Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nam Kha Phi Mộng - 3 (End)


6.【Như mộng lệnh】

Đêm Thất Tịch, mùng bảy tháng bảy âm lịch, lễ Khất Xảo.

Vương Sở Khâm đơn giản dọn dẹp bản thân một chút, tóc khô nửa chừng liền xuống lầu, muốn đến quầy lễ tân xin ly nước uống.

Dì nhìn thấy anh liền đi lên hàn huyên, "Con bé chậm chạp thật, chắc phải ăn diện một chút."

Thuận tay rót một ly trà hoa cho anh, hỏi, "Ở lâu như vậy rồi, còn chưa hỏi qua Tiểu Vương cậu làm làm công việc gì, người ở đâu vậy?"

"Cháu là người Cát Lâm, học bóng bàn ở Bắc Kinh ạ." Ngón trỏ anh nâng cốc, nhấp một ngụm, chậm rãi nói.

"Trùng hợp như vậy?" Dì mở to mắt, "Cháu gái dì cũng học đánh bóng bàn, gần đây không hài lòng lắm mới tới đây giải sầu. Chuyện này cũng quá có duyên phận, Tiểu Vương."

Bà liên tục than thở sự trùng hợp này, đưa tay vỗ vỗ anh.

Vương Sở Khâm cười uống trà, đồng ý nói, "Đúng là rất có duyên phận."

Ban đêm buông xuống, cách hội đèn lồng Thất Tịch cũng càng lúc càng gần.

"Lễ hội đèn lồng sắp bắt đầu rồi, còn không mau xuống đi!" Dì đứng ở dưới lầu, ngửa đầu hướng lầu hai hô.

Khách trong phòng còn đang chuẩn bị vội vàng thu dọn đồ đạc. Mỗi dịp lễ hội truyền thống, B&B sẽ chật cứng người.

"Đến rồi đến rồi!" Tôn Dĩnh Sa vội vàng đóng cửa phòng, đi theo làn người xuống lầu.

Cảm tạ tố chất thân thể vượt qua người thường của cô, cùng với thủ pháp mát xa tri kỷ của Vương Sở Khâm, bàn chân bị bong gân gần như đã được cải thiện và hoàn toàn có thể chạy nhảy xung quanh.

Cô từ sáng sớm vừa mở mắt đã bắt đầu chờ đợi hội đèn lồng Thất Tịch buổi tối, hưng phấn kéo dài cả ngày cũng không có biến mất.

"Ơ, còn đặc biệt mặc quần áo mới à," dì xách giỏ hoa đi qua, đánh giá cô một phen sau đó bình luận nói, "Dì xem nào là muốn đi hội đèn lồng để làm mê chết ai đó à?"

Vành tai Tôn Dĩnh Sa nóng lên, làm bộ như không nghe thấy.

Vương Sở Khâm đã sớm chờ ở dưới lầu, thấy cô xuống liền đứng dậy, gật đầu với dì, "Dì không đến hội đèn lồng xem sao."

"Lúc dì còn là tiểu cô nương còn nguyện ý tham gia náo nhiệt này, chương trình này dì đã xem hai mươi năm, chán rồi," dì phất phất tay,"Vẫn là các con trẻ tuổi đi thôi."

Tôn Dĩnh Sa kéo cánh tay Vương Sở Khâm, kéo người ra cửa, vừa đi vừa nói, "Nhanh lên, nếu không sẽ không chiếm được vị trí tốt."

"À đúng rồi, hai đứa nhớ về sớm một chút, tám giờ chín giờ kém có thể về rồi, đừng chơi quá muộn," bà lớn tiếng nhắc nhở, "Tháng bảy quỷ môn mở, trên đường có nhiều tiểu quỷ, âm khí nặng."

"Biết rồi ạ!"

Vốn tưởng rằng trấn Tứ Dĩnh giăng đèn kết hoa lúc trước đã đủ náo nhiệt, nhưng đêm thất tịch này thị trấn thậm chí còn sôi động hơn bình thường.

Du khách như mắc cửi, dòng người mãnh liệt, phố xá náo nhiệt nhất phía tây ngay cả mái hiên cũng được tô điểm lung linh. Tửu lâu tinh kỳ săn bắn, nghênh đón khách nhân bát phương tới, trước cửa hàng bán bánh ngọt trái cây cùng mứt hoa quả trân tu lại càng nóng hôi hổi. Khắp nơi đều thơm ngào ngạt, tràn ngập hương vị ngọt ngào cùng vui thích.

Dưới quang cảnh lần này, chiều cao tương đối nổi bật của Vương Sở Khâm ở phía nam liền phát huy công dụng lớn.

"Mau giúp ta nhìn xem, nơi nào ít người." Tôn Dĩnh Sa bị dòng người chen chúc, muốn nhảy lên nhìn lại căn bản chân không rời khỏi mặt đất.

Vương Sở Khâm một tay xách cổ áo phía sau cô, để cô không bị tách ra còn phải nhìn xung quanh giúp cô tìm kiếm mục tiêu, "Nơi đó hình như ít người một chút." Chỉ chỉ nơi nào đó.

"Đi thôi!" Cô hưng phấn nói, không chút do dự nắm lấy tay anh, đẩy đám người sang một bên, lao về phía trước.

Vương Sở Khâm cảm giác được lòng bàn tay bị xúc cảm ấm áp lấp đầy, trong lúc nhất thời có chút không kịp phản ứng, bị cô kéo ra ngoài vài bước.

Hai người đi dạo khắp các con phố, ăn uống khắp nơi, gần như lại đi tham quan toàn bộ thị trấn.

Tôn Dĩnh Sa thỏa mãn sờ sờ bụng, đem miếng bánh hoa quế cuối cùng đưa vào trong miệng, Vương Sở Khâm thuần thục tiếp nhận túi nilon trong tay cô, đem tất cả nước canh cất kỹ ném vào trong thùng rác.

Trên đường tràn đầy những đôi tình nhân, hoặc dựa sát vào nhau hoặc mười ngón tay đan chặt.

"Thật tuyệt." "Tôn Dĩnh Sa đứng ở trên cầu, nhìn thuyền mui đen tốp năm tốp ba xuyên qua cầu, vừa chơi đùa với những que kẹo cô vừa ăn xong.

Vương Sở Khâm nhìn cô, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.

"Sao cậu lại chạm vào đầu tôi?" Cô cố ý hỏi.

Anh mở lòng bàn tay cho cô xem, đó là một đám hoa hòe, "Rơi trên đầu cậu rồi." Chậm rãi giải thích.

"Ồ."

Sau khi cơm no rượu say, cơ hồ tất cả mọi người tràn về ven hồ phía nam, đình giữa hồ có người tấu nhạc, lá sen xanh um tươi tốt.

Trời đã hoàn toàn tối, đèn sông trên mặt hồ chậm rãi dập dờn theo sóng nước, ánh nến bên trong cũng rõ ràng tắt.

"Này, này," Tôn Dĩnh Sa kéo vạt áo Vương Sở Khâm, chỉ vào cửa hàng cách đó không xa la hét, "Chúng ta đi thả đèn sông đi!"

Anh nheo mắt nhìn bảng giá có phần tăng cao, trong lòng trực tiếp đóng dấu lừa người, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài mỉm cười với tiểu nương tử này và lựa chọn thỏa hiệp.

Cuối cùng chọn hai cái đèn giống như hoa sen, cô nâng trong lòng bàn tay nhìn trái nhìn phải yêu thích không buông tay.

Bến tàu nhỏ nơi đặt những chiếc đèn lồng trên sông là một bậc thang đơn giản được làm bằng những phiến đá. Người dân chen chúc nhau ở một nơi đông đúc bên cạnh không có hàng rào, dù đứng ở một bên cũng trông bấp bênh.

Vương Sở Khâm tay dài, đã sớm đem đèn của mình thả ra ngoài. Tôn Dĩnh Sa ở bên cạnh chờ sốt ruột, bàn tay nhỏ bé với không tới.

"Cậu cẩn thận một chút." Anh cười lắc đầu, dứt khoát đưa tay ôm lấy cô, "Tôi đỡ cậu, cậu cúi xuống đi."

Cô hít một hơi, dồn hết sức lực vào cánh tay anh, thò ra cuối cùng đem ngọn đèn thả ra ngoài.

Hai ngọn đèn sông một trước một sau, xiêu xiêu vẹo vẹo thuận theo dòng nước, lắc lư càng trôi càng xa. Vì thế cô kéo anh đi theo, đi tới trên cầu, đèn sông xuyên qua cầu chậm rãi lái vào trong hồ sen rộng lớn.

"Mau ước đi!" cô kêu lên, sau đó khoanh tay trước ngực và nhắm mắt lại.

Anh cười làm theo.

Ước chừng đợi vài phút, cô ngẩng đầu lên hỏi, "Cậu ước nguyện gì vậy?"

Anh lắc đầu, "Nói ra sẽ mất linh."

"Nhỏ mọn."

Khoảng tám giờ tối, đám đông dần dần thưa thớt. Du khách đứng ven hồ dần dần quay về hướng nhà ở.

Thị trấn Tứ Dĩnh là một thị trấn nhỏ không có cuộc sống về đêm, ngày thường cửa hàng trễ nhất cũng chỉ mở đến chín giờ liền đóng cửa.

Tôn Dĩnh Sa ngồi nghỉ chân trong đình ở đầu cầu, đang đợi Vương Sở Khâm đi mua nước trở về, sau đó cùng nhau về nhà.

Buổi tối gió êm dịu trộn lẫn cảm giác mát mẻ, cô tựa đầu vào cây cột bên cạnh nhẹ nhàng ngâm nga. Khi những chiếc lá sen đung đưa, cô chợt nghe thấy một giọng nói yếu ớt hát theo mình.

Cô đột nhiên dừng lại, ngồi dậy. Nhưng thanh âm kia thật lâu không dứt, thậm chí còn rõ ràng hơn. Cô khó có thể kiềm chế bản thân mà đi theo giọng nói đó để tìm kiếm, hoàn toàn quên mất lời hứa sẽ đợi ở nơi mình đang ở.

Giọng nói rất êm dịu, hát nhẹ nhàng êm ái, như thể nó đã chiếm lấy tâm hồn cô, dẫn cô đi đến một tòa nhà nhỏ bên hồ. Có hai hoặc ba người vây quanh người kể chuyện, chăm chú lắng nghe.

Tiếng hát dừng lại, sắc mặt những người còn lại vẫn như thường. Tôn Dĩnh Sa phục hồi tinh thần lại, đại khái là chỉ có mình mới có thể nghe được.

"Lại nói thị trấn này của chúng ta, hiện tại gọi là Tứ Dĩnh(泗颍), ban đầu không gọi cái tên này, ban đầu thì gọi là Tư Dĩnh(思颖)," Người kể chuyện là một ông già lưng gù, ngồi ở đó thưởng thức Tỉnh Mộc, lấy giọng điệu ra điệu, "Tư Dĩnh Tư Dĩnh, chẳng qua có một năm vùng sông nước đại hạn hán, hoàng đế đương triều sát nạp nhã ngôn (*), đem tên đổi thành Tứ Dĩnh, khẩn cầu mưa đến..."

(*) 察纳雅言 "Sát nạp nhã ngôn" được thấy sớm nhất trong "Xuất sư biểu" của Gia Cát Lượng thời Tam Quốc, có nghĩa là nhận thức, tiếp thu ngôn luận chính xác.

"Nhắc tới cũng khéo, đổi tên mới có một tháng, mùa mưa liên miên, năm sau cũng mưa thuận gió hòa... Đều nói thị trấn chúng ta có thần linh che chở..."

"Cái tên Tư Dĩnh ban đầu có ý nghĩa gì sao, nghe như nhớ người nào đó." Trong thính giả có người hỏi.

Người kể chuyện vỗ mạnh tỉnh mộc, điểm điểm người nọ, "Thông minh! Theo dã sử nói thì, cái tên này có liên quan đến người được chôn cất ở phía bắc thị trấn của chúng ta."

"Vị thiếu tướng quân họ Vương kia sao?" Có người hiểu được.

"Nghe nói vị tướng trẻ cả đời phục vụ đất nước, duy chỉ làm phụ lòng một vị cô nương," người kể chuyện đột nhiên dừng lại, gieo kích thích một hồi, "Đó là một vị y nữ, nghe nói họ Tôn, trong tên có một chữ Dĩnh..."

"Tư Dĩnh, Tư Dĩnh...... Khó trách!"


Tôn Dĩnh Sa đứng gần chỉ cảm thấy cả người tê dại, gần như đứng không vững. Những ngày gần đến ngày mồng bảy tháng bảy, cơn ác mộng càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Trong giấc mộng phức tạp,dường như một số cây cầu đã được xây dựng để nối những giấc mơ rời rạc trước đó thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Và câu chuyện này dường như không phải là một cơn ác mộng vô cớ như cô vẫn nghĩ trước đây mà là một câu chuyện thực sự thuộc về cô.

Câu chuyện về một nữ y sĩ và một vị tướng trẻ.

"Tư...... Dĩnh......" Cô thì thào nhỏ nhẹ, bất tri bất giác nước mắt rơi đầy mặt.

Trong hai mắt đẫm lệ phảng phất nhìn thấy có thân ảnh mông lung ở xa xa vẫy tay với cô, một thân giáp đen dáng người cao ngất tựa như trong mộng, chỉ là bên cạnh một thân ảnh thiếu nữ dựa sát vào, búi tóc xinh xắn một thân y bào màu nhạt.

Nàng mang theo nụ cười quay đầu lại, trong nháy mắt Tôn Dĩnh Sa chỉ cảm thấy hô hấp ngưng trệ.

Khuôn mặt kia rõ ràng là giống cô như đúc.

Hai người quay người biến mất trong làn khói, dần dần nhìn không rõ, tim cô thắt lại, chân chạy như điên.

Một đường đi theo, xuyên qua hồ xuyên qua đường xuyên qua sông, từ phố xá sầm uất phồn hoa mãi cho đến nhà người yên tĩnh, từ trấn nam đến trấn bắc.

Cuối cùng bọn họ dừng lại trước từ đường, nhìn nhau cười rồi dần dần tiêu tán.

Từ đường trước mắt hiếm khi đèn đuốc sáng trưng, cánh cửa nặng nề mở rộng, vòng rỉ sét trên cửa từ từ bày ra trong gió đêm. Bên trong không có ai, ngay cả các sư phụ thường ngày quét dọn cũng đều không có ở đây, cả tòa từ đường trống rỗng phảng phất như đang chờ đón cô.

Bí mật cô suy nghĩ mấy tháng nay cứ như vậy thẳng thắn bày ra trước mặt.

Tôn Dĩnh Sa vịn cửa bước vào, bốn phía đều tràn ngập ánh sáng, bên trong lư hương đặt ở giữa đình cắm mấy nén hương ít ỏi đốt một nửa, xuyên qua những thứ này trước mặt cô chính là nơi phóng chính có ánh nến lập loè.

Cô lê bước chậm rãi tiến lại gần, nơi đó có hai tấm bia đá.

【Trấn Nam Tướng Quân Vương 】

【Phu nhân Trấn Nam Tướng Quân Tôn 】

Ngay cả tên đầy đủ cũng không có, chỉ có tên và họ loang lổ, trên bia đá vết nứt loang lổ, dù sao năm tháng ngàn năm đã qua.

Tuyến nước mắt vốn khô cạn trong gió lạnh, chợt trào ra, cô gần như không nhịn được muốn khóc. Từng cảnh tượng như đèn kéo quân chạy qua trước mắt, Hoài Nam đến Mạc Bắc, Tây Lĩnh đến Đông Xuyên, tiếng cười nói vui vẻ cùng đau khổ thấu ruột.

Tất cả vui buồn ly hợp, từ trong hồn kiếp trước chậm rãi độ cho Tôn Dĩnh Sa kiếp này.

Hai mắt cô sưng đỏ quay đầu, trong tầm mắt mờ mịt, trong trung đình có thiếu niên thân dài ngọc lập. Ngoại trừ một thân giáp đen lạnh như băng, anh mặc trường sam màu đen chậm rãi xoay người lại, vai thẳng tắp thắt lưng cao ngất giống như trong mộng.

Trên má anh có nốt ruồi, mỉm cười điềm đạm, hơi cúi người nói, "Tôn nương tử."

Nước mắt vỡ đê mà ra.

"Sa Sa, Sa Sa......"

Tầm mắt Tôn Dĩnh Sa mơ hồ đã sớm không thấy rõ, chỉ nghe Vương Sở Khâm gọi cô. Xa xa có người bước đi vội vàng mà đến, thiếu niên mặc quần áo màu trắng hòa vào thân ảnh thiếu tướng quân vừa rồi.

Cô đứng lơ lửng, như liễu yếu phù phong.

"Em... em nhớ ra rồi." Giọng cô khàn khàn đến kỳ cục.

Vương Sở Khâm đem cô ôm vào lòng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ đỉnh tóc cô, chậm rãi trấn an.

"Lúc nãy em ở trên cầu không phải đã hỏi anh ước nguyện gì sao?" anh nâng mặt cô, động tác dịu dàng lau nước mắt cho cô.

"Đời này, nhất định sẽ không phụ bạc nữa."

7.【Như mộng lệnh】

Vương Sở Khâm vẫn nhớ rõ ngàn năm trước bên cầu Nại Hà, gió lạnh lẽo thấu xương.

Mạnh Bà nói khi chàng còn sống thân thể tổn hại nghiêm trọng, nên linh hồn của chàng yếu đuối hơn người thường.

"Thiếu tướng quân ngài tốt nhất nên uống chén này rồi vào luân hồi đi, kiếp sau lại triển khai chưa mưu bá nghiệp, nhi nữ tình trường." Mạnh bà lật đầu ngón tay đem chén canh trình lên.

Chàng nhìn thân hình nửa trong suốt của mình, ngước mắt nhìn bà rồi chậm rãi lắc đầu, "Ta sẽ đợi."

Mạnh bà không phải là một bà già như người ta gọi mà là một thiếu nữ, bà thở dài thật sâu kéo ống tay áo lên, "Yêu hận sân si... Yêu hận sân si, ta đã thấy quá nhiều người giống như ngươi..."

Vương Sở Khâm ngồi xuống bên cầu gãy, nhìn làn khói mênh mông trong Vong Xuyên. Mạnh bà thấy ý chàng đã quyết, cũng không phí lời khuyên nữa.

Chàng chưa từng nghĩ tới chỉ là ngày thứ ba liền đợi được nàng, xuyên qua tử môn mà đến, thiếu nữ trong bộ váy trắng sáng tỏ.

"Tự sát, chết vì tình nghĩa sao," Mạnh bà nhìn thân ảnh nhỏ yếu lảo đảo mà đến, lẩm bẩm nói, "Khổ mệnh uyên ương."

Chàng cơ hồ không thể tin được, nàng rõ ràng vốn nên sống lâu trăm tuổi được con cháu vây quanh. Nghe Thẩm Phán bên cạnh nhớ ngày sinh tháng đẻ của nàng, trong lòng đau đớn như cắt.

"Nếu nàng ấy hỏi, cứ nói ta đã hồn phi phách tán trốn vào luân hồi, bảo nàng đừng ngốc chờ ở Vong Xuyên." Ánh mắt chàng thê lương, nhìn Mạnh Bà thỉnh cầu.

"Vậy còn ngươi."

"Ta sẽ đi tìm nàng đời đời kiếp kiếp."

Chàng luyến tiếc ký ức này, không chịu quên cũng không muốn quên.

8.【Đoàn tụ nhỏ】

Vương Sở Khâm ngồi trong sảnh chính, một tay chống tay kia ôm Tôn Dĩnh Sa. Phía sau hai người chính là ánh nến chập chờn cùng bia vị cung phụng của mình.

Anh đột nhiên cảm thấy tràng diện này có chút hoang đường.

Tôn Dĩnh Sa chôn ở trong lòng anh không biết khóc bao lâu, chỉ cảm thấy ngực áo ướt một mảng gió thổi tới sẽ lạnh.

Cô co lại thành một cục, bởi vì nức nở mà bả vai run run. Trong mắt thật ra đã sớm chảy khô, chỉ là cảm xúc đạt tới ngưỡng còn đang xoay quanh trong lòng.

Cô cúi đầu, len lén ợ một cái.

Vương Sở Khâm cảm thấy quá đáng yêu, đột nhiên cười ra tiếng.

"Anh còn dám cười," cô ngẩng đầu lên, mắt sưng như cá vàng, đột nhiên thanh âm lớn hơn, "Em còn chưa tính sổ với anh..."

"Như thế nào, nợ mấy ngàn năm trước cũng phải tính với anh sao?" anh gãi cằm cô, trong giọng nói mang theo chút xin tha, "Thiếu tướng quân của em vất vả lắm mới chịu đựng được đến hôm nay, không thiếu tay không thiếu chân, xem ra xóa bỏ được không."

Tôn Dĩnh Sa cau mày, thay vì đùa giỡn với anh, cô chỉ đưa tay tới và từ từ ấn đầu ngón tay vào ngực anh.

Mang theo tiếng khóc nức nở hỏi, "Đau không?"

Vương Sở Khâm biết cô đang hỏi cái gì, vạn tiễn xuyên tâm làm sao có thể không đau, nhưng vẫn vỗ vỗ sau đầu cô trấn an nói, "Thời gian qua lâu như vậy, đã sớm không có cảm giác."

Cô giả vờ bị thuyết phục, ôm eo anh chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trở về.

Anh mở khóa điện thoại nhìn đồng hồ, đập vào mắt là rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

"Chúng ta nên quay về thôi, dì đang nóng lòng. Nếu không quay lại, chúng ta sẽ phải vác đèn đi khắp thị trấn để tìm kiếm dì." Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô.

"Ừ." Tôn Dĩnh Sa cũng không muốn đêm Thất Tịch bị người ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm gọi tên, tình cảnh kia ngẫm lại cũng có chút mất mặt.

Vương Sở Khâm hài lòng vỗ vỗ quần đứng dậy, không ngờ bị cô kéo góc áo. Người sau đáng thương nhìn anh, ủy khuất nói một câu.

"Chân em mềm nhũn."

Vương Sở Khâm cõng Tôn Dĩnh Sa trở về, xa xa đã nhìn thấy mấy người sắc mặt lo lắng chờ ở cửa khách sạn.

Dì nhận ra hai người bọn họ, vội vàng vội vàng đi ra đón.

"Sao vậy, tham gia hội đèn lồng lại bị trật chân?" Cúi đầu kiểm tra tình trạng của cháu gái: "Ba ngày hai bữa bị thương ở chân, con là vận động viên, dì...... dì làm sao ăn nói với ba mẹ con được."

Tôn Dĩnh Sa há miệng, phát hiện cổ họng hoàn toàn bị chặn không phát ra tiếng vang, cũng không muốn để cho dì nhìn thấy bộ dạng chật vật khóc đỏ hai mắt của mình, vì thế ôm chặt Vương Sở Khâm, len lén véo anh một cái rồi vùi mặt vào trong khuỷu tay.

Người nào đó lập tức lĩnh hội, mở miệng phụ họa, "Không phải, là Sa Sa đi mệt, con còn sức cõng cô ấy về."

"Làm dì giật nảy mình, vất vả rồi Tiểu Vương." Dì thở phào nhẹ nhõm, lại hướng phía sau gọi, "Sao gần đây con đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy?"

Cổ họng Tôn Dĩnh Sa ùng ục ùng ục, hết đường chối cãi.

Anh cõng cô lên lầu hai, rẽ trái vào phòng【Yến Hồi】.

Vào cửa không bật đèn, anh một chân đẩy cửa, chậm rãi đặt cô lên giường.

"Đi ngủ sớm một chút có nghe thấy không, đợi lát nữa dùng khăn lông nóng đắp một chút, bằng không sáng mai thức dậy sẽ sưng thành ba mí mắt," Người đi tới cửa lại lui về, "Nghe thấy không?"

"Vương... Sở Khâm." Giọng cô rầu rĩ, nhưng đúng là đang gọi anh.

"Sao em?"

"Đêm nay đừng đi được không?"

Vương Sở Khâm giữ cửa, ánh trăng từ khe hở hé mở tràn vào trong người, bóng tối trải rộng khắp sàn nhà.

Cổ họng anh lăn một vòng, đóng cửa bước tới, ngồi xổm xuống bên giường.

"Đừng sợ, anh trông em ngủ."

"Ừ."

Cảm nhận chiếc giường bên cạnh chìm xuống, vội vàng xoay người qua, lăn vào trong lòng anh ôm chặt lấy.

Như thể buông ra sẽ mất đi.

【Kết thúc 】

Hai người rời khỏi thị trấn Tứ Dĩnh cùng một ngày.

Người dì dẫn họ đi suốt từ quán trọ đến bến xe buýt ở đầu thị trấn.

Tôn Dĩnh Sa nhìn bảng hiệu vẫn ố vàng kia nhịn không được trêu chọc nói, "Dì, sau này chờ con kiếm được tiền, nhất định sẽ chỉnh đốn lại trạm này."

"Vâng vâng vâng, sau này kiếm được tiền dứt khoát mua lại toàn bộ thị trấn," Dì nhìn cô cười, đi lên ôm một cái, "Nhớ giúp dì mang tiếng tốt cho gia đình nhé."

Dì, hẹn gặp lại dì ở quê vào dịp Tết Nguyên đán nhé!" Cô vẫy tay tạm biệt.

Vương Sở Khâm đi theo sau cô lên xe buýt.

Xe chậm rãi khởi động, rời khỏi vùng ngoại ô xuất phát về phía thành phố, chậm rãi bỏ lại trấn nhỏ vùng sông nước kia ở phía sau.

"Đúng rồi, em có chuyện muốn hỏi anh." Tôn Dĩnh Sa quay đầu lại nhìn Vương Sở Khâm đang lấy tai nghe bên cạnh.

"Em hỏi gì?"

"Anh đời này làm công việc gì?"

"Anh à, luyện bóng bàn."

"A...... A? Luyện bóng bàn? Đội nào?"

"Đội tuyển quốc gia."

"Em cũng vậy, sao chưa từng thấy anh......"

"Đau lòng quá đi, không chú ý đến anh phải không, không chừng đã sắp xếp cho hai chúng ta hợp tác rồi đấy."

......

*Lời của người dịch:

Nam Kha Nhất Mộng và Nam Kha Phi Mộng là hai phần truyện do hai tác giả là 菜菜指定小号 và 李浮摘 cùng hợp tác viết nên. Hai phần truyện viết theo dạng kiếp trước kiếp sau có sự liên kết theo mối quan hệ nhân quả. Hai tác giả cũng là những "đại thần" trong làng fanfic Shatou trên nền tảng LOFTER.

Lý do chọn fic này để dịch là vì một hôm vô tình đọc được một bài viết đại loại là "Bạn có tin vào thuyết sợi chỉ đỏ không?" và mình cảm thấy rằng Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa chính là người nắm giữ sợi chỉ đỏ của nhau. Bởi thế dù cho có qua bao nhiêu kiếp sống, cặp đôi trời định vẫn sẽ cố gắng trở về bên nhau. Vì sao phải cố gắng? Bởi lẽ ngay cả khi tìm thấy người có duyên tiền định với bạn, không có nghĩa cả hai có thể đi đến một kết thúc trọn vẹn nếu cả hai không vì đối phương.

Quá trình dịch fic này tốn quá nhiều công sức cùng nước mắt của mình. Khóc là vì mối tình đầy nuối tiếc của thiếu tướng và y sĩ, khóc vì sự tương phùng của hai vận động viên bóng bàn Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm. Ngoài ra, còn khóc vì dịch fic khó khăn quá. Ở phần kiếp trước thì phải dịch làm sao cho ra văn phong cổ trang, phần kiếp sau thì tác giả chơi hẳn ẩn dụ Hán tự. Nhưng mà truyện hay nên nó đáng ;-;

.

Tâm sự với các bạn một tí, mình dịch truyện luôn với mục đích lưu trữ và đọc lại khi muốn, tiện đăng lên wattpad để chia sẻ với mọi người. Mình đọc siêu nhiều fanfic Shatou, hầu hết các fic đăng tải trên wattpad mình đều đã từng đọc, ngoài ra 7749 nền tảng khác cũng đều đã tìm đọc rất nhiều fic. Những fic mình chọn dịch đều là fic hợp gu và mình thật sự rất thích mới đem về dịch. Nhưng mà có lẽ fic của mình lại khá kén người hợp ha.

Mình là người đọc fic theo quan niệm "we love each other in every universe" mình thích xem otp yêu nhau dù đang trong thân phận, cuộc đời nào họ vẫn sẽ yêu nhau, kiểu thế. Hoặc là mình sẽ thích đọc truyện về quá khứ, về những khoảng lặng mà chỉ có SYS và WCQ bên nhau.

À mà mình cũng rất thích đọc bình luận về cảm nhận của các bạn, nếu có thể đừng ngần ngại cho mình biết về cảm xúc của các bạn khi đọc fic mà mình dịch nhé!

Cảm ơn bạn vì đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro