Chapter VII
Có lẽ bắt đầu từ chương này tớ sẽ thay đổi cách xưng hô của nhân vật. Bởi vì tình huynh đệ của cặp này bắt đầu cảm thấu trời xanh rồi...
⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙⸙
Giản Tuỳ Anh tưởng rằng chuyện của Ngô Văn Bạch sẽ kết thúc sau khi dỗ dành Thiệu Quần, nhưng vài ngày sau, cậu nhận được tin nhắn từ Ngô Văn Bạch rằng anh ta và bạn trai đã làm hòa và muốn gọi bốn người họ đi ăn chung. Cậu đã hỏi Thiệu Quần trước vì sợ bị hiểu lầm như lần trước.
Đúng là có chuyện lớn, Ngô Văn Bạch quả nhiên làm người rất giỏi. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Giản Tùy Anh vẫn đáp lại, có thể coi là mang lại cho Thiệu Quần yên tâm.
Đối tượng của Ngô Văn Bạch là một chàng trai có làn da trắng, xinh đẹp và nhỏ nhắn, một đôi mắt hoa đào khá quyến rũ, phải nói là quả thực rất xuất sắc, Thiệu Quần và Giản Tuỳ Anh ngầm liếc nhìn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ mặt một cái nhìn tán thưởng.
Cùng lúc đó, Thiệu Quần thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nếu Ngô Văn Bạch thích loại người này thì khả năng cao là anh ta sẽ không thích Giản Tùy Anh.
Sắc mặt của Giản Tuỳ Anh càng lúc càng tối hơn khi cậu nhìn vào ánh mắt và nụ cười của Thiệu Quần, đứa trẻ tên Đào Mạnh Ân này không phải là sở thích thường ngày của Thiệu Quần sao?
Trong bữa tối, Đào Mạnh Ân với khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, mỉm cười bưng đồ ăn cho Thiệu Quần và Giản Tuỳ Anh, "Tôi và Văn Bạch đã gây rắc rối cho hai người, hai ông chủ, xin đừng tức giận." Ngô Văn Bạch tỏ ra yêu mến biểu cảm bên người cạnh.
Cho dù Giản Tùy Anh không thích loại người này, lúc này cậu cũng cảm thấy choáng ngợp, cậu thầm nghĩ Ngô Văn Bạch là người đức độ và có năng lực, chẳng trách sau khi cãi nhau với người ta lại cảm thấy khó chịu như vậy. Sau đó, Giản Tuỳ Anh vô thức liếc nhìn Thiệu Quần và phát hiện ra rằng thức ăn Đào Mạnh Ân bỏ vào bát cho hắn thực sự được hắn gắp và ăn rất tự nhiên!!!!!!!
Cho dù Ngô Văn Bạch có thể quan sát lời nói và cảm xúc của người khác, anh ta cũng không thể nghĩ ra bữa ăn này không phải là giải thích hiểu lầm cho Thiệu Quần mà lại tạo điều kiện cho Giản Tuỳ Anh bực tức thêm. Đôi mắt của Giản Tuỳ Anh sắp ăn thịt người, và chỉ khi Thiệu Quần nhìn sang, cậu ta mới mỉm cười ngắn gọn, như thể đang biểu diễn Kinh kịch và thay đổi khuôn mặt.
Ngô Văn Bạch vội vàng kết thúc bữa tối dưới áp lực quá lớn của Giản Tuỳ Anh, sau khi tạm biệt từng cặp, Giản Tuỳ Anh im lặng đi theo Thiệu Quần.
Thiệu Quần cũng cảm giác được Giản Tùy Anh có gì đó không ổn, chậm rãi bước đi cạnh cậu: "Sao vậy, không thoải mái sao?"
"Ừ," Giản Tuỳ Anh ác độc nói, "Không thoải mái lắm."
Cậu nghĩ mình có thể duy trì mối quan hệ cởi mở này với Thiệu Quần, và không ai can thiệp vào quyền tự do của bất kỳ ai như trước đây. Nhưng kể từ khi hai người sống chung với nhau, tính chiếm hữu của cậu đối với Thiệu Quần dường như ngày càng mạnh mẽ hơn, ánh mắt giữa Thiệu Quần và Đào Mạnh Ân khiến Giản Tuỳ Anh cảm thấy khó chịu và bất an không thể giải thích được, cậu không biết liệu mình có thể chấp nhận Thiệu Quần có người khác trong bao lâu.
"Anh không thích anh ta," Thiệu Quần đột nhiên thốt lên, "Anh không có ý nghĩ nào không đúng đắn."
Thiệu Quần phản ứng rất nhanh, hắn ăn đồ ăn của Đào Mạnh Ân chỉ để giữ mặt mũi cho Ngô Văn Bạch, dù sao bữa này là do người ta làm để xin lỗi hắn, đoán chừng Giản Tùy Anh hẳn là vì chuyện này mà không vui. Hơn nữa, nếu Thiệu Quần nhớ không lầm thì Giản Tùy Anh cũng ăn phải không?
"Ồ~" Giản Tuỳ Anh lười biếng dài giọng, không theo dõi cuộc trò chuyện để hỏi xem hắn thích ai nếu không thích Đào Mạnh Ân, cậu và Thiệu Quần không cần phải xác nhận trái tim của họ với nhau nhiều lần như những đứa trẻ vị thành niên.
Tắm rửa xong nằm trên giường, Giản Tuỳ Anh trèo lên người Thiệu Quần hôn hắn, cậu đột nhiên cảm thấy bất an vô cớ, mặc dù cậu biết rõ rằng không ai khác có thể so sánh được địa vị của cậu trong lòng Thiệu Quần.
Hơn hai mươi năm qua, Giản Tuỳ Anh đã cực kỳ tự tin kể từ khi còn nhận thức được vẻ ngoài thu hút của mình, cậu chưa bao giờ nghi ngờ sự quyến rũ và năng lực của mình nhưng giờ đây cậu đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Thiệu Quần. ( Đời ai biết trước ngày mai ta sẽ ra sao~)
Không phải cậu có tâm lý tự ti, mà là cậu quá quan tâm đến một người, sẽ không thể kiềm chế được lời nói và việc làm của người kia ảnh hưởng, vị chua, ngọt, đắng này khiến tay chân của Giản Tuỳ Anh yếu ớt và trái tim cậu ... Nó sắp bị thứ gì đó phá vỡ.
Thiệu Quần cười khúc khích, ngậm lấy đôi môi của Giản Tuỳ Anh, trêu chọc và trêu chọc cậu một cách cực kỳ dịu dàng và dai dẳng, Giản Tuỳ Anh bị hôn đến mức đầu choáng váng và mất khả năng suy nghĩ trong giây lát.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Thiệu Quần cọ môi vào môi Giản Tùy Anh, khàn giọng hỏi: "Em có bằng lòng để anh đụ không?" ( +10đ cho sự thẳng thắn 👏)
"Mỗi người một lần," Giản Tùy Anh dùng ngón tay nâng cằm Thiệu Quần, "Nếu không em sẽ không làm."
"Được ." Đôi mắt của Thiệu Quần tối sầm lại, xoay người đè cậu xuống dưới, "Vậy xem em còn sức không." 😑
Cuối cùng cũng chạm được vào cơ thể mà Tiểu Quần đã suy nghĩ không biết bao nhiêu năm, Thiệu Quần cố gắng hết sức kiềm chế dục vọng mãnh liệt muốn tấn công ngay lập tức, giúp Giản Tùy Anh vuốt ve an ủi huyệt nhỏ, đợi cho đến khi đối phương điều chỉnh lại nhịp thở và dần dần bắt đầu có cảm giác cuối cùng bị dương vật của hắn cũng đâm nó một cách thô bạo. Cảm giác hưng phấn do bị kích thích bởi dục vọng, cũng là lần đầu lỗ nhỏ bị dương vật bự đâm với tốc độ kinh hoàng khiến gương mặt thanh tú Giản Tuỳ Anh đỏ bừng, nước mắt cũng không nhịn được trào ra khỏi khoé mắt. Thiệu Quần đương nhiên khi thấy vẻ mắt của người thương 3 phần thương xót, 7 phần nhân tố bạo ngược trong hắn trỗi dậy, khiến hắn hưng phấn điên cuồng chịch chỗ sưng tấy kia như vũ bão, mong muốn một lần lấy lại những gì đã nợ trong suốt bao năm qua
Giản Tuỳ Anh sẵn sàng để hắn đụ, đây là điều mà Thiệu Quần không bao giờ nghĩ rằng sẽ trở thành sự thật trong vài năm qua. Không biết cậu có bị kích thích bởi những gì xảy ra tối nay hay không, vì vậy cuối cùng cậu đã nhượng bộ chính mình.
Tối hôm ấy sau màn mây mưa, Thiệu Quần dựa vào ghế sofa hút thuốc rồi bảo Giản Tùy Anh ngồi lên người mình. Giản Tùy Anh không chịu, chỉ tựa đầu vào lòng hắn, ngậm điếu thuốc trong miệng không châm lửa, dùng răng cắn chặt.
Thiệu Quần chậm rãi phun ra một làn khói, nhìn gương mặt kiều diễm cậu: "Tùy Anh, sau này ở bên ngoài đừng quậy phá nữa."
"Ồ?" Giản Tùy Anh nheo mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt dò xét quai hàm sắc bén của hắn: "Thiệu Công Tử thật biết lợi dụng, đã có lỗ để cắm, nhưng tôi vẫn chưa có. Anh có thể yêu cầu tôi không cần tìm người ở bên ngoài. Cưng có sẵn lòng dạng chân để tôi đụ anh không?"
"...... Dù sao thì cũng không được, mấy con heo nhỏ, mèo con và chó con của em, anh sẽ đều nhanh chóng bị cắt đứt" Thiệu Quần dừng lại một chút, "Nếu em thực sự muốn thì anh sẵn sàng cho em đụ."
Mặc dù vấn đề trên dưới đã được giao kèo nhưng Giản Tuỳ Anh thực sự không muốn Thiệu Quần trở thành người nằm dưới, dù sao điều này thực sự đau đến thấu tận thâm can khi cậu mới bị đâm vào, Giản Tuỳ Anh cũng không đành lòng để Thiệu Quần phải chịu đau khổ vì cậu một lần nữa nên bất đắc dĩ chịu đựng thêm một chút. ( Đây chỉ là lời nói nguỵ biện của anh thôi)
"Thiệu Quần, đã có ai dạy anh thành thật hơn chưa?" Giản Tùy Anh cười lạnh không nói thêm gì, đột nhiên bị Thiệu Quần bế lên vào phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro