Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nam Kha Nhất Mộng - 1

Writer: 球球花椰菜

* Cùng @李浮摘 kiếp trước kiếp này văn

Nữ Bác Sĩ Câm - Thiếu Niên Tướng Quân

* Bgm: 隔岸 (Cách Ngạn - Diêu Lục Nhất)



1.

"Nghe nói chưa, Tiểu Vương tướng quân lại chiến thắng trở về."

"Tuổi còn nhỏ, chiến công lại lập được không ít."





Tôn Dĩnh Sa đưa thuốc trong tay cho công tử trước mặt, nàng cười đến ngọt ngào, làm cho công tử người ta đỏ mặt, sau đó qua loa nói cám ơn liền rời khỏi tiệm thuốc.

Tiểu nữ nương mang theo làn váy tới cửa tiệm thuốc, người đô thành đều vây quanh một chỗ góp vui, bàn tán về Tiểu Vương tướng quân tiêu diệt loạn thần tặc tử ở phía nam thành.

Tiểu Vương tướng quân tên Sở Khâm, là con trai độc nhất của đô thành đại tướng quân Vương Hàn, nhắc tới cũng kỳ quái, Vương Hàn cùng phu nhân Vương Hạ thị kết hôn nhiều năm, lại ngoại trừ Tiểu Vương tướng quân ra chưa từng có người con nào nữa.



Tiểu nhị A Trường của hiệu thuốc vừa mới giao thuốc, lúc này trở về thấy Tôn Dĩnh Sa tò mò nhìn xung quanh, liền ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: "Sa Sa muội muội tò mò về Tiểu Vương tướng quân như thế sao? Sao không đi hỏi đại phụ ngươi."

Tôn Dĩnh Sa nghi hoặc nhíu mày, trên tay so động tác, thì ra tiểu nữ nương của hiệu thuốc miệng không thể nói, chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ ký hiệu hoặc là giấy bút trao đổi với người khác.

"A huynh vì sao nói như vậy?"

A Trường nhìn về phía sau hiệu thuốc, thấy lão gia tử không có ở đây, liền nhỏ giọng nói: "Đại phụ ngươi là lang trung ngự dụng của phủ tướng quân."

Vừa dứt lời, có tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Tôn Dĩnh Sa vịn khung cửa thò đầu ra ngoài, một thiếu niên tuấn tú cưỡi tuấn mã màu đen hiện ra trong mắt nàng, lân giáp màu đen đầy người túc sát làm cho dáng người chàng thẳng tắp.

Chàng chậm rãi đi ngang qua cửa tiệm thuốc, đôi mắt hẹp dài liếc nhẹ khi Tôn Dĩnh Sa cô quay mặt đi, sau đó liền đi xa trong sự tung hô của mọi người.



"Khụ khụ, nhìn đủ chưa?"

A Trường quay đầu lại nhìn, có một vị lão giả chống gậy vuốt râu cười híp mắt, ông kéo ống tay áo Tôn Dĩnh Sa, giả bộ hắng giọng rồi bỏ chạy, để lại Tôn Dĩnh Sa mơ màng quay đầu nhìn ông nội nhà mình.

Lão giả vui tươi hớn hở vỗ vỗ bả vai tiểu nữ nương, hỏi: "Sa Sa con cảm thấy Tiểu Vương tướng quân như thế nào?"

"Nhẹ nhàng khí độ, lịch sự." Tôn Dĩnh Sa dùng thủ ngữ khoa tay múa chân nói.

Lão giả gật đầu, lập tức dùng nạng gõ gõ xuống đất, "Sa Sa, ngày thường ta dạy con như thế nào."

Yên lặng lui hai bước, Tôn Dĩnh Sa cẩn thận nhìn sắc mặt ông nội, sau đó khoa tay múa chân: "Đừng tùy ý đánh giá người khác, cẩn thận lời nói việc làm của mình."

Hài lòng cười cười, lão giả kéo Tôn Dĩnh Sa đến trước mặt mình, sắc mặt nhìn qua có vài phần cố làm ra vẻ huyền bí, khiến cho Tôn Dĩnh Sa thêm vài phần tò mò.

"Ta có chuyện muốn làm phiền Sa Sa, Sa Sa cần phải giúp một tay.""

Tôn Dĩnh Sa lông mày cong cong, động tác trên tay không ngừng, "Kính xin đại phụ phân phó."

Vương Hàn đã sớm ở trước phủ tướng quân nghênh đón Vương Sở Khâm trở về, ngược lại phu nhân Vương Hạ thị không tình không nguyện đứng ở phía sau ông, tràn ngập vẻ không kiên nhẫn.

"A phụ." Chỉ thấy thiếu niên tướng quân từ trên ngựa nhảy xuống, mừng rỡ đi tới trước mặt Vương Hàn hành lễ.

Nhìn đứa con trai đã lớn lên trước mắt, đáy lòng Vương Hàn kiêu ngạo nói không nên lời, nhưng rốt cuộc xen lẫn đau lòng đối với nhi tử, mấy phen há miệng lại nói không nên lời.

Mắt ông đẫm lệ vỗ vỗ vai Vương Sở Khâm, giọng nghẹn ngào nói: "Con ta, khổ cực rồi."

Vương Sở Khâm cười cầm tay Vương Hàn, "Không khổ."



Vương Hạ thị ở một bên đã sớm chán ghét, bà than thở, một mặt cũng không quên âm dương quái khí, "Nơi này rộng lớn quá, cũng chỉ nhớ mỗi cha mình, người làm mẹ này thật sự là một chút cũng không dính dáng.

Vương đại tướng quân nhắm mắt cứng rắn đem tức giận đè xuống, bất thiện nghiêng đầu nhìn về phía phu nhân cay nghiệt của mình, phó tướng Thanh Nguy bên cạnh Vương Sở Khâm khinh thường tặc lưỡi một tiếng.

"A Nguy, không được lỗ mãng." Vương Sở Khâm quát lớn.

Sau đó, chàng hành lễ với Vương phu nhân, cung kính nói: "A mẫu, con vô lễ rồi."

Vương phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng nói tiếp: "Trở về là được, hôm nay trời nóng, về quý phủ nói chuyện nào."



Dứt lời, cũng mặc kệ hai cha con, được tỳ nữ dìu vào phủ, Vương Hàn bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ bả vai Vương Sở Khâm, liền đi theo vào.

Vương Sở Khâm chưa mở miệng, nhưng Thanh Nguy nhanh mồm nhanh miệng, "Phu nhân thật sự muốn trách cứ thiếu tướng quân."

"Được rồi." Vương Sở Khâm nhíu mày, mẫu thân đối với chàng như vậy cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, giống như chảng không phải do Vương Hạ thị sinh ra vậy.

Định thần lại, chàng vén áo choàng lên, bước qua bậc thang rồi đi theo.

2.

Tiệc tối có Vương phu nhân ở đây tất nhiên là không được thoải mái, nhưng Vương Hạ thị cũng biết mình ở chỗ này chướng mắt bọn họ, nên trong bầu không khí cực kỳ im lặng, bà lau miệng cẩn thận rồi rời khỏi bữa tiệc.

Vương Sở Khâm không bỏ qua vẻ mệt mỏi trong đáy mắt Vương Hàn, đáy lòng chàng ngũ vị tạp trần, a mẫu thuở nhỏ không thân thiết với chàng lắm, phụ thân đối xử với chàng vô cùng tốt, nhưng mỗi lần nhìn về ánh mắt Vương Hạ thị, đều là mệt mỏi cùng thất vọng.

"Con ta lần này trở về, nhưng liệu có muốn ở lâu một chút không?"

Vương Sở Khâm tỉnh táo lại, nhìn thấy Vương tướng quân trên ghế chủ tọa, ngày xưa cũng từng là tướng quân hăng hái hăng hái trên sa trường, hôm nay cũng đã tóc mai hoa râm, thoạt nhìn suy sụp vạn phần.

Đè nén chua xót trong lòng, Vương Sở Khâm đứng dậy khom người hành lễ với Vương Hàn, cung kính trả lời: "Làm cho cha thất vọng, hai ngày nữa con sẽ khởi hành đi Nam Tắc."

Vương Hàn hiểu rõ gật đầu, cùng Vương Sở Khâm uống chén rượu, cao giọng cười nói: "Nghe nói Thánh Thượng phong con là Trấn Nam tướng quân, thật sự rất đáng mừng."

Vương Sở Khâm cũng cười, "Đa tạ a phụ."



Sau ba hiệp uống rượu, ngay cả Vương đại tướng quân cũng đã say, Vương Sở Khâm phân phó người hầu đưa ông về phòng, chàng ngược lại không uống bao nhiêu, đứng dậy đi đến hành lang.

Dọc đường hoa sen nở rộ, thướt tha yểu điệu, khác hẳn với biên thành, Thanh Nguy đứng ở bên cạnh chàng, có chút khó hiểu hỏi: "Thiếu tướng quân vì sao không sớm nghỉ ngơi."

Vương Sở Khâm vươn tay ra, đêm tối dày đặc nhưng không ăn mòn được lòng bàn tay, chàng cười cười, "Sát phạt quá lâu, hiếm khi nhất thời thanh tịnh."

Thanh Nguy im miệng, vườn hoa sau đêm khuya thật sự là an tĩnh đến quá phận, không giống trên chiến trường khói thuốc súng tràn ngập, tiếng hô chém giết của các tướng sĩ đinh tai nhức óc.



Sáng hôm sau, Vương Sở Khâm đã sớm mở mắt, hai ngày sau sẽ khởi hành đi Nam Tắc, ở đô thành đồ vật cần đặt mua còn có rất nhiều.

Lúc Thanh Nguy gõ cửa đi vào, Vương Sở Khâm đang viết thư hồi âm, Vương Hàn vẫy tay với Thanh Nguy, ý bảo hắn lui ra, Thanh Nguy thức thời khép cửa lại, Vương Sở Khâm buông bút hành lễ với Vương Hàn.

"Con ta đang viết thư cho ai vậy?"

Vương Sở Khâm cũng không ngăn cản, Vương Hàn cúi đầu nhìn một cái liền nhíu mày, Lâm Nam tiểu vương gia này nổi tiếng bất cần đời, sao Sở Khâm còn dính líu với hắn.

Dường như dự đoán được sự kinh nghi của phụ thân, Vương Sở Khâm cười cười, giải thích: "Cao Viễn huynh từng cứu con một mạng trên chiến trường, con và huynh ấy nhất kiến như cố, trò chuyện rất vui."

Vương Hàn hiểu rõ gật đầu, ông thở dài, vỗ vỗ bả vai Vương Sở Khâm, "Lần này đi biên cương đóng quân hẳn là thập phần hung hiểm, không có y sư bên cạnh, ta rất lo lắng cho con."

"A phụ không cần lo lắng, đi theo có quân y, hài nhi nhất định không sao."

"Con thật là." Vương tướng quân chắp tay lắc đầu, "Cha con còn không hiểu con sao? Trên người đầy vết thương mới cũ, một chút cũng không để ý tới chính mình."

Vương Sở Khâm bất đắc dĩ cười, "Cha ở chiến trường không phải cũng liều mạng chiến đấu sao?"

Vương Hàn nhất thời bị nghẹn đến không biết nên nói cái gì, ông phất phất tay áo thở dài, sau đó mở cửa vẫy tay với người đã đứng ngoài cửa đã lâu.

Vương Sở Khâm gấp bức thư đã viết lại, ngẩng đầu liền thấy có một lão giả đứng trước thư án, chính là lang trung ngự dụng của phụ thân, chàng đứng dậy cung kính chắp tay, lại làm cho lão giả cuống quít xua tay.

"Thiếu tướng quân không được, thật sự làm lão đầu ta mất mạng rồi."

"Lão nhân gia nói gì thế, trưởng giả vi tôn." Vương Sở Khâm cười đáp lời, lại thấy phía sau lão giả có một vị nữ nương đứng, lão giả cũng phát hiện tầm mắt của Vương Sở Khâm, vỗ vỗ tiểu cô nương.



Tôn Dĩnh Sa theo đại phụ nhà mình vào cửa liền tò mò nhìn Vương Sở Khâm, ngày đó cưỡi tuấn mã chạy như bay, thiếu niên tướng quân thoáng nhìn đã khắc sâu vào đáy lòng nàng.

Giờ phút này nhìn thấy chàng một thân trang phục công tử cũng khó tránh khỏi cảm thán dưới đáy lòng, đệ tử thế gia quả thật dáng vẻ rất cao minh, cũng không uổng công nữ tử trên phố đều ái mộ chàng.

Nàng chào Vương tướng quân cùng Vương Sở Khâm, trong ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa ngờ vực vô căn cứ của Vương Sở Khâm ôn hòa cười cười, hai tay trắng nõn khoa tay múa chân.





"Tiểu nữ Tôn Dĩnh Sa, chào tướng quân, thiếu tướng quân."



3.

Vương Sở Khâm thấy tay nàng bay múa, nhíu mày, trong quân cũng có người không thể nói, cho nên chàng cũng học được một chút ngôn ngữ ký hiệu, nhưng nữ nương nhỏ như vậy cũng không thể nói, nói cho cùng có chút đáng tiếc.

Lão giả hơi khom người, cười híp mắt giải thích: "Đây là cháu gái Dĩnh Sa của lão hủ, thuở nhỏ đã mất cha mẹ, cũng không thể mở miệng nói chuyện, nhưng y thuật của nàng rất cao, không bằng để cho nàng đi theo bên cạnh thiếu tướng quân đi."

Vương Sở Khâm nhíu chặt mày, quân doanh đều toàn nam nhân, đây thật sự là cực kỳ không ổn, huống chi tiểu nữ nương bình thường làm sao chịu được nỗi khổ biên cương.

Chàng chắp tay, từ chối nói: "Trong quân gian nan, sợ Tôn nương tử theo ta sẽ chịu khổ, Sở Khâm đa tạ hảo ý của lão nhân gia."



Dứt lời, chàng nhìn về phía Vương tướng quân chắp tay đứng ở một bên, mong phụ thân có thể từ chối một phen, ai ngờ Vương tướng quân liếc chàng một cái, giả vờ ho hai tiếng, lại xoay người nhìn về nơi khác.

Vương Sở Khâm ngẩn người, nháy mắt mấy cái lại nhìn về phía vị lão phu cười ha hả, trong nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải, Tôn Dĩnh Sa hé miệng cười cười, lập tức lấy tay khoa tay múa chân.



"Thiếu tướng quân chớ lo lắng, Sa Sa có thể chịu khổ."



Để nha hoàn trong phủ đưa Tôn Dĩnh Sa đi xuống, Vương Sở Khâm nhíu mày bất lực hỏi: "A phụ, người biết rõ nữ tử không thể chịu nổi khổ cực trong quân trại, vì sao còn ngầm đồng ý nữ nương theo con thủ biên cương."

"Ai da con trai ta, cha con cũng là lo lắng cho con, có một nữ bác sĩ theo cùng ta cũng yên tâm một chút!"

Ôm trán không nói nên lời Vương Sở Khâm thở dài, đứng dậy gọi Thanh Nguy, "Nếu A phụ không có gì phân phó, con liền cùng A Nguy đi chuẩn bị trước."

Cũng không để ý tới phản ứng của Vương tướng quân, Vương Sở Khâm cùng Thanh Nguy đi ra khỏi phòng ngủ, Vương tướng quân cùng lão giả đứng ở cửa nhìn bóng lưng thiếu tướng quân, không thể tránh được lắc đầu.

Lão giả thu hồi vẻ mặt vui vẻ, cúi người với Vương tướng quân, Vương Hàn vội vàng nâng ông dậy, sắc mặt thoạt nhìn nặng nề không chịu nổi, lão giả lo lắng nhíu mày, cũng thở dài.

"Tướng quân đã quyết định chưa?"

"Tâm ý ta đã quyết, cũng không cần khuyên nhiều."



Lão giả còn chuẩn bị nói cái gì, cũng không muốn ho khan, ông lấy khăn tay che miệng, lúc lấy ra đã sớm dính đầy vết máu, Vương tướng quân trầm mặc một lát, chỉ hướng lão giả hơi chắp tay.

Lão giả an tĩnh cất khăn tay, lại, nhìn bóng lưng của vị tướng trẻ, như thể đang nhìn ai đó thông qua chàng.

"Sa Sa, là điều cuối cùng lão hủ có thể làm cho thiếu tướng quân."



Đặt mua xong đồ cần thiết, Vương Sở Khâm cùng Thanh Nguy đứng ở cửa tiệm thuốc chờ Tôn Dĩnh Sa thu dọn đồ đạc của nàng, Thanh Nguy gãi đầu, nhìn về phía Vương Sở Khâm sắc mặt bình tĩnh.

"Thiếu tướng quân." Thanh Nguy vẻ mặt u sầu mở miệng," Chúng ta thật sự muốn mang tiểu nữ nương Tôn gia này đi Nam Tắc sao? Đại mạc khói lửa này, nữ tử làm sao chịu đựng được?"

Vương Sở Khâm nhìn Tôn Dĩnh Sa tinh tế sửa sang lại dược liệu, búi tóc của tiểu cô nương lắc lư, quanh thân tràn đầy tính trẻ con của thiếu nữ, hoàn toàn bất đồng với vẻ trầm lặng chết chóc tràn ngập người chàng.

Chàng đối với nàng ấy sớm có ấn tượng, ngày đó giục ngựa đi qua, chàng vốn đã sớm quen với những ánh mắt ngưỡng mộ tương tự từ những người phụ nữ xung quanh , mà chỉ có nàng trong mắt đều là tò mò, đôi mắt trong trẻo ấy thật là làm cho người ta khó quên.

Nghĩ đến đây, chàng thở dài, thấy Tôn Dĩnh Sa đã thu thập xong dược liệu, liền nói với Thanh Nguy: "Đã tới thì lo liệu đi, mau đi thay Tôn nương tử lấy dược liệu."

Thanh Nguy gật gật đầu, nhận lấy hành lý từ trong tay Tôn Dĩnh Sa, Tôn Dĩnh Sa cười rộ lên, nghiêng người về Thanh Nguy, trên tay khoa tay múa chân, Thanh Nguy nhìn mà không hiểu gì hết.

Vương Sở Khâm bất đắc dĩ lắc đầu, gõ gõ đầu Thanh Nguy, "Bảo ngươi bình thường học nhiều một chút, Tôn nương tử đang nói lời cảm ơn với người."

Tôn Dĩnh Sa bật cười, nghiêng đầu về phía Vương Sở Khâm, động tác trên tay không ngừng, "Thiếu tướng quân thật đúng là kiến thức uyên thâm, ngay cả ngôn ngữ ký hiệu cũng hiểu."

Vương Sở Khâm nhìn nụ cười của nàng, giật mình nửa phần, lập tức sinh ra tâm tư muốn trêu chọc nàng, chàng nắm tay ho khan hai tiếng, "Đây đại khái là để mở đường cho cuộc gặp gỡ giữa ta và Tôn nương tử."

Vừa dứt lời, Tôn Dĩnh Sa sững sờ tại chỗ, ngay cả Thanh Nguy vừa mới còn ở một bên đeo bao quần áo cũng ngây ngẩn cả người, quay đầu vẻ mặt không thể nói nhìn thiếu tướng quân nhà mình.

Sau một lúc lâu, ngay cả Vương Sở Khâm cũng cảm thấy có chút xấu hổ, Tôn Dĩnh Sa cuối cùng cũng nở nụ cười, lông mày cong như trăng non.



"Không nghĩ tới Trấn Nam tướng quân luôn luôn nổi tiếng trong sạch nhưng lạnh lùng, lại có thể nói đùa."

4.

Ngày xuất chinh trời đổ mưa nhỏ, Vương tướng quân đứng ở cửa phủ tiễn đưa Vương Sở Khâm, Vương Hạ thị không tình không nguyện cùng ông đứng ở cửa, nhưng lông mày mừng thầm không giấu được.

Vương Sở Khâm thu hết thảy vào đáy mắt, chàng sớm biết mình rời đi sẽ làm mẫu thân vui mừng, trong lòng anh cảm thấy thoải mái nhưng cũng thất vọng.

Tôn Dĩnh Sa lần đầu tiên rời xa ông nội, khó tránh khỏi cảm thấy buồn bã, nàng dặn dò A Trường rất nhiều chuyện, thẳng đến khi ông nội thúc giục nàng, nàng mới lên xe ngựa Vương Sở Khâm chuẩn bị cho nàng.

"A phụ, vậy nhi tử liền lên đường."

Vương Hàn vuốt cằm, dặn dò lần nữa: "Xong việc cẩn thận!"

Vương Sở Khâm hành lễ với Vương tướng quân Vương phu nhân, lập tức xoay người lên ngựa, Vương tướng quân có chút không yên lòng, đi tới trước cửa sổ xe Tôn Dĩnh Sa, khẽ gõ cửa sổ.

Tôn Dĩnh Sa có chút hoảng hốt lau nước mắt, vén rèm lên, Vương Hàn ôn nhu cười cười, nói: "Tôn nương tử, tính mạng con ta có thể giao vào trong tay ngươi rồi."

Hiểu ý gật đầu, Tôn Dĩnh Sa ra hiệu ý bảo Vương tướng quân yên tâm, Vương Sở Khâm bất lực đỡ trán, lập tức hạ lệnh cả đội xuất phát.



Dọc theo đường đi rất yên bình, Tôn Dĩnh Sa là nữ tử duy nhất trong quân đội, rốt cuộc là phó thác cho mình, Vương Sở Khâm canh giữ bên cạnh xe ngựa mỗi đêm.

Đến quân doanh đã là chạng vạng ngày thứ ba, Vương Sở Khâm đi chỉnh đốn quân đội trước, Thanh Nguy nhận lệnh đi tới bên cạnh xe ngựa, gõ gõ xe ngựa, cao giọng nói: "Tôn nương tử, chúng ta tới rồi."

Tôn Dĩnh Sa vén rèm xe lên, đập vào mắt là một mảng thiên địa rộng lớn, nàng liền đi theo Thanh Nguy xuống xe ngựa, Thanh Nguy nhìn nàng xuất thần, giải thích: "Nơi thiếu tướng quân trấn thủ chính là cực nam, nơi này chính là Nam Yến quan, nơi này hoang vu một chút."

Lắc lắc tay, Tôn Dĩnh Sa cười dùng thủ ngữ nói: "Thanh tướng quân đã nói gì thế, biên quan có vẻ đẹp riêng."

Thanh Nguy lần nữa gãi đầu bối rối, nhưng Vương Sở Khâm vừa chạy tới nhìn ký hiệu của Tôn Dĩnh Sa như có chút trầm ngâm, cúi đầu cười cười, chàng hướng về Thanh Nguy phất phất tay, "Đi xuống đi."

Tôn Dĩnh Sa thấy chàng đến, mím môi cười cười, Vương Sở Khâm đặt ấm nước trên tay nàng, trêu chọc nói: "Thật sự ít có cô gái nào khen biên cương như thế, dù sao, nếu nhìn xa hơn cũng chỉ thấy một vùng hoang mạc rộng lớn.

Dọc đường cô quả thực khát nước, Tôn Dĩnh Sa uống hai ngụm nước, vặn nắp bình, cười khoa tay múa chân nói: "Làn khói cô độc giữa đại mạc cũng có phong tình riêng."

"Tôn nương tử quả thật có vài phần gan dạ sáng suốt." Vương Sở Khâm tán thưởng.

Tôn Dĩnh Sa lắc đầu, hướng Vương Sở Khâm phúc thân, nhưng Vương Sở Khâm giữ chặt nàng, thanh âm hòa hoãn nói: "Sau này Tôn nương tử chính là y nữ của quân ta, đại phụ nàng phó thác nàng cho ta, nàng không cần hành lễ như thế nữa, coi ta là huynh trưởng là được."



Dù sao Tôn Dĩnh Sa cũng là nữ tử,  xương cốt mảnh mai chưa từng rèn luyện qua, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tôn Dĩnh Sa, trong lòng Vương Sở Khâm có vài phần xót xa.

"Chuyến đi vất vả rồi, ta sẽ đưa nàng đi nghỉ ngơi."

Mang theo Tôn Dĩnh Sa đến một gian phòng ngủ, Thanh Nguy vừa mới phân phó tỳ nữ dọn dẹp xong, nhìn thấy hai người đến liền hành lễ, gian phòng này đã là phương hướng tốt nhất.

Tôn Dĩnh Sa đẩy cửa ra nhìn, sau đó quay đầu nhìn Vương Sở Khâm thản nhiên cười, "Đa tạ thiếu tướng quân."

Vương Sở Khâm gật đầu, nói: "Vậy Tôn nương tử nghỉ ngơi cho tốt, ta đi xử lý quân vụ trước."

5.

Mấy ngày nay không có chiến sự, Tôn Dĩnh Sa được dẫn theo làm quen với quân đội, quân y đi theo nhìn thấy nàng cũng khó tránh khỏi kinh ngạc, dù sao điều kiện khốn khổ như vậy, tiểu nữ nương nũng nịu nào nguyện ý đi theo.

Sau khi thu dọn những dược liệu thượng hạng mà nàng mang theo, Tôn Dĩnh Sa lau mồ hôi trên đầu, Vương Sở Khâm đứng ở một bên cười nhìn về phía nàng.

Mà lúc này, Thanh Nguy cau mày cuống quít đi vào, hắn hướng Vương Sở Khâm chắp tay hành lễ, ngữ khí nghiêm túc nói: "Thiếu tướng quân, binh lính chúng ta phái ra trong lúc điều tra bị trọng thương."

Trong mắt Vương Sở Khâm lóe lên, hắn nghiêng người nhìn thấy binh lính kia đã được nâng vào, một vị quân y tiến lên kiểm tra thương thế, ngay cả Tôn Dĩnh Sa bên cạnh cũng xách váy đi qua.



"Vết thương này, nhìn qua giống Man tộc gây nên." Tôn Dĩnh Sa trong lúc quân y xử lý vết thương cho binh lính, khoa tay múa chân nói với Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm có chút bất ngờ, phán đoán của cô chuẩn xác như vậy, hứng thú nhìn cô: "Tôn nương tử làm sao biết được?"

"Nghe đại phụ ta nói, Man tộc đao đao nhập thịt, đao đao kiến cốt, không cho người ta thống khoái, lấy tra tấn người khác làm niềm vui."

Tôn Dĩnh Sa khoa tay múa chân xong, liếc mắt nhìn người bị thương nằm ở trên giường một cái, quân y đang cầm máu cho hắn, mùi máu tanh tràn ngập, trong lòng nàng có chút khổ sở.

Mà quân y giờ phút này có chút khó xử, hắn xoay người hướng về Vương Sở Khâm chào hỏi, khó xử nói: "Thiếu tướng quân, tình trạng của hắn cực kỳ nghiêm trọng, điều kiện quân doanh sợ là..."

Vương Sở Khâm nhíu mày, không giận mà uy, "Sợ cái gì?"

"Sợ là vô lực xoay chuyển trời đất."



Tôn Dĩnh Sa nhìn thoáng qua quân y quỳ lạy trên mặt đất, nàng vòng tới bên giường người bị thương, chuẩn bị bắt mạch thì bị Thanh Nguy thấy nhỏ giọng nhắc nhở: "Tôn nương tử, nam nữ thụ thụ bất thân."

Vương Sở Khâm nhìn theo, chỉ thấy Tôn Dĩnh Sa không hề cố kỵ quỳ trên mặt đất, nàng hé miệng cười cười, nhưng thần sắc cũng không ủng hộ lời nói vừa rồi của Thanh Nguy.

Bàn tay nhỏ bé của nàng bay múa trên không trung nói: "Thanh tướng quân, thầy thuốc nhân tâm, đã có người bị thương cần cứu chữa, Sa Sa sẽ không bận tâm đến lễ nghĩa này."

Vương Sở Khâm nhướng mày, cảm thấy tiểu nữ nương này thật sự là có trí tuệ rộng lớn, chàng đưa tay ngăn cản Thanh Nguy bên cạnh, gật đầu nói: "Vậy mời Tôn nương tử xem một chút."



Tôn Dĩnh Sa vội vàng bắt mạch, mạch người bị thương yếu ớt, nhưng cũng không phải không thể cứu được, dược liệu nàng mang theo vừa vặn có thể cứu, vén lên một nụ cười, nàng đứng dậy hướng về phía Vương Sở Khâm.

"Thiếu tướng quân, ta có thể cứu hắn."

Gật gật đầu, Vương Sở Khâm đỡ quân y quỳ trên mặt đất dậy, ra lệnh: "Vậy làm phiền Tôn nương tử rồi, y quan ở một bên giúp đỡ nàng."

"Vâng, Thiếu tướng quân."

Vương Sở Khâm mang theo Thanh Nguy ra khỏi phòng, lần này phái binh lính điều tra vốn là vì dò xét tình trạng Man tộc phía nam này, nếu không có ý xâm lấn cũng có thể tiết kiệm chiến sự, nhưng mã uy này làm cho Vương Sở Khâm không thể nhịn nữa.

Thay vì ngồi chờ chết không bằng đánh bọn chúng trở tay không kịp, Vương Sở Khâm trở về phòng chính, nói với Thanh Nguy: "A Nguy, có dò xét được chút tình báo nào không?"

Thanh Nguy vẻ mặt nghiêm túc, hai tay trình thư, cung kính hồi đáp: "Không phân lớn nhỏ, đều ở đây."

Vương Sở Khâm cầm lấy, trầm ngâm một lát, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm địa bàn Man tộc trên bản đồ, trong giọng nói lộ vẻ sát khí, "Đã như vậy, vậy giết gà dọa khỉ, răn đe."

"Truyền mệnh lệnh của ta, chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị quân lương, lập tức xuất phát!"

Thanh Nguy đứng thẳng người, trong mắt lấp lánh đều là ý chí chiến đấu, hắn chắp tay, "Vâng! Thiếu tướng quân!"

Trước khi đi ra khỏi phòng chính, Thanh Nguy vẫn không nhịn được, thẹn thùng nhìn về phía Vương Sở Khâm sắc mặt không tốt, hỏi: "Thiếu tướng quân, vừa rồi Tôn nương tử nói gì với ta vậy?"

Vương Sở Khâm liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nói: "Nói ngươi ngu muội không biết khai hóa."



Thanh Nguy: "Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro