Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 6: Anh đồng ý

Nửa đêm đang ngủ ngon lành, Vương Sở Khâm bị đánh thức bởi tiếng khóc thút thít.

Anh với tay bật đèn ngủ, thấy Tôn Dĩnh Sa đang cuộn tròn trong lòng anh, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Vốn đã có kinh nghiệm làm bố, Vương Sở Khâm không còn hoảng hốt nữa, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng gọi: "Vợ yêu..."

"Em thèm ăn viên sườn nhỏ của Tiểu Phóng Ngưu quá... thèm đến mức không ngủ nổi luôn..."

Đã từng chứng kiến vô số kiểu khóc nhè và những cơn giận dỗi kỳ lạ của cô vợ bầu, Vương Sở Khâm bình tĩnh đến mức không hề nao núng.

"Ngoan nào, sáng mai vừa mở cửa hàng, anh sẽ đặt giao tận nhà cho em, được không?"

"Không được, không được... Em muốn ăn ngay bây giờ cơ... Tiểu Thập Nhất cũng muốn ăn... Nó cũng thèm đến mức không ngủ nổi luôn."

Cô kéo tay Vương Sở Khâm đặt lên bụng mình, quả nhiên cảm nhận được Tiểu Thập Nhất đang đạp chân nhẹ nhàng từng nhịp một.

Vương Sở Khâm nhíu mày: "Cái thằng này đúng là cú đêm rồi, phải dạy dỗ lại mới được, không thể để nó quấy rối vợ anh ngủ không ngon được."

Tôn Dĩnh Sa trừng mắt nhìn anh, nước mắt lại tuôn rơi nhiều hơn: "Đã không được ăn viên sườn thì thôi đi, anh còn dám đe dọa Tiểu Thập Nhất... Em ghét anh!"

Vương Sở Khâm cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, tiếp tục dỗ dành: "Hay là... bây giờ anh ra cửa hàng xếp hàng đợi. Đảm bảo khi cửa hàng mở cửa, anh sẽ là người đầu tiên mua về cho em. Được không?"

Vừa nói, anh vừa ngồi dậy, chuẩn bị thay đồ để ra ngoài.

Tôn Dĩnh Sa cũng ngồi dậy theo, ôm chặt lấy anh: "Bên ngoài lạnh lắm, nửa đêm rồi anh đi làm gì chứ... Em chỉ là không kìm chế được thôi mà... Không lẽ anh định hóa thành tượng thần giữ cửa ở quán ăn thật à?"

Vương Sở Khâm ôm chặt cô vào lòng: "Vợ anh đúng là tuyệt nhất, còn biết thương anh như vậy. Chính vì em đáng yêu như thế nên anh phải thỏa mãn mọi yêu cầu của em ngay lập tức rồi."

Tôn Dĩnh Sa dụi dụi trong ngực anh: "Hứ, biết em thương anh là được rồi đó." Cô quay sang hôn nhẹ lên môi anh, rồi thì thầm: "Chồng ơi... Em buồn ngủ rồi... Ngủ thôi."

Ôm chặt cô vợ bầu trong lòng, Vương Sở Khâm nhẹ nhàng vỗ lưng ru cô ngủ.

Sắp chìm vào giấc ngủ, Tôn Dĩnh Sa vẫn không quên món viên sườn: "Mai anh đừng mua về nhà nhé, em muốn ra quán ăn tại chỗ, mang về nhà ăn không ngon đâu."

"Được rồi, mai anh đưa em ra quán ăn, ngoan nào, ngủ đi."

Nghe tiếng thở đều đều của cô, cuối cùng Vương Sở Khâm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn cô vợ bầu nhỏ bé đang cuộn tròn trong vòng tay mình, Vương Sở Khâm không khỏi cảm thán:

"Trên sân đấu mạnh mẽ như một nữ hoàng, ngoài đời lại nhõng nhẽo, yếu mềm vô cùng. Từ khi mang bầu, còn đáng yêu và nhõng nhẽo hơn gấp bội lần."

Nếu khóc nhè vì thèm ăn sơn tra thì còn dễ hiểu, nhưng khi cô khóc vì "vị chua của món miến chua cay không giống vị chua mà em muốn" hay "hình dáng quả cherry không tròn đều như em tưởng tượng", thì Vương Sở Khâm thật sự cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo lộn.

Tuy nhiên, dần dần anh cũng tìm ra cách để đối phó:

Giọng nói phải dịu dàng, thái độ phải kiên quyết.

Không được qua loa, không được né tránh.

Phải phản hồi ngay lập tức.

Và quan trọng nhất: Vợ luôn đúng.

May mắn thay, Tôn Dĩnh Sa không phải người vô lý. Cô chỉ cần được dỗ dành đôi chút là ngoan ngoãn trở lại.

Dù sao thì... bên cạnh cô luôn có Vương Sở Khâm – Người luôn sẵn sàng làm bậc thang để cô mèo nhỏ xuống nước bất cứ lúc nào.

Đúng dịp ngày nghỉ, Vương Sở Khâm ôm cô mèo nhỏ mềm mại ngủ nướng đến khi tự tỉnh dậy.

Anh cầm điện thoại lên, suy nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Vương Mạn:

"Chị ơi, hôm nay chị với anh rể có kế hoạch gì không?"

Vương Mạn vừa cầm điện thoại đã ngửi thấy mùi âm mưu trong đó. Thằng em này hôm nay lại gọi cô là "chị", ngay cả Lâm Viễn cũng được gọi là "anh rể", chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.

"Có gì nói thẳng đi, đừng có gọi chị em gì hết."

"Trưa nay mời hai người đi ăn nhé."

"Nói tiếng người đi, không là tôi chặn cậu luôn đó."

"Sa Sa thèm ăn viên sườn của Tiểu Phóng Ngưu, thèm đến mức khóc luôn rồi. Nhưng chỗ đó đông người xếp hàng quá, hai người đi xếp hàng từ 10 giờ nhé, đảm bảo được số một luôn. Sa Sa bụng bầu lớn như vậy rồi, em đâu thể dẫn cô ấy đi xếp hàng được, phải không... chị?"

Vương Mạn vò đầu bứt tóc: "Cút!"

"Em mới mua hai chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn nho nhỏ, định chia cho anh rể một chuỗi đấy."

Vương Mạn suýt chút nữa làm rớt điện thoại. Chỉ vì vài viên thịt mà đổi cả một chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn quý giá?

"Thế thì cậu nhắn tin cho Lâm Viễn đi, tìm tôi làm gì?"

"Tìm anh ấy đâu hiệu quả bằng tìm chị. Dù sao anh ấy cũng phải nghe chị chỉ đạo mà."

Vương Mạn hài lòng gật đầu, ừm, câu này rất lọt tai.

Cô nhắn lại hai chữ: "Thỏa thuận!" rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Sau khi dỗ Tôn Dĩnh Sa thức dậy ăn sáng, Vương Sở Khâm còn cùng cô đi dạo công viên gần khu chung cư, rồi ngồi bên cạnh cô để cùng Tiểu Thập Nhất học bài thai giáo.

Xong xuôi đâu đấy, anh mới chậm rãi lái xe đưa cô đến nhà hàng.

Canh thời gian vừa chuẩn, Tôn Dĩnh Sa vừa ngồi xuống chưa ấm chỗ thì những viên sườn nóng hổi đã được dọn lên bàn.

Không kịp chào hỏi cặp đôi Viên Mãn, cô đã cầm ngay thìa xúc một viên sườn bỏ vào miệng.

Ngon quá! Cô mèo nhỏ hài lòng nheo mắt lại.

Ăn liên tục hai, ba viên rồi mới phát hiện ngoài mình ra thì ba người còn lại không ai động đũa, chỉ yên lặng nhìn cô ăn.

"Sao... sao mọi người không ăn?"

Vương Mạn bĩu môi: "Phải đợi bà bầu nhỏ này ăn no đã chứ. Chỉ vì thèm mấy viên thịt mà khóc, không thấy xấu hổ à?"

Chưa kịp để Tôn Dĩnh Sa phản bác, Vương Sở Khâm đã lập tức hóa thân thành "bạo chúa cưng vợ".

"Có gì mà xấu hổ chứ? Tiểu Thập Nhất muốn ăn mà, chẳng lẽ không dẫn nó đi ăn sao?"

Vương Mạn đảo mắt một cái: "Cứ chiều cô ấy đi, nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ấy kìa, sắp lên tới trời rồi đấy."

"Tôi chiều cô ấy thì sao? Anh ghen tị à? Lâm Viễn, học hỏi chút đi nhé. Sau này nếu chị tôi có bầu thì nhớ tới đây mà học kinh nghiệm đấy."

Lâm Viễn xua tay: "Thôi thôi, mong là tôi không phải học đâu."

Vương Mạn lập tức véo tai anh: "Này, ý anh là gì? Là anh không định cưới tôi hay sao? Hay là khi tôi mang thai thì anh sẽ không quan tâm đến tôi?"

"Đau, đau, đau... Không phải vậy mà vợ ơi, anh chỉ mong lúc em có bầu sẽ vui vẻ hơn thôi..."

Nhìn cặp đôi đối diện đang đấu khẩu, Tôn Dĩnh Sa mỉm cười, nắm tay Vương Sở Khâm, rồi gắp viên sườn đưa vào miệng anh: "Kệ họ đi, không ăn mau thì nguội hết mất."

Ăn uống no nê, để lại không gian riêng cho cặp đôi Viên Mãn, Vương Sở Khâm đưa Tôn Dĩnh Sa đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, rồi lại ghé cửa hàng mẹ và bé mua thêm mấy món, sau đó mới đưa cô về nhà.

Trong lúc Vương Sở Khâm đang sắp xếp gọn gàng mấy món đồ ăn vặt vào tủ, Tôn Dĩnh Sa tinh mắt phát hiện ra trên ngăn cao nhất có một bịch kẹo sơn tra mà đã lâu cô chưa được ăn.

Cô nuốt nước miếng, liếm nhẹ môi rồi kéo một chiếc ghế nhỏ, vịn vào tủ, chuẩn bị leo lên lấy.

Đúng lúc đó, Vương Sở Khâm ngẩng đầu lên nhìn thấy, giật mình hốt hoảng, vội chạy tới ôm chặt cô xuống: "Bảo bối à, em muốn lấy gì thì gọi anh một tiếng là được mà?"

"Em tự lấy được mà."

Vương Sở Khâm đưa mắt nhìn, rồi với tay lấy bịch kẹo sơn tra xuống.

Không ngờ lại khiến cô vợ bầu nhỏ giận dỗi: "Em có bầu chứ đâu phải phế nhân, sao cái gì cũng phải nhờ anh vậy? Anh cao thì giỏi lắm à? Để lại chỗ cũ đi, em tự lấy được."

Vương Sở Khâm đành bất lực đặt bịch kẹo lại chỗ cũ, cẩn thận đỡ cô đứng lên ghế cho an toàn.

Tự tay lấy được bịch kẹo, Tôn Dĩnh Sa đắc ý nháy mắt với anh, rồi vươn tay ra: "Bây giờ ôm em xuống đi."

Anh nhẹ nhàng vòng tay qua bụng bầu rồi bế cô đặt lên giường.

Định quay lại sắp xếp đồ đạc, nhưng lại bị cô mèo nhỏ nắm lấy vạt áo: "Chồng à, anh vất vả quá rồi."

Anh cúi xuống hôn lên trán cô: "Vợ anh mới là người vất vả nhất."

Cô kéo anh nằm xuống bên cạnh: "Vương Mạn nói đúng, anh cưng chiều em quá nên em mới thành ra thế này."

Vương Sở Khâm xoa nhẹ mái tóc hơi dài của cô, cố tình tỏ vẻ tủi thân: "Chiều chuộng em là do anh tự nguyện mà. Nhưng mà... Vợ ơi... anh thật sự rất vất vả... Tiểu Tiểu Khâm cũng vất vả lắm luôn..."

Nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, mặt Tôn Dĩnh Sa đỏ bừng, ngượng ngùng lí nhí: "Bác sĩ bảo... giữa thai kỳ... nếu điều độ thì... không sao đâu..."

Câu nói còn chưa kịp kết thúc thì Vương Sở Khâm đã nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cách dịu dàng mà sâu lắng.

"Nhưng... bây giờ vẫn là ban ngày mà... anh dậy đi..."

Anh vội vơ lấy chiếc điều khiển trên đầu giường, bấm nút đóng rèm cửa.

"Giờ thì... đã là buổi tối rồi..."

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro