Chương iv: Mùa xuân
“Học sinh xuất sắc năm nay là White Lily! A++ trong tất cả các môn thi đầu vào! Mọi người hãy vỗ tay nào!”
Bộp bộp! Bộp bộp!
Khi hiệu trưởng cất lời, các học sinh vỗ tay rầm rộ. Có người thậm chí còn huýt sáo. Bọn họ xì xào bàn tán với nhau.
“Wow, A++ á? Điểm số đó có thực sự tồn tại không?”
“Chắc cô ấy làm bài tốt lắm….”
Một chiếc bánh quy có mái tóc trắng được tết gọn gàng bước lên phía trước bục. Cô ấy nhận lấy danh hiệu học sinh xuất sắc nhất năm. Tên của cô ấy là White Lily. Khi White Lily nhận lấy bảng điểm với những con chữ A++ được viết to rõ, khuôn mặt cô ấy không hề lộ vẻ ngạc nhiên. Hiệu trưởng vỗ nhẹ lên vai cô và động viên.
“Làm tốt lắm, White Lily.”
Sau khi White Lily nhận thưởng, một chiếc cookie nữa được gọi lên đứng cạnh cô. Đó là một cậu bé với mái tóc vàng óng ánh cùng gương mặt hiền hòa. Hiệu trưởng nói:
“Kế tiếp là á khoa, Pure Vanilla! A+ trong tất cả các môn thi đầu vào, một thành tích vô cùng xuất sắc! Mọi người hãy vỗ tay nào!”
Tiếng vỗ tay lại vang lên. Hiệu trưởng cũng vỗ vai Pure Vanilla đầy khích lệ.
“Làm tốt lắm, Pure Vanilla. Hãy tiếp tục cố gắng nhé.”
Trong khi cả hai đang lắng nghe lời phát biểu của hiệu trưởng, Shadow Milk, kẻ đã âm thầm theo chân White Lily đến trường, đứng ở phía sau cô và nhìn chằm chằm vào Pure Vanilla với ánh mắt đầy căm ghét.
Mình không ngờ lại sớm chạm mặt tên trộm đó như vậy.
Pure Vanilla là gương mặt quen thuộc đầu tiên mà hắn nhìn thấy sau White Lily, thế nhưng Shadow Milk lại không hề có hứng thú với cậu như với White Lily. Đúng vậy, ngay từ đầu hắn đã luôn như vậy. Người mà hắn để tâm nhất, người mà hắn quấy phá nhiều nhất, luôn là White Lily chứ không phải Pure Vanilla.
Hiệu trưởng lùi ra sau và trao micro cho White Lily.
“Hãy chia sẻ về hoài bão tương lai của em đi. Trước tiên là White Lily.”
White Lily hắng giọng vài lần, rồi đưa micro lên môi.
“Xin chào, mình là White Lily, học sinh xuất sắc của năm nay.”
Cả hội trường im bặt. White Lily dõng dạc cất lời, ánh mắt quét qua các học sinh.
“Mình đã quyết định dành cả đời để nghiên cứu về sự thịnh vượng của bánh. Để cookie không dễ bị vỡ vụn, có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Và để những chiếc bánh quy sinh ra đã mạnh mẽ hơn. Mình đã tham gia Học viện Sữa Chua để tìm ra phương pháp đó. Chúng ta nhất định sẽ tìm được cách giúp bánh quy tránh khỏi tổn thương và phát triển thế giới hơn nữa. Cảm ơn mọi người.”
Sau bài phát biểu, một tràng pháo tay vang lên rộn ràng. Pure Vanilla tiếp nhận micro.
“Xin chào, mình là Pure Vanilla, á khoa của năm nay.”
Cậu nói bằng chất giọng dịu dàng.
“Ngọt ngào và giòn tan. Đó là mục tiêu của tất cả bánh quy. Mình muốn tạo ra một thế giới nơi mọi bánh quy đều hạnh phúc. Vì vậy, mình muốn cùng mọi người học tập và tạo nên một tương lai tốt đẹp hơn. Hãy cùng nhau tận hưởng những năm tháng học đường tuyệt vời nhé.”
Tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa.
Học viện Sữa Chua có hệ thống ký túc xá. Đây là một ngôi trường rộng lớn, tiếp nhận hàng loạt học sinh từ lớp 1 đến lớp 12, được chia thành khu ký túc xá nam và nữ riêng biệt. Sau khi lễ khai giảng kết thúc, các học sinh bắt đầu di chuyển về ký túc xá của mình. Shadow Milk tiếp tục theo chân White Lily đến khu ký túc xá nữ. Nhưng có ai đó đã ngăn cô lại.
Khi White Lily quay đầu lại, đó là Pure Vanilla.
“Xin chào, White Lily.”
“...Chào.”
White Lily khẽ đáp, tay siết chặt bảng điểm. Pure Vanilla hiểu lầm rằng cô không nhớ mình, nên cố gắng giới thiệu lại.
“À, mình chưa nói tên nhỉ. Mình là—”
“Mình biết. Pure Vanilla.”
“Cậu nhớ mình à.”
Pure Vanilla mỉm cười. White Lily không thoải mái với cậu, ánh mắt cô dao động một cách bất an rồi hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Ồ, không có gì đặc biệt đâu. Mình chỉ… muốn trò chuyện với cậu thôi.”
“Trò chuyện?”
“Đúng vậy.”
“Mình không ngại, nhưng có lẽ sẽ hơi khó cho cậu đấy. Không phải mình có mùi độc hại sao?”
White Lily nói. Shadow Milk thấy thái độ sắc bén đó, không nhịn được mà chế giễu Pure Vanilla.
“Đừng lo lắng quá, đồ ngốc Vanilly. Cô ta chỉ đang sợ hãi vì đến một nơi toàn bánh quy xa lạ thôi. Chứ không phải là không thích ngươi đâu. Đáng tiếc thật.”
Hắn khoanh tay, ngước nhìn hai bánh quy trước mặt.
“Dù sao thì, cuộc gặp gỡ giữa thủ khoa và á khoa, chẳng phải đây là một tình tiết thú vị sao? Trong tình huống thế này, thường thì sẽ có một trận đấu cạnh tranh kịch liệt.”
Mặc dù White Lily có phản ứng lạnh lùng, nhưng Pure Vanilla vẫn không bỏ cuộc.
“Mình không sao. Đây là một mùi hương mà mình muốn ngửi thật lâu.”
White Lily khựng lại. Cô lặp lại trong đầu lời cậu vừa nói.
Một mùi hương dễ chịu sao? Mùi hương từ mình là thứ mà ngay cả người lớn cũng chưa từng nói muốn ngửi lâu.
Cậu ấy gọi mùi hương của mình là một điều tốt ư?
White Lily không tin vào điều đó.
“...Đó là vì cậu chỉ đang ngửi thôi. Mùi này rất nồng, nên nếu ngửi lâu, cậu sẽ bị đau đầu.”
“Nếu mình tiếp tục ngửi, mình sẽ quen thôi. Mình đảm bảo đấy. Và dường như hoa ly là thành phần chính của cậu, nên việc cậu có mùi hoa ly là chuyện tự nhiên, đúng không? Cậu đâu có cố ý làm mình khó chịu đâu, nên đừng tự ti như vậy, White Lily.”
Pure Vanilla nói, nhìn biểu cảm của cô. White Lily khẽ hỏi, vò nát tờ phiếu điểm trong tay.
“Cậu thực sự nghĩ vậy sao?”
“Ừm.”
Gương mặt hồn nhiên của Pure Vanilla không có chút dấu hiệu nào của sự dối trá. Thế nên, White Lily vô thức thả lỏng. Nhận ra điều đó, Pure Vanilla cất lời.
“Chúng ta làm bạn đi.”
“...Hả?”
“Mình nghe bài phát biểu của cậu lúc nãy và nghĩ rằng cậu rất phù hợp với mình. Thịnh vượng và hạnh phúc của các bánh quy. Cậu không muốn điều đó sao? Mình cũng vậy. Mình muốn tạo ra một thế giới bánh quy tiên tiến hơn, và trong quá trình đó, mình muốn giao lưu với đồng nghiệp của mình. Trí tuệ tập thể là sức mạnh lớn nhất.”
Pure Vanilla đưa tay ra với White Lily.
“Vậy nên, mình hỏi một cách chính thức. Cậu có muốn làm bạn với mình không?”
White Lily chần chừ rồi đưa tay ra. Khi đôi tay bé nhỏ của hai bánh quy nắm chặt lấy nhau, Shadow Milk đột nhiên nổi giận.
“Đồ ngốc! Hắn ta chỉ tiếp cận ngươi sau khi thấy điểm số của ngươi là một hình mẫu xuất sắ...!”
Ngay khoảnh khắc ấy, hình ảnh Pure Vanilla và White Lily, những bánh quy quan tâm lẫn nhau sâu sắc, hiện lên trong tâm trí Shadow Milk. Những kẻ là điểm yếu lớn nhất của nhau. Mối quan hệ đó không dựa trên điểm số hay bất cứ thứ gì khác. Ít nhất, Pure Vanilla là như thế.
Shadow Milk chợt chán nản. Việc Pure Vanilla không hề có cảm giác tự ti trước White Lily dù cậu ấy chỉ đứng thứ hai toàn trường là điều mà Shadow Milk không thể đồng cảm. Những học trò mà hắn từng dạy đều vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị với hắn. Họ ghen tị vì hắn có một cái đầu thông minh.
Lũ ngu ngốc chỉ biết nhìn lên cao mà không có ý định vươn lên.
Shadow Milk cảm thấy thật khó chịu. Tuy nhiên, hắn biết rằng Pure Vanilla và White Lily sẽ có một tương lai bên nhau, nên không thể dối White Lily rằng Pure Vanilla rồi cũng sẽ bỏ rơi cô. Dù có làm vậy, đó cũng chỉ là một sự ám thị vô nghĩa cho bản thân.
Thực tế, kể từ khi thời gian thay đổi, Shadow Milk chưa từng làm được điều gì có ý nghĩa.
“Chúng ta cùng đến thư viện đi?”
“Được thôi. Đi cùng nhau nào.”
Pure Vanilla và White Lily nắm tay nhau đi đến thư viện. Shadow Milk dõi theo họ. Một mối quan hệ mà một bánh quy kém cỏi hơn tôn trọng người kia mà không hề ghen tị. Mối quan hệ đó vẫn tiếp diễn ngay cả khi người vượt trội phản bội kẻ yếu hơn. Đối với Shadow Milk, kẻ chưa từng có một mối quan hệ với bánh quy nào đúng nghĩa ngoài với các Quái thú, điều đó giống như một giấc mơ. Cảm thấy tâm trạng càng tệ hơn, Shadow Milk lặng lẽ bước theo hai người họ.
White Lily, học sinh gương mẫu của Học viện Sữa Chua, đã bỏ lại tất cả các mối quan hệ phía sau để đến học viện một mình. Vì cô là bánh quy duy nhất trong trại trẻ mồ côi có tài năng phép thuật. Đương nhiên, cô đã để lại tất cả bạn bè của mình.
Ở trại trẻ, cô từng là kẻ bị xa lánh cho đến khi thể hiện phép chữa trị. Và lịch sử lại lặp lại. Các học viên không dám đến gần cô vì mùi hương nồng nàn của hoa ly. Ngay cả những người từng cố gắng thân thiết cũng dần trở nên mệt mỏi với mùi hương ấy mà không thể ở bên cô lâu.
Vậy nên, White Lily nghĩ rằng Pure Vanilla cũng sẽ chỉ là một trong những bánh quy sớm muộn gì cũng rời xa cô.
‘Nếu cậu ở bên mình lâu, cậu cũng sẽ phát chán rồi bỏ đi thôi.’
Nhất định sẽ là như vậy.
Nhưng Pure Vanilla không rời đi.
Mỗi ngày, cậu đều đến tìm White Lily. Cậu rủ cô đọc sách cùng, ngồi cạnh cô trong lớp. Cậu cư xử như thể không hề ngửi thấy mùi hương của cô. White Lily từng thắc mắc liệu Pure Vanilla có bị mất khứu giác không, nhưng sau đó nhận ra không phải vậy—bởi cô từng thấy cậu bịt mũi khi đi ngang qua nơi bẩn thỉu.
Pure Vanilla luôn chu đáo với White Lily. Khi họ uống trà cùng nhau, dù hương hoa ly lấn át hương vị trà, cậu vẫn lặng lẽ tận hưởng. Cậu cũng không buồn khi những bánh quy khác ngần ngại gặp mình vì đã bị ám hương White Lily. Có đôi khi, những bánh quy thô lỗ nói cô tránh xa vì mùi hương, và Pure Vanilla luôn thẳng thắn chỉ ra sự bất lịch sự của họ.
Pure Vanilla hiểu rõ những suy nghĩ bên trong của White Lily, thậm chí cả những điều mà cô chưa từng nhận ra. Một sự thấu hiểu tinh tế mà cô luôn mong muốn. Thế nên, cô dần có cảm tình với cậu.
Mỗi khi Pure Vanilla làm tan chảy trái tim cô bằng sự dịu dàng đầy nắng ấy, White Lily lại lẩm bẩm trong lòng:
‘Làm bạn với một bánh quy hiểu mình thật dễ chịu hơn mình nghĩ. Pure Vanilla, cậu đã bao dung và chấp nhận cả những khuyết điểm của mình. Cậu là người hiểu mình, nên mình muốn tiếp tục làm bạn với cậu.’
Ở bên Pure Vanilla, khuôn mặt nhợt nhạt của White Lily dần trở nên tươi tắn hơn. Cô cười nhiều hơn, học tập với một nhiệt huyết rực cháy. Giờ đây, khi có thể làm điều mình muốn, với người mình muốn, bất cứ lúc nào mình thích, cô trở nên sống động và tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.
Shadow Milk cũng cảm nhận được điều đó. Khi nhìn thấy White Lily cùng học tập với Pure Vanilla, hắn mang một biểu cảm phức tạp. Hắn không thể chịu nổi khi thấy cô hạnh phúc, khi thấy cô cười khúc khích như một đứa trẻ, hắn bỗng cảm thấy bứt rứt khó tả.
Dù mọi thứ có vẻ hỗn loạn, nhưng mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo đúng quỹ đạo.
Shadow Milk chợt giật mình.
‘Mình điên rồi sao? Sao mình lại tập trung vào cô ta?’
Hắn tự bào chữa.
‘Mình chỉ chán ngán khi thấy cô ta bị xa lánh và cô độc thôi. Mình đã chứng kiến điều đó suốt bảy năm. Bảy năm dài đằng đẵng, đúng không? Giờ là lúc để nhìn thấy một mặt khác của cô ta.’
Nhưng bảy năm cô độc đó vẫn chưa kết thúc.
"Học viên xuất sắc trong bài kiểm tra lần này là White Lily! Một điểm tuyệt đối! Mọi người, hãy vỗ tay nào!"
"Ugh, thật khó chịu... Tớ thực sự không muốn thấy White Lily lại đứng đầu nữa."
"Sao Pure Vanilla lại chơi với một cô gái phiền phức và có mùi hương độc hại như vậy?"
"Chắc vì cô ta xinh đẹp?"
White Lily vẫn không có người bạn nào ngoài Pure Vanilla. Cô bị những chiếc bánh quy khác xa lánh vì nhiều lý do. Chủ yếu là vì ngoại hình, mùi hương và thành tích học tập. Cô quá xinh đẹp và thông minh đến mức bị bạn cùng lớp ghen tị. Ngoại hình ưa nhìn, kết hợp với mùi hương khó chịu, khiến cô trở nên khó gần.
Kỹ năng phép thuật xuất sắc có thể đã giúp cô được yêu quý ở trại trẻ mồ côi, nhưng tại học viện, đó chỉ là một năng lực phiền phức của một chiếc bánh quy phiền phức.
Hơn nữa, vì Pure Vanilla – một chiếc bánh quy được tất cả yêu mến – lại dành sự quan tâm cho cô, càng nhiều nữ sinh tỏ ra thù địch với White Lily hơn. Pure Vanilla muốn giảm bớt gánh nặng cho cô, nhưng thay vào đó lại vô tình khiến nó càng nặng nề.
Không giống như những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi, những kẻ chỉ trêu chọc White Lily cho có lệ, các học sinh trưởng thành có những ác ý tinh vi hơn. Động cơ của họ xấu xa và tầm thường hơn, và chính động cơ đó đã dẫn đến hành động.
Những ghi chú viết tay trong tủ đồ của White Lily biến mất, thay vào đó là những bức thư đầy lời lẽ thô tục xuất hiện trên bàn của cô. Mỗi lần điều đó xảy ra, White Lily đều vô cùng đau lòng. Ban đầu, cô khóc. Lần thứ hai, cô vẫn khóc. Đến lần thứ ba, thứ tư, cô cố gắng chịu đựng. Từ lần thứ năm trở đi, cô học cách giữ vững biểu cảm của mình.
Tuy nhiên, khi những cuộc tấn công từ bên ngoài cứ tiếp diễn, tính cách của White Lily ngày càng trở nên lạnh lùng và cứng rắn. Cô cũng dần phụ thuộc hơn vào người bạn duy nhất của mình – Pure Vanilla.
Mỗi khi nhìn thấy White Lily bị cô lập, Shadow Milk lại thấy khó chịu. Hắn không thể chịu nổi cảnh một tài năng xuất chúng bị những kẻ thấp kém hơn áp bức.
White Lily mà Shadow Milk từng biết là chiếc bánh quy thông minh nhất mà hắn từng gặp trong đời. Nếu dạy cô một, cô sẽ hiểu mười; nếu dạy hai, cô sẽ lĩnh hội một trăm. Cô luôn đưa ra những cách diễn giải mới lạ, giúp cô giành được điểm cộng, thậm chí còn viết cả những luận văn nghiên cứu cao cấp. Và cô mới chỉ mười hai tuổi! Nếu Shadow Milk từng có những đệ tử tài giỏi như thế trước khi sa ngã, có lẽ hắn đã phải suy nghĩ hai lần trước khi giết tất cả bọn họ.
Shadow Milk tràn đầy căm phẫn vì hắn không thể tiêu diệt những kẻ không biết rõ vị trí của mình. Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy những chiếc bánh quy kia, hắn lại ném ra một tràng nguyền rủa cay độc đến mức nếu bọn họ thực sự nghe thấy, có lẽ đã sợ đến vãi cả bột. Dù những lời nguyền đó không đến được tai bọn họ, hắn vẫn cứ làm vậy.
Bất chấp những gì Shadow Milk nghĩ, White Lily vẫn lặng lẽ trưởng thành nhanh chóng. Giờ cô đã bước vào tuổi thiếu niên.
Số lần White Lily thua trong các cuộc tranh luận với giáo sư ngày càng ít đi. Những câu hỏi sắc bén của cô khiến họ bối rối, lúng túng. Cô xử lý những nhiệm vụ khó mà các học sinh khác không dám động vào, rồi hoàn thành chúng xuất sắc hơn cả mong đợi của giáo sư.
Lúc nào không hay, Shadow Milk bắt đầu dõi theo sự trưởng thành của White Lily. Hắn tự hỏi: Cô sẽ làm gì tiếp theo? Cô sẽ khám phá ra điều gì? Cô sẽ đưa ra lý thuyết mới lạ nào? Shadow Milk mong cô sẽ tiến xa hơn nữa.
Nhưng phần tối trong hắn lại mong cô sẽ sớm chạm đến sự thật về sự ra đời của bánh quy và từ đó dẫn đến diệt vong. Hắn không còn phân biệt được đâu mới là mong muốn thực sự của mình.
Chỉ có một điều chắc chắn: Shadow Milk muốn làm gì đó với White Lily – những điều chỉ những kẻ còn sống mới có thể làm. Hắn muốn trò chuyện với cô, khen ngợi cô, tranh luận với cô, hoặc thậm chí là chạm vào cô—nhéo má cô, ôm cô, hay thậm chí là tát cô. Shadow Milk, kẻ đã cô độc quá lâu mà không có ai để trò chuyện, khao khát sự quan tâm của một chiếc bánh quy. Hơn bao giờ hết.
White Lily không làm hắn thất vọng. Cô bắt đầu quan tâm đến việc tạo ra bánh quy.
Một ngày nọ, khi đang đi dạo trong khu vườn cùng Pure Vanilla, White Lily lên tiếng hỏi cậu.
“Pure Vanilla.”
“Sao vậy, Lily?”
Bây giờ, Pure Vanilla đã gọi White Lily bằng biệt danh "Lily". Cậu là người duy nhất trong trường gọi cô như vậy. White Lily đặt câu hỏi với người bạn luôn tử tế với tất cả mọi người, nhưng lại đặc biệt dịu dàng với cô.
“Những bánh quy được sinh ra như thế nào? Và tại sao chúng lại mong manh đến vậy?”
Pure Vanilla không thể trả lời ngay lập tức. Cậu dừng lại một chút.
“Ừm, thì....”
“Mình tò mò. Tại sao chúng ta lại được sinh ra?”
“Để ta nói cho ngươi biết nhé?”
Shadow Milk đột nhiên xuất hiện trước mặt White Lily. Hắn dang rộng hai tay và nói.
“Chúng được sinh ra để bị ăn thịt!”
“Mình nghĩ những chiếc bánh quy em bé được sinh ra từ tình yêu. Có câu nói như vậy mà, đúng không? Người ta bảo rằng nếu một cặp bánh quy thật sự mong muốn có một đứa con, thì vào ngày hôm sau, một em bé bánh quy sẽ được sinh ra.”
Pure Vanilla nói. White Lily trầm ngâm suy nghĩ.
"Vậy là....”
“Thực ra, đó là một lời nói dối. Trên thế giới này chỉ có hai loại bánh quy. Những chiếc bánh quy sinh ra để bị phù thủy ăn thịt, và những chiếc bánh quy sinh ra để bị phù thủy lợi dụng. Chúng ta thuộc loại thứ hai, White Lily. Chúng ta được ban cho sự sống bởi những phù thủy đáng kinh tởm đó!”
Shadow Milk lên tiếng. White Lily suy tư thật sâu rồi trịnh trọng nói như thể cô vừa đưa ra một quyết định.
“Pure Vanilla, mình có một mục tiêu mới.”
"Là gì vậy?"
Shadow Milk và Pure Vanilla đồng thanh hỏi. White Lily trả lời.
“Mình muốn giải mã bí mật về sự ra đời của bánh quy.”
“Sự ra đời của bánh quy ư? Ha ha ha! Cuối cùng ngươi cũng đứng trước cánh cửa của căn phòng cấm kỵ rồi!”
Shadow Milk vui mừng.
“Sự ra đời của bánh quy?”
"Đúng vậy. Hẳn phải có lý do tại sao chúng ta được sinh ra. Mình muốn biết lý do đó. Mình muốn biết nhiều hơn nữa. Nhưng một mình mình thì khó có thể làm được. Mình cần sự giúp đỡ.”
“Ngươi không cần sự giúp đỡ. Bởi vì ngươi có thành tích tự tìm ra mọi thứ mà. Nhưng nếu ngươi mở cánh cửa đó, nhất định ngươi sẽ hối hận.”
Trong khi Shadow Milk lẩm bẩm đầy ẩn ý, White Lily nắm lấy tay Pure Vanilla. Cô nói.
“Cậu sẽ giúp mình chứ, Pure Vanilla?”
Pure Vanilla thoáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, như thể khoảnh khắc đó chưa từng xảy ra, cậu lập tức mỉm cười.
“Đương nhiên. Mình là bạn cậu mà, Lily.”
Tim của Shadow Milk đập mạnh. Không, có lẽ là hắn cảm thấy như tim mình đang chạy đua. Bởi vì thời khắc thảm họa mà White Lily sẽ gây ra đang đến gần. Nghĩ đến tương lai đầy máu và nước mắt mà sự tò mò, cứng đầu và điên cuồng của White Lily sẽ mang lại, Shadow Milk nở một nụ cười kỳ lạ. Không lâu nữa thôi, White Lily sẽ bị công chúng ném đá.
"Đây có lẽ là dòng chảy mà ta không thể ngăn cản. Vì ta chẳng thể làm gì được. Nhưng điều này sẽ không giết chết hay hủy hoại White Lily, nên chắc cũng chẳng sao cả."
Shadow Milk tự nhủ.
Từ ngày hôm đó, White Lily và Pure Vanilla lập ra một phòng thí nghiệm bí mật và bắt đầu gặp gỡ tại đó. Họ nghiên cứu lịch sử của bánh quy và nỗ lực tìm hiểu lý do tại sao bánh quy được sinh ra. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Pure Vanilla và White Lily bắt đầu rạn nứt từng chút một. Mọi chuyện bắt đầu khi Pure Vanilla bí mật mang về một khuôn cắt bánh quy cũ kỹ, phủ đầy rỉ sét và rêu từ phòng thí nghiệm hóa học.
White Lily cau mày nhìn chằm chằm vào khuôn cắt.
“...Thứ kim loại lạnh lẽo này là vật liệu để tạo ra bánh quy ư?”
“Ừm... mình nghĩ vậy. Như sách đã nói, mình nghĩ nó giống như việc tạo ra một cái lồng bằng cách ép bột với thứ này. …Nhưng trước đây mình vẫn nghĩ rằng bánh quy em bé chỉ sinh ra từ tình yêu của bánh quy trưởng thành.”
White Lily cắn môi. Và cô suy nghĩ.
‘Đương nhiên, trường học không dạy cho chúng ta mọi thứ. Chúng ta phải tự tìm hiểu.’
Lòng ham học hỏi của White Lily càng bùng cháy hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, như thể định mệnh trớ trêu, kể từ ngày hôm đó, số lần Pure Vanilla tham gia vào các thí nghiệm bắt đầu giảm dần. Thời gian White Lily nghiên cứu một mình chỉ ngày càng nhiều thêm.
“...Lily! Cậu đang làm gì vậy?”
White Lily đang ghi chép lại công thức bánh quy thì ngẩng đầu lên nhìn Pure Vanilla. Shadow Milk, kẻ đang lầm bầm trách cứ White Lily trong khi vẽ vòng tròn bên cạnh, liếc mắt nhìn Pure Vanilla với vẻ khó chịu. White Lily lên tiếng.
“Cậu không đến đây đã lâu rồi, nên mình tự nghiên cứu một mình. Mình nghĩ lần thí nghiệm thất bại trước là do chúng ta chưa phân tích đúng thành phần của bánh quy. Nhưng giờ thì mình biết rồi. Bánh quy được tạo ra từ những gì.”
“Nhưng Lily....”
Pure Vanilla dường như có điều gì đó muốn nói.
“Một kẻ thậm chí còn không đi học thường xuyên mà cũng lắm chuyện ghê.”
“Có chuyện gì vậy? Cậu không giống như thường ngày chút nào.”
Trong khi Shadow Milk càu nhàu, White Lily lạnh lùng lên tiếng. Cô cảm thấy hơi thất vọng vì Pure Vanilla đã bỏ bê mình. Pure Vanilla dịu giọng dỗ dành.
“Không phải vậy. Mình là người duy nhất có thể cùng cậu tạo ra những chiếc bánh quy hoàn hảo. Đừng lo lắng, Lily.”
“.......”
Sau khi nghe câu trả lời, White Lily quay lưng lại và trở về bàn làm việc của mình. Pure Vanilla thì thầm.
“...Và cũng là người duy nhất có thể ngăn cản cậu.”
Cánh cửa lò mở ra, và một mẻ bột bánh cháy khét được lấy ra. White Lily nhăn mặt trước mùi khét, nghiền nát phần bột thất bại rồi ném vào thùng rác. Cô nói:
“Đã mất hàng chục ngày để tạo ra một chiếc bánh hoàn hảo. Nhưng cho đến bây giờ... tất cả đều thất bại.”
Pure Vanilla nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“White Lily, ngay từ đầu có lẽ một bánh quy không thể nào tự tạo ra một bánh quy khác.”
Sau khi nghe những lời ấy, White Lily siết chặt tay đang nắm phần bột cháy. Mẻ bột nứt ra, vỡ vụn thành từng mảnh.
“...Nhưng tất cả những gì chúng ta làm đến bây giờ chỉ là bột.”
“Hả?”
“Bột cháy, bột bị lan rộng, bột chưa chín hẳn... Vấn đề không phải là quá trình nướng.”
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Cậu có thấy bức chân dung của ngài hiệu trưởng đầu tiên ở đằng kia không?”
White Lily chỉ tay về phía một bức chân dung trên tường. Shadow Milk, kẻ đang nghịch mấy bông hoa mọc trên tường, ngẩng đầu lên khi nghe nhắc đến.
“Ngài ấy là một người vô cùng thông thái, nhân từ, đã dạy cho Cookie cách sử dụng ma thuật.”
Nghe vậy, Shadow Milk lập tức nhớ đến những lời White Lily từng nói mà hắn đã lặng lẽ quan sát.
“À đúng rồi. Vào khoảng thời gian đó.”
Theo ký ức của mình, White Lily đã từng nói:
“Sẽ thế nào nếu linh hồn của ngài hiệu trưởng đầu tiên nhập vào mẻ bột mà chúng ta tạo ra?”
“Hả?”
Pure Vanilla không tin vào tai mình.
“Vừa nãy... cậu nói gì cơ, Lily...?”
“Linh hồn của vị hiệu trưởng đầu tiên... Đó là nguyên liệu hoàn hảo cho thuật triệu hồi linh hồn đầu tiên của mình.”
“Cậu đang nói gì vậy, White Lily!”
“Mình sẽ sử dụng thuật triệu hồi. Mình sẽ gọi hồn của ngài hiệu trưởng đầu tiên và đưa vào bột mà mình đã tạo ra. Như thế, chúng ta có thể tái tạo ra một pháp sư vĩ đại nhất!”
“.......”
Pure Vanilla không thể nói nên lời trước kế hoạch vượt xa trí tưởng tượng của mình. White Lily nắm chặt khuôn cắt bánh.
“Mình sẽ hồi sinh ngài ấy. Cũng giống như các phù thủy, mình có thể tạo ra bánh quy. Tất cả là vì thế giới Bánh quy 0.”
“Chuyện đó... Mình không thể tham gia vào việc này được.”
“Tại sao cậu lại nói như vậy, Pure Vanilla?”
“Triệu hồi và hồi sinh linh hồn của một người đã khuất theo ý muốn? Đó là điều gì vậy? Mình không thể tham gia vào hành động vô đạo đức như thế. Làm sao... làm sao cậu có thể nghĩ ra chuyện này?”
White Lily trông như thể bị phản bội.
“Chúng ta đã vượt qua ranh giới từ lâu rồi, Pure Vanilla. Mình đã tạo ra và nướng bánh quy, rồi vứt bỏ những mẻ thất bại. Đây chỉ là một sự kéo dài của những hành động đó, vậy tại sao cậu lại phản đối?”
“.......”
“Cậu không hiểu mình sao?”
Shadow Milk, kẻ vẫn luôn quan sát trận tranh cãi giữa hai người, có một linh cảm. Rằng kế hoạch của White Lily sẽ là cơ hội duy nhất để hắn có một thân xác.
Khi còn bị phong ấn và quan sát từ phía xa trên mặt trăng, hắn biết rằng nỗ lực hồi sinh "hiệu trưởng đầu tiên" của White Lily chỉ là vô vọng, nên hắn có thể cười nhạo cô và thản nhiên quan sát. Nhưng bây giờ, nếu nghĩ kỹ lại, đây là một cơ hội tuyệt vời để một linh hồn không có thể xác như hắn được tái sinh. Đó là cơ hội tốt. Dù Pure Vanilla phản đối hay không, hắn cũng không thể bỏ lỡ điều này.
Hơn nữa, nếu hắn thành công được hồi sinh, chẳng phải tương lai nơi White Lily vô tình tàn sát những bánh quy khác sẽ biến mất sao? Khi đó, có lẽ White Lily sẽ có thể tốt nghiệp học viện một cách an toàn trong cuộc đời này. Dù sao, đây cũng là một thế giới nơi lý lịch học vấn rất quan trọng. Điều này vừa có lợi cho hắn, vừa có lợi cho White Lily.
Vậy nên Shadow Milk bắt đầu cổ vũ White Lily.
“Hãy chiến thắng cuộc tranh luận này, White Lily! Thuyết phục hoặc áp đảo hắn ta, khiến hắn im miệng! Ngươi không thể lùi bước ngay lúc này. Hãy đưa ra lý do chính đáng để cứu mình!”
“Đây không phải là vấn đề về sự thấu hiểu, White Lily! Đây là vấn đề đạo đức! Việc can thiệp vào linh hồn của một bánh quy đã khuất hoàn toàn khác biệt!”
“Cậu chẳng biết gì cả! Im miệng đi, đồ ngốc!”
“Cậu định sống mãi trong ràng buộc của đạo đức sao? Để đạt được lợi ích lớn hơn, cần có những lựa chọn táo bạo!”
White Lily bắt đầu mất đi sự bình tĩnh. Giọng nói của cô ngày càng trở nên sắc bén. Nhưng Pure Vanilla vẫn không chịu lùi bước.
“Lựa chọn táo bạo đó là lợi dụng linh hồn của hiệu trưởng đầu tiên sao?”
“Đúng vậy! Hãy nghĩ đi, Pure Vanilla! Nếu ngài ấy được hồi sinh, tất cả chúng ta sẽ có lợi! Như mình đã nói, ngài ấy thông thái và nhân từ! Những gì mình làm là góp phần vào sự phát triển của thế giới bánh quy!”
“Người đã chết cần được yên nghỉ! Những gì cậu đang làm là bất kính với ngài ấy!”
“Làm sao cậu biết? Có thể ngài ấy không muốn chết thì sao?”
Shadow Milk tiếp tục cổ vũ.
“Ngươi nói đúng, đẩy mạnh hơn nữa! Làm cho cái tên đáng thương đó im miệng đi!”
Pure Vanilla hét lên đầy tuyệt vọng.
“Cậu cũng không biết, White Lily! Đừng kéo một người đã khuất trở lại với cuộc sống chỉ vì sự hối tiếc của chính cậu! Nếu cậu biện minh cho việc hồi sinh như thế, trật tự tự nhiên của sự sống và cái chết sẽ bị hủy hoại!”
White Lily im lặng.
“Nếu cậu cứu một người như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Ai sẽ là người tiếp theo? Theo tiêu chuẩn nào? Cậu có định hồi sinh tất cả những vĩ nhân đã khuất không? Những kẻ sống sót sẽ lan truyền tin đồn rằng có người đã hồi sinh họ, và rồi tất cả bánh quy sẽ bắt đầu bám lấy chúng ta! Cậu có thể chịu được không?”
“.......”
“Hành động của cậu cuối cùng sẽ đặt thế giới bánh quy vào nguy hiểm!”
Đó là một sai lầm.
Pure Vanilla nhận ra rằng mình đã nói quá lớn trong căn phòng bí mật. Cậu hạ giọng.
“White Lily, ý mình là....”
“Mời cậu.”
“Hả?”
“Rời đi.”
“...Gì cơ?”
“Nếu cậu thật sự không muốn làm thí nghiệm này, rời đi đi, Pure Vanilla. Mình sẽ tự làm.”
“White Lily!”
Mặc dù White Lily khá lý trí so với lứa tuổi của mình, cô cũng rất nhạy cảm. Cô gái tuổi thiếu niên, bị cảm xúc chi phối, nghe những lời trách móc mình, đã chọn kết thúc cuộc trò chuyện thay vì tiếp tục thuyết phục.
“Ra khỏi căn phòng này đi. Nếu cậu không định học cùng nhau, thì đừng đến đây nữa.”
“.......”
“Làm ơn đi đi.”
“Cút khỏi đây, đồ đầu óc ngu ngốc! Đừng lại gần cô ta trừ khi chính nó tìm ngươi trước!”
Khi Pure Vanilla còn chần chừ, White Lily đã chấm dứt mọi chuyện. Lời đe dọa của Shadow Milk là đỉnh điểm.
White Lily và Pure Vanilla tiếp tục nhìn nhau một lúc. Đôi mắt dao động kỳ lạ chạm vào ánh mắt đỏ rực đang run rẩy. Ánh mắt giao nhau kéo dài khoảng mười giây, cuối cùng Pure Vanilla gom đồ đạc rồi rời khỏi phòng thí nghiệm bí mật. White Lily bị bỏ lại một mình. Khi không gian dần trở nên yên lặng, cô ôm đầu gối, ngồi thu mình lại. Shadow Milk giả vờ xoa đầu cô và nói:
“Cứ tức giận bao nhiêu tùy thích, White Lily. Hắn ta là kiểu người dù có bị đánh vào mặt cũng sẽ cười mà chấp nhận. Hiện tại, hắn rất thất vọng về ngươi, nhưng đó chỉ là tạm thời thôi.”
Lúc đó, vai White Lily bắt đầu run lên. Shadow Milk nhíu mày như thể đang phiền lòng.
“...Lại khóc nữa à? Ngươi đúng là mít ướt mà.”
Cuối cùng, một tiếng nức nở nhỏ vang lên. Shadow Milk ngồi xuống bên cạnh cô, gãi đầu. Hắn vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh cô. Khi White Lily vẫn không có dấu hiệu ngừng khóc, hắn lên tiếng.
“Sao ngươi không ngừng khóc đi? Nếu cứ tiếp tục, mặt sẽ sưng lên đấy.”
“.......”
“Nếu cứ như vậy, khuôn mặt ngươi sẽ trở nên xấu xí đó.”
“...Mình đã làm rồi.”
Shadow Milk, người vẫn đang lẩm bẩm một mình, quay sang nhìn White Lily khi nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô. Cô úp mặt xuống đầu gối và thì thầm.
“Mình đã nghĩ cậu là người duy nhất hiểu mình....”
“.......”
“Nhưng cậu lại chối bỏ mình. Xem mình như một kẻ điên và bác bỏ ý kiến của mình....”
“Này.”
Shadow Milk gọi cô. Nhưng cô vẫn tiếp tục nói.
“Chúng ta đã quyết định cùng nhau tạo ra bánh quy. Cậu nói với mình rằng chỉ có hai ta mới có thể làm ra những chiếc bánh quy hoàn hảo! Chúng ta đã làm rất nhiều thứ cùng nhau, vậy mà giờ cậu lại bỏ mình....”
“White Lily.”
“Sao cậu có thể nói rằng mình là một chiếc bánh quy sẽ hủy diệt thế giới bánh quy? Mình yêu thế giới bánh quy hơn bất kỳ ai....”
“Tỉnh lại đi!”
Shadow Milk, với sự kiên nhẫn ngắn ngủi của mình, đã hét lên. Hắn đứng dậy, nhìn xuống White Lily.
“White Lily, đừng để bản thân bị lung lay bởi ý kiến của những chiếc bánh quy khác. Ta ủng hộ nghiên cứu của ngươi.”
“Vậy ra cậu vẫn không định giúp mình....”
“Nghiên cứu của ngươi là đột phá và độc nhất. Đó là một ý tưởng không phải ai cũng có thể thực hiện.”
“Mình không quan tâm. Nếu cậu không giúp, mình sẽ tự làm một mình.”
“Khi ta được hồi sinh, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nghiên cứu. Vậy nên đừng lo lắng, chỉ cần hồi sinh ta. Giờ hãy đứng dậy trước đã và tìm cách đo lường bột bánh.”
Shadow Milk cam đoan. Dù cuộc đời hắn là những chuỗi dối trá, nhưng những lời này là thật lòng. Kết thúc câu nói, White Lily, người vừa mới lấy lại tinh thần, đứng dậy, lau đi nước mắt. Shadow Milk có thể cảm nhận được sự quyết tâm mạnh mẽ của cô qua tấm lưng gầy nhỏ ấy. Hắn nhìn cô với ánh mắt tán thưởng nhưng lại hỏi một câu đầy lo lắng.
“Dù sao thì, liệu có thể thành công không, White Lily? Lý do ngươi thất bại trước đó là vì sử dụng thuật hồi sinh sai cách, nhưng theo những gì ta thấy, kỹ năng nướng bánh của ngươi cũng chẳng khá hơn chút nào. Ta không muốn được hồi sinh trong một cơ thể yếu ớt đâu.”
White Lily lau mắt bằng tay áo rồi bước đến trước bức chân dung của hiệu trưởng đầu tiên trên tường. Cô đặt tay lên bức tranh cũ kỹ với tông màu xanh, thì thầm.
“...Đừng lo lắng, thưa ngài hiệu trưởng đầu tiên. Em nhất định sẽ thành công.”
“.......”
“Em sẽ cố gắng hết sức để nhào nặn bột bánh và dâng lên ngài một cơ thể mà ngài có thể tự hào.”
Đó là một lời hứa chứa đầy sự chân thành của cô. Shadow Milk im lặng trong giây lát rồi trả lời khẽ khàng.
“...Được rồi. Ta sẽ tin ngươi.”
White Lily quay về bàn làm việc và ngồi xuống. Cô cầm bút và viết ra kế hoạch trong tương lai bằng nét chữ của chính mình. Shadow Milk ngồi lên bàn mà White Lily đang dùng. Hắn nói.
“Ta sẽ tin ngươi, White Lily. Bởi vì trong số tất cả học sinh của Học viện Sữa Chua mà ta từng công nhận, ngươi là người xuất sắc nhất. Vì ta tin rằng ngươi còn giỏi hơn cả những đệ tử đầu tiên của ta.”
Vậy nên hãy tiến lên và tạo ra một lớp vỏ đầy mứt và bột mì cho ta.
Hãy giao tiếp bằng ánh mắt với ta.
Hãy để ta hít thở.
Hãy để anh chạm vào em.
Hãy để ta cảm nhận được sự sống....
White Lily, 14 tuổi. Đó là mùa xuân khi những chồi non bắt đầu nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro