Extra 1
Lễ tình nhân năm nay trùng với ngày rằm tháng giêng âm lịch, mặc dù nhân viên được nghỉ lễ nhưng Giản Tuỳ Anh vẫn có một số công việc phải giải quyết.
Buổi chiều, Lý Văn Tốn gọi điện, nói muốn hẹn hò vào buổi tối, Giản Tuỳ Anh sốt ruột nói: "Tôi không muốn có quan hệ gì với lũ cẩu độc thân các cậu" (hời oi...con người mà tàn ác với nhau)
Lý Văn Tốn mắng cậu, "Tại sao cậu không mang tên khốn Thiệu cùng với người nhà cậu theo cùng?"
Giản Tùy Anh càng tức giận hơn: "Chúng tao đều phải đi làm, không có thời gian!"
Sau đó cậu dứt khoát cúp điện thoại, không thèm để ý đến sự ồn ào của Lý Văn Tốn, giờ cậu trở thành là loại người mà cậu từng ghét nhất, coi trọng tình dục hơn bạn bè, nhưng dù sao đây cũng là ngày lễ tình nhân đầu tiên của họ, Giản Tùy Anh vẫn muốn ôm ấp và lăn lộn trên giường với Thiệu Quần. ( Ngày ấy thì chê con người ta)
Cuối cùng cũng đã sáu giờ chiều khi cậu làm xong công việc, Thiệu Quần nói rằng hắn sẽ đợi cậu dưới tầng hầm, khi Giản Tùy Anh xuống lầu, nhịp tim của cậu không hiểu sao lại đập nhanh mà không có lý do. Cảm giác này khác lạ, không thể so với buổi buổi hẹn hò đầu tiên của cậu với người đàn ông tên Chu. Cậu lo lắng chỉnh sửa mái tóc trước tấm kính phản chiếu trong thang máy.
"Mẹ kiếp," Giản Tuỳ Anh ngạc nhiên nói khi cậu vừa mở cửa xe đã bị một bó hoa hồng đỏ lớn đập thẳng vào mặt, "Đây là lần đầu tiên Lão Tử nhận được hoa trong ngần ấy năm như vậy."
Trước đây cậu luôn tặng hoa hồng cho người khác, kể từ khi lên tàu cướp biển của thuyền trưởng Thiệu Quần, cậu cảm thấy như được chiều chuộng đến hư và biến thành kẻ tàn tật cấp hai.
Thiệu Quần hỏi: "Em không thích sao?"
Giản Tùy Anh khinh thường nói: "Ai thích thứ nữ tính này?" Nhưng cuối cùng, cậu vẫn cẩn thận cầm bông hoa ngửi đi ngửi lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ lên những giọt nước trên cánh hoa để chơi đùa. ( Bạn nhỏ ngại ngại đồ ha)
"Màu đỏ rất hợp với em." Thiệu Quần mỉm cười nói, theo dõi từng hành động nhỏ của Giản Tùy Anh.
"Ừ, em cũng nghĩ vậy."
Vừa vào nhà, họ hôn nhau say đắm không rời, không ai để ý đến bông hồng khi nó rơi xuống đất, để hương hoa nó lặng lẽ tỏa ra tạo nên bầu không khí mơ hồ hơn. Hai tay Thiệu Quần chậm rãi mần mò cơ thể Giản Tùy Anh xuyên qua lớp vải của quần áo, lúc hắn chuẩn bị cởi quần áo thì cổ tay của hắn đã bị giữ lại.
"Từ từ, chờ một chút," hơi thở của Giản Tùy Anh có chút hỗn loạn, "Quà lễ tình nhân của em đâu?"
Thiệu Quần vòng tay qua eo Giản Tùy Anh, muốn hôn cậu lần nữa nhưng lại bị bịt miệng: "Mẹ kiếp, anh không chuẩn bị gì ?"
Thấy Giản Tuỳ Anh nhất quyết phải xem món quà trước khi làm, Thiệu Quần bất lực, liền lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ rồi nhét vào lòng bàn tay.
Phản ứng đầu tiên của Giản Tuỳ Anh khi nhìn thấy chiếc nhẫn là một chiếc nhẫn, nhưng họ đã có một đôi nhẫn rồi. Nhìn kỹ thì đó là một hình tròn lớn hơn chiếc nhẫn, là hình bán nguyệt, hình con rắn uốn lượn thành hình những chữ cái, được đính những viên kim cương trắng sáng, rất đẹp và quyến rũ.
"Tie hoops?" Giản Tùy Anh biết thứ này, nhưng bản thân cậu chưa từng sử dụng bao giờ, "Đeo vào cho em nhanh lên."
( Tại sao lại có từ tiếng anh ở đây? Vì tớ không biết dịch nó là từ gì, cũng không biết nó là gì để giải thích)
Thiệu Quần mở chiếc khoá nhỏ nhắn tinh xảo, cẩn thận đeo vào giúp Giản Tuỳ Anh, rồi "cạch" chiếc khóa xuống.
"Em bị nhốt rồi sao?" Thiệu Quần trầm giọng hỏi.
Giản Tuỳ Anh vòng tay qua cổ Thiệu Quần, áp vào và cắn vào tai hắn, "Em luôn là của anh."
Thiệu Quần hôn lên mặt Giản Tuỳ Anh và tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Khi hai người chuyển đến phòng ngủ, Thiệu Quần chợt nhớ tới: "Của anh đâu?"
Lúc này, Giản Tuỳ Anh lại bắt chéo chân, duỗi đôi chân dài ra móc vào eo của Thiệu Quần, "Mau lên, làm nhanh đi, Thiệu Quần, anh có làm được hay không?"
Thiệu Quần làm sao có thể để cho Giản Tùy Anh nói mình không thể làm được? Hai người lại ở trong phòng ngủ và trong phòng tắm, ngọn lửa cuối cùng cũng dịu đi một chút, Giản Tùy Anh mặc áo choàng tắm đi xuống phía dưới mở ngăn tủ sách để lấy ra một thứ gì đó, hoá ra món quà đã được giấu ở đó từ lâu.
Sau khi Thiệu Quần mở ra, ngửi thấy mùi hộp cohiba này, liền ngạc nhiên hỏi Giản Tùy Anh: "Loạt gì vậy?, mùi thơm rất đặc biệt."
Giản Tùy Anh mỉm cười nhìn anh, "Anh thích không? Em nhờ bạn bè ở nước M cử vài người đặc biệt đặt hàng ở Cuba."
"Anh rất thích," Thiệu Quần hôn lên đôi môi ẩm ướt của Giản Tùy Anh, "Nhưng sao em lại nhớ mua cái này? Đã lâu rồi anh không hút thuốc."
"Ừ," Giản Tuỳ Anh xoa cằm hắn, "Mấy năm nay em thấy anh hút thuốc vài lần. Tay anh rất đẹp và cái miệng cũng rất đẹp. Cách anh hút xì gà rất quyến rũ."
Thiệu Quần cười nói: "Miệng lưỡi này ngày càng ngọt."
"Anh biết đấy, sao anh không nhanh thử cho em xem đi?" Giản Tùy Anh cũng không phủ nhận, cậu cầm lấy hộp cohiba định ngồi xếp bằng, nhưng vì mông đau nên chỉ có thể ngồi xuống nửa quỳ trên thảm.
Thiệu Quần nheo mắt nhìn Giản Tùy Anh, cậu mặc áo choàng tắm lỏng lẻo, để lộ nửa vai, một chuỗi dấu vết mơ hồ kéo dài từ cổ đến xương đòn kéo dài xuống dưới, quỳ bên cạnh bàn cà phê, châm một que diêm để làm nóng điếu xì gà từ từ.
Cảm thấy ánh mắt quá nóng bỏng, Giản Tuỳ Anh liếc nhìn Thiệu Quần bằng đôi mắt ướt át, khiến Thiệu Quần đột nhiên cảm thấy dương vật mình đang muốn vươn mình lên.
"Em học được từ ai?" Thiệu Quần đột nhiên hỏi, hắn nhớ tới Giản Tùy Anh từ trước tới nay chưa từng hút thứ này, hiện tại khó có thể kiên nhẫn.
"Bạn bè."
"Không thể nào, là Ngô Văn Bạch phải không?"
"Sao anh hẹp hòi thế?" Giản Tùy Anh trợn mắt nhìn hắn, giải thích: "Người bạn nước M đã dạy em, người đó anh cũng biết."
Thiệu Quần thở dài, nhấc chân móc vạt áo choàng tắm của Giản Tùy Anh lên, vỗ nhẹ lên mu bàn chân của Giản Tùy Anh: "Đừng có làm loạn."
Cuối cùng, sau khi cắt bỏ nắp điếu xì gà, Giản Tùy Anh ngồi lên đùi Thiệu Quần và nhét điếu xì gà vào miệng hắn.
Thiệu Quần chậm rãi phả cho Giản Tùy Anh một làn khói có vị hạt caramen đậm đà, Giản Tùy Anh nếm thử một lúc, trong không khí dần dần tỏa ra mùi thơm của nấm cục và hoa trái cây, "Khó trách sao họ dám bán đắt nhất thế giới."
"Sau này em có thể giúp anh được không, vợ?" Thiệu Quần rút điếu xì gà ra, hôn lên đầu ngón tay có mùi thuốc lá của Giản Tùy Anh, "Tay của em thật đẹp."
Tuy nhiên, bầu không khí lúc này rất tốt, cho dù Thiệu Quần có gọi cậu là "vợ" Giản Tuỳ Anh cũng không hề tấn công, chỉ để Thiệu Quần hôn mu bàn tay của mình, cho đến khi đùi chạm vào thứ gì đó quen thuộc.
"Sao nó lại ngóc đầu lên nữa..." Giản Tùy Anh nhăn mặt, chật vật đứng dậy, nhưng bị Thiệu Quần giữ lấy eo, đẩy cậu ngồi dậy, áo choàng tắm cũng bị vén lên.
"Bé cưng, tự ngồi đi." Thiệu Quần vỗ vỗ mông Giản Tùy Anh thúc giục.
Vì vậy, Giản Tuỳ Anh chật vật xoay vòng eo vốn đã đau nhức của mình lên vật đang căng cứng, còn Thiệu Quần vừa vui vẻ vừa hút xì gà vừa chiêm ngưỡng vẻ mặt bối rối trên khuôn mặt Giản Tuỳ Anh.
"Đừng có mà hưởng thụ. Di chuyển đi, lưng tôi đau quá..." Giản Tuỳ Anh vừa thở hổn hển vừa nguyền rủa.
Kết quả là khi Thiệu Quần cử động, eo của Giản Tuỳ Anh càng đau hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro