12 (H)
Những nụ hôn dịu dàng dần dần nóng bỏng hơn, không khí trong xe dần trở nên ngột ngạt...
Hơi thở khi nói chuyện và những rung động khi anh cắn nhẹ vào cổ cô, khiến cô không khỏi rụt cổ lại vì ngứa.
"Anh muốn thử một cái gì đó khác biệt."
Sau khi Vương Sở Khâm nói xong, một nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng rơi xuống cổ cô.
Từ từ di chuyển nó lên phủ kín môi cô.
Tôn Dĩnh Sa hơi hé miệng, cảm nhận được đầu lưỡi của anh đưa vào trong.
Anh tham lam hút chất lỏng trong miệng cô, nhiệt độ ở bàn tay anh đang len lõi vào áo của cô bắt đầu tăng lên.
Vương Sở Khâm cuối cùng cũng chịu buông đầu lưỡi của cô ra, giơ tay vén áo của cô lên, giải phóng lớp cản trở cuối cùng.
Những kiềm chế trên ngực đột nhiên được giải phóng.
Phần thịt mềm mại trên ngực cô được bàn tay to lớn của anh bao phủ. Một cái đưa đến miệng anh, một cái rơi vào trong miệng trong anh. Những ngón tay của anh tuột ra và được rút lại. Sự kích thích của rượu khiến anh tiếp tục vân vê đỉnh đồi như mất đi lí trí mà không có ý định dừng lại.
Hai tay cô chống lên ngực anh dần mất đi sức lực, từng đợt kích thích từ trong ngực cô truyền đến, cái miệng bị chặn của cô chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ, giống như phản kháng, nhưng lại cũng giống như tiếng rên rỉ sung sướng.
"Đủ rồi, anh làm ơn xoa nhẹ nhàng chút đi..." Cô mơ hồ hét lên, khi môi và lưỡi cô vừa tách ra, anh bắt lấy thời cơ dùng lưỡi xâm nhập vào miệng cô một lần nữa.
Vương Sở Khâm đưa đầu lưỡi vào trong và mút mạnh, nhưng tay anh lại dùng lực mạnh hơn, như đang trừng phạt cô.
"Ừm..." Tuy rằng ngực có chút đau nhức, nhưng vẫn là có chút ngứa ngáy, đầu lưỡi cũng có chút tê dại.
Tôn Dĩnh Sa đặt một tay lên vai anh, tay kia đặt lên tựa lưng ghế trước của xe. Cô hơi ngả người ra sau, thỉnh thoảng lưng chạm vào cửa.
Cô cảm thấy răng và lưỡi của anh không ngừng kích thích những bộ phận nhạy cảm, đồng thời luôn phát ra những tiếng rè rè. Ngoài ra, không gian nhỏ hẹp trong xe khiến Tôn Dĩnh Sa đỏ mặt không biết xấu hổ.
"Đừng... đừng cắn... sẽ đau." Tôn Dĩnh Sa đẩy đầu hắn, ậm ừ nhắc nhở.
Vương Sở Khâm rốt cuộc cũng buông miệng, ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng khàn giọng nói: "Màn dạo đầu không tốt làm sao ướt như vậy?"
Tôn Dĩnh Sa ngượng ngùng che miệng anh lại, "Anh nghiêm túc hơn một chút được không?"
Vương Sở Khâm nghiêng đầu tránh khỏi tay cô, trêu chọc áp môi vào đầu ngón tay cô, sau đó buông ra, lắc lắc vùng da thịt mềm mại trong tay, trầm giọng nói đùa: "Chúng ta đã lên xe rồi, em còn nghiêm túc không?"
Tôn Dĩnh Sa ở phương diện này không thể đánh bại anh, vì vậy cô mím môi nói: "Anh tập trung làm nhanh lên được không! Chúng ta cần quay trở về nhà ngay!"
Vương Sở Khâm nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ ác ý: "Chính là em cầu xin anh đấy nhé."
Khi Tôn Dĩnh Sa nhận ra mình nói sai thì đã quá muộn, Vương Sở Khâm đã buông tay xuống, anh dễ dàng cởi một nửa chiếc quần của cô, treo lên gót chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân nuột nà của cô. Chạm vào cô qua lớp vải cuối cùng ở khu vực cấm địa. Khi anh chạm vào nó đã hơi ẩm ướt rồi, anh mỉm cười hài lòng rồi đẩy lớp vải sang một bên.
Tôn Dĩnh Sa cảm giác được đầu ngón tay thô ráp lướt qua chỗ đó, thân thể không khỏi run lên, có chút căng thẳng.
"Thư giãn đi." Vương Sở Khâm ghé sát vào tai cô, không biết là anh cố ý hay vô ý vuốt ve dái tai cô.
"Aaaaaa..." Cô hít một hơi sâu cố kìm nén sự run rẩy do cơn khoái cảm truyền đến. Sau đó cô cảm thấy ngón giữa của anh lần theo khe hở ướt át, tìm đường đến lối vào rồi đẩy vào mà không hề báo trước.
"Aaaa...đừng mà" Cô theo bản năng kẹp hai chân mình lại với nhau, nhưng vô ích, và anh lại tách chúng ra trong vòng vài giây.
"So với trên giường còn thú vị hơn sao?" Vương Sở Khâm nheo mắt, liếc nhìn đôi tai vì ngượng ngùng mà trở nên đỏ bừng của cô, nở một nụ cười tinh quấy tiếp tục trêu cô, "So với bình thường chặt hơn nhiều phải không em?."
Tôn Dĩnh Sa lườm anh một cách quyến rũ, vừa định nói ra gì đó thì những ngón tay của anh bên trong cơ thể cô bắt đầu cử động.
"Aaaaa..." Bàn tay cô đang tựa vào lưng anh đột nhiên siết chặt, cảm giác được đầu ngón tay anh không ngừng khuấy động, rút ra đưa vào nhịp nhàng. Tiết tấu tay anh dần tăng nhanh khiến cơ thể cô như thể bị kéo căng ra, mắt cô bắt đầu mờ đi.
"Bảo bối, rên nhỏ giọng thôi mọi người sẽ nghe thấy đấy." Vương Sở Khâm trêu đùa cô một cách tinh nghịch, nhưng tốc độ bàn tay trong cô lại tăng thêm vài phần.
"Hmm... ừm..." Những giác quan mạnh mẽ dâng trào trong cô, khiến cô không thể phản kháng chút nào, cắn môi dưới, ậm ừ, dùng đầu ngón tay siết chặt vào lưng ghế.
Cơn đau nhức, sưng tấy và tê dại, những cảm xúc lẫn lộn lần lượt xuất hiện bên trong cơ thể cô. Cô không thể cưỡng lại được. Âm thanh cô cố gắng kìm nén vẫn lan ra từ cổ họng.
Cô phải thừa nhận rằng nó khác với cảm giác khi làm tình trên giường. Trong không gian nhỏ bé và nguy hiểm này, mọi giác quan của cô dường như bị kích thích gấp đôi.
Bộ phận phía dưới ngày càng ẩm ướt phát ra âm thanh chanh chách dưới sự chạm vào của anh.
"Đệm ghế ô tô sẽ bị em làm ướt." Vương Sở Khâm trong mắt hiện lên một nụ cười ranh mãnh, dùng đầu ngón tay tìm kiếm phần thịt mềm mại, bắt đầu không ngừng kích thích.
"A... đừng làm vậy... buông ra... không... chậm lại..." Đột nhiên bị ngón tay anh chạm đến điểm G khiến giác quan của cô bay bổng, theo bản năng cô nắm lấy cánh tay anh đang di chuyển ra vào mật thất của mình, cô muốn ngăn anh di chuyển, nhưng cô vẫn không thể...
"Sướng như vậy sao lại buông ra?" Vương Sở Khâm lại nói, lại ôm lấy cô, dung môi anh phủ xuống nuốt đi tiếng nức nở của cô.
"Aaaa..." Một tiếng rên rỉ thoát ra từ khe hở giữa môi và răng của họ, đầu cô trống rỗng, cơ thể căng thẳng, chất lỏng trào ra, giây tiếp theo cô mất hết sức lực, dựa vào ghế ô tô.
Vương Sở Khâm buông môi ra, cảm nhận được sự ươn ướt trên tay, sau đó bắt đầu cởi quần mình, rút cây trụ đang căng cứng vì bị kích thích của mình ra, xé bao cao su tự mình đeo vào.
Anh bình tĩnh cởi quần lót và giày của Tôn Dĩnh Sa ra. Cơ thể cô hoàn toàn trần trụi trước mắt anh.
Tay anh đưa đến eo cô, sau đó giữ hông cô và đặt cô ngồi vào lòng anh.
Sự thay đổi tư thế khiến Tôn Dĩnh Sa vô thức vòng tay qua cổ anh, áp vào vật cứng bên dưới anh.
"Em có muốn thử tự mình ngồi vào không?" Vương Sở Khâm đặt lòng bàn tay to lớn lên mông cô, nhẹ nhàng vuốt ve mông cô, quyến rũ hỏi.
"Không... không..." Tôn Dĩnh Sa vốn đã hơi yếu ớt, lắc đầu, nhưng trong cơ thể trống rỗng vẫn tiếp tục mở rộng.
"Thử xem." Vương Sở Khâm nắm tay cô chạm vào cây gậy cứng của anh, kiên nhẫn dạy: "Ngoan ngoãn nhấc mông lên."
Tôn Dĩnh Sa cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cô nhẹ nhàng nâng mông lên khi anh nói. Phần trên hông của cô không ngừng cọ xát, nhưng cô không tìm được vị trí, thay vào đó cô trở nên lo lắng.
"Em không thể tìm được!" Cô nhẹ giọng hừ một tiếng, trong giọng nói có chút tức giận.
"Tiểu tổ tông của anh ơi." Vương Sở Khâm không thể kiên nhẫn thêm được nữa, liền đơn giản tự mình ra tay, tìm đúng vị trí, đâm vào.
"Ừm..." Cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác sung mãn, Tôn Dĩnh Sa không khỏi ậm ừ.
"Tự mình ngồi xuống đi." Vương Sở Khâm, người đã tìm được lối vào cho cô, ngừng cử động, lại đặt tay lên mông cô, dùng ánh mắt nhìn cô nhưng tay vẫn không ngừng xoa xoa mông cô.
Tôn Dĩnh Sa đỡ vai anh, từ từ ngồi xuống, mỗi lần cô ngồi xuống, cơn đau tức bên trong càng thêm dữ dội, cô vừa nuốt được một nửa cây gậy của anh, liền dừng lại, cô lắc lư cơ thể để tìm tư thế thoải mái cho mình.
Cô cảm thấy thoải mái nhưng lại khiến Vương Sở Khâm không thể cử động lên xuống. Những người không biết còn tưởng rằng cô đang coi anh như một chiếc máy rung.
"Còn sót lại một chút!" Vương Sở Khâm sờ ngực trừng phạt, anh không báo trước đột ngột nâng phần dưới lên đẩy mạnh tiến sâu hơn vào hang động của cô.
"Vừa rồi... vừa rồi cảm giác như vậy rất thoải mái." Tôn Dĩnh Sa chớp mắt, vuốt ve khuôn mặt anh với một nụ cười xấu xa.
"Đi vào thật thoải mái." Vương Sở Khâm chịu không được lâu như vậy, liền ôm lấy mông cô, dùng sức đẩy xuống, cho đến khi cây gậy cứng của anh hoàn toàn được cô bao bọc bên trong lối nhỏ ẩm ướt của cô.
"Ừmm..." Vương Sở Khâm thở dài thoải mái khi cuối cùng cũng được bao bọc hoàn toàn.
Anh rất vui mừng, nhưng hơi thở của Tôn Dĩnh Sa bị nghẹn lại trong cổ họng bởi động tác này, khác với tư thế thường ngày của cô, ở tư thế này, cô dường như trầm hơn bình thường.
"Ra ngoài... ra ngoài một chút..." Cô đỡ eo anh, cố gắng nâng mông lên một chút, "Sâu quá..."
Vương Sở Khâm cho phép cô rút ra một chút, sau đó lại ấn mạnh xuống, da thịt lại gần nhau hơn do trọng lực.
Sau khi lặp lại điều này nhiều lần, Tôn Dĩnh Sa hoàn toàn mất đi sức lực và ngã yếu ớt vào ngực anh.
Vương Sở Khâm không để cô cúi xuống, anh dùng đôi tay to lớn nắm lấy phần thịt mềm mại trên ngực cô, đẩy cơ thể cô ngồi thẳng, giữ cho nó thẳng đứng theo độ cứng.
Cô rên rỉ không chịu nổi, eo cô thắt lại, cô muốn nhấc người lên, nhưng đùi anh dang rộng hai chân cô ra, dù đầu gối cô có thể ép vào ghế sau nhưng cô vẫn không tìm được chút sức lực nào.
Vương Sở Khâm ngẩng đầu, chiếm lấy môi cô, dùng tay giữ lấy mông cô lắc qua lắc lại, xoa nhẹ.
"Anh... đau quá..." Cô đặt tay lên vai anh một cách chắc chắn và ngân nga khe khẽ.
"Bên dưới tức lắm sao?" Giọng nói vừa dịu dàng vừa ủy khuất khiến anh càng hưng phấn hơn.
"Hmm... Cảm giác thật dễ chịu... Không, đầy bụng quá, anh ơi..." Lý trí nói với Tôn Dĩnh Sa rằng cô đang ở trong xe, cô chỉ có thể cố gắng hạ giọng xuống.
Giọng nói của cô như thuốc kích thích, Vương Sở Khâm không nhịn được nữa, anh dùng đôi tay to lớn ôm lấy mông cô, dễ dàng nâng eo và hông của cô đẩy mạnh, thật mạnh và sâu.
Xâm nhập từ dưới lên trên, rút ra rồi thâm nhập, hất cơ thể cô lên trên.
"Chậm... chậm thôi..." Tôn Dĩnh Sa mất đi khả năng suy nghĩ dưới những cú thúc nhanh chóng. Giọng nói bị đè nén trong miệng cô không thể chịu đựng được sự ra vào mạnh mẽ. Cô chỉ có thể cố gắn thả lỏng cơ thể và bản thân.
Cô không biết mình bị anh thúc ra vào bao lâu nhưng cơ thể cô như được anh đưa đến một cao trào khác. Bên dưới co thắt không thể kiểm soát, quấn lấy vật cứng của anh đang không ngừng đâm vào.
Một cảm giác ngứa ran như có dòng điện chạy dọc sống lưng, Vương Sở Khâm không phải không thể chịu đựng được, nhưng anh cũng không muốn chịu đựng nữa.
"Ngoan, đợi thêm chút nữa, anh sẽ xuất tinh sớm." Anh nghiến răng nghiến lợi cúi đầu tiếp nhận phần thịt mềm không ngừng đung đưa dưới mắt, đưa cả phần thịt ửng hồng và phần thịt mềm vào miệng mút và gặm.
Những lời định nói của Tôn Dĩnh Sa biến thành những tiếng rên rỉ ngắn ngủi, cô thậm chí không thể thốt ra được từ ngữ hoàn chỉnh.
Hoạt động với tốc độ quá cao đã đẩy cô lên đến đỉnh điểm cực khoái, đôi mắt cô trắng bệch như thể pháo hoa nổ trong đầu, cô bắt đầu co thắt lại, thậm chí còn dữ dội hơn trước.
Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy chiếc Land Rover màu trắng đang lắc lư trong bãi đậu xe yên tĩnh. Có lẽ lúc này nếu ai đó đến gần hơn thì có thể nghe thấy tiếng da thịt va vào nhau.
Vương Sở Khâm chỉ cảm thấy cậu bé của anh cứng ngắc, độ cứng đó bị rút ra khỏi cơ thể cô, mật thất bên dưới của cô co lại mở ra, chất lỏng màu trắng đặc trào ra.
Toàn thân Tôn Dĩnh Sa khịt mũi, thân thể mềm nhũn, ngã đè lên người anh. Cô thậm chí không còn sức để nói.
Không khí trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở nặng nề và mùi tanh nồng nặc sau cảnh tượng căng thẳng.
Vương Sở Khâm thở phào một cách đầy thõa mãn, ngẩng đầu lên, cởi bao cao su ra thắt nút, lấy khăn giấy trong xe lau vết tinh dịch trên người cô, giơ tay giúp cô mặc lại quần áo gọn gàng.
"Ngày mai xe phải được đưa đi dọn dẹp." Vương Sở Khâm cười lớn, nheo mắt.
"Anh đồ tồi, ai bảo anh làm chuyện đó trong xe?" Tôn Dĩnh Sa, người đã lấy lại sức lực, lấy tay đấm vào ngực anh.
Vương Sở Khâm ôm cô, bàn tay to lớn vuốt ve lưng cô, an ủi cô: "Được rồi, anh xin lỗi, lần sau chúng ta đi khách sạn đi?"
"Không có lần sau đâu anh đừng có mơ!" Tôn Dĩnh Sa vặn vẹo cơ thể, nhưng giọng điệu lại có chút khiêu khích.
Sau một hồi lâu, Vương Sở Khâm chỉnh lại quần áo, mở cửa xe bước xuống, tiện tay đem những "vật chứng" bỏ vào thùng rác gần nhất.
Tôn Dĩnh Sa ngồi trong xe, chỉnh lại áo ngực không được anh cài cẩn thận.
"Xuống đi, anh bế em vào."
Anh đứng dựa vào cửa xe, nhìn cô qua kính chắn gió, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.
"Cõng!"
Cô giơ hai tay ra, gương mặt nhỏ nhắn có chút bướng bỉnh.
"Được, được, được."
Anh cười sủng nịnh, xoay người lại, cúi thấp người để cô leo lên lưng mình. Anh khóa xe xong rồi bước vào nhà.
Về đến nhà, bố mẹ đã ngủ. Hai người rón rén đi vào, cẩn thận từng bước để không làm kinh động đến người lớn
Vương Sở Khâm cõng Tôn Dĩnh Sa vào phòng cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
"Ngủ ngon nhé."
Anh cúi xuống, khẽ nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.
"Ừm, ngủ ngon."
Tôn Dĩnh Sa buông tay khỏi áo anh, giọng mềm mại đáp lại.
Vương Sở Khâm đứng dậy, tắt đèn rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Anh trở về phòng mình, nằm xuống giường, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nghĩ về cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro