi đã lật túi quần và đổ tôi ra, để tôi bốc hơi trên một tấm bê tông.

Cửa sổ cho tôi biết chúng tôi không xa núi và chắc chắn gần biển, nhưng ngày nay mọi thứ đều gần biển. Tôi chỉ không biết chúng tôi đang ở phía nào. Chúng tôi đang hướng về đâu. Tôi nheo mắt nhìn lên ánh sáng ban mai. Ai đó đã nhặt mặt trời lên và ghim nó lên bầu trời một lần nữa, nhưng mỗi ngày nó lại treo thấp hơn một chút so với ngày hôm trước. Nó giống như một người cha người mẹ bất cẩn, chỉ biết một nửa con người bạn. Nó không bao giờ thấy sự vắng mặt của mình thay đổi mọi người như thế nào. Chúng tôi khác biệt ra sao trong bóng tối.

Một tiếng xào xạc đột ngột báo hiệu người bạn cùng phòng của tôi đã thức.

Tôi quay người lại như thể vừa bị bắt gặp đang ăn cắp đồ ăn lần nữa. Chuyện đó chỉ xảy ra một lần và bố mẹ tôi không tin khi tôi nói rằng tôi không làm vậy vì bản thân. Tôi nói tôi chỉ đang cố cứu những chú mèo hoang sống quanh góc phố, nhưng họ không nghĩ tôi đủ nhân tính để quan tâm đến bất cứ thứ gì khác ngoài chính mình.

 hay đủ để quan tâm đến một con mèo. Không phải tôi. Không phải thứ gì đó giống như tôi. Nhưng rồi, họ chẳng bao giờ tin bất cứ điều gì tôi nói. Đó chính xác là lý do tôi ở đây.

Người bạn cùng phòng đang quan sát tôi.

Hắn ngủ mà vẫn mặc nguyên quần áo. Hắn mặc một chiếc áo phông màu xanh hải quân và quần cargo màu kaki nhét vào đôi bốt đen cao đến ống chân.

Còn tôi thì mặc một bộ đồ vải bông xỉn màu và đôi má ửng hồng như những cánh hoa hồng.

Đôi mắt hắn lướt dọc theo đường nét cơ thể tôi, và chuyển động chậm rãi ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn. Tôi bắt lấy những cánh hoa hồng rơi từ má mình, chúng bay lượn quanh khung hình tôi, phủ lên người tôi thứ gì đó giống như sự vắng mặt của lòng can đảm.

*Đừng nhìn tôi nữa*, là điều tôi muốn nói.

*Đừng chạm vào tôi bằng ánh mắt của anh và hãy giữ tay anh bên mình, làm ơn và làm ơn và làm ơn—*

"Tên cô là gì?" Cái nghiêng đầu của hắn như bẻ gãy trọng lực làm đôi.

Tôi lơ lửng trong khoảnh khắc ấy. Tôi chớp mắt và nín thở.

Hắn cử động, và đôi mắt tôi vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh văng khắp phòng, ghi lại hàng triệu khoảnh khắc, hàng triệu mảnh thời gian. Những hình ảnh lóe lên mờ nhạt theo năm tháng, những suy nghĩ đóng băng lơ lửng trong không gian chết, một cơn lốc ký ức xuyên qua tâm hồn tôi. Hắn khiến tôi nhớ đến ai đó tôi từng quen biết.

Một hơi thở gấp, và tôi bị sốc trở về thực tại.

Không mơ mộng nữa.

"Tại sao anh lại ở đây?" Tôi hỏi những vết nứt trên bức tường bê tông.

14 vết nứt trên 4 bức tường, hàng ngàn sắc thái của màu xám. Sàn nhà, trần nhà: tất cả đều là những tấm đá giống nhau. Những chiếc giường được dựng một cách thảm hại: làm từ những ống nước cũ. Ô cửa sổ nhỏ hình vuông: quá dày để có thể vỡ. Hy vọng của tôi đã cạn kiệt. Đôi mắt tôi mờ đi và đau nhức. Ngón tay tôi lần theo một đường lười biếng trên sàn nhà lạnh lẽo.

Tôi ngồi trên nền đất, nơi có mùi của băng, kim loại và bụi bẩn. Người bạn cùng phòng ngồi đối diện tôi, chân gập dưới người, đôi bốt của hắn hơi quá bóng loáng so với nơi này.

"Cô sợ tôi." Giọng hắn không có hình dáng.

Ngón tay tôi nắm chặt lại thành nắm đấm. "Tôi sợ là anh sai rồi."

Có lẽ tôi đang nói dối, nhưng đó không phải việc của hắn.

Hắn khịt mũi, và âm thanh vang lên trong không khí chết chóc giữa chúng tôi. Tôi không ngẩng đầu. Tôi không đối mặt với ánh mắt hắn đang khoan vào người tôi. Tôi nếm thứ không khí cũ kỹ, lãng phí và thở dài. Cổ họng tôi thắt lại vì thứ gì đó quen thuộc, thứ tôi đã học cách nuốt chửng.

2 tiếng gõ cửa khiến cảm xúc của tôi giật mình trở lại.

Hắn đứng thẳng dậy ngay lập tức.

"Không có ai đâu," tôi nói với hắn. "Chỉ là bữa sáng của chúng ta thôi." 264 bữa sáng và tôi vẫn không biết nó được làm từ gì. Nó có mùi của quá nhiều hóa chất; một khối vô định hình luôn được mang đến trong trạng thái cực đoan. Đôi khi quá ngọt, đôi khi quá mặn, và luôn kinh tởm. Phần lớn thời gian, tôi quá đói để nhận ra sự khác biệt.

Tôi nghe thấy hắn do dự chỉ trong chốc lát trước khi bước về phía cửa. Hắn mở một khe nhỏ và nhìn ra một thế giới không còn tồn tại.

"Chết tiệt!" Hắn gần như ném cái khay qua khe cửa, chỉ dừng lại để vỗ tay vào áo. "Chết tiệt, chết tiệt." Hắn nắm chặt tay và nghiến chặt hàm. Hắn đã bị bỏng tay. Tôi đã có thể cảnh báo hắn nếu hắn chịu nghe.

"Anh nên đợi ít nhất ba phút trước khi chạm vào khay," tôi nói với bức tường. Tôi không nhìn những vết sẹo mờ trên đôi tay nhỏ bé của mình, những vết bỏng mà không ai có thể dạy tôi cách tránh. "Tôi nghĩ họ cố tình làm vậy," tôi thêm nhỏ nhẹ.

"Ồ, vậy hôm nay cô chịu nói chuyện với tôi rồi à?" Hắn tức giận. Đôi mắt hắn lóe lên trước khi hắn nhìn đi chỗ khác, và tôi nhận ra hắn đang xấu hổ hơn bất cứ điều gì khác. Hắn là một kẻ cứng rắn. Quá cứng rắn để thừa nhận mình đã phạm sai lầm.trước mặt một cô gái. Quá cứng rắn để thể hiện nỗi đau.

Tôi mím chặt môi và nhìn chằm chằm ra ô cửa sổ nhỏ mà họ gọi là cửa sổ. Không còn nhiều động vật nữa, nhưng tôi đã nghe những câu chuyện về những con chim biết bay. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ được nhìn thấy một con. Những câu chuyện ngày nay được dệt nên quá hoang đường, đến mức chẳng còn gì đáng tin, nhưng tôi đã nghe nhiều hơn một người nói rằng họ thực sự nhìn thấy một con chim bay trong vài năm qua.

Vì vậy, tôi nhìn ra cửa sổ.

Hôm nay sẽ có một con chim. Nó sẽ có màu trắng với những vệt vàng như một chiếc vương miện trên đầu. Nó sẽ bay. Hôm nay sẽ có một con chim. Nó sẽ có màu trắng với những vệt vàng như một chiếc vương miện trên đầu. Nó sẽ bay. Hôm nay sẽ có một—

Bàn tay của hắn.

Trên người tôi.

2 đầu ngón tay lướt qua vai tôi, nơi được che phủ bởi lớp vải, trong chưa đầy một giây, và mọi cơ bắp, mọi gân cốt trong cơ thể tôi căng cứng, thắt chặt thành những nút thắt siết chặt cột sống. Tôi giữ nguyên rất yên. Tôi không cử động. Tôi không thở. Có lẽ nếu tôi không cử động, cảm giác này sẽ kéo dài mãi mãi.

Không ai chạm vào tôi trong 264 ngày.

Đôi khi tôi nghĩ rằng nỗi cô đơn trong tôi sẽ bùng nổ xuyên qua da thịt, và đôi khi tôi không chắc liệu khóc hay hét hoặc cười trong cơn điên loạn có giải quyết được gì không. Đôi khi tôi tuyệt vọng đến mức muốn chạm, muốn được chạm, muốn cảm nhận đến nỗi tôi gần như chắc chắn rằng mình sẽ rơi khỏi vách đá trong một vũ trụ song song, nơi không ai có thể tìm thấy tôi.

Điều đó không có vẻ bất khả thi.

Tôi đã hét lên trong nhiều năm và không ai từng nghe thấy tôi.

"Cô không đói à?" Giọng hắn giờ trầm hơn, có chút lo lắng.

Tôi đã bị bỏ đói trong 264 ngày. "Không." Từ đó chỉ là một hơi thở đứt đoạn khi nó thoát ra khỏi môi tôi và tôi quay đi và tôi không nên nhưng tôi làm và anh ấy đang nhìn tôi. Nghiên cứu tôi. Môi anh ấy chỉ hơi hé mở, tay chân anh ấy thả lỏng bên cạnh, lông mi anh ấy chớp lại sự bối rối. Một cái gì đó đấm vào dạ dày tôi. Đôi mắt anh ấy. Một cái gì đó về đôi mắt anh ấy. Không phải anh ấy không phải anh ấy không phải anh ấy không phải anh ấy không phải anh ấy. Tôi đóng thế giới lại. Khóa nó lại. Vặn chìa khóa thật chặt. Bóng tối chôn vùi tôi trong những nếp gấp của nó. "Này—" Mắt tôi mở toang. 2 cửa sổ vỡ lấp đầy miệng tôi bằng kính. "Chuyện gì vậy?" Giọng anh ấy là một nỗ lực thất bại trong việc giữ bình tĩnh, một nỗ lực lo lắng để tỏ ra thờ ơ. Không có gì. Tôi tập trung vào ô vuông trong suốt chèn giữa tôi và sự tự do của tôi. Tôi muốn đập tan thế giới bê tông này thành hư vô. Tôi muốn lớn hơn, tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi muốn tức giận tức giận tức giận. Tôi muốn trở thành con chim bay đi. "Bạn đang viết gì vậy?" Bạn cùng phòng giam lại nói. Những từ này là nôn mửa. Cây bút run rẩy này là thực quản của tôi. Tờ giấy này là bát sứ của tôi. "Tại sao bạn không trả lời tôi?" Anh ấy quá gần quá gần quá gần. Không ai từng đủ gần. Tôi hít vào và chờ anh ấy bỏ đi như mọi người khác trong cuộc đời tôi. Mắt tôi tập trung vào cửa sổ và lời hứa về những gì có thể. Lời hứa về một cái gì đó lớn hơn, một cái gì đó vĩ đại hơn, một lý do cho sự điên rồ.

Xây dựng trong xương cốt của tôi, một lời giải thích cho sự bất lực của tôi trong việc làm bất cứ điều gì mà không phá hủy mọi thứ. Sẽ có một con chim. Nó sẽ có màu trắng với những vệt vàng như một vương miện trên đầu. Nó sẽ bay. Sẽ có một con chim. Nó sẽ là—

"Này—"

"Anh không thể chạm vào em," tôi thì thầm. Tôi đang nói dối, đó là điều tôi không nói với anh. Anh có thể chạm vào em, đó là điều tôi sẽ không bao giờ nói với anh. Làm ơn chạm vào em, đó là điều tôi muốn nói với anh.

Nhưng mọi chuyện xảy ra khi người ta chạm vào tôi. Những điều kỳ lạ. Những điều tồi tệ. Những điều chết chóc.

Tôi không thể nhớ được hơi ấm của bất kỳ cái ôm nào. Cánh tay tôi đau nhức vì cái lạnh không thể tránh khỏi của sự cô lập. Ngay cả mẹ tôi cũng không thể ôm tôi trong vòng tay. Cha tôi không thể sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá của tôi. Tôi sống trong một thế giới của hư vô.

Xin chào.

Thế giới.

Bạn sẽ quên tôi.

Gõ gõ.

Bạn tù nhảy dựng lên.

Đã đến giờ đi tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vũkhí