09
Hôm nay, hlv Tiêu bị hai tay vợt đôi nam nữ xuất sắc của mình làm cho rối bời.
Đầu tiên là Vương Sở Khâm đã gửi cho ông một loạt tin nhắn vào giữa đêm qua để giải thích tình hình việc đánh dấu, khiến ông vừa sốc vừa không biết nói gì, ngủ không ngon cả đêm. Sau đó, sáng sớm hôm sau, ông báo cáo lại tình hình này cho ban huấn luyện.
Phản ứng của ban huấn luyện đối với việc này là: cần phải có hình phạt nhưng không cần phạt nặng, bọn họ đều là hai vận động viên đôi nam nữ có sự phối hợp cao.
Sau đó, anh ấy lại dẫn Shasha đến bác sĩ đội để kiểm tra. Đội trưởng y tế đã mắng Vương Sở Khâm một trận, nói rằng anh ta cắn quá mạnh. Shasha lại còn bênh vực Vương Sở Khâm: "Ừm... ừm lúc đó tình huống khẩn cấp nên..."
Đội trưởng y tế liếc mắt cảnh cáo Vương Sở Khâm, rồi giao cho Shasha một loạt công việc.
Trên đường, họ lại gặp một vận động viên từ đội khác, khi đi qua Shasha, anh ta trông rất bối rối và sốc, lắp bắp nhìn Shasha mà không nói nên lời. Vương Sở Khâm đứng bên cạnh, ngẩng cao đầu với vẻ đắc ý và khiêu khích, toàn thân toát lên vẻ "thoải mái".
Tiêu Chiến xoa trán: Có vẻ như họ vẫn còn chút mâu thuẫn nhỏ.
Tiêu Chiến ngồi trên ghế ở sân tập, trầm tư suy nghĩ, ngẩng đầu lên, hai người vừa mới tập luyện lại đang thì thầm với nhau, Vương Sở Khâm cúi đầu, miệng như sắp sửa hôn nhau trong giây lát.
Ông đứng dậy vẫy tay, gọi vài lần: "Làm gì vậy, làm gì vậy, hai người tập bóng cho tốt đi!" Ông nuốt ngược câu "nam nữ thụ thụ bất thân" mà mình định nói vào bụng.
Ôi, đã đánh dấu rồi thì còn gì là không thân thiết nữa.
"Tiếp tục đánh, tiếp tục đánh." Vương Sở Khâm đứng dậy. Họ thực ra vừa mới bàn bạc cách làm cho việc đánh dấu này qua loa một cách hoàn hảo.
Hlv Tiêu là người hiền lành và dễ lừa . Nhưng phải nói rõ hơn cho những người khác.
Trận đầu tiên của đôi nam nữ là thắng dễ dàng với tỷ số 3:1. Phối hợp ăn ý, động tác như nước chảy mây trôi.
Phóng viên phỏng vấn sau trận đấu vẫn là phóng viên Alpha đó, anh ta nhịn cơn khó chịu vì mùi bạc hà hỏi:
"Shasha và Sở Khâm hôm nay đã giành chiến thắng trong trận đấu đầu tiên một cách suôn sẻ, vậy các bạn có điều gì muốn nói không..."
Hầu hết đều là những câu hỏi giống như thường lệ, nhưng nam phóng viên không biết mình thực sự bị kích thích tố đánh gục hay chỉ vì đầu óc nóng lên nên hỏi:
"Hôm qua chúng ta đã nhìn thấy tuyến của Shasha ..."
Hắn còn chưa nói xong, Vương Sở Khâm đã tức giận, hấp tấp chĩa micro về phía hắn, ánh mắt âm trầm: "Câu hỏi này có ý gì?"
Trong lúc phỏng vấn dám công khai hỏi về tuyến thể của một omega, chuyện riêng tư như vậy...
"Vương Sở Khâm!" Tôn Dĩnh Sa sửng sốt một chút, sau đó dùng sức nắm lấy cổ tay của hắn, "Đang làm gì vậy ?"
Vương Sở Khâm vẫn nheo mắt nhìn phóng viên, lồng ngực phập phồng. Ngăn chặn sự rò rỉ pheromone không kiểm soát được. Cảm giác ngột ngạt của Alpha cấp S khiến phóng viên toát mồ hôi lạnh, há hốc miệng không nói nên lời.
Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Tôn Dĩnh Sa, khẽ nhếch miệng, nhận ra sự hớ hênh của mình, thu tay lại nói vào micro: “Tình huống của Tôn Dĩnh Sa ngày hôm qua khá khẩn cấp nên tôi tạm thời đánh dấu cô ấy.”
Nam phóng viên phản ứng lại và nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã hỏi một câu hỏi không phù hợp”.
Vương Sở Khâm thở dài: "Tôi cũng xúc động, xin lỗi."
Tôn Dĩnh Sa phát ra một tiếng "tsk" và vặn mạnh cánh tay của Vương Sở Khâm. Cô nhìn quanh, nhưng may mắn thay không ai để ý chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Họ bước ra khỏi khu vực phỏng vấn, Tiêu Chiến đi tới trước mặt họ , hỏi : “Sao phỏng vấn lâu thế?”
Lúc này anh nhận ra giữa hai người có chút ngượng ngùng.
Tôn Dĩnh Sa mở to mắt nói : "Anh ấy suýt chút nữa đã xô xát với phóng viên rồi ."
Vương Sở Khâm quay mặt đi, không thấy biểu cảm. Anh thật sự giận dữ. Tôn Dĩnh Sa là omega của anh. Dù anh muốn công khai điều này, nhưng không phải theo cách như vậy.
Đó chỉ là cái cảm giác muốn kiểm soát và chiếm hữu.
Những hành động ngốc nghếch và bốc đồng của cậu chàng nóng tính đều do cô tạo nên.
Tiêu Chiến mở to mắt, hình như đoán ra nguyên nhân, nhưng vẫn nói với Vương Sở Khâm , ở trên xe khuyên hắn hãy bình tĩnh lại. "Các con giờ vẫn còn trẻ, sau này sẽ thi đấu ở sân chơi lớn hơn, nên lời nói và hành động của các con sẽ càng phải chú ý hơn..."
Tôn Dĩnh Sa vỗ vai Vương Sở Khâm khi lên xe: "Chẳng có gì phải tức giận cả, em cũng không bận tâm. Em chỉ lo cho anh thôi, anh trai, hôm nay anh hơi quá đáng."
Vương Sở Khâm mím môi. Khi nghe từ "anh trai", anh nhìn Tôn Dĩnh Sa rồi lại im lặng.
Ôi chao, cứng đầu như một chú chó chết đuối.
Tôn Dĩnh Sa thở dài, khẽ sờ sờ mặt rồi nhẹ nhàng hôn lên khoé miệng anh .
Nhẹ nhàng và mềm mại. Sự bực bội của Vương Sở Khâm phút chốc tan biến hoàn toàn.
Anh nhẹ nhàng thì thầm, “Thêm nữa,” rồi lại đặt môi mình lên môi cô một lần nữa. Đầu lưỡi anh chạm vào răng của cô, nụ hôn kéo dài và mang một chút lực mạnh mẽ, nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn rất bao dung đồng ý để Vương Sở Khâm hưởng thụ nụ hôn này.
Khi cảm thấy hơi khó thở, Tôn Dĩnh Sa khẽ phát ra tiếng "hừm", sau đó cô đưa tay chạm đến vùng tuyến thể của Vương Sở Khâm và nhẹ nhàng ấn xuống.
Vương Sở Khâm phát ra âm thanh rên rỉ, nắm chặt bàn tay của cô, thở hổn hển một hồi rồi cuối cùng anh ấy cũng sẵn lòng rời khỏi môi cô.
Anh ngay lập tức ôm Shasha vào lòng, tựa đầu vào cô và nói những lời không rõ rằng anh muốn ôm cô ấy một lúc.
Tôn Dĩnh Sa không nghe rõ, hoang mang hỏi "Hả?" Khi thấy anh im lặng, cô quyết định không hỏi tiếp nữa, chỉ dựa vào eo anh, hít một hơi thật sâu, lén thưởng thức mùi bạc hà dễ chịu.
Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau như muốn nói: Tôi thật sự không dám nhìn. May mà trong xe đã kéo rèm kín lại, nên ánh sáng khá yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro