Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

Thông qua báo cáo của bác sĩ ngày hôm đó, Vương Sở Khâm biết rằng pheromone của Tôn Dĩnh Sa có mùi hoa hướng dương. Anh cảm thấy pheromone này rất phù hợp với cô ấy.

Hương hoa hòa quyện một chút vị hạt dưa , tạo thành một mùi hương rất tự nhiên và dễ chịu như ánh mặt trời .Ừm, một pheromone phù hợp nhất với tính cách của Tôn Dĩnh Sa...

"Mình là người đầu tiên ngửi thấy pheromone của cô ấy." Vương Sở Khâm không khỏi cảm thấy rất thỏa mãn.

Những người khác trong đội thì cảm thấy rằng, sau khi Tôn Dĩnh Sa phân hóa thành omega, cô ấy càng bị Vương Sở Khâm theo dõi một cách chặt chẽ hơn.

Có thể là do hai người tự nhiên tăng thêm nhiều buổi tập đôi nam nữ vì pheromone tương thích cao, nên hiện tại Vương Sở Khâm có thể nói là không rời khỏi Tôn Dĩnh Sa nửa bước.

Bắt đầu từ việc gõ cửa phòng ký túc xá của cô mỗi sáng.

Bạn cùng phòng của Tôn Dĩnh Sa đã ra nước ngoài thi đấu trong tuần này, vì vậy trong phòng chỉ có một mình cô ấy .

Vương Sở Khâm thì không khách sáo gì, mỗi ngày đều tự nhiên đến gõ cửa đưa bữa sáng, tranh thủ lúc Tôn Dĩnh Sa nhai bánh mì uống sữa, lén lút xem miếng dán ức chế của cô đã dán xong chưa, khóa áo đã kéo lên chưa.

Nếu không, trước tiên cô sẽ nhận được một tràng dài giảng đạo từ Vương Sở Khâm, sau đó Tôn Dĩnh Sa sẽ bị làm phiền đến mức trợn trắng mắt.

Buổi trưa đi ăn cơm, nhất định phải đến sớm đứng ở cửa sân vận động, không nói gì, chỉ dựa vào cửa, nhưng cũng im lặng như nói với người khác:

Tôi đang nhìn đấy nhá , đừng có hòng lại gần Tôn Dĩnh Sa.

"Thằng nhóc này , tôi thấy cậu chỉ thiếu điều khắc chữ 'Tôn Dĩnh Sa là omega của tôi lên trán' thôi đó ." Người mỗi ngày đều chứng kiến chuyện ngày, Lương Tĩnh Khôn tức giận nói .

Khi ăn trưa, Vương Sở Khâm cũng rất kiên nhẫn, ăn xong rồi thì ngồi chống cằm nhìn Tôn Dĩnh Sa.

Tuy nhiên, sau vài ngày, Tôn Dĩnh Sa đã miễn dịch với ánh mắt của Vương Sở Khâm , vẫn ăn rất ngon dưới sự chú ý của anh ấy.

Có một điều hơi khó hiểu là khi cô ấy muốn nói chuyện với người khác, Vương Sở Khâm sẽ đứng bên cạnh và dùng ánh mắt để thể hiện sự không hài lòng.

"Ánh mắt đó giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi và đang cố bảo vệ thức ăn, haha, có cậu ta ở đó thì ai dám ngồi bên cạnh em và nói chuyện trong bữa trưa chứ."

Vương Mạn Ngọc vừa lắc đầu vừa thở dài chế nhạo.

Sau khi phân hóa, Tôn Dĩnh Sa bị ép phải học hai tiết kiến thức về ABO.Cô mơ hồ cảm thấy rằng Vương Sở Khâm đã ngầm coi mình là omega của anh ấy.

Tôn Dĩnh Sa cảm thấy đáng lẽ cô nên tận hưởng cảm giác này, nhưng cô lại không muốn bày tỏ rõ ràng với Vương Sở Khâm .

Cô cũng ngầm chấp nhận hành động có phần quá mức mập mờ của anh ấy trong mắt người khác.

Bước ngoặt của sự việc này, hoặc có thể nói là khởi đầu mới, xảy ra sau hai ngày:

Thời kỳ nhạy cảm của Vương Sở Khâm đã đến.

Mỗi lần đến thời điểm này, anh ấy đều trở nên đặc biệt cáu kỉnh và bốc đồng, như một bình ga sắp nổ.

Giai đoạn nhạy cảm của Alpha cấp S đến rất mạnh mẽ, thuốc ức chế thông thường đã không còn tác dụng với anh ấy nữa.

Vì vậy, ban huấn luyện đã cho anh nghỉ hai ngày, yêu cầu anh ở nhà để không phát tán pheromone trên sân vận động.

Tôn Dĩnh Sa không biết rõ thời gian nhạy cảm của Vương Sở Khâm diễn ra như thế nào, cô chỉ biết rằng thường vào thời điểm này , Vương Sở Khâm sẽ đi bệnh viện hoặc về ký túc xá.

Cô nhớ có một lần, vì cường độ thi đấu quá cao và liên tục, Vương Sở Khâm đã bước vào thời kỳ nhạy cảm sớm hơn dự tính.

Anh ấy không thể kiểm soát được lượng pheromone phóng ra, cô nghe nói rằng  pheromone phóng ra đã làm hai omega bị sốt, một alpha thì ngất xỉu.

Ngoài lần phân hóa ngày hôm đó, Tôn Dĩnh Sa chưa ngửi thấy pheromone bạc hà của Vương Sở Khâm lần nữa.

...Làm sao bây giờ, muốn ngửi thêm một lần nữa quá .

Tôn Dĩnh Sa cứ ngồi trên bàn bóng, đung đưa chân và suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không để ý đến Lương Tĩnh Khôn đang đứng trước mặt mình, mặt mày đầy vẻ lúng túng.

"Cái đó ...Ừm , Shasha , giai đoạn nhạy cảm của Datou đã đến rồi, rất khó chịu, cậu ấy chỉ muốn ... Ôi trời . Anh chỉ muốn hỏi liệu có thể mượn một chiếc áo khoác của em cho cậu ấy không ...À, chỉ ngửi một chút thôi.”

Thấy Shasha ngẩn người không nói gì, anh vội vàng nói thêm :

"Không phải là ... chỉ số tương thích pheromone của bọn em rất cao sao. Cho cậu ta ngửi chiếc áo khoác dính pheromone của em có thể sẽ khiến cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"À, được rồi." Tôn Dĩnh Sa gật đầu một cách tự nhiên, cởi áo khoác đưa cho Lương Tĩnh Khôn , cô nói : "Nếu có thể giúp anh ấy cảm thấy tốt hơn thì cứ cho anh ấy đi, em cũng không thiếu áo khoác... Mà anh ơi , anh ấy thế nào rồi ?"

Lương Tĩnh Khôn nhận lấy áo khoác, thở phào một hơi: "Cảm ơn em nhé. Đại Đầu thì cứ như vậy thôi, alpha cấp S trải qua giai đoạn nhạy cảm đều khá khổ sở. Anh sẽ qua ký túc xá đưa áo khoác cho cậu ấy trước, cảm ơn cảm ơn em ."

Nóng, ngột ngạt, ngứa, khó chịu.

Vương Sở Khâm nằm trên giường, nhíu mày. Bực bội muốn đập phá đồ .

Lương Tĩnh Khôn trở về ký túc xá, mặc dù anh là một beta, không nhạy cảm với pheromone, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt trong này . Anh đi đến cửa phòng ngủ của Vương Sở Khâm và gõ cửa.

"Ai thế ?" Giọng nói khàn khàn, hung dữ nhưng không có sức lực.

"Này, là anh , cậu có cần áo khoác không?"

Cửa từ từ mở một khe hở, Vương Sở Khâm không khách khí kéo áo khoác vào, nói mơ hồ qua cửa:

"Anh ra ngoài trước đi."

Lương Tĩnh Khôn biết rằng Vương Sở Khâm đã rất lịch sự khi nói như vậy trong thời kỳ nhạy cảm, nên chỉ mím môi rồi rời đi.

"Ưm..." Vương Sở Khâm nằm lại trên giường, mặt áp vào áo khoác rồi hít mạnh. Mùi hương tươi mát của hoa hướng dương và kem dưỡng thể tràn vào mũi anh, từ từ thấm vào làn da anh .

Hình như thực sự đã khá hơn nhiều.Đầu không còn chóng mặt như trước, cảm giác rát họng cũng giảm bớt, nhưng hình như anh càng không thể kiềm chế được pheromone của mình.

Thôi thì hãy cho phép bản thân mình, một chút bệnh hoạn, một chút tội lỗi, chìm đắm một lúc đi.

Vương Sở Khâm đã nghĩ như vậy, bị bao quanh bởi pheromone hoa hướng dương, mơ màng ngủ thiếp đi.

..................

Một làn gió ấm áp thổi qua, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống cánh đồng hoa hướng dương.

Tôn Dĩnh Sa đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương, nơi đó là như một đại dương màu vàng tĩnh lặng.

Dưới ánh nắng mặt trời, cô ấy mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay chào Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm từng bước đi tới, đi đến trước mặt Tôn Dĩnh Sa . Tôn Dĩnh Sa lắc lư bông hoa hướng dương trong tay, ra hiệu cho Vương Sở Khâm cúi đầu xuống ngửi mùi hương.

Vương Sở Khâm ngoan ngoãn cúi người xuống ngửi hoa hướng dương, rồi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Tôn Dĩnh Sa và hôn xuống môi cô.

Nụ hôn rất nhẹ nhàng, bắt đầu từ trán, từ từ di chuyển xuống mắt, rồi đến má.Sau đó nhẹ nhàng cọ cọ vào tai, ngay lập tức thấy tai cô ấy đỏ lên rõ rệt.

"Ngứa." Tôn Dĩnh Sa như một chú mèo con, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, vừa như phàn nàn vừa như nũng nịu.

Cô ấy bị ngứa đến mức cố lùi lại, nhưng Vương Sở Khâm nhanh nhẹn vòng tay giữ sau lưng cô chặn đường lui, rồi tăng thêm lực, mạnh mẽ đè cô xuống bãi cỏ mềm mại.

Tôn Anh Sa bị buộc phải nằm trên cỏ, tư thế này khiến cô không thể không nhìn vào mắt Vương Sở Khâm.

Thấy ánh mắt nổi lên những ham muốn, thấy những giọt mồ hôi đọng lại trên xương mày.

Cô ấy giống như bị giam cầm trong đôi mắt của Vương Sở Khâm , tách biệt khỏi thế giới.

Nghĩ như vậy, Vương Sở Khâm đã động đậy.

Không còn là sự dịu dàng như trước, anh  đè cô ấy xuống, liếm và cắn cổ cô, động tác thô bạo và mạnh mẽ. "Ưm..."  Tôn Dĩnh Sa run rẩy ngẩng cổ lên, cố gắng chống tay ra một bên để lùi lại.

Nhưng dưới sự áp bức tuyệt đối của alpha, từng cử chỉ chuyển động của cô đều không thể tự chủ.

Hai cổ tay của Tôn Dĩnh Sa bị một bàn tay chắc nịch của Vương Sở Khâm nắm chặt, siết lại với nhau, rồi bị ép nâng lên trên đầu.

Một tay khác lướt qua phần trên cơ thể cô ấy, với ý đồ xấu, lúc nhẹ lúc mạnh gãi vào thắt lưng cô .

Tôn Dĩnh Sa dường như vừa ngứa vừa sảng khoái. Cô ấy thở hổn hển, mặt đỏ bừng, bụng nhô lên vì phản ứng sinh lý.
"——Vương Sở Khâm, anh ! "

Cảm thấy bàn tay đột nhiên di chuyển đến đùi, Tôn Dĩnh Sa cả người cứng lại, giọng nói lập tức mềm xuống, mắt đỏ hoe, nén lại tiếng thở dốc, khẽ cầu xin: "Ưm... Anh trai."

Vương Sở Khâm không hề động lòng, tay tiếp tục di chuyển xuống...

— — — — — — — — — — — — — — — — — —

Giường kêu lên kẽo kẹt, Vương Sở Khâm mồ hôi  đầm đìa bật dậy khỏi giường.

"Ư ..." Anh đặt tay lên trán, không biết là đang hồi tưởng hay cố thoát khỏi giấc mơ vừa rồi.

Đột nhiên, anh nhảy xuống giường, vớ lấy chiếc khăn trên ghế và loạng choạng đi vào phòng tắm để tắm nước lạnh.

Chết tiệt, Vương Sở Khâm .Mày chỉ cần ngửi thấy pheromone của em ấy thôi mà đã mơ mộng vậy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro