18.
Một câu nói quá đỗi xa vời, như một lời hồi đáp từ thời xa xưa.
Câu nói mà anh từng khao khát nghe nhất, giờ đây lại khiến anh bất giác cảm thấy sợ hãi.
Trước mắt anh là Tôn Dĩnh Sa, khuôn mặt đẫm lệ, đôi mắt đỏ hoe, sống mũi còn lấm bụi đường. Giữa gương mặt ấy là nỗi đau xót, không chút che giấu, hoàn toàn bày ra trước mặt anh. Mọi thứ ở cô lúc này đều khiến Vương Sở Khâm cảm thấy chấn động sâu sắc.
Anh từng tưởng tượng ra cảnh cô gật đầu đồng ý với mình. Đó hẳn là vào ngày anh đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, hoặc trong khoảnh khắc anh được hoa tươi và tiếng vỗ tay bao quanh. Họ sẽ nhận được những lời chúc phúc, tình yêu của họ sẽ được cả thế giới chứng kiến. Nhưng không phải như bây giờ, trong căn phòng chật hẹp, nơi anh đang rơi xuống tận đáy sự thất bại, với đầy rẫy tin đồn thị phi bủa vây.
Không hoa, không nhẫn, không địa điểm đặc biệt.
Chỉ có lời cầu hôn buột miệng nhưng nặng tựa ngàn cân, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều của cô, và cả sự yêu thương không màng hậu quả.
Cô càng yêu anh bằng sự dũng cảm ấy, anh lại càng cảm thấy đau khổ hơn. Anh thà rằng cô đưa ra những yêu cầu, thà rằng cô chờ đợi thêm ngày này qua tháng khác, ít nhất khi đó, tình yêu của anh dành cho cô còn có thể trở thành điểm tựa.
Nhưng giờ đây, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, lựa chọn kết hôn với anh ngay khi anh đang ở thời điểm yếu đuối và tồi tệ nhất. Anh chẳng còn gì để trao cho cô nữa, thậm chí cả tình yêu mà anh từng tự hào nhất giờ đây cũng trở nên vô nghĩa.
Khi thành công, chân tình trong tình yêu sẽ trở nên quý giá.
Khi sa cơ lỡ vận, chân tình ấy lại chẳng đáng một xu.
Cô mãi không nhận được câu trả lời, ngẩng đầu lên nhìn anh. Đọc được những cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt Vương Sở Khâm, cô đâu thể không hiểu anh đang nghĩ gì.
Nhưng cô chỉ cười, như thể muốn nói rằng: "Thì sao chứ? Em chỉ muốn nói với anh, em yêu anh."
Ba nghìn lần, mười nghìn năm, em vẫn yêu.
Cô đã dám tuyên bố tình yêu của mình giữa những bữa tiệc lộng lẫy, thì cũng chẳng ngần ngại mà thổ lộ nó trong vực sâu đầy biến cố. Chỉ cần cô còn muốn, cô sẽ yêu anh đến tận hơi thở cuối cùng, không hối tiếc, không oán trách.
Lau đi những giọt nước mắt trên mặt, cô cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong túi xách. Cuối cùng, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, cô lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ.
Trong khoảnh khắc đó, anh ngẩn người. Cả trái tim như chợt khựng lại, ngừng đập.
Khi thấy rõ thứ bên trong hộp, đôi mắt anh mở to, đồng tử rung lên dữ dội.
Đó là một cặp nhẫn cưới, chính xác hơn là cặp nhẫn mà anh đã chuẩn bị trước khi bay sang Đức.
Vừa bất ngờ, vừa như đã đoán trước, anh ngước nhìn Tôn Dĩnh Sa. Anh nghĩ gương mặt mình lúc đó chắc hẳn rất đặc sắc, vì cô bật cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
"Quen mắt không?" Cô hỏi: "Ngăn kéo ở bệnh viện ấy."
Sao anh có thể không quen được? Mọi chi tiết của chiếc nhẫn, từ kiểu dáng đến kích cỡ, đều là thành quả những đêm anh cặm cụi tự thiết kế sau giờ luyện tập. Anh còn nhớ rõ mình đã cười hạnh phúc đến mức nào khi đặt bút vẽ nét cuối cùng trên bản thiết kế ấy.
Anh từng nói với chính mình rằng, lần tới khi gặp lại Tôn Dĩnh Sa, anh sẽ cầu hôn cô. Anh sẽ quỳ một chân xuống, nói ra lời thề mà anh đã viết đi viết lại hàng trăm, hàng nghìn lần. Anh thậm chí không biết liệu mình có khóc hay không, nên đã ngốc nghếch tập dượt trước hàng loạt lần, nói với bức ảnh của cô, từng lời cầu hôn đầy trịnh trọng.
Trong những đêm tối không ai biết, anh đã nhiều lần một mình quỳ xuống trước không khí, tưởng tượng cô đứng trước mặt mình. Rồi anh sẽ giơ chiếc nhẫn biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu, nhẹ nhàng tiến lại gần, đến từng nụ cười, từng cái ngẩng đầu, tất cả đều đã được anh diễn tập kỹ lưỡng.
Dù lần gặp lại này đầy bất ngờ và đau thương, nhưng anh không muốn nuốt lời. Giữ lấy chút hy vọng cuối cùng, ngay trước buổi đàm phán định mệnh, anh đã giấu chiếc nhẫn trong ngăn kéo đầu giường. Nếu cô đồng ý, anh sẽ lập tức cầu hôn cô.
Nhưng hôm ấy, cuộc cãi vã quá kịch liệt, và chiếc nhẫn bị anh bỏ quên trong ngăn kéo. Anh đã nghĩ rằng, có lẽ tất cả đều do số phận. Anh và Tôn Dĩnh Sa, mãi mãi cách nhau một bước cuối cùng.
Giờ đây, cơn sóng cảm xúc khi tìm lại được chiếc nhẫn như muốn nhấn chìm anh. Anh quá kích động đến mức chẳng thốt nên lời.
Anh không thể tin nổi, rằng dù biết ngăn kéo ấy trống rỗng, cô vẫn chọn mở nó, sẵn sàng đối mặt với tình yêu của anh, dù đã bị bụi mờ phủ kín bấy lâu nay.
Những cảm xúc bị kìm nén suốt bao ngày qua, cuối cùng như dòng lũ vỡ đê, ồ ạt tuôn trào không thể kiềm chế được nữa.
Một tiếng nghẹn ngào xé lòng bật ra từ sâu trong cổ họng, mang theo nỗi đau bị dồn nén quá lâu.
Nước mắt thi nhau trào ra khỏi hốc mắt, anh há miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng tựa hồ âm thanh đã bị rút cạn, chỉ còn lại những tiếng thét vô thanh vang vọng trong lòng. Giữa cơn đau đớn ngập tràn, chút lý trí cuối cùng níu anh lại. Sau khoảnh khắc ngắn ngủi buông thả, anh vội đưa bàn tay lớn lên che kín mặt, nức nở khóc.
Không gian xung quanh như thấm đẫm nỗi bi thương của anh, bầu không khí trở nên nặng nề đến mức khiến người khác nghẹt thở.
Tiếng khóc nấc ngắn ngủi của Vương Sở Khâm như mũi tên sắc bén xuyên thẳng qua trái tim Tôn Dĩnh Sa. Cô hiểu rõ linh hồn anh đã vỡ vụn đến thế nào, vì cô từng thấy anh kiêu hãnh, rạng ngời biết bao, và giờ đây cũng cảm nhận trọn vẹn nỗi thất bại khi anh sa xuống tận cùng đáy vực. Tấm lưng anh còng xuống, đôi vai anh run rẩy không ngừng, tựa như bàn tay vô hình đang bóp chặt trái tim cô, muốn nghiền nát nó thành tro bụi.
Đôi mắt cô lại dâng đầy nước, từng gợn sóng buồn bã lan rộng. Giữa họ dường như có một sợi dây vô hình kết nối, hòa quyện tâm hồn, cảm xúc của anh chính là cảm xúc của cô. Nỗi đau mang tên "bi thương" đang bùng lên dữ dội, khiến trái tim cô ngập tràn, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Khóc đi, Vương Sở Khâm.
Mưa rồi sẽ tạnh, bầu trời rồi sẽ sáng.
Sau cơn bùng nổ cảm xúc, không gian chỉ còn lại những tiếng thút thít nức nở. Tôn Dĩnh Sa đưa tay nắm lấy bàn tay đang che mặt của anh, nhẹ nhàng kéo xuống. Anh thuận theo lực kéo, lộ ra gương mặt đầy nước mắt. Cô lại nâng mặt anh lên, cúi xuống, đặt lên mí mắt anh một nụ hôn. Khi anh mở mắt, đôi mắt cô sáng ngời như dải ngân hà, mang theo ánh sáng dịu dàng nhưng rực rỡ.
Giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp của cô vang lên bên tai anh:
"Nghe này, người mà em muốn lấy làm chồng chưa bao giờ là 'nhà vô địch' Vương Sở Khâm. Người khiến em không ngại vứt bỏ tất cả để ở bên, mãi mãi chỉ là Vương Sở Khâm – người đã yêu em suốt chín năm qua, chỉ là anh, không kèm theo bất kỳ danh xưng nào."
Cô từng lạc lối trong những suy nghĩ mông lung trước ngưỡng cửa hôn nhân. Bóng tối thời thơ ấu khiến cô rơi vào vòng luẩn quẩn của những ám ảnh không tên, không ít lần suy nghĩ đến kiệt quệ. Felix từng nói, kết hôn có lẽ cần một chút "bồng bột," nhưng điều đó hiển nhiên không dành cho cô.
Thay vì chờ đợi cảm giác bồng bột ấy, cô lựa chọn tin tưởng vào người đàn ông trước mặt, người đã mang đến cho cô cảm giác an toàn và vững tâm suốt chín năm qua. Chính anh đã xây dựng nên "thiên đường" cho cô, để cô được sống vô tư, tự tại.
Không phải cô đã chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn. Mà là cô đã chuẩn bị sẵn sàng để ở bên anh mãi mãi. Nếu điều kiện để thực hiện điều đó cần đến một danh nghĩa gọi là "hôn nhân," cô cũng sẵn lòng chấp nhận.
Điều kiện của cô mãi mãi chỉ là Vương Sở Khâm. Và chỉ có thể là anh.
"Anh à, chúng ta từng bối rối giao phó số phận mình cho ông trời, để thần linh định đoạt duyên phận của chúng ta. Sự thật đã chứng minh rằng, duyên phận của chúng ta chưa từng bị đứt đoạn. Nếu tình yêu này đã vượt qua thử thách sinh tử, đã chịu đủ sự khảo nghiệm của số mệnh, thì còn lý do gì khiến chúng ta phải xa nhau nữa?"
Không còn lý do nào nữa. Vậy thì, chúng ta kết hôn đi.
Tựa như cô tìm thấy chiếc hộp nhẫn trong ngăn kéo, tựa như trước khi rời khỏi ngôi miếu trên đỉnh núi, cô đã kịp nhìn thấy lời cầu nguyện của anh.
Nếu duyên phận là định mệnh, thì cô và Vương Sở Khâm chắc chắn sẽ không thể xa rời nhau.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn quay về bên nhau, mất đi rồi lại tìm lại được.
Tôn Dĩnh Sa nhất định là sự cứu rỗi của anh – Vương Sở Khâm nghĩ. Hết lần này đến lần khác, cô nhặt lại những mảnh vỡ của trái tim anh, luôn kiên định khi cả thế giới đều phủ nhận anh. Cô gái nhỏ bé tròn trịa ấy lại mang trong mình một trái tim kiên cường và bao dung, giống như một hồ nước yên bình nhưng sâu thẳm, đủ sức ôm lấy tất cả bất an và nhạy cảm của anh.
Hãy yêu một người, yêu người thực sự xứng đáng.
Tình yêu là tấm gương, và ở trong gương, những phẩm chất tốt đẹp của đối phương chính là thứ ta khao khát và thiếu hụt.
Anh nghiêng đầu, dùng đầu ngón tay lấy chiếc nhẫn nữ từ hộp nhung. Xoay tròn nó giữa hai ngón tay, anh ngước lên nhìn vào mắt cô, khóe môi bất giác nở nụ cười:
"Nghĩ kỹ chưa? Đeo vào rồi là không tháo ra được đâu."
Tôn Dĩnh Sa cũng bật cười, nụ cười ấy như ánh nắng làm tan biến mọi mây mù trong lòng cô. Viên đá nặng trĩu đè lên tim cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Cô ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt anh.
"Cầu còn không được."
Bốn từ đơn giản mà ngọt ngào, mang theo toàn bộ niềm mong đợi và xúc động của cô. Vương Sở Khâm như được quay ngược về buổi tối anh tỏ tình, khi cô gái nhỏ nhắn dịu dàng tựa vào vòng tay anh. Hương thơm thoang thoảng từ cô phảng phất trong không khí, đánh thức khát khao muốn bảo vệ cô cả đời của anh.
Giấc mơ ấy, giờ sắp thành hiện thực.
Chiếc nhẫn từ từ lồng vào ngón áp út của cô, như một lời hẹn ước được ký kết – trang nghiêm, thiêng liêng.
Chúc mừng Vương Sở Khâm của tuổi mười bảy. Sau mười năm, cuối cùng anh đã có thể tự tay đeo chiếc nhẫn mình thiết kế lên tay cô gái anh yêu nhất.
"Đẹp quá." Cô nói, giọng nghẹn lại, và những giọt nước mắt lại lăn dài trên gò má.
Vương Sở Khâm nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay. Những giọt nước ấm áp rơi xuống – nước mắt của anh. Nhưng lần này, trong nỗi đau còn xen lẫn niềm hạnh phúc vô bờ.
"Anh đã làm hỏng hết rồi, chẳng giống như những gì anh từng nghĩ chút nào." Anh nói, có phần bối rối.
Nhưng chỉ trong tích tắc, vòng tay anh đã đón lấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô. Hai người ngã vào sofa, nơi họ cùng nhau tìm được chốn bình yên.
Tôn Dĩnh Sa úp mặt vào hõm vai anh, đầu tựa vào xương quai xanh, còn cằm anh thì nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô. Tựa như hàng ngàn lần trước đây, vòng tay thân thuộc ấy một lần nữa chữa lành trái tim đã rạn nứt của cả hai. Những tâm hồn từng trôi dạt nay đã tìm thấy nơi nương náu, nhờ tình yêu không gì lay chuyển nổi.
"Hãy chiến thắng để chứng minh cho tất cả thấy, em sẽ chờ anh."
Cô lại nói câu đó, nhưng lần này Vương Sở Khâm biết anh không thể để bản thân mắc sai lầm thêm nữa.
Tôn Dĩnh Sa hiểu rõ sự cố chấp của anh, cũng như sự theo đuổi hoàn mỹ gần như cực đoan mà anh dành cho mọi thứ. Họ có thể âm thầm cầu hôn trong căn phòng chật hẹp này, nhưng khi công bố, Vương Sở Khâm chắc chắn sẽ chọn khoảnh khắc đông đảo người chứng kiến, tại nơi vinh quang cao nhất.
Khi nào ư? Thế vận hội Los Angeles chính là thời điểm hoàn hảo nhất.
Huy chương vàng đơn nam, đó không chỉ là món quà cầu hôn tuyệt vời nhất dành cho Tôn Dĩnh Sa, mà còn là lời tri ân cho tất cả nỗ lực và những đấu tranh của chính anh.
Chim di cư của anh đã trở về. Vào những ngày cuối năm cũ và khởi đầu năm mới.
Đó là một điềm lành.
Trong đoạn video bị chụp lén tại sân bay, Tôn Dĩnh Sa đi sau đoàn đội với trang phục kín mít. Dẫu vậy, những tay săn ảnh vẫn nhanh chóng nhận ra bộ đồng phục cô mặc không vừa vặn, và quan trọng hơn – chiếc nhẫn kim cương sáng rực trên ngón áp út của cô.
Còn Vương Sở Khâm? Anh hoàn toàn không có ý định che giấu, chỉ riêng tại sân bay, anh đã đưa tay phải lên gãi mũi đến cả nghìn lần.
Máy bay còn chưa kịp hạ cánh xuống Bắc Kinh, thì trên Weibo, từ khóa #VươngSởKhâmTônDĩnhSaNghiVấnĐãKếtHôn đã leo thẳng lên vị trí đầu bảng tìm kiếm nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro