Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Lâm Viễn Châu không ở lại ăn tối nên Tôn Dĩnh Sa đã giúp anh nghĩ ra một cái cớ, giải thích rằng anh còn việc ở nhà.

Ngay khi Lâm Viễn Châu rời đi, Vương Sở Khâm liền bước ra khỏi phòng, thoải mái ngồi xuống bàn ăn.

Trong bữa cơm, Vương Sở Khâm không tránh khỏi bị trách mắng vài câu, nhưng anh lại bỏ ngoài tai, chẳng để lời nào lọt vào đầu.

"Chúng ta ra ngoài một lát, chắc sẽ về muộn. Hai đứa ở nhà ngoan ngoãn, đừng nghịch ngợm."

"Đặc biệt là ngươi, tiểu tử, đừng để bố mẹ lại phải tìm nữa đấy."

"Yên tâm, con không trốn đâu." Vương Sở Khâm vừa trả lời vừa gắp cơm trong bát, nhai chậm rãi từng miếng.

Sau khi bố mẹ rời khỏi nhà, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Tôn Dĩnh Sa vội vàng tăng tốc, ăn sạch phần cơm trong bát chỉ trong vài đũa, sau đó thả bát vào bồn rửa và nhanh chóng trốn về phòng. Vương Sở Khâm nhìn tốc độ "chạy trốn" của cô mà không khỏi liên tưởng đến nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi.

Anh từ tốn dọn dẹp bàn ăn, lau khô tay, rồi bước tới gõ cửa phòng của Tôn Dĩnh Sa.

"Cốc cốc cốc..."

Tôn Dĩnh Sa nửa dựa vào giường, như thể cô đã đoán trước được rằng anh sẽ đến tìm cô.

Cô lặng lẽ lắng nghe tiếng gõ cửa. Một giây, hai giây, ba giây...

Ngoài dự đoán của cô, Vương Sở Khâm rất kiên nhẫn. Anh gõ cửa từng nhịp đều đặn, như thể nhất quyết phải chờ cô đích thân ra mở cửa.

Cảm thấy thời điểm đã đến, Tôn Doanh Sa mới chậm rãi đứng dậy, bước đến mở cửa hé một khe nhỏ, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của anh, "Có chuyện gì à?"

Vương Sở Khâm một tay chống lên khung cửa, tay kia đẩy cửa mở rộng hơn, " Chúng ta nói chuyện chút đi."

"Chúng ta có gì để nói?" Tôn Doanh Sa không ngăn được anh, đành buông tay, cửa bị mở toang ra, trên mặt anh lộ ra vẻ tức giận khó giấu.

Vương Sở Khâm tiến lên một bước vào phòng cô Không thể ngăn anh lại, Tôn Dĩnh Sa để anh vào phòng và thuận thế đóng cửa lại.

Anh không tiến thêm nữa, không gian nhỏ bé lập tức tràn ngập mùi hương quen thuộc của anh. Tôn Doanh Sa vô thức lùi lại một bước.

" Tại sao em lại chọn cậu ta?" Vương Sở Khâm nhanh tay tóm lấy tay cô và ngăn cô rút lui.

Từ khi nghe tin Lâm Viễn Châu kém cô năm tuổi, Vương Sở Khâm đã tìm đến Lương Tĩnh Khôn, người cũng đang ở trong đội Hà Bắc, để hỏi thăm tình hình. Lúc này anh mới biết rằng người theo đuổi cô không ít, những người có điều kiện tốt hơn Lâm Viễn Châu cũng không thiếu. Nhưng chỉ cần nghe anh ta nói ra tuổi của mình, cô lập tức đồng ý hẹn hò.

"Đẹp trai, cao ráo, giàu có..." Tôn Doanh Sa không thể thoát khỏi tay anh, cô ngước mắt nhìn anh, khóe miệng càng lộ rõ vẻ chế giễu, " Điều quan trọng nhất là cậu ta còn trẻ và làm tình rất giỏi."

"Thử rồi?" Vương Sở Khâm áp sát, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm khi nhìn cô, đôi môi mím chặt, sắc mặt lộ rõ vẻ khó chịu, " Em có bản lĩnh dám làm chuyện đó à?"

"Anh đoán thử xem?" Cô chớp mắt một cái, nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh tạo vẻ cám dỗ sâu sắc, nốt ruồi nơi khóe mắt giống như rượu mạnh, khiến người ta say mê.

Vương Sở Khâm đột nhiên nghẹn lời, dường như lại sắp bị vẻ mặt này của cô kéo vào vực thẳm. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay chạm vào làn da cô lại không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve

Đầu ngón tay của anh giống như một ngọn lửa nhỏ, khiến những nơi Vương Sở Khâm chạm vào trên cơ thể Tôn Doanh Sa dường như nóng rực lên, làm bùng cháy những ký ức cũ mà cô đã chôn giấu.

"So với anh thì thế nào?" Anh cúi xuống sát bên tai cô, hơi thở ấm áp phả qua tai cô chỉ trong chớp mắt đã khiến vành tai cô đỏ bừng lên.

Tôn Doanh Sa rụt cổ lại một chút, không trả lời, khẽ liếm đôi môi khô khốc.

"Hay là đã quên lâu quá nên quên rồi?" Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ngón tay cái lướt qua đôi môi cô vừa liếm, ánh mắt anh nhìn cô ẩn chứa sự tức giận và khao khát bị kìm nén. Giọng nói khàn khàn, hơi thở hòa lẫn những cảm xúc phức tạp.

"Sao? Anh muốn ôn lại với em à?" Tôn Doanh Sa quay đầu tránh khỏi ngón tay anh, từng từ từng chữ nhấn mạnh cách xưng hô:"Anh trai."

Nhịp tim của Vương Sở Khâm đột nhiên như bỏ lỡ một nhịp, sau đó đập dữ dội, va mạnh vào lồng ngực anh. Trong tai anh dường như vẫn vang vọng tiếng cô gọi "anh trai," khiến anh cảm thấy môi lưỡi mình trở nên khô khốc, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

"Em muốn không?"

Ánh mắt của Vương Sở Khâm từ từ hạ xuống, dừng lại trên đôi môi cô, giọng nói khàn khàn như mắc kẹt trong cổ họng. Ngay cả bản thân anh cũng không biết câu nói này là dành cho cô hay chỉ để hỏi chính mình.

"Em có bạn trai rồi, Vương Sở Khâm." Tôn Doanh Sa nói với âm lượng trầm thấp, nhưng từng từ từng chữ của cô lại lọt vào tai anh một cách rõ ràng.

Cô nghĩ rằng câu nói này sẽ giống như một gáo nước lạnh dập tắt lửa trong anh, nhưng không ngờ rằng, nó lại như đổ thêm dầu vào lửa.

"Vậy sao còn đóng cửa lại, hả?"

Vương Sở Khâm tiến thêm một bước, ép cô vào cánh cửa, đưa tay ra sau lưng cô, cài chốt khóa.

"Chốt."

Cánh cửa bị khóa lại, chiếc hộp Pandora một lần nữa được mở ra.

Kể từ lần đầu gặp cô, anh đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được. Hóa ra, anh cũng chỉ là một kẻ phản diện mang vẻ tôn nghiêm nhưng bên trong đầy mâu thuẫn, luôn nhấn mạnh mối quan hệ giữa hai người, nhưng người vượt qua ranh giới lại chính là anh.

Vương Sở Khâm một lần nữa đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu. Sau đó, anh nhắm mắt, nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Tôn Doanh Sa mở mắt nhìn anh ở khoảng cách gần kề, trong mắt lóe lên một tia sáng như đạt được mục đích. Cô phản kháng, nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Nhưng Vương Sở Khâm chỉ siết chặt cô hơn, không để cô thoát ra.

"Nhắm mắt lại."

Vương Sở Khâm mở mắt, nhìn vào mắt cô, kéo dài khoảng cách giữa hai đôi môi một chút, giọng ra lệnh.

Tôn Dĩnh Sa nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của anh, nhưng anh vẫn đang kiềm chế bản thân.

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc trong mắt.

Anh lại hôn cô, đôi môi đã lâu không chạm vào vẫn mềm mại ấm áp, máu đang sắp chuyển động vào lúc này đột nhiên sôi lên.

Cô đặt bàn tay đã đẩy anh ra vòng qua cổ anh. Cô chủ động hơi ngẩng đầu lên và hé mở môi để anh đi vào.

Dục vọng của cả hai như bị một ngọn đuốc quăng vào, ngay lập tức bùng cháy.

...

Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên.

Mưa lúc thì rơi ào ào, lúc thì mưa bụi nhỏ như sương.

Con mèo nhỏ bị ướt chạy tứ tung nhưng vẫn không thể tránh được những giọt mưa rơi xuống, kêu lên những tiếng rên rỉ.

Có thể là cảm giác thích thú khi bị mưa làm ướt, hoặc có thể là vì những giọt mưa nóng bỏng.

Không biết cơn mưa đã kéo dài bao lâu, mưa dần ngừng, chỉ còn lại những hơi thở gấp gáp sau khi chạy trong mưa và vết tích trên mặt đất nơi có chỗ nông chỗ sâu do nước mưa tạo thành.














...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro