Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Vương Sở Khâm trở lại phòng, lúc này mới nhận ra mục đích anh đến tìm cô không phải để quan hệ, sao lại cứ mơ màng mà nói chuyện đến chuyện lên giường vậy chứ?

Anh ngây ngẩn nhìn lên trần nhà, đầu óc hỗn loạn như tơ vò.

Điện thoại rung lên vài tiếng, có tin nhắn trong nhóm.

Là Lâm Cao Viễn gửi.

Vương Sở Khâm cảm thấy cái tên Lâm Cao Viễn bắt đầu trở nên chướng mắt.

Sau một vài thao tác, anh đã đổi tên Lâm Cao Viễn trong danh bạ thành "Cao huynh".

Ừ, nhìn dễ chịu hơn rồi.

Cuối cùng anh có thời gian xem tin nhắn, liếc qua một chút, thì ra là Lâm Cao Viễn vừa tới Bắc Kinh, định mời mọi người cùng ăn một bữa.

Mọi người trong nhóm đã đồng ý, Vương Sở Khâm cũng không có việc gì khác, nên đồng ý đi cùng.

...

Sau ngày hôm đó, dường như không có gì thay đổi giữa Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa.

Mỗi lần gặp Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa không phải đang ra ngoài chơi bi-a thì là ở nhà xem bóng đá. Cả hai người dường như đã quá quen thuộc với nhau, anh không mở miệng thì cô cũng không định nhắc lại chuyện hôm đó, cứ như nó chỉ là một giấc mơ thoáng qua, ngay lập tức biến mất.

Đến ngày hẹn, Vương Sở Khâm lại nhìn thấy chiếc xe ở trước nhà mình, phía sau có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Tôn Dĩnh Sa.

Anh nhìn cô chạy về phía Lâm Viễn Châu rồi chủ động ngồi vào ghế phụ, bàn tay đang cầm chìa khóa xe của anh lập tức siết chặt lại, cơ thể căng thẳng. Anh chỉ thả lỏng khi chiếc xe rời đi, nhưng lúc này mới cảm thấy bàn tay đau nhói, còn trên lòng bàn tay là vết hằn của chìa khóa.

Vương Sở Khâm lái xe đến địa điểm mà Lâm Cao Viễn gửi, anh không hiểu tại sao Lâm Cao Viễn lại chọn một phòng KTV, còn không bằng đi ăn một bữa cơm đàng hoàng.

Vừa mở cửa phòng bao, ánh mắt anh lập tức nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa đang ngồi ở một góc, còn... Lâm Viễn Châu.

Căn phòng mờ ảo, khi anh mở cửa, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

Bước chân của anh khựng lại, không biết phải tiến hay lùi.

"Đầu to! Nhanh lên! Cả phòng đang đợi mày hát đó!" Lâm Cao Viễn lập tức đứng dậy, vỗ vai anh, không thèm hỏi xem anh có muốn hay không, mà đã đẩy anh ngồi xuống ghế, rồi đóng cửa lại.

"Cái gì vậy?" Vương Sở Khâm hạ thấp giọng, ghé sát vào tai Lâm Cao Viễn, ánh mắt hướng về phía Tôn Dĩnh Sa đang ngồi ở một bên.

"Cái gì cái gì?" Lâm Cao Viễn mặt đầy vẻ khó hiểu.

"Tôn Dĩnh Sa!" Ba chữ này gần như bị Vương Sở Khâm nghiến chặt từ trong răng.

"Không nói với mày sao? Mọi người đều tới mà." Lâm Cao Viễn tỏ ra vô tội giải thích.

"Vậy cái gã kia là ai?" Vương Sở Khâm mặt đầy tức giận, "Mày quen thằng đó à mà mời nó tới?"

Lâm Cao Viễn nhìn Vương Sở Khâm, vẻ mặt bình thản như không hề nhận thấy sự lạ lùng trong hành động của anh: "Biết chứ, Mạn Vũ bảo rồi, không phải bạn trai mới của Tôn Dĩnh Sa sao?"

Vương Sở Khâm cố gắng kiềm chế cơn giận, điều chỉnh giọng nói sao cho nghe có vẻ bình tĩnh: "Không phải là bạn trai cô ấy."

"Thôi đi, đừng giả bộ nữa. Mày sợ cô ấy bị người khác giành mất à?" Lâm Cao Viễn vỗ vai anh, ánh mắt đầy ẩn ý.

Vương Sở Khâm không muốn nói thêm, hất tay Lâm Cao Viễn ra, điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhưng không thể ngừng ánh mắt của mình dõi theo hai người kia.

Lâm Cao Viễn cũng không tức giận, vẫn vui vẻ ngồi lại, vỗ tay kêu gọi Mạn Vũ tới ngồi bên cạnh.

Dù trong phòng bao ánh sáng khá tối, Tôn Dĩnh Sa vẫn cảm nhận được ánh mắt đang rơi vào mình. Cô khẽ nói gì đó vào tai Lâm Viễn Châu, rồi họ đứng dậy, đổi chỗ. Lâm Viễn Châu đứng chắn ở giữa, khiến từ góc nhìn của Vương Sở Khâm chỉ có thể thấy được một phần nhỏ góc áo của cô.

Mục đích tránh né anh quá rõ ràng.

Vương Sở Khâm đột nhiên đẩy chai bia trên bàn mạnh xuống, tạo ra tiếng "cạch" vang lên, nắp chai bật ra, bia tràn ra tay anh.

Tiếng động này thu hút sự chú ý của không ít người, trong đó có cả Tôn Dĩnh Sa.

"Ơ? Tôi đến muộn à? Mọi người đã bắt đầu uống rồi à?" Cửa phòng lại được mở, Lương Tĩnh Côn bước vào, vừa bước vào đã nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa và Lâm Viễn Châu, anh khựng lại một giây rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười, vứt áo khoác sang một bên và ngồi xuống cạnh Vương Sở Khâm.

Ngay khi Lương Tĩnh Côn đến, gần như tất cả những người được Lâm Cao Viễn mời đều đến.

Một đám người ồn ào, có người trò chuyện, có người ca hát, còn Vương Sở Khâm ngồi đó như cái cây, lặng lẽ uống bia.

"Đầu to, sao không hát một bài đi?" Lương Tĩnh Quân hát xong một bài, liền đưa micro cho Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm định từ chối, nhưng xung quanh mọi người đã đồng thanh hò hét, như thể đã thống nhất từ trước: "Hát đi! Hát đi!"

Mã Long mỉm cười, tích cực đứng dậy đến quầy chọn bài hát, "Để tôi chọn cho, một bài này nha."

Vương Sở Khâm không thể từ chối được nữa, đành nhận micro, vô tình liếc nhìn qua Tôn Dĩnh Sa.

Nhạc nền bắt đầu, Mã Long chọn ngay bài hát cực kỳ "vừa vặn" — "What a Man" của Châu Kiệt Luân.

Những người biết nội tình thì nhìn nhau trao đổi ánh mắt, vẻ mặt như đang chờ đợi điều gì đó thú vị.

"Hôn lên tay em, còn tựa đầu vào vai anh
Để em dựa vào ngực anh, giờ người đó chẳng còn là anh
Những hành động bình thường giờ hóa đau buồn
Không ngừng nhắc nhở anh rằng em và anh ta chẳng chỉ là bạn

Anh được gọi là đàn ông sao? Được gọi là đàn ông sao?
Chỉ biết đứng nhìn em rời đi, chẳng nói một lời
Anh được gọi là đàn ông sao? Được gọi là đàn ông sao?
Yêu em mà không dám bảo em chờ anh thêm

Không sao đâu, cứ tiếp tục cam chịu đi
Rồi em sẽ gặp một người đàn ông tốt hơn anh
Bài hát này không dài, nhưng đủ để buồn
Trong đêm, anh nghĩ đến em, không thể kìm lòng

Giả vờ như anh là bạn, cố gắng tỏ ra bình thường
Nhưng không cách nào che giấu nỗi ghen tị trong lòng
Nếu em bảo anh hãy nói với người kia rằng anh yêu em
Liệu điều đó có quá hoang đường không?

Anh được gọi là đàn ông sao? Được gọi là đàn ông sao?
Chỉ biết đứng nhìn em rời đi, chẳng nói một lời
Anh được gọi là đàn ông sao? Được gọi là đàn ông sao?
Yêu em mà không dám bảo em chờ anh thêm

Không sao đâu, cứ tiếp tục cam chịu đi
Rồi em sẽ gặp một người đàn ông tốt hơn anh"

Giọng hát có phần khàn khàn của Vương Sở Khâm đã mang lại một sắc thái đặc biệt cho bài hát này, mỗi câu hát như một nhát xéo, vừa nhắc nhở anh vừa mỉa mai anh.

Tôn Dĩnh Sa ngồi khoanh chân, đôi chân thỉnh thoảng theo nhịp điệu của bài hát mà nhẹ nhàng lắc lư, cầm ly rượu trước mặt, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng ánh sáng của quả cầu nháy nháy làm cho nụ cười đó trở nên mờ nhạt, cô đưa ly lên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhíu mày vì vị rượu cay nồng.

Cả bài hát gần 5 phút dài như một cuộc tra tấn đối với Vương Sở Khâm, vừa dài vừa đau đớn.

Khi bài hát kết thúc, mọi người đồng loạt dừng lại, vỗ tay tán thưởng.

Sau khi trả lại micro, Vương Sở Khâm quay lại chỗ ngồi của mình, nhưng phòng karaoke đã đổi bài khác.

Vương Sở Khâm liếc mắt nhận ra Tôn Dĩnh Sa đang rót rượu vào ly, nhưng Lâm Viễn Châu ở bên cạnh lại không hề phản ứng gì.

Anh đứng dậy, vòng qua đám đông, mở cửa rồi rời đi. Không lâu sau, anh quay lại anh quay lại với ly nước dừa trên tay.

Trần Mộng, người đang ngồi bên cạnh Tôn Dĩnh Sa, thấy Vương Sở Khâm đi về phía mình, khéo léo đứng dậy, nhường chỗ cho anh.

Tôn Dĩnh Sa dường như không nhìn thấy anh, ánh mắt dán chặt vào màn hình karaoke. Ngay cả khi Vương Sở Khâm đã ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng đối với cô, anh cũng chỉ như một phần không khí dày đặc.

"Uống cái này đi." Vương Sở Khâm đặt nước dừa trước mặt cô, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.

Tôn Dĩnh Sa hơi nghiêng người, đẩy ly nước dừa ra, cầm lấy ly rượu bị che khuất bởi ly nước dừa, nghiêng đầu nhìn Vương Sở Khâm, không lên tiếng, nhưng ánh mắt như muốn nói — "Ai thèm quan tâm đến anh."

Cô lại ngồi thẳng dậy, tiếp tục đưa ly rượu lên miệng.

Ánh sáng của những quả cầu đèn xoay tròn, góc của họ bị bao phủ trong bóng tối tạm thời.

"Đừng quên lần đầu tiên uống rượu đã xảy ra chuyện gì?" Vương Sở Khâm nhân lúc ánh sáng mờ ảo, ghé sát vào tai cô, chỉ có hai người nghe thấy, giọng nói có chút ẩn ý.

Tôn Dĩnh Sa vừa định nuốt rượu, nghe thấy câu nói này thì lập tức bị sặc, khuôn mặt đỏ lên.

Cô đỏ mặt vì rượu, nhưng tất nhiên là do lời nói của anh nhiều hơn.

Ký ức về uống rượu đầu tiên như một cuốn phim quay lại trong đầu cô.

Đó cũng là một bữa tiệc, Tôn Dĩnh Sa vì tò mò với rượu nên đã uống hết một ly soda pha chế, vị rượu không mạnh, bị vị gas che lấp, gần như giống như nước giải khát.

Vương Sở Khâm cũng có mặt trong buổi tiệc đó, khi anh chú ý đến Tôn Dĩnh Sa, cô đã uống gần hết một nửa chai.

Dù trên mặt cô không hề lộ ra vẻ say, thậm chí cô còn có thể nhanh chóng hồi tưởng lại trận đấu vừa kết thúc, nhưng ánh mắt có chút mơ hồ, điều đó Vương Sở Khâm nhìn thấy rất rõ.

Cô ấy càng lúc càng say hơn, ánh mắt bắt đầu lơ mơ, động tác cũng chậm chạp đi rất nhiều. Đầu của Tôn Dĩnh Sa mềm mại tựa vào lưng ghế sofa, cả người trông vừa bất lực lại khiến người khác cảm thấy thương xót.

Dưới sự phản đối của mọi người, Vương Sở Khâm quyết định rời đi giữa chừng và kiên quyết đưa Tôn Dĩnh Sa về. Mọi người không thể chống lại anh và phải để họ đi.

Nếu có thể lựa chọn khác, anh ấy nên ở lại, và có thể những điều sau đây sẽ không xảy ra.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro