15
Đêm mùa đông đến thật nhanh.
Khi họ vừa bước ra ngoài, vẫn còn ánh sáng ban ngày, nhưng khi công việc chụp ảnh xong và chuẩn bị ra về, bầu trời đã tối đen như mực.
Tuyết rơi bất ngờ, tuy không báo trước nhưng lại dày đặc, phủ kín bầu trời.
Những người đi qua, vừa bước đi, dấu chân ngay lập tức bị tuyết lấp đầy.
Lần cuối cùng tuyết rơi như thế này là khi Tôn Dĩnh Sa đến gọi Vương Sở Khâm về nhà.
Vương Sở Khâm vẫn đang bận ký tên cho mọi người, Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng ký một vài chữ, không muốn bị đám đông vây quanh, liền đi ra ngoài cửa trước.
Cô đứng dưới mái hiên, gió lạnh cùng tuyết quất vào mặt, không khí băng giá thấm sâu vào da thịt, cảm giác như khắp người đều bị đóng băng.
Đợi lâu vẫn không thấy Vương Sở Khâm đâu.
Anh ấy sao lại chậm thế nhỉ?
Tôn Dĩnh Sa nghĩ thầm, quay đầu nhìn lại thì thấy anh đang trò chuyện với Cao Nhiễm Từ, rồi hai người cùng đi về phía cửa.
Đột nhiên, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy gió càng thêm lạnh, cái lạnh như cắt vào da thịt, tuyết vờn quanh mặt khiến cô cảm thấy đau rát.
Ánh mắt cô và Vương Sở Khâm tình cờ giao nhau. Anh không có vẻ gì là né tránh, chỉ bình thản nhìn cô.
Hai người bước đến gần, nhìn thấy vẻ mặt hơi bất ngờ của Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm không có ý giải thích gì, mà là Cao Nhiễm Từ lên tiếng:
"Xin lỗi, tôi mới lấy bằng lái, không dám lái xe một mình, lại không thể gọi xe lúc này, nên vừa rồi tôi hỏi thử xem có ai đi chung không, Vương Sở Khâm nói chúng ta cùng đường, nên tiện thể cho tôi quá giang. Không làm phiền gì chứ?"
Tôn Dĩnh Sa không ngờ Vương Sở Khâm, người bình thường lạnh lùng với người lạ, lại chủ động nhận lời giúp đỡ như vậy.
Cô nghe Cao Nhiễm Từ nói vậy, không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh nhạt trả lời: "Không sao."
"Đi thôi, nếu tuyết rơi lớn nữa thì khó đi lắm." Vương Sở Khâm vừa nói vừa thọc tay vào túi quần, bước đi trước.
Cao Nhiễm Từ vội vàng gật đầu, nở nụ cười vui mừng rồi đi theo sau Vương Sở Khâm. Tôn Dĩnh Sa dừng lại một lúc, rồi chậm rãi bước theo họ.
Vương Sở Khâm bấm nút điều khiển từ xa, đèn xe nhấp nháy. Tôn Dĩnh Sa còn chưa kịp đến gần, Cao Nhiễm Từ đã mở cửa xe phụ.
"Xin lỗi... tôi quen tay mở cửa." Cao Nhiễm Từ vội vàng thu tay lại, ngẩng lên nhìn Vương Sở Khâm, lúng túng vỗ đầu.
"Không sao, ngồi đâu cũng được." Tôn Dĩnh Sa nói, rồi định mở cửa sau.
Cao Nhiễm Từ nhanh chóng ngăn lại, khuôn mặt có chút hoảng hốt: "Không, không, cô ngồi ghế sau đi."
"Lo gì chứ, tôi đâu có chị dâu mà phải tính toán." Tôn Dĩnh Sa nở nụ cười nhẹ, giọng nói mang chút trêu chọc, nói xong, cô lặng lẽ liếc nhìn Vương Sở Khâm. Nhìn thấy vẻ mặt anh hơi sa sầm, cô lại im lặng.
Cuối cùng, Cao Nhiễm Từ vẫn ngồi ghế sau, Tôn Dĩnh Sa thắt dây an toàn ở ghế phụ, ánh mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ.
Trong xe rất yên tĩnh, khiến không khí có phần kỳ lạ. Cao Nhiễm Từ là người chủ động phá vỡ sự im lặng.
"Vậy Vương Sở Khâm, anh và Tôn Dĩnh Sa hiện giờ có đang sống chung không?"
"Ở chung?" Vương Sở Khâm ngẩn ra, chỉ nghe được câu cuối cùng.
"Ý tôi là, hai người làm việc cùng một nơi mà phải không?" Cao Nhiễm Từ lập lại câu hỏi.
"Không, cô ấy ở Hà Bắc." Vương Sở Khâm trả lời ngắn gọn, mắt liếc qua thấy Tôn Dĩnh Sa đang đeo tai nghe Bluetooth vào, rõ ràng không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện này.
Câu trả lời của Vương Sở Khâm khiến Cao Nhiễm Từ tiếp tục hỏi không ngừng, anh vẫn kiên nhẫn trả lời một cách lịch sự.
Tôn Dĩnh Sa không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết ngoài trời đã ngừng rơi, thực ra là khi họ vừa ra khỏi khu chụp ảnh, tuyết đã bắt đầu giảm.
Chênh lệch nhiệt độ trong xe và ngoài trời khiến kính xe mờ đi một lớp sương mỏng, cảnh vật cũng trở nên mơ hồ.
Tiếng trò chuyện bên trong dần nhỏ lại, xe dừng lại ở một ngã tư, Cao Nhiễm Từ cảm ơn rồi xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại hai người. Tôn Dĩnh Sa vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý định mở lời.
Vương Sở Khâm muốn nói gì đó nhưng không biết mở lời thế nào.
Lúc xe di chuyển, anh thấy một quầy bán đồ gần đó, nhân lúc đèn đỏ, Vương Sở Khâm bấm nhẹ vào vô-lăng, rồi liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa . Anh thử mở lời: "Cái này, kẹo dâu, em ăn không?"
"Không ăn." Tôn Dĩnh Sa từ chối thẳng thừng, ánh mắt cũng không liếc anh lấy một lần.
Vương Sở Khâm không để ý đến việc cô từ chối, vẫn xuống xe, mua kẹo rồi quay lại.
Tôn Dĩnh Sa lúc này mới quay đầu nhìn anh, thấy anh cúi xuống, xoa tay cho ấm, rồi mở miệng nói gì đó không rõ, chỉ thấy hơi thở anh bốc lên thành làn sương trắng, càng rõ ràng trong đêm tối.
Vương Sở Khâm trả tiền và cầm kẹo rồi quay lại xe. Tôn Dĩnh Sa vẫn giữ vẻ im lặng, không có phản ứng.
"Đây là kẹo dâu, còn đây là kẹo táo." Vương Sở Khâm đưa kẹo đến trước mặt cô.
Tôn Dĩnh Sa không nhận, vẫn không có phản ứng gì.
Vương Sở Khâm không để tâm, trực tiếp cầm tay cô, đưa kẹo vào tay cô.
Tôn Dĩnh Sa nắm chặt tay lại, nhất quyết không nhận.
"Ăn đi, ngọt lắm, ăn cho đỡ chua." (Ý anh đang trêu chọc cô ăn dấm chua đó ạ^^)
Vương Sở Khâm nói với giọng có phần kiên quyết, rồi tự cắn một miếng táo, lạnh đến mức khiến anh phải run người.
"Chua gì chứ, không ăn đâu." Tôn Dĩnh Sa ánh mắt hơi lúng túng, nhưng vẫn giữ vững quyết tâm từ chối.
"Được rồi, vậy em giữ lấy, anh ăn sau." Vương Sở Khâm không tranh cãi thêm, mở tay cô ra, nhét hai cây kẹo vào tay cô rồi quay lại tiếp tục lái xe.
Tôn Dĩnh Sa nắm chặt hai cây kẹo, im lặng trong giây lát, nhìn lớp đường trên quả dâu đang lấp lánh dưới ánh đèn, Tôn Dĩnh Sa nuốt nước miếng, rồi bất giác liếc nhanh sang Vương Sở Khâm.
Cô cắn môi, bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
"Để nước miếng rớt ra rồi." Vương Sở Khâm không nhìn cô, nhưng lại thấy rõ ràng.
Bị phát hiện, Tôn Dĩnh Sa không còn giả vờ nữa, quyết định ăn luôn. Cảm giác ngọt ngào, lạnh lạnh lan tỏa trong miệng, cả tâm trạng cũng trở nên thoải mái.
"Cô gái kia cũng được đấy." Tôn Dĩnh Sa vừa ăn vừa đùa.
"Thế nào là 'cũng được'?" Vương Sở Khâm cười khẽ, hỏi một cách mơ hồ.
"Làm chị dâu cũng được, xinh đẹp, tính cách tốt, gia đình có điều kiện. Hơn nữa lại là fan của anh, còn có sở thích chung với anh, quá hợp rồi." Tôn Dĩnh Sa bình thản liệt kê ưu điểm của Cao Nhiễm Từ, như thể vô cùng hài lòng với cô ấy.
"Vậy à?" Vương Sở Khâm nghe xong, hơi nhướn mày, chậm rãi nói, "Tiếc là vừa nãy cô ấy muốn thêm bạn trên wechat mà anh không đồng ý."
"Thế thì đáng tiếc quá." Tôn Dĩnh Sa bĩu môi, tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng trong mắt lại ánh lên nụ cười.
"Nhưng cô ấy đưa cho anh một tấm danh thiếp." Vương Sở Khâm ngừng một chút, bổ sung thêm.
Tôn Dĩnh Sa khựng lại động tác cắn dâu tây, vài mảnh vụn đường không may rơi xuống người cô.
"Hay là anh lát nữa thêm lại?" Anh nghiêng đầu, nhướn mày nhìn cô, hỏi ngược lại.
"..."
"Tuỳ anh."
Tôn Dĩnh Sa không tỏ rõ cảm xúc, cúi đầu nhặt mảnh vụn đường rơi trên quần áo, bỏ vào miệng, che đi đôi mắt đang hơi đỏ lên.
Thấy vẻ mặt thản nhiên của cô, nụ cười trên mặt Vương Sở Khâm cũng lập tức biến mất.
Trong xe, sự im lặng lại bao trùm.
...
Cho đến khi xe đỗ trong bãi dưới tầng hầm, Tôn Dĩnh Sa tháo dây an toàn, nắm lấy tay cầm cửa chuẩn bị xuống xe.
Ánh đèn trong xe chiếu xuống, phía sau vang lên giọng nói khàn khàn của Vương Sở Khâm:
"Tôn Dĩnh Sa, anh không phải là em."
Động tác mở cửa của cô khựng lại, chỉ trong thoáng chốc, cô mở cửa xe, mạnh tay đóng lại mà không ngoảnh đầu, rời đi, để lại Vương Sở Khâm một mình trong xe.
Vương Sở Khâm thò tay vào túi áo bên, lấy ra tấm danh thiếp, ngón tay vuốt ve các góc cạnh, sau khi xoay tấm thẻ trong tay vài vòng, năm ngón tay anh bỗng siết chặt, vò nát danh thiếp, ném vào thùng rác trên xe.
Mọi chuyện hôm nay đều là kế hoạch có chủ ý của Vương Sở Khâm.
Khi Cao Nhiễm Từ đến bắt chuyện, ban đầu anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, xa cách. Nhưng khi nghe nhiếp ảnh gia nói buổi quay đã kết thúc, anh ngay lập tức tỏ ra nhiệt tình, bắt chuyện với Cao Nhiễm Từ, anh chắc chắn rằng Tôn Dĩnh Sa sẽ nhìn thấy.
Phản ứng bất thường của Tôn Dĩnh Sa khiến anh cảm thấy hả hê, vì vậy anh đẩy mọi thứ đi xa hơn, thậm chí còn đề nghị đưa Cao Nhiễm Từ về khi kết thức buổi làm việc.
Anh nghĩ điều này sẽ khiến mình có cảm giác chiến thắng. Nhưng khi ngồi một mình trong xe, anh mới nhận ra hành động của mình ngây thơ và vô lý đến mức nào.
Anh từng nói với Tôn Dĩnh Sa rằng, anh không phải cô.
Nhưng những gì anh làm, có gì khác cô đâu?
Cô từng lôi Lâm Viễn Châu vào để dối lừa anh, giờ anh cũng cố tình thân thiết với người con gái khác để trả thù cô.
Tình yêu rõ ràng không phải là một cuộc đấu, vậy mà cả hai lại cố chấp, ngoan cố, muốn giành phần thắng.
...
Tối hôm đó, điện thoại của Tôn Dĩnh Sa sáng lên trên đầu giường anh. Một cách điên rồ, anh cầm lấy nó.
Anh do dự. Anh không biết mình có đủ can đảm để xem những đoạn trò chuyện ngọt ngào của cô với người khác không. Nhưng lý trí lại thúc giục anh mở khóa màn hình.
Với vài lần thử đơn giản, anh đã mở được khóa. Vương Sở Khâm hiểu rõ cô—một người mơ màng như cô sẽ không đặt mật khẩu phức tạp.
Anh căng thẳng mở phần mềm trò chuyện của cô.
Anh không biết mình nên vui hay buồn.
Anh nhận ra mình vẫn nằm trong danh sách ghim tin nhắn của cô, mặc dù được đặt chung với bố mẹ, có lẽ như một "ưu ái" dành cho người trong gia đình. Nhưng điều khác biệt là, anh đã bị cô đặt chế độ không làm phiền.
Tin nhắn của Lâm Viễn Châu nằm ngay bên dưới, còn có chấm đỏ thông báo.
"Chị Shasha, nhiệm vụ đã hoàn thành, em phải về Hà Bắc đón năm mới rồi, nếu cần gì cứ gọi em nhé!"
Vương Sở Khâm không nhấn vào, chỉ đọc được một phần nội dung.
Nhiệm vụ?
Ngón tay anh khựng lại, như thể vừa hiểu ra điều gì.
Anh mở khung chat giữa cô và Lâm Viễn Châu.
Từ ngày hai người kết bạn, anh đọc hết mọi tin nhắn.
...
Hay lắm, Tôn Dĩnh Sa. Em giỏi lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro