Chapter VI
Không biết có nên nói đây là số mệnh đã thay đổi hay không nhưng chỉ trong thời gian ngắn cậu đã rất tự nhiên bước vào nhà Thiệu Quần, trên tay còn mang theo rất nhiều thực phẩm bổ sung và thức ăn đến.
"Anh Giản thật sự rất hào phóng, mang theo nhiều đồ như vậy," Thiệu Quần tìm cho cậu đôi dép lê, nhìn đống thực phẩm bổ sung này trông như được gửi cho người già ở nhà, hắn cảm thấy có chút buồn cười, " Tôi vẫn còn khỏe, sắp được anh Giản nuôi thành heo nhỏ rồi "
"Được rồi, cùng lắm thì sau này anh có thể đưa nó cho ông già của anh." Giản Tùy Anh mang dép vào trong nhà, thản nhiên nói.
Lần trước đến đây là mượn phòng tắm để thay quần áo, lần này cậu chạy đến chỉ muốn gặp Thiệu Quần, ở chỗ công ty thì không có chuyện gì để nói, Giản Tùy Anh ngồi trên sô pha có chút xấu hổ.
Thiệu Quần rót cho cậu một cốc nước, Giản Tùy Anh nhận lấy uống một ngụm. Đặt cốc xuống, cả hai bắt đầu tròn mắt nhìn nhau.
"Ahemmm" Giản Tùy Anh giả vờ ho, "Sao ngồi xa thế?"
Thiệu Quần sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh Giản Tuỳ Anh như thể là người chồng ngoan.
Mũi cậu tràn ngập mùi hương quen thuộc của người bên cạnh, dây thần kinh căng thẳng mấy ngày qua của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Khả năng phục hồi vết thương thế nào rồi?" Giản Tùy Anh hỏi.
"Sợi chỉ đã được cắt rồi, nhưng trong thời gian này, chú ý đừng để bị dính nước là được."
Thiệu Quần từ dưới gầm bàn lấy ra một hộp thuốc lá, Giản Tùy Anh vỗ nhẹ mu bàn tay, hộp thuốc lá kêu lạch cạch rơi trở lại ngăn kéo, Thiệu Quần lặng lẽ đóng cửa ngăn kéo lại.
Không hiểu sao trong lòng Thiệu Quần bỗng nhiên nghĩ tới một chữ - vợ hắn nghiêm khắc, hắn không khỏi bật cười.
"Anh cười cái gì? Đầu óc anh không bị tổn thương đúng không?" Giản Tuỳ Anh bị tiếng cười của hắn làm cho khó hiểu.
"Được rồi, lần này thật sự muốn nói dối em." Thiệu Quần mỉm cười nói.
"Đừng ngu ngốc và dại dột thế." Giản Tuỳ Anh đột nhiên đẩy vai Thiệu Quần ra sau và kéo gấu áo phông của hắn lên.
Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy vết thương của Thiệu Quần, một vết sẹo dài mấy centimet quấn quanh eo, nhìn trên làn da mịn màng trông cực kỳ chói mắt. Bàn tay run rẩy của cậu lướt qua đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào phần da thịt non vừa mới mọc.
"Sau này có để lại sẹo không?" Giản Tùy Anh nhẹ giọng hỏi.
"Nếu không dùng tia laser, có lẽ nó sẽ vẫn còn," Thiệu Quần không quan tâm lắm, "Đừng có bày ra vẻ mặt như vậy, đàn ông có sẹo là chuyện bình thường, như thế mới đáng là đấng nam nhi"
"Mau lên, tranh thủ thời gian làm đi." Giản Tùy Anh kéo áo của Thiệu Quần xuống, nhìn hắn thêm mấy lần, bị câu nói kia làm cho huyết áp tăng cao.
"Tại sao phải làm như vậy, đây chính là bằng chứng lão tử trở thành anh hùng." Thiệu Quần khịt mũi.
"Anh bị ngu à, sao tôi không trình báo công an để họ trao bằng khen cho anh, công dân dũng cảm vì nước quên thân, xả thân vì chính nghĩa nhỉ?" Giản Tuỳ Anh giận dữ hỏi.
"Được, vậy tôi phải đóng khung bằng khen treo lên tường này, để bọn họ viết Thiệu Quần đã dũng cảm cứu bạn tốt Giản Tùy Anh." Thiệu Quần chỉ vào bức tường phía sau và đọc từng chữ cuối cùng.
"Bạn tốt?" Giản Tuỳ Anh nắm bắt chính xác điểm mấu chốt.
"Không phải sao?" Thiệu Quần nhướng mày, "Nếu không thì vợ yêu, thế nào?" 🙂
"Cút ra khỏi đây!" Giản Tùy Anh nhảy lên mắng hắn: "Thiệu Quần, anh ỷ vào vết thương của mình, nên nghĩ lão tử không dám đánh chết anh à!"
"Em nỡ đánh sao?"
Hai người cãi nhau hồi lâu, rốt cuộc cãi vã cũng chán, cuối cùng cũng bình tĩnh lại trên ghế sô pha, chậm rãi hôn nhau.
Giản Tuỳ Anh hôn và hôn, không hiểu sao nhớ lại câu nói trước đây của Lý Văn Tốn, "Hai người chỉ có thể đánh nhau bằng lưỡi", và đột nhiên muốn cười.
Mẹ kiếp, hóa ra tên này chính là kẻ có miệng quạ.
Thiệu Quần có vẻ không hài lòng với sự mất tập trung của Giản Tuỳ Anh, nâng cằm và tấn công một cách thô bạo hơn.
Sau đó, cả hai vẫn gặp nhau trong hộp đêm với những chú vịt con trong tay, cãi nhau hồi lâu, sau đó lẻn vào một căn phòng trống và hôn nhau say đắm, rồi lau khóe miệng. Một lần nữa khi họ bước ra tư thế của kẻ thù không đội trời chung.
Thiệu Quần hỏi cậu mỗi ngày diễn xuất ở bên ngoài có chán không, Giản Tùy Anh nói: " Anh biết cái gì? Phải giữ vững tính cách của mình, hơn nữa cãi nhau với anh rất vui".
Really?
Chỉ là vấn đề ai trên ai dưới còn chưa giải quyết được, họ đã thoả thuận nói rằng ra ngoài chơi cũng được, nhưng không được mang về nhà, không được có người yêu trong hơn một tuần và phải đeo bao cao su.
Nghe thì có vẻ thái quá nhưng nếu Thiệu Quần và Giản Tuỳ Anh sống cùng nhau thì nghe vô lý nhưng rất thuyết phục. Dù sao bên ngoài dù có chơi thế nào thì sức nặng của nhau sau ngần ấy năm cũng không thay đổi.
Tuy nhiên, Thiệu Quần nhận thấy Giản Tuỳ Anh và Ngô Văn Bạch gần đây xuất hiện cùng nhau khá thường xuyên, nếu đây là trường hợp họ có mối quan hệ mơ hồ với một người nghiêm túc thì chắc chắn sẽ không ổn.
Nghe nói hợp đồng đã được ký kết, dự án xây dựng đã được bàn giao cho giám đốc bộ phận kỹ thuật, tại sao người này không tiếp tục đi tìm Giản Tuỳ Anh? Và nếu đến nhà hàng một hoặc hai lần có thể được coi là trò chuyện về công việc, thì cái quái gì phải ra vào trong quán bar vậy?
Vẻ mặt của Thiệu Quần có chút khó coi khi nhìn thấy Giản Tuỳ Anh và Ngô Văn Bạch ngồi cạnh nhau, nhưng Ngô Văn Bạch đã đứng dậy và bắt tay Thiệu Quần một cách hào phóng, "Anh Thiệu, thật trùng hợp."
Vài giây sau, Thiệu Quần duỗi tay ra nói: "Ừ."
Ngô Văn Bạch nhận thấy sự lạnh lùng của Thiệu Quần, có chút xấu hổ ngồi lại và liếc nhìn Giản Tuỳ Anh.
Giản Tùy Anh nheo mắt lại: "Thái độ của Thiệu tiên sinh với đối tác là thế này sao?"
Thiệu Quần hôm nay thật sự trong lòng tức giận, sợ tiếp tục nói chuyện với Giản Tùy Anh như vậy sẽ nói ra điều không hay, nên cứng rắn ném xuống câu: "Tôi có việc phải làm", rồi vội vàng rời đi.
Giản Tuỳ Anh quay lại và nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thiệu Quần với vẻ kinh ngạc.
Văn Bạch nói: "Nếu như cậu quan tâm như vậy, vì cái gì không nhanh chóng đuổi theo?"
"Mẹ kiếp," Giản Tùy Anh nhìn thoáng qua, vẻ mặt có chút bất an, "Để anh ấy đi. Buổi tối tôi về sẽ dỗ anh ấy sau."
Nói xong, Giản Tùy Anh cũng không muốn đi chơi quá muộn, trước mười giờ, cậu nói mệt muốn nghỉ ngơi, Ngô Văn Bách cũng không muốn níu kéo, hai người rời khỏi quán bar và ai về nhà nấy
Giản Tuỳ Anh gần đây vẫn ở nhà Thiệu Quần, khi cậu mang theo hành lý lớn nhỏ đến gõ cửa vào tháng trước, Thiệu Quần đã rất kinh ngạc, Giản Tuỳ Anh chỉ giải thích rằng để thuận tiện việc giám sát hắn ta bôi thuốc xóa sẹo. Thực sự đáng tin cậy, cậu thậm chí không buồn tạo ra bất kỳ lời bào chữa nào.
Thiệu Quần hỏi: " Em không sợ người khác tới nhà tôi sao?"
Giản Tuỳ Anh còn nói những lời cay nghiệt, nếu hắn dám mang người đến, cậu sẽ mang người khác đến, bốn người cùng chơi xem có thể lật đổ nóc nhà hắn không.
Nói tóm lại, việc sống cùng nhau là điều rất tự nhiên, như thể ngay từ đầu họ đã sống cùng nhau.
Lúc này Thiệu Quần vừa mới tắm xong, quấn khăn tắm, để trần xem TV, thấy Giản Tùy Anh trở về, tức giận tăng âm lượng lên vài bậc.
"Ồn ào quá." Giản Tùy Anh chạy tới tắt TV.
"Bé cưng, giận à?" Áo khoác, cà vạt và giày đều bị cởi vứt bừa bãi, Giản Tùy Anh nghiêng người hôn lên đôi môi còn ẩm ướt của Thiệu Quần: "Có chuyện gì vậy?"
"Em đang yêu đương với tên họ Ngô à?" Thiệu Quần lạnh lùng hỏi.
"A?" Giản Tùy Anh giật mình, hai mắt trợn lên, trên mặt tươi cười hỏi: "Thiệu thiếu gia, ngài ghen tị à?"
Sắc mặt Thiệu Quần càng ngày càng đen, "Giản Tuỳ Anh! Đừng có cười đùa "
"Được rồi, tốt, là lỗi của tôi," Giản Tuỳ Anh duỗi tay ra quàng lên vai Thiệu Quần , hôn thật mạnh lên miệng hắn và kiên nhẫn giải thích: "Người ta có bạn trai rồi, nhưng gần đây họ nảy sinh mâu thuẫn và yêu cầu tôi đưa ra vài lời khuyên." nghĩ ra ý tưởng để phàn nàn." Hơn nữa, làm sao tôi có thể nói chuyện yêu đương với người khác được? "
Thiệu Quần quay mặt lại và khịt mũi.
Giản Tuỳ Anh càng nhìn tính khí trẻ con của hắn ta càng cảm thấy đáng yêu, cậu cũng cảm thấy bản thân điên khùng hơn khi cho rằng một ông già cao 1m88 đáng yêu? Câu nói rằng chỉ cần là người mình thích dù là người thường thì trong mắt kẻ si tình cũng hoá thành Tây Thi .
"Em không sợ anh ta chia tay bạn trai rồi đến cặp kè với em sao?" Thiệu Quần vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta cãi nhau với đối tượng và cảm thấy mệt mỏi vậy mà vẫn ở bên những người đàn ông khác mỗi ngày?
Huống chi, Ngô Văn Bạch tuổi trẻ có triển vọng, lại đẹp trai, nói năng làm việc rất giỏi, đoán chừng công phu của anh ta truy người cũng không tệ...
"Đừng, tôi thực sự chỉ coi anh ấy như bạn thôi," Giản Tùy Anh giơ ba ngón tay lên làm bộ thề thốt, "Nếu anh không vui thì sau này tôi sẽ không gặp anh ấy, ngoại trừ công việc, hoặc nếu có phải gặp anh ta thì tôi sẽ đem anh theo cùng, có được không?."
Nếu trước đây chuyện này xảy ra, nếu có người dám ghen tuông độc chiếm cậu, Giản Tùy Anh nhất định sẽ cho người thu dọn đồ đạc rời đi. Nhưng lúc này, Giản Tuỳ Anh không hề cảm thấy khó chịu, rất vui vẻ để Thiệu Quần chiếm hữu mình, cảm giác được Thiệu Quần quan tâm khiến cậu cảm thấy đặc biệt thoải mái.
"Được rồi, đi ngủ đi." Thiệu Quần miễn cưỡng bị lời thề thốt khoa trương của Giản Tùy Anh thuyết phục, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Giản Tùy Anh mỉm cười vội vàng đi theo, "Tôi ngủ với anh nhaaa."
"Cút về phòng em đi." Thiệu Quần ném chiếc gối vào mặt cậu.
Mỗi lần Giản Tuỳ Anh nài nỉ hắn ngủ với cùng mà không được đụ mà chỉ bằng tay hoặc miệng, cảm giác nằm cạnh cậu nhưng không quan hệ tình dục gần như khiến Thiệu Quần phát điên.
Giản Tùy Anh cũng không tức giận, trên mặt tươi cười hồi lâu, cuối cùng chen vào trên giường của Thiệu Quần, chẳng mấy chốc đã bị Thiệu Quần đá ra ngoài: "Sao em còn mặc quần áo, còn chưa tắm nữa." !"
Khi Giản Tuỳ Anh sau khi tắm và sấy tóc quay lại, cậu phát hiện Thiệu Quần đã ngủ say, quay mặt về phía cậu, lông mi khẽ run và hơi thở chậm lại. Cậu nhẹ nhàng vén một góc chăn lên chui vào, ôm lấy eo Thiệu Quần, hôn lên trán hắn một cái.
Chúc ngủ ngon, từ nay em sẽ chiều chuộng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro