Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-04-

"Chó liếm."(Kẻ si tình mù quáng.)

Vương Tường không có biểu cảm gì, rõ ràng vẫn còn hơi căng thẳng, chưa quen với việc phỏng vấn.


"Hả?"

Phóng viên Tiểu La có chút nghi hoặc ngẩng đầu, không biết là không nghe rõ, hay là không thể tin được nghe được cái gì.

"Anh nói Vương Sở Khâm là cái gì?"


"Tôi không có ý đó, phóng viên cô cũng đừng nói ra ngoài."

Vương Tường căng thẳng cơ bắp, thay đổi tư thế ngồi.

"Không phải nói tùy tiện tâm sự sao, có thể cô không biết, tôi là huấn luyện viên thể lực của Tôn Dĩnh Sa, thường xuyên gặp Vương Sở Khâm."

"Chỉ là... các cô không cảm thấy cậu ta có hơi 'liếm' quá không?" (Ý nói quá mức si tình, hạ thấp bản thân để theo đuổi ai đó.)


Vương Sở Khâm không ưa Vương Tường.

Vương Tường cũng chẳng ưa Vương Sở Khâm.


Vương Sở Khâm không hiểu, một huấn luyện viên thể lực đã kết hôn, có tư cách gì quản đông quản tây.

Vương Tường cũng không hiểu, Tôn Dĩnh Sa rõ ràng chướng mắt Vương Sở Khâm, Vương Sở Khâm sao còn có thể kiên trì bền bỉ theo đuổi mãi không dứt.


Có người theo đuổi Tôn Dĩnh Sa.


Cô thường xuyên nhận được hoa và quà tặng, mỗi lần một kiểu khác nhau.

Có đôi khi không phải là ngày đặc biệt gì, quà tặng phần lớn là một ít đồ ăn, hoặc là những món quà nhỏ. Nhưng vào những ngày quan trọng hay sinh nhật của Tôn Dĩnh Sa — ví dụ như một năm nọ vào lễ Tình nhân, cô nhận được hoa hồng cùng một chiếc túi LV phiên bản giới hạn. Hoặc như sinh nhật năm ngoái, một chiếc đồng hồ trị giá mười vạn được gửi thẳng đến đội tuyển.

Vương Tường chưa từng gặp qua người theo đuổi này.

Hắn nói bóng nói gió hỏi qua, cho rằng mình ít nhiều nên gánh vác trách nhiệm thay Tôn Dĩnh Sa kiểm định.

Tôn Dĩnh Sa nói là một cậu ấm nhà giàu.

Nói như không nói, tặng quà như nước chảy như vậy, Vương Tường đương nhiên nhìn ra được đó là một cậu ấm nhà giàu.


Vương Tường không thích Vương Sở Khâm, nhưng rất có hảo cảm với cậu ấm nhà giàu chưa từng gặp mặt này.

Phú nhị đại ra tay rất hào phóng. Quà tặng có giá trị lớn, có lúc là hàng xa xỉ, có lúc trực tiếp là kim cương.


So với điều đó, Vương Sở Khâm thì kém hơn rất nhiều.

Tuy rằng Vương Sở Khâm chắc chắn không phải người nghèo, nhưng người có tiền và người có tiền vẫn rất khác nhau.

Giống như Vương Sở Khâm và Hoắc Khải Cương (chồng của cựu vđv nhảy cầu Guo Jingjing) khẳng định không cùng một loại người.


"Người khác đều nói cô ấy không hiểu, nói cô ấy còn nhỏ, nhân sâm quả(*)."

"Thực ra cô ấy chỉ là đang chọn lọc thôi."

"Một thiếu gia giàu có thôi vẫn còn chưa đủ tốt, đương nhiên không cần phải quá nghiêm túc."

"Nhưng dù sao thì, một thiếu gia nhà giàu vẫn có điều kiện tốt hơn Vương Sở Khâm."

(*) Nhân sâm quả: Cách nói vui về người trẻ được nâng niu, bảo bọc, không hiểu sự đời.


Lần đầu tiên ý thức được "Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa rất có thể đang yêu đương", Vương Tường trong nháy mắt, không quá thoải mái.

Hắn tốn một chút thời gian tìm hiểu rõ ràng vì sao mình không quá thoải mái: Thứ nhất là Tôn Dĩnh Sa yêu đương cũng không nói với hắn một tiếng, không quá tôn trọng hắn. Thứ hai là cô chọn bạn trai là Vương Sở Khâm, nói thật Vương Tường không hài lòng.


"Anh nói xem, anh cảm thấy anh ấy có chỗ nào không tốt?"

Khi Vương Tường uyển chuyển đưa ra đề nghị, Tôn Dĩnh Sa đang duỗi người, đè chân buồn bực, nói chuyện ấp úng.

"Cũng không có chỗ nào không tốt, chỉ là, không thích hợp lắm."

"Vậy sao?"

Cô có chút cố hết sức ngẩng đầu, liếc Vương Tường một cái.

Không nói gì nữa.

Tôn Dĩnh Sa rốt cuộc vẫn nghe lọt lời Vương Tường nói, qua không lâu, phú nhị đại theo đuổi cô kia liền xuất hiện.


Trước đây cũng không phải không có người theo đuổi.

Từng có người trong đội, từng có fan cuồng nhiệt, cũng từng có người có tiền, tặng hoa tặng túi thậm chí trực tiếp tặng nhà đều có.

Tôn Dĩnh Sa không phản ứng. Tất cả những món quà đó đều trở về đường cũ, hoa ở lại phòng thường trực của Tổng cục héo rũ hư thối.


Nhưng hôm đó, cô từ cửa ôm về một bó hoa hướng dương lớn.

Hoa hướng dương đặc biệt tươi sáng, làm cho cô cũng càng ngày càng hồng hào trắng nõn.

Bó hoa rất lớn, cô ôm cố hết sức, mặt đều bị che khuất. Vương Sở Khâm nhận lấy, thay cô ôm lấy.

"Em có thích nó không?"

Anh hỏi rất cẩn thận. Giống như chờ mong, lại giống như lo lắng nghe được một đáp án không muốn nghe.

"Thích chứ. Mà này, anh nói xem hạt của hoa hướng dương này có rang lên ăn được không?"

Tôn Dĩnh Sa hoàn toàn chú ý đến hoa, không thèm liếc Vương Sở Khâm một cái.

"Hoa đẹp như vậy, người tặng hoa nhất định là một anh chàng đẹp trai."

Vương Tường thấy rõ, Vương Sở Khâm thay đổi sắc mặt.


Sau đó, lễ vật tựa như nước chảy cuồn cuộn không ngừng đưa đến tổng cục — — bất kể là hàng xa xỉ, là đắt hay rẻ, Tôn Dĩnh Sa đều nhận hết, không từ chối món nào. Cô không ở bên Vương Sở Khâm. Nhưng dường như cũng không đến với cậu thiếu gia giàu có kia.

Có lẽ cô và Vương Sở Khâm đã từng có tình cảm rất tốt, nhưng mọi người đều sẽ thay đổi. Trưởng thành, trở nên tốt hay xấu, trở nên thực dụng, trở nên tham lam đều có thể hiểu được.

Có người liền cảm thấy Tôn Dĩnh Sa rốt cục cũng đưa ra lựa chọn đúng.


Ví dụ như Vương Nam, bà ấy thậm chí còn muốn giới thiệu lại cho Tôn Dĩnh Sa một người giàu có hơn.

Nhưng quá xấu, Tôn Dĩnh Sa khéo léo từ chối.


"Giờ thì tôi hiểu rồi, cô ấy là người biết chọn."

Vương Tường không thể hiện rõ sự ghét bỏ, thậm chí trong biểu cảm còn mang theo chút méo mó của sự tán thành.

"Cô ấy giữ Vương Sở Khâm lại chỉ để ghép cặp mà thôi."

"Chọn lọc là đúng. Cô xem mấy cô gái trước đây, có người còn chẳng bằng cô ấy, vậy mà đều lấy đại gia cả. Chỉ có điều... Vương Sở Khâm cũng đáng thương thật. Đôi khi tôi còn muốn khuyên nhủ cậu ta nữa, cô nói xem, hà tất phải vậy?"

"Quản đông quản tây, cậu ta có thân phận gì chứ."


Vương Sở Khâm hiển nhiên đặt mình vào vị trí bạn trai, cho dù danh bất chính ngôn bất thuận.

Nhưng Tôn Dĩnh Sa cũng không nghe lời. Cô ấy sẽ ăn thức ăn bên ngoài, ăn vặt, uống nước lạnh và mua kem vào mùa đông.

Vương Sở Khâm không cho cô làm, cô càng muốn làm.

"Em ăn cái gì cũng bị người ta quản sao", Tôn Dĩnh Sa cắn một miếng bánh, bị lạnh đến nhe răng trợn mắt, "Hơn nữa Đại Đầu hiện tại lại không có ở đây."

Vương Sở Khâm ra nước ngoài thi đấu.

Trước khi đi dặn đi dặn lại, bảo cô đừng ăn bậy.

Người là buổi sáng đi, buổi trưa thức ăn bên ngoài liền đưa đến cửa.

"Đúng vậy, ăn cái gì cũng tốt, anh thấy có vài người không rõ vị trí của mình, đúng không?"

Vương Tường vừa sửa sang lại thiết bị, vừa nói chuyện phiếm với Tôn Dĩnh Sa.

"Ừm...... Không rõ vị trí của mình."

Tôn Dĩnh Sa cầm lấy túi giấy, cắn hết lớp vỏ bánh ngọt mềm bên ngoài, chỉ chừa lại phần nhân kem lạnh ngắt.

Tùy ý ném sang bên cạnh, cầm lấy điện thoại di động bắt đầu gõ chữ, không quá để ý Vương Tường đang nói gì.

Vương Tường cũng không giận, tâm tình anh hiện tại vừa vặn.

Là huấn luyện viên thể lực của Tôn Dĩnh Sa, về mặt ăn uống có lẽ Vương Tường nên lo lắng nhiều hơn Vương Sở Khâm.

Nhưng trong lúc Tôn Dĩnh Sa tùy ý làm bậy, Vương Tường lại cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ. Một cảm giác lâng lâng khó diễn tả, như thể đang đánh bại Vương Sở Khâm, khiến hắn ta không thể thốt lên lời nào để khuyên nhủ cô.

Kỳ thật hắn cũng không hiểu, rốt cuộc vì sao anh ghét Vương Sở Khâm như vậy.

Hắn có vợ, có con. Giữa hắn và Tôn Dĩnh Sa trong sạch, nhưng luôn muốn lợi dụng Tôn Dĩnh Sa chọc giận Vương Sở Khâm.

Làm cho anh ta hiểu lầm, phẫn nộ, tức giận muốn nhào tới đánh hắn.


Ai bảo Vương Sở Khâm luôn phá hỏng chuyện tốt của hắn.

Ai bảo Vương Sở Khâm luôn làm cho hắn cảm thấy —

–-------

Thời gian trở lại thực tại.

Phóng viên Tiểu La cúi đầu, gõ bàn phím không ngừng, dường như có quá nhiều suy nghĩ đặc sắc, nhiều đến mức sắp không nhớ được.

Vương Tường trong sự trầm mặc của cô có chút lo lắng.

"Phóng viên, cô đang viết gì vậy... chuyện này không cần ghi đâu, tôi chỉ nói linh tinh thôi, cô đừng coi là thật..."

Lời nói của anh rơi vào khoảng không.

Phóng viên Tiểu La không nói tiếp.

Cũng không dừng lại.

Ngay khi nội tâm Vương Tường thấp thỏm, tay phóng viên Tiểu La cuối cùng gõ phím trả lời, rốt cục dừng ở giữa không trung.

Trên màn hình Word, hai chữ nổi bật:


"Ghen tị."


Cô ngẩng đầu, cười cười, rất thân thiết, rất vừa vặn giảm bớt nỗi sợ hãi như có như không của Vương Tường.

"Anh đã trả lời rất tốt và rất hữu ích cho chúng tôi, những người trong giới truyền thông, biết về hai vận động viên này và... sự kết hợp này."

"Anh đương nhiên—không cần phải lo lắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro