
Chương 1.1
"Theo như trong tập tài liệu em đã đưa chị, số lượng trẻ em gặp các vấn đề về tâm lý và thể chất đang giảm một cách đáng kể." Một nữ y nhẫn, nhỏ hơn Sakura tầm hai tuổi, trình bày.
"Vậy có nghĩa là đã có một sự cải thiện đáng kể sau một năm rưỡi kể từ khi chúng ta bắt đầu chương trình, nhỉ?" Sakura nói, tay cầm tập tài liệu.
"Vâng, đã có rất nhiều tiến triển ạ." Nữ y nhẫn trẻ gật đầu. Hai má cô hơi ửng đỏ, có lẽ là do có chút lo lắng. "Đối với những trường hợp tình trạng của bệnh nhân tiếp tục không có cải thiện thông qua phương pháp giao tiếp, chúng em đang chuyển sang phối hợp với các khoa khác trong bệnh viện và thực hiện các biện pháp như kê đơn thuốc."
"Điều đó không có vấn đề gì, đúng không?" Ino – ngồi bên cạnh Sakura – lưu ý.
"Tôi hi vọng là vậy." Sakura gật đầu đồng ý trước khi nói thêm, "Nhưng chúng ta phải tiến hành rất cẩn trọng trong việc phối hợp với các phòng ban khác. Bệnh nhân không thể cải thiện tức thời sau phương pháp trò chuyện không có nghĩa là chúng ta nên chuyển ngay sang điều trị bằng thuốc. Điều đầu tiên cần làm là lắng nghe cẩn thận từng điều mà đứa trẻ tâm sự. Đó là lý do cốt yếu vì sao trung tâm trị liệu dành cho trẻ em được thành lập mà."
Việc báo cáo được tiếp tục; các chính sách, kế hoạch trong tương lai cũng đã được thông qua; và sau đó, cuộc họp kết thúc.
Sakura và Ino cùng nhau rời khỏi phòng họp của Bệnh viện Konoha.
"Cô ấy hơi bồn chồn nhỉ?" Ino nói, khi hai người đi dọc hành lang.
"Cô bé y nhẫn khi nãy? Có lẽ là do cô ấy chưa quen thuyết trình trước đám đông, tớ nghĩ thế."
"Tớ khá chắc chắn đấy chỉ là một phần thôi. Không biết có phải là vì người hùng yêu quý Sakura của cô ấy đang ở ngay trước mặt cô ấy không?"
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Sakura hỏi, và Ino cười tinh nghịch.
"Cậu không biết ư?" Ino tiếp lời, "Cậu cực kỳ nổi tiếng với các hậu bối đó. Cậu là y nhẫn, nhưng còn là một nhẫn giả mạnh mẽ. Và trên hết, cậu vừa rất thành công trong công việc, lại rất xinh đẹp. Nói chung là, cậu đang nổi như cồn luôn á."
"Trời ơi gato quá đi nè!" Ino mỉm cười trêu chọc.
"Bỏ đi nè," Sakura đáp lại, với một nụ cười gượng gạo của riêng mình.
Họ trò chuyện được một lúc trước khi Ino hướng cuộc trò chuyện trở lại công việc. "Nhưng có vẻ như nó cuối cùng đã đi đúng hướng, phải không? Trung tâm trị liệu dành cho trẻ em ấy."
Phải vậy không?
Đã gần hai năm kể từ khi Sakura đề xuất với cấp trên về việc thành lập một khoa chăm sóc tâm lý và thể chất trẻ em tại Bệnh viện Konoha. Lúc đó là khoảng sáu tháng sau Đại chiến Ninja lần thứ tư, một cuộc chiến quy tụ nhẫn giả trên toàn thế giới để ngăn chặn sự phục sinh của Otsutsuki Kaguya.
Phải đối mặt với kẻ thù mạnh như vậy, thế giới nhẫn giả không biết bao nhiêu lần đã bị đẩy đến bờ vực tuyệt vọng. Nhưng, liên minh nhẫn giả, đứng đầu là Naruto, đã vẫn chiến đấu để đập tan tham vọng của Kaguya. Chưa một lần liên minh bị phá vỡ. Chưa một lần họ nhượng bộ.
Khi hòa bình đến, người dân hoan hỉ vui mừng. Thế giới đã được cứu! Việc tái thiết lập cuối cùng cũng bắt đầu, với việc sửa chữa từng bước được khởi động ở các khu vực có cơ sở hạ tầng bị thiệt hại sau cuộc chiến.
Là một y nhẫn, Sakura đã phải bận rộn điều trị cho nhiều thương binh. Chỉ một số ít trong họ trọng thương, và những người đến điều trị đều trông thật yên bình, mãn nguyện, nhờ vào cảm giác an toàn đến từ việc cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Vậy còn những đứa trẻ thì sao?
Suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu cô lúc tình cờ thấy Cô Kurenai đang ôm con trong bệnh viện. Những đứa trẻ, những người không tham gia trực tiếp vào cuộc chiến, có thể đã không bị thương về thể chất. Nhưng còn tâm trí của chúng?
Chẳng phải cuộc chiến vừa rồi và cái kết không thể lường trước của nó đã gây áp lực rất lớn lên tâm trí non nớt của chúng sao? Những đứa trẻ đã phải nhìn thấy đất nước của chúng đổ nát, phải đón nhận cái chết của những người thân thiết với chúng – những điều ấy phải chăng là vết sẹo không thể xóa nhòa trong tâm hồn của chúng?
Sakura bắt đầu thu thập dữ liệu. Cô phát hiện ra rằng một số lượng lớn trẻ em đến bệnh viện sau chiến tranh nói rằng chúng gặp các vấn đề về sức khỏe, nhưng không thể tìm thấy điều gì bất thường về thể chất của chúng.
Mình không thể để mặc lũ trẻ như thế này.
Trẻ em là báu vật của làng, như Hokage đệ Tam Hiruzen vẫn thường nói, và điều này đã được các thế hệ ninja khắc cốt ghi tâm.
Sakura lần đầu tiên thảo luận về ý tưởng thành lập một tổ chức chuyên biệt trong bệnh viện, một cơ quan mới để cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe tâm thần cho trẻ em với người cố vấn của cô, Tsunade.
"Ta nghĩ đó là một ý kiến hay," Tsunade nhận xét. "Hãy dẫn dắt dự án này, Sakura, và hãy phát triển nó."
Với sự hỗ trợ của người thầy cố vấn, Sakura bắt đầu chuẩn bị: đảm bảo và đào tạo nhân sự cho tổ chức mới này; hợp tác với Bệnh viện Konoha và đặt nền móng; sau đó phát triển ngân sách. Có quá nhiều việc Sakura phải gồng gánh một mình, nhưng cô còn có sự giúp đỡ từ người bạn học cũ của cô, Yamanaka Ino.
"Lần này cậu quả thực rất nghiêm túc đấy. Cậu cố gắng gánh vác tất cả một mình như thế này, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ nổ tung vì căng thẳng mất."
Với sự giúp đỡ của Ino và sáu tháng chuẩn bị, Sakura đã mở được trung tâm trị liệu tâm lý cho trẻ em. Họ sớm bắt đầu thấy những kết quả ổn định và đáng ghi nhận. Buổi họp mà họ đã tham dự ngày hôm đó đã cho thấy những kết quả bằng số của những nỗ lực không ngừng nghỉ này.
"Tất cả là nhờ sự giúp đỡ của cậu, Ino. Cảm ơn cậu nhiều lắm."
"Khi nào nhận được tiền thưởng, cậu nhất định phải bao tớ một bữa đó," Ino nói và Sakura bật cười.
"Cậu muốn đi uống trà cũng tớ chứ?" Ino hỏi, khi họ đã ở bên ngoài.
Sakura chắp tay kiếu lỗi. "Xin lỗi, tớ có một số giấy tờ muốn sắp xếp ngay trong ngày hôm nay. Lần sau nhé, được không?"
"Hiểu rồi..." Ino nói, nhưng vẫn có chút lo lắng hiện lên trên khuôn mặt. Ánh mắt cô như ngầm hỏi liệu Sakura có phải đang làm việc quá sức không.
Sakura giả vờ không nhìn thấy điều ấy. Cô vẫy tay tạm biệt, "Hẹn gặp lại!", rồi bắt đầu chạy xuống phố một mình.
Dù chỉ mới đầu giờ chiều nhưng thị trấn đã thật nhộn nhịp. Các đụn tuyết đã tan hết; mùa xuân đã đến tự bao giờ. Những người vội vã qua lại trên phố đã không còn khoác áo nặng nề.
"Hử? Sakura?" Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói từ phía sau. Một giọng nói quen thuộc.
"Naruto! Hinata!" Quay lại, cô thấy hai người họ đang đi về phía cô, xúng xính áo quần dạo phố. "Có chuyện gì thế? Hai cậu đang trong buổi hẹn hò à?"
"Ừa. Lần đầu tiên, cả hai chúng tớ đều không có nhiệm vụ," Naruto nói.
"Còn cậu, Sakura?" Hinata hỏi.
"Tớ vừa gặp Ino ở bệnh viện."
"Tớ đã nghe về dự án đó-ttebayo. A, cái gì mà trẻ em ... Ừm, trung tâm gì đó...?"
"Trung tâm trị liệu dành cho trẻ em," cô sửa lại cho cậu ta. "Vậy hai cậu đang tính đi đâu? Ăn tối?"
"Mm-hmm." Hinata gật đầu. "Tại Ichiraku."
"Này," Naruto đến thì thầm vào tai Sakura. "Trong cái quyển sách mà tớ mượn từ Sai á, nó nói rằng con trai nên trả tiền cho buổi hẹn hò, nhưng bữa tối ở nhà hàng thì toàn món siêu đắt..."
Sakura cười khúc khích với một Naruto đang bồn chồn. "Không sao đâu," cô thì thầm đáp lại. "Cậu không cần phải cố quá kẻo quá cố đó."
"Cậu đang nói gì vậy?" Hinata nghiêng đầu sang một bên.
"Ồ không! Không có gì, không có gì cả!" Naruto cười toe toét và xoa bụng bằng một tay. "Cùng đi ăn ramen nào!"
Có lẽ vì cử chỉ đó thật ngốc nghếch nên Hinata đã bật cười. Sakura nhìn họ và nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Đã được vài tháng kể từ khi Naruto và Hinata trở thành một cặp chính thức. Sakura từng hơi băn khoăn về mối quan hệ mới giữa Hinata nở muộn và Naruto thuần khiết, vì cô rất gần gũi với họ, nhưng bây giờ ba người họ đã thân thiết với nhau và nhiệm vụ kia chỉ còn là một kỷ niệm đẹp.
Mọi chuyện bắt đầu vào một mùa đông. Hậu duệ cuối cùng của Otsutsuki sống trên mặt trăng, Otsutsuki Toneri, đã bắt cóc Hanabi, em gái của Hinata, lấy đi Bạch Nhãn của cô, và âm mưu hủy diệt thế giới. Naruto đã bị thương rất nặng trong trận chiến với Toneri (Hinata cũng thế). Nhưng sau khi hồi phục vết thương, Naruto đã đánh bại được Toneri, và thế giới thoát khỏi sự hủy diệt.
Sau nhiệm vụ đó, Naruto nhận ra rằng anh không thể tưởng tượng một cuộc sống không có Hinata và đã nói cho cô ấy biết cảm giác của anh. Thế nên, Naruto sau khi cứu thế giới đã trở lại với Hinata làm bạn gái của mình. Tin tức lan truyền như một cơn cháy rừng khắp làng. Các bạn học cũ và các ninja lớn tuổi đã trêu chọc họ một thời gian, nhưng thời kỳ đó qua rồi.
Một ngày nọ, Sakura đã nhận được một lời mời. Đám cưới của họ đã không còn xa.
"Đúng rồi! Sao cậu không đi ăn ramen cùng với bọn tớ nhỉ, Sakura?" Naruto hỏi, cười toe toét.
"Nè, Naruto." Sakura thở dài. "Tớ đi với cậu làm gì? Khó khăn lắm hai người mới có thời gian rảnh cùng nhau. Đi hẹn hò đi, ngốc ạ." Cô bước ra sau họ và đẩy họ về phía trước một chút.
Sakura quan sát dáng họ đi xuống phố chợ: Naruto pha trò và Hinata bật cười. Họ trông rất hạnh phúc.
Thật may mắn, cô nghĩ trong vô thức. Nhưng cô không thể không nghĩ về nó. Những cảm xúc không thể sẻ chia trở nên dồn nén trong tim cô và biến thành những tiếng thở dài. Những lúc như thế này, bộ não của cô lại quay về hoạt động. Những giấy tờ cô phải đọc, những bản báo cáo cô nên xem qua.
Nhận thấy bản thân lại rơi vào chế độ làm việc mà không hề nhận ra, cô ấy cười cay đắng.
Đây là lý do tại sao Ino cảm thấy lo lắng.
-
"Sakura, làng Cát đã liên lạc lại với chúng ta về vấn đề đã thảo luận trước đó." Hokage đệ Lục, Kakashi, người đang ngồi sau bàn làm việc và khoác trên mình bộ y phục Hokage chỉnh tề, nói. "Họ nói rằng họ sẵn sàng bất cứ khi nào."
"Thật vậy không ạ?" Gương mặt của Sakura trở nên rạng rỡ.
Kakashi cười. "Hay là trò và Ino cùng đi đi? Trò ấy đã giúp đỡ em rất nhiều mà."
"Vâng ạ, bọn em sẽ cùng đi!"
Một tuần sau khi cô và Ino nhận được báo cáo về kết quả của trung tâm trị liệu dành cho trẻ em tại Bệnh viện Konoha, Sakura đã được gọi đến văn phòng của Hokage. Trước đó, cô đã hỏi Kakashi liệu họ có thể trao đổi với các nhẫn giả của làng Cát, đồng minh quan trọng của làng Lá, về những gì đang diễn ra với trung tâm trị liệu dành cho trẻ em.
Vì cô lo lắng sẽ còn nhiều những đứa trẻ bị tổn thương tinh thần do căng thẳng của chiến tranh ở những nơi khác ngoài Konoha. Trong trường hợp đó, việc thành lập một hệ thống liên kết với trung tâm trị liệu đang thu được kết quả ở Konoha cũng sẽ mang lại lợi ích cho các làng khác.
"Bất cứ điều gì đem lại kết quả tốt đều cần được chia sẻ với mọi người. Hãy đi và dạy họ tất cả những gì em biết."
"Vâng, thưa thầy Kakashi. Thầy thực sự đã giúp đỡ em rất nhiều trong việc này. Cả ngân sách nữa – thầy đã giúp đỡ chúng em rất nhiều."
"Tất nhiên rồi! Khi một học trò cũ làm việc chăm chỉ như vậy, Thầy chỉ muốn làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ. Và... Thầy hiểu những vết sẹo tinh thần như vậy có thể là gánh nặng như thế nào."
Kakashi nhẹ gật đầu. "Em tự quyết định lịch trình cho chuyến đi đến làng Cát nhé. Hãy đi và làm những gì em phải làm."
"Vâng, thưa thầy!" và Sakura rời khỏi văn phòng Hokage.
Sẽ mất bốn ngày để đến làng Cát. Sakura sẽ phải sắp xếp tất cả những giấy tờ đó một lần nữa, đồng thời chuẩn bị các nhẫn cụ và thiết bị họ sẽ cần. Mải suy nghĩ vẩn vơ trên đường rời khỏi dinh thự của Hokage, cô bỗng bắt gặp Sai, với một cuộn giấy lớn trên lưng, đang đi trước cô một chút.
"Sai!" Cô gọi.
"Chào." Anh dừng lại và đến bên cô.
"Cậu cũng cần gặp thầy Kakashi à?"
"Ừm, yeah," là câu trả lời phi ngôn ngữ của anh ấy. "Còn cậu, Sakura? Cậu có công việc cần bàn bạc với ngài Hokage à?"
Sakura kể cho Sai về chuyến đi đến làng Cát.
"Hả. Làng Cát? Tốt hơn hết là cậu nên lưu ý về việc mang đủ nước. Ở đó khá khô hạn."
Sakura gật đầu trước lời khuyên của Sai. "Tớ sẽ không sao đâu. Tớ thậm chí sẽ mang theo cả kem dưỡng ẩm nữa nhé. Ý tớ là, tớ cũng là một cô gái nữ tính chứ bộ."
"Đúng vậy, ha? Tuy nhiên, có vẻ như cô gái nữ tính này cũng mạnh mẽ ghê lắm, nhớ đừng bóp vỡ luôn chai kem dưỡng da đó nha!" Sai nói, cười trêu chọc, và Sakura cũng cười theo anh.
"Tớ dùng sự mạnh mẽ này làm cậu ngậm miệng bây giờ?" Cô hỏi, và cậu đáp lại, trông không có một chút sợ hãi.
"Ooh, đáng sợ!" Rồi cậu bắt đầu đi về phía dinh thự của Hokage.
Thành thật đến đáng sợ, Sakura thở dài.
_____
"Ngài gọi tôi?" Sai nói, đứng trước bàn của Hokage.
"Xin lỗi vì sự đột ngột." Kakashi đóng tập tài liệu anh đang cầm trên tay.
"Không sao đâu. Nhưng một yêu cầu dành cho riêng tôi... Có phải là một nhiệm vụ nào đó không?"
"Chà, nó giống như một nhiệm vụ, nhưng không phải là một nhiệm vụ chính thức."
Sai khẽ nheo mắt. "Ý ngài là gì?"
"Tôi muốn cậu điều tra một thứ cho tôi. Nhưng tôi muốn cậu thực hiện điều đó một mình."
"Điều tra cái gì?"
Kakashi gật đầu và tiếp tục. "Tuần trước, các lãnh chúa đã đến nghỉ dưỡng tại suối nước nóng của làng và bị tấn công. Cậu biết về điều này chứ? "
"Vâng. Tôi nghe nói rằng một thanh kunai đã được phóng ra và trúng rất gần nơi các lãnh chúa đang ngồi ngâm mình."
"Chà, về cơ bản không có thiệt hại nào. Các lãnh chúa cũng không bị thương. Nhưng Anbu đã thiết lập một đội canh gác nghiêm ngặt xung quanh suối nước nóng mà các lãnh chúa đã đến ngày hôm đó.
Một thanh kunai duy nhất – điều mà họ nên dễ dàng xử lý được." Kakashi dừng lại. "Một vài ngày trước đó, khi cố vấn ngài Homura đến kiểm tra mặt bằng điều động của làng, ngài ấy và hai ninja đi cùng đã bị tấn công bởi những tên côn đồ."
"Tôi không biết điều đó."
"Ngài Homura không muốn làm lớn chuyện, vì vậy chúng ta đã không công khai vụ việc."
"Thật là đáng lo ngại, những quan chức cao cấp của làng liên tiếp bị tấn công như vậy."
"Và nối tiếp nhau."
"Vậy ngài muốn tôi xem xét hai sự việc này?"
"Đúng vậy. Chà, tôi không biết liệu nó có dừng lại ở con số hai hay không, hay là ba; liệu là cùng một người chịu trách nhiệm cho cả hai hay có thể hai sự việc này hoàn toàn không liên quan đến nhau," Kakashi nói. "Bằng mọi giá, tôi muốn cậu gộp tất cả lại thành một cuộc điều tra."
"Thế còn Anbu?" Sai hỏi. "Ngài không huy động họ sao?"
"Họ sẽ được điều động, tất nhiên. Nhưng tôi muốn tiến hành một cuộc điều tra độc lập. Vậy nên việc này tôi giao cho cậu."
"Tôi hiểu. Tôi sẽ bắt đầu ngay lập tức."
"Cảm ơn."
"Ngài không muốn tôi làm việc với Naruto và Sakura sao? Cuộc điều tra sẽ hiệu quả hơn theo cách đó... À thực ra, Naruto không giỏi mấy việc như thế này."
"Vậy là cậu hiểu rồi đấy." Kakashi mỉm cười. "Trò ấy không thực sự phù hợp với loại nhiệm vụ bí mật này, còn Sakura thì có công việc khác mà cô ấy cần phải làm ngay bây giờ."
"À đúng rồi. Tôi có chạm mặt cô ấy trên đường tới đây. Cô ấy có nói rằng cô ấy đang đi công tác ở làng Cát."
"Đúng vậy. Đó là lý do tại sao, ít nhất là trong lúc này, cậu phải hành động một mình, Sai. Và tôi nghĩ như thế cũng sẽ ít lộ liễu hơn."
"Tôi đã hiểu."
"Phải hết sức cẩn thận." Kakashi cau mày. "Tôi có cảm giác đây không phải là một trò đùa đơn giản hay một tội phạm nhỏ nhen."
"Trực giác của ngài sao?"
"Ừm. Nó thường đúng một cách đáng ngạc nhiên."
"Tôi sẽ tiến hành cẩn thận. Nhưng ngài cũng hãy cẩn thận."
"Tôi?"
"Những người cấp cao nhất trong làng đang bị tấn công. Sẽ không có gì lạ nếu Hokage bị tấn công tiếp theo."
"Tôi đoán là cậu đúng. Tôi sẽ cẩn thận." Dẫu gật đầu, ý nghĩ ấy vẫn lóe lên trong Kakashi: Hy vọng họ sẽ nhanh chóng nhắm vào tôi.
-
Sakura đã đến gặp Ino, rồi tiến hành chuẩn bị kĩ càng cho chuyến đi của họ đến làng Cát vào ngày hôm sau. Mọi thứ đã sẵn sàng! Ngay khi cô ấy thở dài mãn nguyện, Sakura được Tsunade gọi đến quán bar ruột của bà.
"Ta thực sự không có bất cứ điều gì đặc biệt muốn nói với em. Chỉ là, ta nghe nói em sẽ đi làm nhiệm vụ vào ngày mai. Và, ta muốn tiễn em một chút." Tsunade bật cười. "Sự thật là ta chỉ muốn uống một ly thôi!"
Sakura biết sư phụ của mình đang cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng để cô không cảm thấy có bất kỳ áp lực nào phải báo cáo. Và Tsunade cũng nghĩ rằng Sakura đã làm việc quá chăm chỉ gần đây, nên có khả năng bà ấy đã quyết định kéo cô ra ngoài để xả hơi.
Rốt cuộc thì, chính Tsunade là người đã thúc đẩy Sakura thành lập trung tâm trị liệu cho trẻ em. Có lẽ bà ấy cảm thấy cần có chút quan tâm về việc Sakura đang làm việc vất vả như thế nào.
"Nhưng em thực sự đã trở nên tuyệt vời, học trò nhỏ của ta. Ý ta là, thành lập một trung tâm trị liệu cho trẻ em? Ta chắc chắn có thể ngẩng cao đầu với tư cách là sư phụ của em." Tsunade cạn hết cốc rượu sake này đến cốc khác, má bà bắt đầu có một chút ửng đỏ. Bà đã vội vàng ăn qua bữa tối để rồi bắt đầu uống liên tục.
"Nhưng cuối cùng, tất cả những gì em làm là thiết lập một đầu mối liên hệ. Những người thực sự làm việc với bọn trẻ là các chuyên gia."
"Không cần phải khiêm tốn như vậy. Rất nhiều trẻ em có những vấn đề về tinh thần mà chúng không thể thực sự diễn đạt thành lời. Vì vậy, nó dồn nén và khiến mọi thứ trở nên khó khăn đối với chúng theo mọi cách. Thật yên tâm là vào thời điểm như vậy đã có người giúp đỡ, và em đã tạo ra một nền tảng cho điều đó. Những điều em làm thực sự rất có ý nghĩa."
"Vâng thưa sự phụ." Sakura cảm thấy vui mừng trước lời khen của sư phụ mình.
"Nhân tiện, chuyện của Naruto và Hinata thế nào rồi?" Tsunade hỏi, khi cuộc nói chuyện về công việc đã qua đi.
"Tốt ạ. Em tình cờ gặp họ vào ngày hôm trước, khi họ đang trên đường đến nơi hẹn hò. Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra rất tốt."
"Và Hinata chắc chắn là kiểu người giữ chặt dây cương một cách bất ngờ khi nói đến mấy chuyện như vậy."
"Em nghĩ vậy. Nếu cậu ấy ở trong một mối quan hệ với một ai đó có ý chí và quyết tâm hơn, Naruto có lẽ sẽ gây với cô ấy mọi lúc mất. Nhưng em không nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy ra với Hinata."
"Điều đó có thể khó khăn với một người phụ nữ như em," Tsunade nói, nở một nụ cười tinh nghịch.
"Ha ha!" Sakura cười và gãi đầu. Nhưng nụ cười này sớm biến thành một tiếng thở dài khi chuyện tình cảm của chính cô lại được gợi nhớ.
Mình không thể. Mình không thể... Hay là một cuộc trò chuyện chân thành với sư phụ?
Bằng một giọng hoàn toàn khác, Sakura bắt đầu nói một cách vội vã, "Sư phụ, em thành thật hỏi ngài... Làm thế nào để một chàng trai quay lại và nhìn vào ngài?"
"Hừm... Nếu em muốn một người đàn ông nhìn mình..." Tsunade dừng lại một chút. "Vú, ta đoán vậy." Cô ấy ưỡn ngực ra.
Vú... Câu trả lời là vú.
"Hừm. Em biết rồi." Sakura ngồi phịch xuống ghế. "Dù sao thì của Hinata cũng khá lớn."
"Đừng có ngớ ngẩn, ta đùa đấy!" Tsunade nhanh chóng nói thêm. "Điều khiến một người quay đầu lại hoàn toàn phụ thuộc vào người đó."
"Ồ. Đó là điều em muốn nghĩ ..."
"Tiếp tục kiên trì, Sakura. Ta cho rằng đây là thứ mà ta không thể giúp một tay, nhỉ?"
"Nếu vậy thì, xin người hãy đặt cược vào em, sư phụ!" Sakura nói.
"Đánh cược với em?"
"Rằng cuộc sống tình cảm của em sẽ không suôn sẻ. Cá cược của sư phụ thường sai mà, đúng không?"
Tsunade đẩy bộ ngực lớn đầy tự hào và mỉm cười. "Hiểu rồi. Ta sẽ cược."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro