39
Bữa tối được giải quyết một cách đơn giản, Tôn Dĩnh Sa chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát.
Vương Sở Khâm không tranh lại cô, bị cô đuổi ra khỏi bếp, chẳng còn việc gì làm, anh chỉ đành cầm mảnh vải vừa mua bước vào phòng tắm.
Khi bật đèn phòng tắm, Vương Sở Khâm chú ý đến trên bồn rửa tay đặt một bộ đồ dùng cá nhân mới tinh.
Màu xanh và màu hồng đặt song song cạnh nhau, phần của anh là màu hồng, do Tôn Dĩnh Sa chọn. Trên giá đồ còn có một chiếc dao cạo râu, cả khăn mặt của anh nữa.
Mọi thứ dần dần giống như ngôi nhà ở Bắc Kinh của họ, những dấu ấn liên quan đến anh từng chút một xuất hiện trở lại, anh một lần nữa bước vào cuộc sống của Tôn Dĩnh Sa.
Người trong gương có chút đăm chiêu, chỉ vài vật dụng đơn giản cũng đã lấp đầy khoảng trống.
Khoảng trống trong ngôi nhà của cô, khoảng trống trong trái tim anh.
.....
Khi Tôn Dĩnh Sa rửa bát xong và bước ra khỏi bếp, hình ảnh đập vào mắt cô là Vương Sở Khâm đứng trên ban công.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên người anh, tạo thành một lớp bóng mờ sâu cạn không đều.
Ngũ quan của anh hòa quyện trong ánh sáng lờ mờ, mang đến cảm giác mơ hồ không thực.
Góc sofa chất đầy áo khoác của cả hai, trên bàn trà vẫn còn bày biện vài món đồ ăn vặt.
Tiếng tivi vang lên như nhạc nền, hình ảnh trên màn hình liên tục thay đổi, khi tối khi sáng.
Dưới lầu, tiếng trẻ con reo hò khi đốt pháo hoa xen lẫn âm thanh của pháo nổ vang rền.
Rõ ràng vừa rồi đã xác nhận thực tại, nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn có chút mơ hồ, như thể mọi thứ chỉ là ảo ảnh bên ngoài, không thực sự thuộc về mình.
Vương Sở Khâm hạ chiếc móc phơi đồ xuống, quay người lại liền thấy Tôn Dĩnh Sa đứng bất động, ngơ ngẩn nhìn anh.
Anh khép cửa ban công lại, chặn luồng không khí lạnh ngoài trời.
"Sao thế?" Anh lau tay lên áo, để lại một vệt nước, rồi bước nhanh tới chỗ cô.
Định đưa tay lên xoa má cô, nhưng nghĩ tay mình vừa ướt và còn lạnh, nên thu lại.
Vương Sở Khâm cúi người, áp trán vào cô để cảm nhận nhiệt độ.
Không thấy dấu hiệu sốt, anh mới yên tâm, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Anh dùng mu bàn tay khẽ chạm vào má cô, hỏi nhẹ nhàng: "Hôm nay làm sao thế? Không khỏe à?"
Kể từ khi từ siêu thị trở về, anh đã nhận ra Tôn Dĩnh Sa thỉnh thoảng lại nhìn mình đăm chiêu.
Lúc nấu cơm, khi ăn mì, và bây giờ nữa, cô đều chăm chú nhìn anh như đang mơ màng.
Tôn Dĩnh Sa sớm đã tỉnh táo lại, cô mỉm cười dịu dàng, lắc đầu rồi trả lời bằng giọng ôn hòa và bình thản:
"Không có gì, chỉ là cảm thấy..."
"Cảm thấy gì?"
Cô im lặng vài giây rồi thành thật đáp:
"Cảm thấy... như không thật."
"Trước đây em từng mơ thấy anh nhiều lần, cũng giống như bây giờ, nhưng chỉ cần quay đầu lại, anh sẽ biến mất."
Tôn Dĩnh Sa nhắc lại quá khứ với giọng nhẹ bẫng, không đi sâu vào chi tiết.
Cô cũng chẳng nhắc tới nỗi buồn mỗi lần tỉnh dậy, tất cả đều được giấu kín trong lòng.
Dù sao thì người trong mơ giờ cũng đang ở ngay trước mắt, hà tất phải bận tâm về những gì đã qua.
"Vậy có cần cắn thử một cái để xác nhận không?"
Vương Sở Khâm cong môi cười, chủ động chìa tay ra trước mặt cô.
Tôn Dĩnh Sa bật cười, dứt khoát gạt tay anh ra, không quên phản đòn: "Thôi, em không thích gặm khúc giò lạnh."
"Vậy để anh cắn em một cái." Vương Sở Khâm xoa tay, nâng khuôn mặt cô lên rồi nhẹ nhàng cắn vào má. "Anh lại thích ăn bánh đậu hơn."
Tôn Dĩnh Sa làm bộ chê bai, lau đi nước bọt trên má, nhưng không cách nào giấu được nụ cười ngày càng rạng rỡ trên khuôn mặt.
......
Sau bữa tối, còn một khoảng thời gian trước giờ nghỉ ngơi.
Tôn Dĩnh Sa ấn giữ bàn tay không yên phận của Vương Sở Khâm và chọn một bộ phim mà cô đã muốn xem từ lâu.
Hai người cuộn mình trên sofa, đồ ăn vặt trên bàn lần lượt biến mất từng chút một.
Khi bộ phim kết thúc, thời gian cũng đã muộn.
Trong ánh mắt tràn đầy mong chờ của Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa nhấc tấm chăn lông đang đắp trên cả hai, bước vào phòng ngủ, đứng trước tủ quần áo và lục tìm một hồi.
Cuối cùng, cô miễn cưỡng tìm được một bộ đồ vừa với anh.
"Anh mặc cái này nhé."
Vương Sở Khâm đón lấy bộ đồ cô ném qua—một chiếc áo ngủ màu vàng rực in hình Pikachu.
"Anh mặc cái này á?" Vương Sở Khâm đứng lên từ sofa, giơ bộ đồ trước mặt ướm thử, nhận ra chiếc áo này nếu mặc vào chắc chỉ dài đến đầu gối của mình.
"Thế thì sao? Đây là bộ đồ ngủ to nhất mà em có rồi. Nếu chê thì mặc đồ bẩn đi." Tôn Dĩnh Sa khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nói.
"Thật ra thì..." Vương Sở Khâm lúng túng lê từng bước, tay cầm bộ đồ ngủ màu vàng, vẻ mặt như muốn tranh luận, "Anh không mặc gì cũng được mà..."
"Đi tắm nhanh lên." Tôn Dĩnh Sa nhéo nhẹ vào phần thịt mềm ở eo anh, không để anh có cơ hội phản kháng. "Không tắm thì đừng hòng lên giường."
Lời đe dọa hiệu quả ngay lập tức. Vương Sở Khâm lập tức im lặng, ôm chiếc áo ngủ màu vàng không tình nguyện bước về phía phòng tắm.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng tắm mở ra.
Một Vương Sở Khâm trong bộ áo ngủ Pikachu kiểu váy ngắn, thân thể vẫn còn bốc hơi nóng, xuất hiện trước mặt Tôn Dĩnh Sa.
Phần nhạy cảm của anh được che chắn bằng một chiếc khăn bông, vì bộ đồ ngủ cỡ M dành cho nữ không đủ dài để che chắn hoàn toàn.
Mỗi khi anh di chuyển, gần như toàn bộ đều lộ ra, tạo cảm giác vừa buồn cười vừa gợi cảm.
May mắn thay, từ sau khi giải nghệ, anh không còn tập luyện tăng cơ nữa.
Lượng mỡ bảo vệ cơ bắp trước đây cũng đã giảm đi đáng kể trong hai năm qua.
Nếu không, có lẽ mặc vào cũng là một thử thách lớn.
Đôi chân trắng dài của anh quá nổi bật, dù anh cố gắng kéo phần áo xuống nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Cứ mỗi lần hoạt động, nó lại trở về vị trí cũ, để lộ một vẻ quyến rũ nửa kín nửa hở.
"Biết thế khi anh thu dọn hành lý, em đã nhét thêm vài bộ đồ của anh vào rồi."
Vương Sở Khâm nhìn hình ảnh hài hước của mình, mặt đầy hối tiếc.
Anh kéo nhẹ vạt áo, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, ngồi phịch xuống sofa.
"Nhìn đáng yêu thế còn gì!" Tôn Dĩnh Sa vừa an ủi vừa bật cười.
Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi chân.
Cô khẽ nheo mắt, không kiềm chế được mà đưa tay ra sờ thử, giống như một tên lưu manh. "Chân đẹp đấy."
Vương Sở Khâm ngồi dạng chân, nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên đùi mình.
Cơ thể anh vừa tắm xong, vẫn còn hơi nóng, bàn tay cô mang chút hơi lạnh, vuốt nhẹ lên da anh như lông vũ, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.
"Sờ ở đây thì có gì đáng nói."
Vương Sở Khâm nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, ánh mắt đầy hàm ý.
Anh nắm lấy tay cô, kéo dần về phía trung tâm, chậm rãi nói từng chữ: "Lại đây, sờ chỗ này."
Tôn Dĩnh Sa không kịp phòng bị, lòng bàn tay chạm vào chiếc khăn mỏng.
Khác với cảm giác trên cơ bắp đùi, chỗ đó mang lại cảm giác quá rõ ràng.
Cô sững người trong giây lát, sau đó mặt đỏ bừng, vội vàng muốn rút tay về.
"Chân đẹp lắm, thế chỗ này thì sao?" Vương Sở Khâm nghiêng đầu, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào cô.
"Bình thường thôi," Tôn Dĩnh Sa không thể rút tay ra, trả lời một cách thẳng thừng.
"Ồ?" Vương Sở Khâm nghe xong, khẽ mỉm cười.
Tay còn lại của anh nhẹ nhàng đặt lên eo cô, vuốt ve qua lớp vải, từ từ áp sát.
Anh trêu chọc, "Là trước đây dùng không thấy hài lòng à?"
Tôn Dĩnh Sa nghiêng đầu tránh đôi môi đang tiến sát của anh.
Mùi hương trên người anh hôm nay khác hẳn thường ngày, là mùi sữa tắm cô hay dùng, khiến cô cảm thấy như mình đã chiếm lĩnh hoàn toàn anh.
Cô nhịn cười, cố tỏ ra cứng rắn, "Cũng chỉ tạm được thôi."
"Thế thì thử kiểm tra lại hàng xem sao?" Vương Sở Khâm thì thầm bên tai cô, hơi thở của anh khiến cô ngứa ngáy, rụt cổ lại.
Anh dẫn dắt cô lặp lại từng động tác, một chút một làm mọi thứ thay đổi, khiến cả cô cũng cảm nhận sự khác lạ. "Dùng đến khi nào em hài lòng thì thôi."
Cuối cùng, Tôn Dĩnh Sa không chịu được nữa, mặt cô nóng bừng lên. "Em đi tắm đây, cả ngày bận rộn, người bẩn lắm rồi!"
"Đi nhanh lên." Bàn tay của Vương Sở Khâm khẽ vỗ lên hông cô, tạo nên một tiếng chát vang dội, rồi lại bóp nhẹ một cái. "Không thì để anh tắm giúp."
"Em tự tắm!" Tôn Dĩnh Sa cuối cùng cũng rút được tay mình, đẩy bàn tay to của anh ra, rồi đứng dậy khỏi sofa.
"Cậu bé à, đợi chị đây tắm rửa thay áo xong sẽ quay lại yêu chiều bé."
Tôn Dĩnh Sa nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười tinh nghịch.
Cô giơ tay, nhẹ nâng cằm anh lên, không chịu thua, trêu lại.
Nhưng vành tai đỏ bừng của cô đã tố cáo tất cả.
"Tuân lệnh, mặc cho em xử trí." Vương Sở Khâm nhướng mày, giọng điệu kéo dài đầy quyến rũ.
Tôn Dĩnh Sa cầm bộ quần áo để thay, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Rất nhanh, tiếng nước vang lên trong phòng tắm.
Cô không nhanh như anh, lề mề một lúc mới xong, còn cẩn thận sấy khô tóc trước khi bước ra.
Khi đi ra ngoài, cô nhìn thấy Vương Sở Khâm đang ngồi trên sofa, tay cầm một chiếc hộp mà cô đã để trong phòng ngủ.
Anh đang tháo lớp màng ni-lông bọc ngoài, chiếc điện thoại đặt trên đùi, phát ra âm thanh quen thuộc của bóng bàn.
"Vài ngày nữa có trận đấu, bọn họ về lại trung tâm luyện tập, gửi cho anh video."
Vương Sở Khâm nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn cô, vừa giải thích vừa vo tấm màng ni-lông thành một cục, ném vào thùng rác.
Anh mở hộp, lấy thứ bên trong ra và tiện tay đặt nó lên bàn trà.
"Thế anh không quay lại đội có sao không?" Tôn Dĩnh Sa xách giỏ đựng quần áo bẩn, bước ra ban công.
Cô ném đống quần áo thay ra vào máy giặt, nhấn vài nút bấm, tiếng máy giặt vận hành liền vang lên.
"Không sao đâu." Vương Sở Khâm tiến đến sau lưng cô, vòng tay ôm trọn cả người cô vào lòng.
Hơi thở ấm nóng của anh phả nhẹ bên tai cô, "Mấy ngày này bọn họ tự luyện tập, hơn nữa, còn có Long ca ở đó mà."
...............
Dục vọng bị đè nén suốt một ngày cuối cùng cũng tìm được lối thoát và được giải phóng.
Sự mơ hồ hòa vào không khí, lọt vào những khoảng trống, lên men không thể kiểm soát, những sợi dây tình yêu quấn chặt lấy hai người.
Tôn Dĩnh Sa bị anh quay người lại, ép chặt vào máy giặt, bao bọc bởi thân hình to lớn và rắn chắc của anh.
Hai người im lặng nhìn nhau trong vài giây.
Tôn Dĩnh Sa vòng tay qua cổ anh, ôm lấy anh, kiễng chân lên, tìm theo môi Vương Sở Khâm, chủ động hôn anh.
Sự chạm giữa môi và răng giống như một tín hiệu đặc biệt, ngọn lửa sâu trong lòng anh lập tức lan rộng, bùng cháy khắp nơi, thậm chí hơi thở của anh cũng trở nên nóng bỏng.
Lòng bàn tay ấm áp của anh ôm lấy sau đầu cô, mùi kem đánh răng bạc hà sảng khoái vương vấn giữa môi và răng cô.
Tôn Dĩnh Sa hơi hé miệng, để đầu lưỡi bị anh móc ra, đưa vào trong miệng anh, cùng với chiếc lưỡi của anh hòa quyện lẫn nhau.
"Ừm..." Tôn Dĩnh Sa vô thức ậm ừ.
Bàn tay trái đặt ở thắt lưng mò mẫm dưới vạt áo, không hề lạnh như dự đoán mà ngược lại như ngọn đuốc, đốt cháy từng chút da thịt.
Oxy bị cướp đi đến mức ngột ngạc, Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng đẩy anh ra để hít thở ít dưỡng khí.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi thơm của sữa tắm của cô hòa quyện cùng mùi cơ thể của anh.
Tôn Dĩnh Sa hít một hơi thật sâu, sau đó bàn tay to lớn che lấy bộ ngực phập phồng của cô.
"Em không mặc gì bên trong à?" Môi Vương Sở Khâm lướt qua má cô, tiến đến gần tai cô, môi anh cọ xát vào dái tai cô, giọng nói hơi khàn khàn truyền vào tai cô một cảm giác rung động và nóng bỏng.
Tôn Dĩnh Sa rụt vai lại, cảm giác như bị điện giật.
Cô giơ tay vuốt cằm anh, nhìn thẳng vào anh, nhướng mày cười nói: "Dù sao em cũng phải cởi nó ra."
"Xem ra anh trai lại làm gương dạy hư em gái rồi." Vương Sở Khâm nhếch khóe miệng, bàn tay to nắm lấy ngực phải của cô bắt đầu nhào nặn một hồi.
Thỉnh thoảng anh lại rút ngón tay ra và siết chặt hơn một chút, dần dần anh cảm thấy lòng bàn tay mình có một điểm cứng.
"Yên tâm đi..." Tôn Dĩnh Sa cảm thấy có chút đau đớn, nhưng lại vô thức nâng ngực lên.
Vương Sở Khâm ngoan ngoãn thả lỏng sức lực, cúi đầu mơn trớn trêu đùa môi cô như muốn an ủi, rồi đưa tay còn lại phủ lên bên ngực còn lại.
Hai bên đều bị anh chăm sóc cẩn thận, đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm và vân vê phần núm hồng hào khiến chúng cứng lại.
Lưng của Tôn Dĩnh Sa tựa vào máy giặt, phía trước của cô bị anh ấn chặt, Vương Sở Khâm lấy tay anh ra, cởi bỏ lớp áo choàng tắm của cô, thân hình lõa thể của cô hiện ra trước mắt anh.
Anh chỉnh lại eo của cô và Tôn Dĩnh Sa có thể cảm nhận được gậy cứng của anh khảm sâu trong cơ thể cô.
"Hmm..." Tôn Dĩnh Sa khẽ khịt mũi và vặn vẹo cơ thể, gây ra ma sát ở đó.
Máy giặt phía sau rung lên, quần áo bên trong lộn nhào, trên lưng Vương Sở Khâm bế cô lên, đặt cô lên vách ngăn đột ngột khiến Tôn Dĩnh Sa có phần bất lực.
"Không được, lát nữa sẽ có người nhìn thấy chúng ta ở ban công." Tôn Dĩnh Sa ưỡn ngực nhắc nhở.
Gương trên ban công là một mặt, ban ngày từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong nhưng vào ban đêm, khi bật đèn lên, bạn có thể nhìn bao quát khung cảnh bên ngoài.
"Vậy thì tắt đèn đi." Vương Sở Khâm chạm vào công tắc, "bụp" một tiếng, đèn lập tức biến mất, đèn trong phòng khách cũng tắt.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Không gian như bị nén chặt, chỉ còn tiếng thở khẽ vang lên giữa hai người.
Hơi ấm từ bàn tay chạm khẽ trên làn da khiến từng tế bào như bừng tỉnh.
Ánh mắt họ chạm nhau, sâu thẳm và nồng cháy, chẳng cần lời nói, chỉ có nhịp tim dồn dập dẫn lối.
Tấm chăn mỏng dần trượt xuống, để lộ những đường nét quyến rũ hòa quyện trong ánh sáng bạc của đêm.
Mỗi cử động, mỗi hơi thở đều mang theo một dư vị ngọt ngào, như muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi.
Thế giới bên ngoài dường như tan biến, chỉ còn lại hai trái tim hòa chung nhịp đập, cuốn lấy nhau trong những xúc cảm mãnh liệt, không ranh giới, không khoảng cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro