Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21 (H)

" A... Vương Sở... không... đi ra ngoài... a..." Tôn Dĩnh Sa không nhịn được kêu lên,thậm chí ngẩng mặt nhỏ lên nhìn cảnh hai người ân ái lộ ra trước mắt xuyên quagương. Sự tác động trực quan khiến cơ thể cô trở nên nhạy cảm hơn, cô vô thứcđưa tay ra đẩy anh.

"Vẫn chưa xongđâu." Cô hút chặt quá, khiến Vương Sở Khâm khó mà tiến về phía trước.

 Nhưng khi ngướcmắt lên, anh có thể nhìn thấy khung cảnh gợi cảm trong gương, khiến anh hít một hơi. Anh chỉ đơn giản nắm lấy cổ tay đang cố ngăn anh của cô lại và ôm cô vàolòng, phần thân dưới tiếp tục đẩy về phía trước

"A... a..."Vừa chạm tới đỉnh điểm của cơn cực khoái, Tôn Dĩnh Sa độtnhiên ngửa cổ thở hổn hển, cảm giác đautức đan xen với khoái cảm khiến cơ thể cô run rẩy.

"Hả? nói cho anhbiết, có được không?" Vương Sở Khâm nắm lấy eo cô và bắt đầu tiếnvào một vòng luân hồi khác.

"Được rồi... đượcrồi... em sai rồi..." Tôn Dĩnh Sa lẩm bẩm cầu xin sự thương xót, đặt lòngbàn tay lên gương. Động tác của anh khiến cô không thể ổn định trọng tâm. Côthở hổn hển. Chiếc gương được bao phủ bởi hơi thở nóng hổi. Có một lớp sươngmù, nhưng nó không ảnh hưởng đến khả năng nhìn rõ chuyển động ra vào cơ thể củacô.

Vương Sở Khâm cườilớn, ôm lấy eo cô, để cô tiếp tục nâng mông lên, sau đó mỗi một đòn tiếp theođều thúc vào sâu trong cô, sau đó nhẹ nhàng rút ra.

"Ừm... quá... quásâu...anh tên hỗn đảng này...ra ngoài... aaaaaaa..."Tôn Dĩnh Sa vặn vẹo thân thể, cố gắng thoát khỏi cảm giác mất kiểm soát này,nhưng lại bị Vương Sở Khâm kiên quyết khóa chặt cánh tay, và cô chỉ có thể đểanh ra vào liên tục.

Vương Sở Khâm nghe lờicô, giảm tốc độ đâm vào, cúi xuống phủ lên lưng cho cô, hôn lênxương bướm của cô, đến bên tai cô, một tay nâng cằm cô lên, yêu cầu cô đối mặt nhìnbản thân trong gương.

 "Shasha,không phải em đã nói từ đầu rồi sao?" Anh nhìn cô trong gương, đôi mắt côđã phủ sương mù từ lâu, môi cô đỏ bừng vì côđã mím chặt môi để kìm nén giọng rên rỉ của mình phát ramỗi khi đón nhận những cú thúc mạnh mẽ từ anh.

Những hìnhảnh gợi tình phản chiếu trong gương khiến gậy cứng của anh lại mộtlần nữa sưng tấy.

" Ừm...không... quá... quá lớn... ra ngoài..." Tôn Dĩnh Sa cảm thấy phíadưới của cô lại bị ép phải nớirộng ra thêm một chútđể thích ứng với gậy cứng ngày càng sưng to của anh.

Vương Sở Khâm muốndùng ngón tay cái lau đi nước bọt tràn ra từ khóe miệng cô, nhưng anhlại vô tình gãi vào chỗnhạy cảm của cô, khiến cô há miệng rên rỉ. Lưỡi cô cọ vào đầu ngón tayanh, cảm giác thật kỳ lạ,anh đột nhiên không muốn rút ngón tay ra khỏi miệng cô.

"Ừmmm..." Tôn DĩnhSa mơ hồ muốn yêu cầu anh rút ngón tay ra, nhưng cô cũng không thể nói ra mộtcâu hoàn chỉnh. Miệng của cô thậm chí còn bị anh chơi đùa một cách tàn nhẫn.Cô dùng sức cắn ngón taycủa anh muốn anh vì đau và lấy nó ra.

"Ừm..." TônDĩnh Sa nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe nhưngánh lên vẻdịu dàng không hề có sát khí càng khiến anh hưng phấn hơn.

Anh thật sự sợ TônDĩnh Sa tức giận, không dám chơi quá lâu, cuối cùng đành chịu rút ngón tay ra.

"Anhbị mất trí à."Cuối cùng cũng có thể nói được, Tôn Dĩnh Sa trừng mắt nhìn anh, không chút dodự nói.

Vương Sở Khâm vỗ nhẹvào mông cô, giọng điệu ác ý nói: "Chú ý cácxưng hô, tiểuđậu bao, gọi anh là caca."

Vừa nói, bàn tay anhvừa nắm lấy phần da thịt mềm mại trắng hồng đang đung đưaphía trước của cô, từ từ siết chặt. Bộ ngực sưng tấy tràn ra giữa các ngón tay,núm vú bị ngón tay anh ấn mạnh mộtcách cố ý ấn và vânvê liên tụcđể tăng cường kích thíchở đó.

"Hừm...anh..." Sự kích thích trên ngực côkhiến cảm giác trống rỗngtrong cô càng ngày càng mạnhmẽ. Cô nghiến răng không chịu thừa nhận thất bại, không muốn lộ ra sự khuấtphục, nhưng cơ thể lạiphản bội linh hồn, bất giác trườn lại gần anh, muốn nuốt chửngsâugậy cứng hơnnữa.

"Ăn lénlút?" Vương Sở Khâm chú ý tới động tác nhỏ của cô, bêntrên thì dùngtay nhào mạnh hơn như trừng phạt, bên dưới thì nhấpsâu thêm một ít nhưthưởng: "Bảo bối ngoan nào gọi anh một tiếng ca ca, nếu không anhsẽkhông cho emnữa."

Tôn Dĩnh Sa tức giậncắn môi, đỏ mặt lẩm bẩm hồi lâu, mới chỉ có thể nói: "Vậy... em không làm,anh rút ra."

"Nhìn xem, emkhông muốn làm điều này sao?" Đôi mắt sáng của Vương Sở Khâm bắt gặp ánhmắt của Tôn Dĩnh Sa trong gương, đốt ngón tay của anh chạm vào dái tai đỏ bừngcủa cô.

Tôn Dĩnh Sa nhìn mìnhtrong gương, mặt đỏ bừng, trên người có những vết hằn sâu và nông.

Lực hấp dẫn của khuônngực căng tròn của cô đập vào mắt anh, một bên bị anh tay anh xoa nén điềukhiển, bên còn lại hơi lắc lư di chuyển nhịp nhàng theo chuyển động của bàn tayanh.

Cô không thể chịu đượckhi bị Vương Sở Khâm xoa nhẹ như vậy, bụng dưới nóng bừng, bàn tay chốnglên gương bắt đầu đaunhức, hai chân sắp mất đi thăng bằng, toàn thân nóng rực như bị đặt lên bếp lửa...

Do chênh lệchchiều caonên cô buộc phải nhón chân lên để đón lấy vật cứng củaanh, cô vẫn có thể nhìnthấy nó di chuyển ra vào lỗ liên tục, phủ đầy chất lỏng rồi biến mất vào vựcsâu.

"Caca..." Tôn Dĩnh Sangước mắt nhìn Vương Sở Khâm trong gương, khụt khịt mũi, không nói nữa, cô biếtrất rõ cách khống chế anh.

Điều anh không thểchịu đựng nhất là Tôn Dĩnh Sa gọi anh là anh trai khi ân ái. Cảm giác tội lỗimãnh liệt khiến cổ họng Vương Sở Khâm tê dại, đôi mắt tối sầm, đột nhiên thẳngeo lao về phía trước, nhấn chìm hoàn toànthanh cứng của mình bên trong cô.

"Ừmm..." Lực đẩymãnh liệt khiến hơi thở cô ngày càng dồn dập, âm thanh cô đang kìm nén khiến cơthể cô vừa đau đớn lại vừa khoái cảm.

Những lực đẩy mạnhkhông kiềm chế khiến cô không thể giữ được trọng tâm của mình. Vật cứng đâm vàoquá sâu, khiến bụng dưới cô đau nhức và tê dại, cô gần như không thể quỳ xuống,phần thịt mềm mại trên ngực đang nhảy lên vẽ những làn sóng trắng bắt mắt theonhịp điệu ra vào của anh.

Vương Sở Khâm không tựchủ mà đẩy eo qua lại, quai hàm nghiến chặt, ánh mắt rực lửa khóa chặt vào hìnhảnh hai người trong gương.

"Không...không...anhtrai nhanh quá...chậm...chậm lại..."

Mỗi lần anh đâm côthật mạnh, cô sẽ bị kích thích phun ra, nước bắn tung tóe vào vùng bụng dướicủa Vương Sở Khâm, nước cô phun ra, trượt xuống đùi cô, nhỏ giọt xuống chăn.

Dương vật đột nhiên ấnvào một khối thịt mềm mại, âm đạo lập tức co rút điên cuồng, anh hít một hơi, TônDĩnh Sa khẽ kêu lên, vặn vẹo mông để tránh đòn tấn công của anh.

Tuy nhiên, Vương SởKhâm đã đẩy mạnh hơn về phía vết sưng nhỏ.

"A... đừng đẩy...đừng chạm tới điểm đó... a..." Cô điên cuồng lắc đầu, khoái cảm điên cuồngtrong cơ thể lần lượt chồng chất lên, gần như đạt đến điểm cực hạn, anh càng đâm mạnh hơn, côhoàn toàn chìm trong đầm lầy dục vọng, dưới sự tấn công liên tục, cô không cònchịu nổi nữa. Cơ thể cô nhạy cảm đến cực điểm chưa từng có, và một lượng lớnnước trào ra từ bên dưới bụng cô.

Da đầu của Vương SởKhâm tê dại vì bị siết chặt đột ngột và dòng nước lớn chảy ra. Anh nghiến răngchống lại ham muốn xuất tinh. Anh nhấc Tôn Dĩnh Sa, người đã mềm nhũn và chuẩnbị quỳ trên thảm, thay đổi một vị trí khác, tuy nhiên anh vẫn giữ nguyên gậy cứngtrong cô. Sự thay đổi vị trí khiến gậy cứng liên tục xoáy vào bên trong khiếncơ thể cô run rẩy vì bị kích thích.

Hai chân cô giơ lên​​​​và anh đặt chúng lên khớp khuỷu tay, cô dựa lưng vào tường một cách yếu ớt,cả đầu cô vùi vào hõm cổ anh, và cuộc làm tình lại tiếp tục mãnh liệt như mộtcơn bão. Cô thở hổn hển vô số lần khi bị anh thúc mạnh vào, cổ họng cô nghẹnlại, và cô chỉ có thể bật ra những tiếng nức nở ướt át ngắt quãng.

" Anh...anh...không...emkhông thể làm được nữa."

Vương Sở Khâm hôn lênvai cô, mút nhẹ và bên dưới vẫn liên tục đẩy mạnh.

Vòm lưng rộng lớn củaanh ướt đẫm mồ hôi, những cú thúc vẫn tiếp diễn một lúc lâu trước khi anh cuốicùng cũng thả lỏng, thở hổn hển và phun ra tinh dịch dày đặc, nóng hổi và bịkhóa trong một lớp màng mỏng của bao cao su.

Tôn Dĩnh Sa cảm nhậnđược lực phun của anh, trái tim cô nhạy cảm run lên, một lượng lớn nước rỉ rangoài.

 " Ừm..."Hai người ôm chặt vào nhau, đồng thời phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp.

Âm thanh dần dần lắngxuống, Vương Sở Khâm rút bộ phận sinh dục ra, nước bị tắc bên trong chảy rangoài, tiếng thở nóng hổi tràn ngập không gian nhỏ bé.

Nước giữa hai chân cônhỏ giọt xuống thảm, không phát ra âm thanh.

Tôn Dĩnh Sa ngã đè lênngười anh, giọng cô đã khàn khàn từ lâu, môi đỏ bừng vì bị anh mút cắn.

Sau khi đỉnh điểmkhoái cảm qua đi, sự tỉnh táo của Tôn Dĩnh Sa bắt đầu dần phục hồi.

Cô bị anh giữ chặttrước mặt, lưng vẫn tựa vào tường, cô giơ hai tay ôm mặt Vương Sở Khâm, bất annói: "Phòng thay đồ của anh có cách âm không?"

Dục vọng trong mắt VươngSở Khâm vẫn chưa nguôi ngoai, khi anh nhìn nhau, anh bắt đầu liếm môi cô.

 " Emm...àaaaaa..." Tôn Dĩnh Sa đưa tay che miệng anh, cau mày, "Đừng hôn... Emđang hỏi anh đấy!"

  " Chodù cách âm có tốt đến đâu cũng không thể ngăn cản được tiếng rên rĩ của em được."Vương Sở Khâm xoa mông cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười lộ rõ ​​trên mặt.

Tôn Dĩnh Sa muốn mắnganh, trách anh làm quá lâu và quá sâu, nhưng cô thực sự xấu hổ không nói nênlời nên chỉ cắn vào vai anh, để lại vết răng nông.

 " Bốvà mẹ... ừm... bố mẹ sẽ không nghe thấy phải không?" Cô ấy vẫn còn lo lắngđến mức không nhận ra rằng hai người vẫn đang khỏa thân.

 " Vậynếu nghe thấy thì sao? Cũng đã làm rồi." Vương Sở Khâm nhẹ nhàng mổ vào cổcô, ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể cô hòa quyện với vị ngọt tanh trong không khísau đó.

 " Thả emxuống." Tôn Dĩnh Sa vỗ lưng anh, tránh cho cổ cô ngứa ngáy.

Vương Sở Khâm bế cô rakhỏi phòng thay đồ, sau đó đặt cô xuống, cúi xuống nhặt quần áo của cô lên, anhđưa tay chạm vào chỗ ẩm ướt giữa hai đùi cô, nhắc nhở: "Không  tắm lại à ?"

Tôn Dĩnh Sa hất tayanh ra, liếc nhìn anh rồi tiếp tục mặc lại quần lót, "Nhưng em không thểvề phòng trong tình trạng như thế này được! Anh ra ngoài xem giúp em bố mẹ đanglàm gì trong phòng khách."

 " Bốmẹ ra ngoài rồi." Vương Sở Khâm tà ác cười, xoa xoa đôi má đỏ bừng của cô..

 " A?"Tôn Dĩnh Sa không có phản ứng, vẻ mặt bối rối.

 " Họđi ra ngoài ngay khi anh rời đi lúc nãy." Vương Sở Khâm cười điên cuồng,như thể anh ta đã thành công.

Tôn Dĩnh Sa kịp phảnứng, tức giận đến mức đấm liên tục lên ngực anh, nói: "Vậy vừa rồi anh đãlừa dối em! Để em nhịn không được phát ra âm thanh!"

Thật khó chịu khi phảicố kìm nén tiếng rên rĩ. Tôn Dĩnh Sa trợn mắt nhìn anh, tức giận đến không nóinên lời, chỉnh trang lại quần áo, không định nói chuyện với Vương Sở Khâm nữa.

Vương Sở Khâm lấytrong tủ ra một bộ quần áo, nhìn vết nước trên người, hẳn là phải tắm lại lầnnữa...

Tôn Dĩnh Sa lo lắng điđến trước gương, muốn xem trên cơ thể mình có dấu vết rõ ràng nào do anh để lạihay không.

Khi cô đến trướcgương, mọi thứ vừa rồi như thước phim tua chậm hiệnlại trong đầu cô, thậm chícòn có vết nước trên tấm thảm trước gương. Cô buộc mình phải nhìn vào gương đểkiểm tra những dấu hickey trên người và rời khỏi nơi đó như thể đang chạy trốn.Cô sẽ không bao giờ có thể nhìn thẳng vào chiếc gương trong phòng thay đồ của VươngSở Khâm nữa.

Vương Sở Khâm thu trọn phản ứng của cô vào tầm mắt, tronglòng âm thầm đắc ý, thẳng lưng một cách tự hào, nhìn cô chuẩn bị rời đi liềnbước theo sau.

Tôn Dĩnh Sa mở chốt khóa cửa phòng, vừa mở cửa định bước rangoài, đồng thời quay đầu cảnh cáo Vương Sở Khâm đứng phía sau giữ khoảng cáchvới mình, thì bất ngờ chạm mặt với bố vừa đi vào.

"Bố... bố ạ." Tôn Dĩnh Sa lập tức cứng đờ tại chỗ, lí nhí mởmiệng, vẻ mặt đầy vẻ chột dạ.

Vương Sở Khâm đứng phía sau cô cũng bị làm cho sững sờ.

"Bố, sao bố lại về nhà? Mẹ đâu rồi?" Vương Sở Khâm cố tỏ rabình tĩnh, vòng ra phía trước Tôn Dĩnh Sa, che chắn cô ở sau lưng.

"Mẹ con bảo bố suốt ngày chỉ đạo bà ấy khi đánh bài, nên đuổibố về. Bảo đợi bà ấy chơi xong rồi bố tới đón." Bố vừa treo chìa khóa lên, ánhmắt dừng lại trên hai người, thắc mắc hỏi: "Hai đứa đang làm gì đấy?"

"À... thì con dẫn một thành viên trong đội qua, tay trái củacậu ấy... hơi có vấn đề, con chỉ đến để hỏi thăm thôi..." Tôn Dĩnh Sa ấp úng giảithích, bàn tay giấu phía sau không quên trả thù bằng cách nhéo Vương Sở Khâmmột cái.

"Ồ? Hòa nhau rồi à?" Bố kéo lê đôi dép, cởi chiếc áo khoácdày, khuôn mặt có chút bất ngờ, ánh mắt lướt qua lại giữa hai người. Bìnhthường, cả hai mỗi lần cãi nhau đều chiến tranh lạnh đến hai, ba ngày, hôm naythì khác hẳn.

"À... vâng, đúng ạ!" Tôn Dĩnh Sa ngập ngừng, sau đó gật đầu lialịa, đẩy Vương Sở Khâm một cái, "Đi, đi hâm nóng cơm đi."

"Vậy... bố, con về phòng trước nhé." Cô sợ nếu ở lại thêm chútnữa, những sơ hở sẽ bị lộ ra nhiều hơn.

"Ừ, về đi." Bố không tỏ vẻ gì, chỉ phất tay để Tôn Dĩnh Saquay lại phòng.

Trở về phòng, Tôn Dĩnh Sa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm,nhanh chóng cầm đồ thay rồi chui vào phòng tắm rửa sạch sẽ cảm giác khó chịutrên người.

Vương Sở Khâm lại tỏ ra bình tĩnh, quay người bước vào bếp,cố gắng phớt lờ ánh mắt của bố đang đổ dồn lên người mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro