Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20 (H)

Bêntrong phòng thay đồ chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, hầu hết âm thanh bên ngoàiđều bị cánh cửa đóng kín cách ly, Tôn Dĩnh Sa không nghe rõ họ đang nói gì.

Cô chống tay vào tủ quần áo, cố gắng đỡ lấycơ thể đang có phần mềm nhũn. Giữa hai chân vẫn còn chút cảm giác nhầy nhụa,nhưng cô không định nghe theo lời Vương Sở Khâm, ngoan ngoãn chờ anh quay lại đểrồi bị "xử lý" triệt để. Hơn nữa, bên ngoài còn có bố mẹ - như nhữngquả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Tôn Dĩnh Sa bình ổn lại hơi thở, cúi xuốngnhặt bộ quần áo bị Vương Sở Khâm ném sang một bên. Trước ngực vẫn còn đau âm ỉdo động tác mạnh bạo của anh. Cô xoay lưng về phía cửa, với tay ra sau cố gắngcài lại chiếc khuy áo, nhưng loay hoay mãi vẫn không tìm được đúng vị trí. Sự mấtkiên nhẫn khiến cô cuối cùng chỉ cài vội một chiếc khuy, mặc tạm chiếc áo lótlên người.

Khi cô vừa định mặc lại áo ngoài, thì từphía sau bỗng vang lên một âm thanh.

Vương Sở Khâm xoay tròn chiếc hộp nhỏtrong tay, sau đó nhẹ nhàng đưa tay đóng lại cửa phòng thay đồ. Khi thấy TônDĩnh Sa đang vội vã thu dọn đồ chuẩn bị "cao chạy xa bay," anh nở nụcười nhàn nhạt, thả chiếc bao cao su từ tay vào ngăn tủ đang mở, kéo dài giọng,"Muốn chạy à?"

Chiếc áo ngoài vẫn còn vắt trên cánh taycô, chưa kịp luồn qua đầu để mặc vào.

Từ phía sau, Vương Sở Khâm vòng tay ôm lấycô, siết chặt thân hình có chút căng cứng vào lòng. Tay còn lại anh nhẹ nhàngrút chiếc áo từ tay cô ra, và không mấy thương tiếc ném nó xuống đất lần nữa.

"Không làm nữa." Tôn Dĩnh Sa khẽnhíu mày, đưa tay đẩy nhẹ đầu anh đang tựa vào hõm cổ của mình, cố gắng thoátkhỏi vòng tay anh.

"Là không muốn, hay không dám?"

"Hứ, không muốn."

Vương Sở Khâm, dù bị cô đẩy ra, vẫn nhanhchóng tiến lại gần. Đôi môi anh khẽ lướt qua vành tai cô, hơi thở ấm nóng phảnhẹ xung quanh, khiến Tôn Dĩnh Sa cảm thấy ngứa ngáy. Anh thì thầm, giọng điệutrêu chọc: "Nhưng anh lại muốn."

"Vậy thì tự mình làm đi." Tôn Dĩnh Sa thungười lại, giọng nói có chút gấp gáp.

Tiếng cười trầm thấp của Vương Sở Khâmvang lên bên tai cô, như thể cố ý hiểu sai lời cô: "Lần nào mà chẳng là anh tựlàm?"

"Ý của em là... tự anh giải quyết."

Cô còn chưa kịp nói hết câu, tay của VươngSở Khâm đã vòng ra phía trước. Anh nhẹ nhàng kéo chiếc áo ngực mà cô chưa kịpcài chặt, để lộ hai bầu ngực đầy đặn.

Tôn Dĩnh Sa cảm thấy cả người nóng bừng,nhưng vẫn cố nén lại: "Vương Sở Khâm! Em không nói đùa đâu!"

Anh không trả lời, chỉ mỉm cười cúi đầu,hơi thở nóng rực phả xuống làn da nhạy cảm của cô, mang theo sự áp bức khó màtrốn tránh.

Anh nặng nề cầm lấy tay cô hướng dẫn nóbao phủ lấy thanh gậy cứng của anh, lúc thì bị cọ xát và kéo dài, lúc thì bị xoắn,ép để chìm sâu hơn. Cô bópnhẹ thanh gậy và di chuyển bàn tay lên xuống dọc theo thanh trụ với nhịp điệutăng dần. Anh chỉ dẫn cô ấn đầu ngón tay mình vào đầu dương vật cương cứng vàtiếp tục di chuyển nó, khiến cô không thể kiềm chế được mà nói: "Đừng... ừm...đừng làm vậy. ..."

"Là em bảo anh tự làm." Vương Sở Khâm hônlên cổ cô, chậm rãi đáp.

Tôn Dĩnh Sa không thấyđược vẻ mặt của anh, chỉ có thể dựa vào anh, cúi đầu nhìn bàn tay mình đang nắmchặt lấy dương vật của anh, bầu vú mềm mại và tròn trịa của cô đang bị bóp đếnméo dạng dưới tay anh, khiến núm vú màu đỏ anh đào của cô dựng đứng thẳng lên...

Anh kiềm chế sức lực,dùng lòng bàn tay vỗ vào ngực, những âm thanh rên rĩ mơ hồ tiếp tục vang vọngtrong phòng thay đồ nhỏ.

"Nhìn anhnày." Vương Sở Khâm ghé vào tai cô, dỗ cô ngẩng đầu lên, nghiêng đầu vềphía anh, "Mở miệng ra."

Tôn Dĩnh Sa mím môikhông chịu mở ra, anh liền hôn lên môi cô, dùng tay lén lút dùng lực bóp mạnhngực cô, ép cô rên rỉ đau đớn.

 "Bình tĩnh đi..." Vương Sở Khâm nắmlấy cơ hội, lập tức đưa lưỡi mình vào trong khuôn miệng lỏng lẻo đang há hốccủa cô, móc lấy chiếc lưỡi lảng tránh của cô, tiếng va chạm cọ sát của bàn taycô và thanh gậy bên dưới trộn lẫn với sự khuấy động mãnh liệt của môi và lưỡicô; tất cả tạo nên một khung cảnh ám mụi trong không gian chật hẹp.

Vật cứng phía sau cônóng bừng.

Tôn Dĩnh Sa một taygiữ tủ quần áo, tay kia nắm bám chặt cánh tay anh, đung đưa theo chuyển độngcủa bàn tay anh đang vuốt ve ngực cô.

Bàn tay còn lại trượttừ ngực cô dọc theo bụng dưới đến giữa hai chân cô.

Chiếc quần lót cô mặclại vội vàng lúc nãy giờ đã ướt đẫm, anh lại đẩy nó ra.

"Sao em nói là emkhông muốn làm nữa, nhưng bên dưới của em lại ẩm ướt hết cả rồi. Đúng là cái"miệng dưới" luôn thành thật hơn mà"

Cảm nhận được sự ẩmướt ở đó, Vương Sở Khâm hài lòng nhướn mày, mút mạnh đầu lưỡi của cô lần nữanhư một phần thưởng, rồi buông cô ấy ra.

Đầu ngón tay của anhvẫn còn vương vấn ở đó, một ngón vuốt ve âm vật, những ngón còn lại bận rộn thọcvào nới rộng lỗ bên trong chuẩn bị cho cuộc "hành trình" tiếp theo.

Cô không khỏi muốnkhép chân lại, nhưng cô lại không thể ngăn cản chuyển động của anh.

Vương Sở Khâm bắt đầucọ xát mạnh mẽ, tần suất khuấy động ngày càng tăng, sự kích thích mạnh mẽ khiếncô không thể nhịn được nữa.

"Vương Sở Khâm...đừng... làm ở đó..." Tôn Dĩnh Sa nắm lấy tay anh, run rẩy nói, cố ngăn anhlại, "Nếu sau này mẹ gõ cửa lần nữa..."

 " Nhỏgiọng một chút, sẽ không bị phát hiện." Vương Sở Khâm ánh mắt sáng rực, cũngkhông có nói cho cô biết, cha mẹ đã ra ngoài, anh nhẹ nhàng dỗ dành cô, lực taycũng không hề suy giảm.

Anh dùng đầu ngón tay nớirộng môi âm hộ rồi đồng thời nhét hai ngón tay của anh vào lỗ. Môi dưới bắt đầuco giật, một dòng nước nhỏ trong suốt làm ướt các đốt ngón tay anh, chảy ratheo lỗ và trượt về phía đùi cô.

"Ừmmmm..." TônDĩnh Sa cắn môi dưới, giữa khe hở môi phát ra một tiếng rên rỉ không thể chịunổi.

 Một ngón taykhác được thêm vào, cô khẽ hét lên, cảm thấy ngón tay anh đẩy và khuấy độngtrong lỗ của mình, tần số khuấy động càng ngày càng nhanh.

Tiếng rên của cô bị VươngSở Khâm chặn lại, chỉ còn lại tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

"Ừm..." TônDĩnh Sa run rẩy, siết chặt tay lại, áp lưng vào anh, phun ra một dòng dịchtrong suốt.

Vương Sở Khâm rút ranhững ngón tay ướt đẫm của mình, duỗi ra trước mặt cô, để cho cô nhìn thấy trênđốt ngón tay anh lấp lánh ánh kim, cười tà ác nói: "Em còn muốn làm sao?"

"Ân... tamuốn..." Tôn Dĩnh Sa mở ra đôi mắt mơ hồ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn VươngSở Khâm, ánh mắt dại đi vì khoái cảm, hơi há miệng thở hổn hển đáp lại.

Dục vọng không thể chegiấu của cô khiến cổ họng Vương Sở Khâm kịch liệt cuộn lên, trong mắt anh trànđầy dục vọng.

Anh lại ấn cô vào tủquần áo, giống như anh đã làm ở giữa quá trình, anh nhấc một chân của cô lên vàđặt nó lên cánh tay của mình, phần mềm vốn đã mềm mại đang chờ đợi anh xâm nhậpvào lần nữa

Anh rút dương vật cứngrắn và đau đớn của mình ra, cọ xát vào lỗ hoa rồi đâm thẳng vào cái lỗ mềm mạivà ẩm ướt.

Không khí dần dần nónglên, hơi thở gấp gáp xen lẫn tiếng rên rỉ vang vọng trong phòng thay đồ yêntĩnh.

Tôn Dĩnh Sa căng cứngngười, cảm giác phần thân dưới bị một vật lạ kéo căng ra khiến hơi thở của cônhư ngưng trệ trong giây lát.

Anh tiến vào từng chútmột, cuối cùng đẩy trụ cứng vào lút cán. Cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong đầu VươngSở Khâm khi cây gậy của anh lại một lần nữa được bao bọc  bởi âm đạo của cô.

 "Anh...không đeo bao cao su." Cô giơ tay vỗ vào ngực anh để nhắc nhở.

"Tiểu đậu bao, khôngkịp nữa rồi cho anh chơi trần lần này được không bảo bối." Vương Sở Khâmnhịn hồi lâu, thân dưới bắt đầu không tự chủ mà co giật, nghiến răng nghiến lợiđẩy vào trong khoang ngoằn ngoèo, rút ​​ra một cách nông cạn, sau đó đẩy vàomạnh mẽ.

"Ừm... không...không..." Tim cô đập thình thịch, đột nhiên bị anh đẩy vào phần thịt mềmmại đó, cô lập tức co giật cơ thể, cơ thể co giật điên cuồng quằn quại, siếtchặt lại. Nước từ âm đạo của cô trào ra, như bôi trơn giúp dương vật của anhtrơn trượt dễ dàng bên trong cô.

Vương Sở Khâm nghẹtthở, anh rên lên vì cực khoái, anh cam chịu rút vật cứng ra, sờ sờ chiếc baocao su vừa mới cất vào tủ, mở ra, đeo vào.

Tôn Dĩnh Sa còn chưahoàn hồn lại sau trải nghiệm lên đỉnh vừa rồi, khi Vương Sở Khâm rút ra, cơ thểcô lập tức trở nên trống rỗng. Cô ôm lấy vai Vương Sở Khâm, bất đắc dĩ nhìnanh: "Anh không định làm nữa sao. ?"

"Anh đang đeo baocao su, sợ không thể kìm chế được mà xuất ra trong em." Vương Sở Khâm anủi, cúi đầu cắn núm vú của cô, nóng lòng muốn nhấc chân cô lên lần nữa.

 Sau khi đeo vàobao cao su, Vương Sở Khâm, người đã bị gián đoạn hai lần, không còn kiềm chếđược sức mạnh của mình nữa, lao về phía trước với những cú thúc mạnh mẽ, và TônDĩnh Sa bị cuốn vào một làn sóng khoái cảm khác.

 " A...a... chậm... chậm lại..." Tôn Dĩnh Sa liên tục bị anh đẩy vào tủ quần áo,tuy nhiên, cô chỉ có thể kìm nén tiếng rên rỉ của mình dưới sự kích thích mạnhmẽ.

Tiếng va chạm dữ dội từsự tiếp xúc phía bên dưới " bạch bạch bạch" vang vọng khắp phòngthay đồ.

Sau hàng chục lần thúcdữ dội, Vương Sở Khâm rên rỉ, eo và bụng thẳng lên, đẩy liên tiếp nhiều lần rồixuất tinh.

Tôn Dĩnh Sa toàn thânnhư được vớt ra khỏi nước. Khi anh xuất tinh, cô lại lên cơn cực khoái. Trên mácô hiện lên hai vệt ửng đỏ, ánh mắt đờ đẫn hồi lâu không thể hồi phục.

 Vương Sở Khâmnhẹ nhàng hôn lên môi cô, cây gậy nửa mềm mại vẫn nhẹ nhàng đưa vào bên trong.

 "Anh... lấynó ra." Tôn Dĩnh Sa đã lấy lại sức lực đẩy đùi anh.

 Vương Sở Khâmkhóe miệng cong lên, xoa xoa cặp mông đầy đặn của cô, bế cô lên, dựa lưng côvào nắp tủ để hai người không bị trượt xuống, Tôn Dĩnh Sa vô thức dùng hai chânvòng qua hông anh khiến cho nơi đang kết nối của hai người khít chặt chẽ hơn.

 Trong phòng thayđồ, cô đang bị anh tiếp tục thúc những cú vào sâu...

 Thứ hiện ratrong tầm mắt cô là một chiếc gương dài gắn trên bức tường đối diện tủ quần áo.

Tôn Dĩnh Sa ôm lấy VươngSở Khâm mà không nhận ra chuyện gì sắp xảy ra.

 Vương Sở Khâmđặt cô xuống và kéo đi, sau đó Tôn Dĩnh Sa quay lại và phát hiện ra chiếcgương.

 "Anh... saoở đây còn có gương..." Tôn Dĩnh Sa mềm người, nhìn vật cứng rắn đã thứctỉnh lại dưới người mình, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

"Trong phòng thayđồ có gương kỳ quái sao?" Vương Sở Khâm liếm môi, nụ cười trên mặt càngđậm, khi thay bao cao su thứ hai, dương vật đã hưng phấn nâng lên.

 "Không, anhcòn muốn làm nữa sao?" Tôn Dĩnh Sa lùi lại, áp người vào gương, chênh lệchvóc dáng quá lớn, biết không thể dừng anh lại, cô lập tức muốn tìm cách trốnthoát khỏi đây.

"Đợi đã."Đôi mắt của Vương Sở Khâm dán chặt vào cơ thể cô, nhưng người của anh vẫn bìnhtĩnh đeo bao cao su, lật người Tôn Dĩnh Sa, đưa cô quay người lại cùng phía vớianh khiến thân hình lõa thể của cô hiện ra một cách trần trụi trong gương. Anhđặt tay cô chống lên gương.

 Tôn Dĩnh Sa bị anhkhống chế, cúi người nâng mông lên cao.

 Tư thế này giúp VươngSở Khâm có thể nhìn toàn cảnh cô trong lúc làm tình. Cặp mông trắng nõn, mềmmại, mồ hôi ướt đẫm từ từ chảy xuống dọc theo khe mông rơi từng giọt xuống sànnhà.

 " VươngSở Khâm, anh là kẻ biến thái sao?" Anh lại muốn làm chuyện như vậy trướcgương.

 Tôn Dĩnh Sa cănbản không dám ngẩng đầu lên, chỉ muốn thu mình lại trốn đi. Nghĩ đến tấm gươngphản chiếu hai người đang ân ái, cô xấu hổ gần chết.

 " Emđừng mắng nữa, không sợ bố mẹ nghe thấy việc chúng ta đang làm sao." VươngSở Khâm trừng phạt tát vào mông cô, nhếch khóe miệng lên uy hiếp cô, ​​vừa chậmrãi đưa những ngón tay của mình một lần nữa thăm dò hành lang nóng hổi ẩm ướtcủa cô.

Tư thế kiểu doggykhiến cảm giác đau nhức trên cơ thể cô càng trở nên thật hơn. Thanh nóng dichuyển chắc chắn về phía trước, như muốn đâm xuyên qua cơ thể cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro