Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-07-

Năm 2017, tại Malaysia.

Sân bay xa lạ nơi đây, người hướng dẫn địa phương cầm máy quay DV, nhiệt tình ghi hình khắp nơi nhưng lại không giỏi tiếng Trung, khiến bầu không khí vừa sôi nổi vừa có chút gượng gạo.

Vương Mạn Dục đau bụng, bỏ hành lý lại đi toilet.

Mà Vương Sở Khâm không nói lời nào, còn tránh ống kính, cần thiết lắm mới "ừ" một tiếng, có cũng như không.

Chỉ còn lại Tôn Dĩnh Sa nguyện ý cùng nói chuyện phiếm, thật sự là cô quá nhàm chán mà thôi.

Muốn đi dạo lung tung khắp nơi, nhưng lại bị coi là "trẻ con," cần người giám hộ theo sát—mà vị "người giám hộ" kia hiện đang mất liên lạc, rất có thể đã mắc kẹt trong nhà vệ sinh.


Năm ấy Tôn Dĩnh Sa 16 tuổi.

Vương Sở Khâm 17 tuổi, Vương Mạn Dục 18 tuổi.

Trong ba người chỉ có một người miễn cưỡng có thể gọi là người lớn, còn lại hai người vị thành niên vẫn cần người giám hộ.


Nơi đất khách quê người, hết thảy đều là không biết.

Không biết sẽ làm cho người ta mất đi cảm giác an toàn, sẽ sợ hãi.


Nhưng Tôn Dĩnh Sa không sợ hãi.

Ngôn ngữ không thành thạo không thành vấn đề, bạn xem cô ấy khoa tay múa chân không phải cũng có thể tán gẫu sao. Bên cạnh không có người lớn cũng không thành vấn đề, ở Bắc Kinh hoặc là ở Malaysia, cô đều là một mình, thay đổi địa điểm mà thôi.

Huống chi cô vẫn còn có anh và chị bên cạnh.


Điều mà cô Cao lo lắng—bị lạc đường—đã không xảy ra.

Vương Mạn Dực kéo cô đi suốt quãng đường, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để rẽ sai hướng, nhưng cũng vô tình tước đi cơ hội được lang thang khám phá.

Điều mà huấn luyện viên Trương Khâm lo lắng—bị đói—cũng không xảy ra.

Vị "tổng tài" ít nói kia đã mời cả bọn ăn McDonald's, dù rằng vì ngại, cô không dám gọi nhiều, chưa kịp no đã phải buông tay.

Được rồi, là hoàn toàn chưa ăn no.

Cô muốn đưa tiền lại cho anh, nhưng anh lại đáp cụt lủn: "Cửu Trân là của KFC mà," hoàn toàn không để tâm đến điều cô nói.


Một chút xấu hổ.

Cũng may ở đây ngoại trừ cô và anh, chỉ có Vương Mạn Dục và một người nghe không hiểu lời đi cùng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vương Mạn Dục còn chưa đi ra.

Tiếng Trung của hướng dẫn viên thật khiến người ta đau đầu, Sa Sa tính tình tốt cũng cảm thấy không kiên nhẫn, bỏ lại một câu "Tiếng Trung của anh kém quá đấy", quyết định đơn phương chấm dứt cuộc trò chuyện.


Lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng phát thanh sân bay lặp đi lặp lại.

Vương Sở Khâm đứng thật xa — — có thể là cảm thấy đứng ở cửa toilet nữ xấu hổ?

Cũng có thể là đơn thuần "Không thích chơi với con gái".

Dù sao anh cũng đứng sau lưng, đứng cách đó vài mét, đeo tai nghe cúi đầu nghịch điện thoại, có chút giống tổng tài bá đạo trong phim thần tượng.


Không thích nói chuyện, mặt mày cau có.

Anh ta còn thích trả tiền, càng giống tổng tài bá đạo.

Tôn Dĩnh Sa chưa từng xem qua mấy bộ phim truyền hình, hiểu biết của cô về tổng tài bá đạo đều đến từ lời kể của các chị, vậy mà vẫn bị trí tưởng tượng phong phú của mình làm cho bật cười.


Sự chú ý của cô bị thu hút.

Từ mạnh mẽ đem lực chú ý từ trên người Vương Sở Khâm dời đi, đến lực chú ý lại không tự chủ được trở lại trên người anh, giống như xe buýt tuần hoàn, vòng đi vòng lại.


Sự bí ẩn luôn có sức hút riêng.

Vương Sở Khâm 17 tuổi ở trong mắt rất nhiều người ấu trĩ, thối tha, ngay cả Vương Mạn Dục lớn hơn anh một tuổi cũng không thích phản ứng với anh.

Nhưng Tôn Dĩnh Sa, 16 tuổi, nghĩ rằng anh ta rất quyến rũ.


Cô ấy hiếm khi có cảm xúc cực đoan.

Có lẽ sẽ khóc sẽ cười, sẽ vui vẻ sẽ khổ sở, nhưng rất ít khi có thể chi phối trận đấu của cô, cũng rất ít khi có thể chi phối cuộc sống của cô.

Huấn luyện viên Trương Khâm giống như người mẹ thứ hai của cô vậy.

Thỉnh thoảng cô nghiêm khắc, phê bình Tôn Dĩnh Sa quá tản mạn. Khi thì lo lắng, dạy cô cách cư xử khéo léo, cách nhìn thấu nhân tình thế thái.

Nhưng Tôn Dĩnh Sa còn quá nhỏ, thật sự lười suy nghĩ vấn đề triết học.

Cô chỉ biết khi muốn thắng thì thắng, khi muốn hơn thua, cô sẽ quên đi thắng thua mà hơn thua đến cùng.

Chỉ đạo Trương Cầm tức giận nói: "Tôn Dĩnh Sa, em đừng hối hận!"

Tôn Dĩnh Sa thậm chí còn chưa tiến hóa ra cảm xúc "hối hận" này.


Thắng thua, đồ vật, con người.

Cô chỉ đơn giản là muốn.

Có được thì vui, không có thì thất vọng.


Vương Mạn Dục rốt cục kết thúc hành trình làm sạch đường ruột đầy gian khổ.

Cô đang rửa tay, từ cửa có thể nhìn thấy gương toilet, thân hình của cô như ẩn như hiện.

Vương Sở Khâm vẫn đắm chìm trong thế giới của mình.

Trong tai nghe là bài hát về tình yêu đau khổ, trên điện thoại là đau đớn của tuổi thanh xuân.

Anh ấy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tình yêu.

Khi Tôn Dĩnh Sa đến gần, anh một chút cũng không phát hiện.


Âm nhạc dừng lại.

Tiếng thông báo ở sân bay không chào hỏi đã xông vào lỗ tai Vương Sở Khâm, giống như Tôn Dĩnh Sa bất ngờ không kịp đề phòng xông vào thế giới của anh.

Trên tay cô mang theo dây tai nghe — — đó là cô mới vừa kéo tai Vương Sở Khâm xuống.

Hai tai nghe bị cô cầm trên tay tùy ý lắc lư, Vương Sở Khâm xoay người, vừa hoang mang vừa kinh ngạc.

Anh không biết cô gái này đang làm gì.

Cô đến quá gần, Vương Sở Khâm lùi lại một bước.


"Cậu làm gì vậy?"

Anh khó có thể không chú ý tới ánh mắt tròn sáng của Tôn Dĩnh Sa, giống như nho đen đắt tiền nhất trong tiệm hoa quả. Cho nên rốt cuộc là nhịn xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Tôn Dĩnh Sa cũng đang nhìn vào mắt anh.

"Đôi mắt của anh màu sáng", cô có vẻ rất thích.

Vương Sở Khâm cũng không vì đánh giá của cô mà mất kiên nhẫn.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô dời xuống.

Trượt qua sống mũi anh, miệng anh, cuối cùng trượt về phía nốt ruồi ở khóe miệng anh.


"Em muốn yêu anh, anh trai."


Đây rốt cuộc là kiểu logic gì?

Bọn họ gần như mới quen biết, cô cũng chưa từng gọi anh là anh trai.

Chỉ riêng cái danh "Đầu ca" đã đủ sến súa lắm rồi.


Rất nhiều năm sau, Vương Sở Khâm vẫn nhớ rõ ràng từng chi tiết của ngày hôm đó.

Là cô bé 16 tuổi, chạm vào liền dính tay.

Ồn ào, dính người, ngây thơ.

Trong ngoài không đồng nhất.

Chính là kiểu con gái mà Vương Sở Khâm vô luận như thế nào cũng sẽ không thích—

—Một người phụ nữ xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro