Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11: Lưu luyến (H)

Tôn Dĩnh Sa bước ra từ phòng tắm, tay cầm chiếc khăn tắm ướt, nước trên tóc mái còn chưa được lau khô, thỉnh thoảng từng giọt lại rơi xuống. Vừa bước ra, cô thấy Vương Sở Khâm đang rửa bát trong bếp. 

Bỗng nhiên, một cơn xúc động trào dâng trong lòng cô. Cô vứt chiếc khăn tắm xuống, bước đến bếp, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, áp má mình vào lưng anh, rồi nhắm mắt lại. 

Động tác lau đĩa của Vương Sở Khâm khựng lại. Anh cúi đầu nhìn đôi tay của Tôn Dĩnh Sa từ sau lưng ôm lấy mình, sự nghẹn ngào vừa mới kiềm chế được lại bất chợt trào lên. 

Cắn chặt môi dưới, cố gắng đè nén âm thanh nghẹn ngào, anh hỏi: 
"Em làm sao vậy?" 

Tôn Dĩnh Sa không trả lời, vẫn nhắm mắt, má cô cọ nhẹ lên lưng anh. 

Làm sao vậy? Liệu em có thể nói rằng em muốn ôm anh không? Em muốn cảm nhận hơi ấm từ anh, không chỉ là những vuốt ve sau cơn đam mê, mà còn là sự ấm áp dưới ánh nắng chiều trải lên cơ thể. 

Thuần khiết, đẹp đẽ, không pha lẫn chút dục vọng nào. 

Nếu em nói ra điều đó, liệu anh vẫn để em ôm như thế này chứ? Nếu vòng tay anh đã dành cho người khác, thì hãy để em giữ lấy bờ lưng của anh. Nếu phải có một người rời đi trước, cô vẫn mong rằng người đó là Vương Sở Khâm. Nhìn bóng lưng anh, cô giấu nước mắt mình vào làn gió, không nhìn thấy khuôn mặt anh, cô sẽ không đành lòng rời đi. 

Vương Sở Khâm xoay người lại, nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn không buông tay, cô áp má mình lên ngực anh. Thực ra, chỉ cần cô ngước mắt lên là có thể thấy đôi mắt anh đang đỏ hoe, nhưng cô chỉ muốn dựa dẫm vào anh. 

Khi anh cất tiếng nói, cô có thể cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực anh, như thể trong khoảnh khắc này, linh hồn họ hòa làm một.

"Sha Sha, hai năm qua em sống thế nào?" Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng Tôn Dĩnh Sa lại cảm thấy nó nặng nề vô cùng. 

Hai năm qua cô đã sống thế nào, Tôn Dĩnh Sa không muốn nhớ lại chút nào.

Đừng hỏi em nữa, Vương Sở Khâm. Em sợ rằng nếu nói ra, em sẽ không còn đủ dũng khí để buông tay anh. Làm sao em có thể đối diện với những ngày tháng không có anh sau này đây? Rõ ràng hai năm ấy em đã sống chẳng khác nào địa ngục. 

"Ở lại đây đi." Cô không trả lời câu hỏi của anh, ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng thấy được đôi mắt anh hoe đỏ. Cô nói: 
"Ở lại với em."

Có lẽ đây từng là điều Vương Sở Khâm mong muốn nghe nhất, nhưng giờ lại là điều anh sợ hãi nhất. Anh ghét bản thân vì hiểu quá rõ Tôn Dĩnh Sa, hiểu những hành động vô thức của cô, hiểu cả những ẩn ý trong lời cô nói. 

Tôn Dĩnh Sa, có lẽ em đã biết rõ muốn anh ở lại bao lâu rồi, đúng không? Ngay từ lúc em nói câu này, em đã tự mình định sẵn thời gian rồi. 

Vương Sở Khâm muốn từ chối, muốn nổi giận, muốn chỉ tay vào cô và chất vấn. Hỏi cô rằng rốt cuộc cô có coi anh là con người không, sao có thể tùy ý chà đạp cảm xúc của anh, để anh mãi quẩn quanh trong mối quan hệ không rõ ràng này, hết lần này đến lần khác sợ mất đi. Anh càng muốn hỏi cô, suốt bao năm qua, chẳng lẽ cô không nhận ra anh yêu cô sao? Hay là, cô lợi dụng việc anh yêu cô để không ngừng làm tổn thương anh? 

Nhưng cuối cùng, anh nhận ra rằng mình thậm chí chẳng có can đảm để giơ tay lên. Anh không nỡ phá hủy những khoảnh khắc cuối cùng được ở bên cô. 

Anh gật đầu, vô cùng bất lực. 

Người trong lòng anh buông tay, rồi chuyển sang ôm lấy cổ anh. Cô kiễng chân, đặt môi mình lên môi anh, chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt vẽ từng đường nét trên đôi môi anh. 

Vương Sở Khâm cụp mắt nhìn cô, hàng mi của cô khẽ run rẩy, nhưng cô vẫn nhắm mắt hôn anh. 

Ánh mắt anh tối lại, vòng tay ôm lấy eo cô và làm sâu thêm nụ hôn đó. Anh khẽ mở hàm răng, kéo chiếc lưỡi của cô vào trong, xoắn lấy. Tôn Dĩnh Sa muốn né tránh, nhưng anh không ngừng đuổi theo, đến mức cô phải cong cả người lại vì nụ hôn mãnh liệt ấy. 

Bàn tay lớn cởi nút áo của cô, những vệt nước còn sót lại vẫn chưa khô, đọng lại trên làn da mịn màng của Tôn Dĩnh Sa những giọt nước nhỏ. Đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của cô, hơi thở tràn ngập hương hoa nhài đặc trưng của cô. Chỉ với một lực vừa đủ, trên vòng eo của cô ấy liền xuất hiện những vết đỏ, Vương Sở Khâm nhìn thấy dục vọng trong ánh mắt dần dần hiện rõ.

Vừa hôn vừa đẩy cô ấy ngã xuống sofa, bản thân thì quỳ trên tấm thảm mềm giữa bàn trà và sofa. Dựa đầu vào giữa ngực của cô, anh bắt đầu cắn mút hai bên ngực.

Tôn Dĩnh Sa thở nhẹ, cô ngửa đầu, nhắm mắt lại và cảm nhận khoái cảm mà Vương Sở Khâm mang đến cho cô.

Đầu lưỡi của anh khều lấy núm vú của cô, ngậm lấy toàn bộ đầu vú. Anh ấy cắn và mút vào làn da trắng ngần của cô, để lại một vết răng trên đôi gò bồng đào trắng mềm mại của cô ấy, từ đỉnh đầu truyền đến là tiếng rên rỉ kiềm nén nhưng đầy khoái cảm của Tôn Dĩnh Sha. Lưỡi hoà với nước bọt khuấy động quầng vú, khiến Tôn Dĩnh Sa vô thức ưỡn thẳng lưng lên. Chất lỏng thần bí cũng bắt đầu chảy ra và làm ướt ghế sofa.

Vương Sở Khâm để đầu hướng xuống dưới, để lại dấu ấn riêng của mình trên thân thể trắng muốt của cô. Một bàn tay lớn nắm lấy đùi cô và trượt xuống, nhụy hoa của cô đang nở rộ rõ ràng trước mặt anh. Vẫn còn một chút lý trí, Tôn Dĩnh Sha muốn dùng tay để cản, nhưng lại bị Vương Sở Khâm đẩy ra ngay lập tức.

"Không được nhìn." Tôn Dĩnh Sa run rẩy nói, giọng nói của cô cũng mang theo một chút ham muốn.

Vương Sở Khâm làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô, thậm chí sau khi cô nói xong câu này, anh cúi đầu hôn nhẹ nhàng vào âm đạo của cô. Tôn Dĩnh Sả ngay lập tức phát ra một tiếng la hét, cơ thể bắt đầu run lên một cách không kiểm soát. Quả thật là người chưa trải qua việc này, cơ thể chỉ bị kích thích một chút đã lên đỉnh.

"Em bé thật tuyệt vời, đã chảy ra nhiều nước như vậy, còn Tiểu Sa Sa thì cũng hồng hào"

Vương Sở Khâm cười khẽ. Những lời anh ta nói khiến cơ thể của Tôn Dĩnh Sa trở nên đỏ ửng. Cô chưa bao giờ biết rằng trong chuyện tình cảm, Vương Sở Khâm lại có thể nói chuyện một cách phóng khoáng như vậy.

Hôn nhẹ vào cổ chân cô, càng lúc càng tiến sâu vào, cuối cùng là hôn lên khu vườn của cô.

Tôn Dĩnh Sa vừa kêu lên vừa muốn kẹp chặt chân, nhưng bị Vương Sở Khâm ép buộc phải mở ra. Giây tiếp theo, vốn là một nụ hôn nhẹ nhàng đã chuyển thành liếm láp và đưa đẩy đầu lưỡi vào bên trong. Vương Sở Khâm lè lưỡi liếm môi âm hộ của Tôn Dĩnh Sa, sống mũi cao cọ xát vào âm hộ vô cùng nhạy cảm của cô, mỗi lần động tác lên xuống, đều nghe thấy tiếng la hét sắc bén của Tôn Dĩnh Sa.

Nhiều nước tuôn trào ra hơn, tràn vào miệng của Vương Sở Khâm. Nhưng anh ấy hoàn toàn không có dấu hiệu muốn dừng lại, càng cố gắng thè lưỡi ra hơn, và thâm nhập vào cái lỗ nhỏ của cô ấy. Mô phỏng chuyển động của pít-tông, vào ra âm hộ.

Tôn Dĩnh Sa xoay hông, nước mắt sinh lý đã rơi ở khóe mắt, giọng nói cũng mang chút nức nở: "Anh ơi... bẩn quá. Đừng... đừng làm như vậy với em nữa..."

Ngay trước khi cô ấy đạt cực khoái lần nữa, Vương Xử Khâm lại dừng lại. Tôn Dĩnh Sa không được giải tỏa nên trở nên nhạy cảm hơn, tiếng rên rỉ với âm điệu khóc lóc không tự chủ trào ra từ miệng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt chứa đầy nước mắt.

Chỉ thấy Vương Sở Khâm vẫn đứng đó, áo quần vẫn còn nguyên vẹn, trước ngực anh còn có một vết ẩm lớn do cô làm ướt. Nhưng biểu cảm của anh ấy vẫn bình tĩnh, không giống như có chút nào bị lôi cuốn bởi dục vọng. Nếu không phải vì vật đang căng đầy giữa hai đùi anh, chuẩn bị bùng nổ, Tôn Dĩnh Sa gần như ảo tưởng rằng anh đang quan hệ tình dục với cô, liệu người vừa làm cô ấy đạt đến cực khoái có phải là anh không?

Cô đứng dậy, nhìn anh một cách đáng thương, giơ tay về phía anh ta và chu môi nói: "Anh ơi, ôm em."

Nếu là đêm đầu tiên, câu nói này chắc chắn sẽ có hiệu quả, nhưng bây giờ có vẻ như không còn tác dụng nữa. Chỉ thấy Vương Sở Khâm với vật lớn giữa hai chân, nói trong giọng khàn: "Tôn Dĩnh Sa, cầu xin anh."

Càng nói như vậy, Tôn Dĩnh Sa càng cảm thấy tủi thân. Không được thỏa mãn, sự trống rỗng trong lòng cô giống như hàng triệu con kiến đang gặm nhấm cơ thể, vừa ngứa vừa đau. Tiến lại gần anh, bàn tay nhỏ kéo quần của anh xuống, khắc hoạ hình dạng của gậy thịt qua chiếc quần lót. Tiếng thở của Vương Sở Khâm bên tai ngày càng nặng nề, nhưng anh vẫn như không bị ảnh hưởng, để cô làm theo ý mình.

Kéo xuống mảnh vải che đậy cuối cùng, dũng cảm nắm lấy thân cây gậy nóng bỏng của anh. Vương Sở Khâm bị lực tác động đột ngột này làm phát ra một tiếng rên nhẹ, Tôn Dĩnh Sa từ từ luận động, chỉ với vài động tác đơn giản như vậy, phía đầu của gậy thịt đã rỉ ra vài tia dịch trong suốt. Tôn Dĩnh Sa dùng tay chạm vào, thắt lưng của Vương Sở Khâm đột ngột run lên.

"Còn muốn em cầu xin nữa không?" Tôn Dĩnh Sa vừa hỏi vừa động tay động chân

Vương Sở Khâm khẽ dùng lưỡi đẩy má. Anh lại đẩy Tôn Dĩnh Sa ngã xuống ghế sofa, quỳ xuống để dục vọng của mình cọ xát vào giữa hai chân cô. Sau khi cọ xát vào đùi trong, anh lại tiếp tục chà sát lên âm hạch và môi âm hộ của cô, nhưng nhất quyết không tiến vào. Anh lặp lại một lần nữa: 'Sha Sha, cầu xin anh đi.'

Tôn Dĩnh Sa không hiểu vì sao anh đột nhiên trở nên hiếu thắng đến vậy, chỉ cảm thấy một nỗi trống rỗng to lớn bao trùm lấy mình. Cô khao khát mãnh liệt được thứ cứng rắn kia xuyên thấu qua giữa hai chân mình, đưa cô lên đỉnh cao của khoái lạc, nếu không, cô sẽ bị nhấn chìm trong cơn sóng cuộn trào của dục vọng. Cuối cùng, cô buông lời, mềm mỏng nói: 'Anh à, em cầu xin anh.'

"Cầu xin anh điều gì?" Vương Sở Khâm khẽ nhấc hông, lại mạnh mẽ cọ sát lên âm hạch của cô một lần nữa. 

Tôn Dĩnh Sa khẽ kêu lên thành tiếng, những giọt nước mắt hòa lẫn giữa tủi nhục và khoái cảm lặng lẽ rơi xuống, cô cắn môi, khẽ rên rỉ nói: "Anh ơi, cầu xin anh, làm em đi"

Nghe thấy Vương Sở Khâm cười khẽ: "Em bé thật ngoan". Nói xong, đặt ham muốn lên miệng lỗ của cô, thẳng lưng, trực tiếp đưa vào bên trong. Tôn Dĩnh Sa lại cất lên một tiếng la hét sắc bén, cô đạt đỉnh ngay sau khi gậy thịt tiến vào, điểm huyệt nhanh chóng co lại và phun một dòng nước lên phía trước gậy thị của Vương Sở Khâm, anh phát ra một tiếng gầm thấp đầy khoái cảm.

Khi độ ẩm đủ, anh cũng không còn quan tâm đến Tôn Dĩnh Sa nữa. Nhấc chân cô lên và biên độ luận động càng ngày càng lớn, tiếng rên rỉ vụn vỡ thoát ra từ miệng cô, chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe lên những tia sáng trắng.

Vương Sở Khâm ra vào liên tục, vừa ưỡn lưng vừa hỏi cô ấy những câu hỏi.

"Nói đi, em còn muốn rời xa anh nữa không?"

Tôn Dĩnh Sa nắm chặt tay ghế sofa, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn hét lên, âm thanh của cơ thể va chạm không ngừng vang lên, cô mơ màng nói: 'Không. Không...'

"Em có cảm thấy thoải mái khi anh làm tình với em không?"

"Thỏa mãn... ah ha..."

Trong lúc nhanh chóng thâm nhập, Vương Sở Khâm dường như đã chạm vào một điểm gồ lên, khi có sự ma sát vào vị trí đó, Tôn Dĩnh Sa sẽ có phản ứng mạnh mẽ, anh ấy biết đó là điểm nhạy cảm của cô. Tìm đúng vị trí đó, đâm rút ngày càng ác liệt hơn, hướng về miếng thịt mềm đó mà tấn công.

Dưới thân, Tôn Dĩnh Sa hét lên và vật lộn, trên cánh tay của Vương Sở Khâm để lại những vết đỏ, nhưng vẫn không thể ngừng hành động của anh. Tôn Dĩnh Sa chỉ cảm thấy vùng lưng dưới lại bắt đầu tê mỏi, những huyệt đạo cũng đang co lại nhanh chóng.

Khi cô ấy chuẩn bị tận hưởng cơn cực khoái lần nữa, Vương Sở Khâm đột ngột rời khỏi cơ thể cô. Còn chưa kịp để cô phản ứng lại, cô cảm thấy mình bị ai đó nâng lên và lật ngược lại. Quỳ trên sofa, Vương Sở Khâm cắm vào từ phía sau.

Tư thế này sâu hơn và chặt hơn, Vương Sở Khâm cảm thấy mình đang không ngừng bị âm đạo của Tôn Dĩnh Sa hút chặt. Quá khít rồi, ngay cả việc đâm rút cũng trở nên không được suôn sẻ như trước. Anh đã chủ động khiến chân cô mở ra một chút, xoa lưng cô, khiến phần eo cô hạ thấp xuống, lỗ nhỏ hoàn toàn được phơi bày trước mắt anh. Anh có thể dễ dàng nhìn thấy âm hộ cô trở nên căng cứng và đỏ bừng sau những cú thúc của anh, anh đâm vào mạnh đến nỗi ngay cả phần thịt mềm mại bên trong huyệt đạo của cô cũng lộ ra ngoài.

Tôn Dĩnh Sa nằm trên chiếc gối ôm, mông vểnh lên. Nước mắt làm mờ đầy mặt cô. Nói với giọng nức nở: "Anh à, dừng lại đi, Em không muốn nữa..." Cô muốn bò về phía trước, nhưng lại bị Vương Sở Khâm kéo lại bằng cách nắm lấy mắt cá chân của cô.

Sự chuyển động ở thắt lưng nhanh chóng và mạnh mẽ, va chạm mạnh làm đỏ ững phần giữa hai chân của Tôn Dĩnh Sa.

Cuối cùng, dưới sự cầu xin không biết lần thứ bao nhiêu của cô ấy, tinh dịch cũng được bắn ra trong tiểu huyệt đang siết chặt của cô. Sau khi rút vật khổng lồ ra, tinh dịch hầu như đều bắn vào bao, nhưng trong tiểu huyệt của Tôn Dĩnh Sa vẫn chảy ra vài giọt chất trắng.

Khi mọi chuyện kết thúc, bầu trời đã chuyển sang màu xanh đen nhạt. Vẫn là trình tự như trước, tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Tôn Dĩnh Sa mệt đến mức không thể nâng nổi một ngón tay, để Vương Sở Khâm tự do đưa tay vào để làm sạch dịch cho mình. Trong quá trình đó, vì những cú thúc nhẹ của anh, một vài tiếng rên rỉ lại phát ra.

Anh bế cô lên giường, nhìn thấy miệng cô mở ra khép lại, Vương Sở Khâm lại gần tai cô để nghe, chỉ nghe được một câu

Cô ấy nói: "Vương Sở Khâm, đây là lần thứ hai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro