Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

Vài ngày sau, chuyện của Cố Lâm lan truyền khắp Lan Phường, có người nói cô ta đã rời khỏi nơi này, Ngô tiên sinh không trừng phạt cô ta. Tuy nhiên, cũng có nhiều người không tin, Cố Lâm dám làm trái ý chủ nhân, sao có thể bảo toàn mạng sống?

Sau khi Cố Lâm rời đi, Hải Đường Các ngày càng vắng người. Thuộc hạ canh gác ở ngoài cũng đều là những gương mặt xa lạ.

Lâm Duẫn Nhi định tìm Trần Phong hỏi chuyện, vừa vặn gặp Trần Dữ ở bên ngoài. Trần Dữ tỏ ra thần bí, giải thích với cô: “Phu nhân, Đại đường chủ vừa bị xử lý, chúng tôi không yên tâm về người của cô ta nên đổi một loạt.”

“Đây là ý của Ngô tiên sinh?”

Trần Dữ im lặng vài giây, cúi đầu đáp: “Vâng.”

Lâm Duẫn Nhi không hỏi nhiều. Chuyện của Cố Lâm cũng chẳng ai muốn nhắc tới. Cô ta thật sự thất thế. Với tính cách của Ngô Thế Huân, chắc chắn anh cũng không bao giờ giữ cô ta ở lại.

Tùy Viễn vẫn như bình thường, chỉ là ít nói hẳn. Hằng ngày, anh vẫn đến Hải Đường Các khám bệnh và thay thuốc cho Ngô Thế Huân, còn nhắc đối phương nên sớm đưa con gái đến bệnh viện. Sênh Sênh sắp phải tiến hành phẫu thuật.

Biết trong lòng anh có khúc mắc, Lâm Duẫn Nhi hẹn buổi tối đi dạo, nhưng Tùy Viễn từ chối: “Tôi phải đến bệnh viện chuẩn bị. Tôi không sao đâu, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không đem bệnh của con bé ra làm trò đùa.”

“Ý tôi không phải vậy. Tùy Viễn, bao nhiêu năm qua, người tôi tin tưởng nhất chính là anh.” Lâm Duẫn Nhi vừa đưa mắt về phía phòng của Ngô Thế Huân vừa nói: “Anh ấy ở vị trí chủ nhân quen rồi, có những lời không thể nói thẳng. Tôi hy vọng anh có thể hiểu, anh ấy đối với Cố Lâm…”

“Được rồi phu nhân, chuyện của Cố Lâm coi như kết thúc, cô không cần nhắc tới. Khi nào rảnh, tôi sẽ đi thăm cô ấy, chúng tôi không sao đâu.” Tùy Viễn cười cười: “Khó khăn lắm cô mới trở về, khi nào Sênh Sênh khỏi bệnh, mọi người cũng có thể yên tâm.”

Nghe anh nói vậy, Lâm Duẫn Nhi đành từ bỏ ý định khuyên nhủ.

Buổi đêm, Lâm Duẫn Nhi trằn trọc khó ngủ. Cô quay sang ôm Ngô Thế Huân, anh cười: “Em đừng lo, bệnh của Sênh Sênh không quá phức tạp, Tùy Viễn mổ chắc chắn không sao.”

Lâm Duẫn Nhi hơi gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó diễn tả. Tựa vào ngực anh một lúc, Lâm Duẫn Nhi đột nhiên hỏi: “Anh định tha cho Cố Lâm thật sao? Em thấy anh đã rút hết người của con bé.”

Ngô Thế Huân không trả lời. Anh vừa vuốt ve sống lưng cô vừa nói: “Anh biết trong lòng em khó chịu, nhưng anh đã hứa với Tùy Viễn.”

“Không phải, em đã nghĩ thông suốt rồi.” Lâm Duẫn Nhi thở dài: “Thật ra, em hiểu tâm trạng của Cố Lâm, nhưng bất luận nó làm gì, em cũng không rời xa anh.” Cô ôm thắt lưng Ngô Thế Huân: “Em thông cảm cho Cố Lâm, nhưng chỉ là thông cảm mà thôi.”

Ngô Thế Huân mỉm cười: “Em ghen đấy à?”

Lâm Duẫn Nhi buồn bực, cọ đầu vào ngực anh.

Anh cúi xuống hôn lên má cô: “Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đưa Sênh Sênh vào phòng mổ.”

Lâm Duẫn Nhi nằm một lúc vẫn không thể chợp mắt. Ngô Thế Huân rất thính ngủ, cô xoay đi xoay lại làm anh tỉnh giấc. Một lúc sau, chợt nhớ tới một chuyện, anh thò tay vào trong áo ngủ của cô.

Lâm Duẫn Nhi nhồn nhột, liền túm tay anh: “Được rồi, muộn như vậy anh còn muốn làm gì? Mau ngủ đi.”

Ngô Thế Huân sờ bụng cô: “Đừng động đậy, để anh xem vết sẹo…” Anh tìm đúng vị trí, nhẹ nhàng vuốt ve. Vị trí đó rất nhạy cảm, Lâm Duẫn Nhi rùng mình, kéo tay anh, cất giọng thản nhiên: “Tất cả đã trở thành quá khứ rồi.”

Ngô Thế Huân im lặng. Anh có thể tưởng tượng ra, những năm qua, cô đã phải chịu biết bao khổ sở. Lúc cô cần anh nhất, anh lại không ở bên cạnh.

Hiểu rõ tâm trạng của anh, Lâm Duẫn Nhi an ủi: “Cũng chẳng có gì. Lúc mổ đẻ, bác sĩ tiêm thuốc tê nên em không cảm thấy đau.”

Ngô Thế Huân ôm chặt cô: “Tên của Sênh Sênh là do trại trẻ mồ côi đặt hay em đặt?”

“Là bác sĩ đỡ đẻ đặt giúp. Lúc nhờ người mang con bé đến Huệ Sinh, em đã thêu tên nó lên áo.” Lâm Duẫn Nhi từ từ hồi tưởng lại. Khoảng thời gian cô một mình trốn ở bệnh viện sinh con là giai đoạn khó quên nhất trong cuộc đời.

Ngô Thế Huân muốn biết mọi chuyện về con gái. Dù sao cũng không ngủ được, Lâm Duẫn Nhi liền kể chi tiết cho anh nghe.

Lúc cô khó đẻ, đau đến mức gần mất đi ý thức, bác sĩ muốn cô phân tán sự chú ý nên tùy tiện hỏi: “Bố đứa nhỏ họ gì? Cô đã nghĩ đặt tên con là gì chưa?”

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy bản thân chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, lắc đầu nguầy nguậy, sau đó thốt ra một từ: “Hoa.”

Bác sĩ cười: “Lần trước siêu âm ra con gái, vậy thì gọi là Sênh Sênh đi. Tên Hoa Sênh viết chữ rất đẹp.”

Chớp mắt đã mấy năm trôi qua, bây giờ hồi tưởng lại mới thấy, tất cả đều có ý nghĩa. May mà cô đã làm đúng.

Lâm Duẫn Nhi tựa vào lòng Ngô Thế Huân, nói nhỏ: “Đáng lẽ phải tìm một cái tên hay hơn nhưng lúc đó không kịp. Sau này, em cảm thấy tên Sênh đặt cạnh họ của em cũng hay nên cứ giữ nguyên như vậy.”

Anh yên lặng nghe cô nói, một lúc lâu sau mới vuốt ve mặt cô, đồng thời lên tiếng: “Nhi Nhi, anh rất cảm ơn em.”

Anh cảm ơn cô dù xảy ra nhiều chuyện cũng không oán không hờn, cảm ơn cô đã vượt qua muôn vàn khó khăn vất vả để bảo vệ con gái của hai người, cảm ơn cô vì chưa bao giờ từ bỏ tình yêu đối với anh.

Ngô Thế Huân rất hiếm khi nói những lời như vậy, nỗi chua xót tích tụ bao năm trong lòng Lâm Duẫn Nhi lập tức tan biến. Cô im lặng áp mặt vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp đập trái tim anh.

Cảm giác anh định tiếp tục mở miệng, cô ngẩng đầu chủ động hôn anh, không cho anh lên tiếng. Cô thì thầm: “Con đường này là do em chọn, anh chẳng làm gì có lỗi với em cả.”

Ngô Thế Huân bế cô nằm lên người anh. Lâm Duẫn Nhi cười khẽ, vỗ má anh: “Nếu cảm thấy áy náy, sau này anh hãy đối xử tốt với Sênh Sênh, hãy yêu con bé giống như yêu em.”

Ngô Thế Huân thở dài, kéo đầu Lâm Duẫn Nhi, hôn lên trán cô. Anh nửa thật nửa đùa: “Vậy thì hết cách, cả cuộc đời này anh chỉ yêu một mình em, không còn sức lực và tinh thần dành cho người khác.”

Lâm Duẫn Nhi đấm vào vai anh. Tuy anh nói vậy nhưng cô biết anh rất yêu con gái. Ban ngày, Sênh Sênh vừa bảo thích căn phòng nhỏ màu cam, Ngô Thế Huân lập tức sai người sơn phòng của con bé thành màu cam. Lâm Duẫn Nhi không cho, anh liền nhắc cô chuyện hồi xưa cô đòi một vườn hoa hồng vào dịp sinh nhật.

Lâm Duẫn Nhi nghiến răng, trừng mắt với anh. Ngô Thế Huân mỉm cười: “Anh còn chưa lo cho em xong, bây giờ lại thêm một người.” Cả hai đều là “tai họa” mà anh không thể trốn tránh.

Lâm Duẫn Nhi lại nằm xuống giường: “Sênh Sênh vừa quay về, anh liền chiều nó lên tận mây xanh, khiến em thành mẹ kế. Chỉ anh mới biết dỗ con, có là tai họa cũng đáng đời anh.”

Ngô Thế Huân mỉm cười: “Em cũng biết điều đó à? Trước đây, tại anh nuông chiều em quá nên em mới hình thành tính cách bướng bỉnh, bây giờ lại quay sang trách anh rồi.”

Lâm Duẫn Nhi trùm chăn kín đầu, mặc kệ anh: “Mau ngủ đi thôi.”

Ngô Thế Huân quả nhiên nhắm mắt đi ngủ. Lâm Duẫn Nhi nằm thẳng một lúc, lại xoay người rúc vào lòng anh. Trong lòng cô tồn tại nhiều nỗi lo lắng và bất an, nhưng có anh ở đây, cô không còn cảm thấy sợ hãi.

Thế sự vô thường, cô từng yêu, cũng từng đánh mất. Trên con đường đời, cô đã qua nhiều ngã rẽ, trong khi anh vẫn ở chỗ cũ đợi cô, chưa từng rời xa.

________

Ca mổ của Sênh Sênh diễn ra rất thuận lợi.
Thân phận của Ngô Thế Huân không tiện ở lại bệnh viện nên chỉ có Lâm Duẫn Nhi ở bên con bé từ đầu đến cuối. Tùy Viễn làm việc khác không đáng tin cậy, nhưng ít ra anh cũng là thiên tài y học, ca phẫu thuật tim bình thường này không làm khó được anh.

“Cần quan sát một thời gian. Tình trạng khuyết tật thông liên thất của con bé đỡ hơn Ngô tiên sinh rất nhiều, khả năng tái phát tương đối thấp. Tuy nhiên, vẫn có một số điều cần lưu ý trong cuộc sống thường ngày, ví dụ tránh vận động mạnh…”

Lâm Duẫn Nhi cảm ơn anh, Tùy Viễn chỉ gật đầu. Cô còn muốn mở miệng nhưng anh không có tâm trạng, khuyên cô đi nghỉ ngơi.

Lâm Duẫn Nhi tiếp tục ở lại bệnh viện một thời gian. Cho đến khi Sênh Sênh cắt chỉ, kết quả kiểm tra không có vấn đề, hai mẹ con cô mới chuẩn bị về nhà.

Hôm Sênh Sênh xuất viện, Lan Phường chỉ cử một xe ô tô đến đón. Thấy chỉ có mình Tùy Viễn, Lâm Duẫn Nhi lập tức phát hiện ra điều bất thường. Cô không lên xe, hỏi anh: “Hôm nay, Lan Phường có chuyện gì hay sao? Đám Trần Phong đâu rồi?”

Bình thường đều là Trần Phong cử người, hơn nữa, chiếc xe này rõ ràng là xe của Tùy Viễn.

Tùy Viễn ngó nghiêng xung quanh rồi nói với cô: “Cố Lâm xảy ra chuyện, người của cô ấy cũng không thể dùng. Để tôi đưa mẹ con cô về trước.”

Lâm Duẫn Nhi còn đang do dự, Tùy Viễn tỏ ra vô cùng sốt ruột: “Cô mau lên xe đi. Nếu tôi có ý đồ khác thì đã không mổ cho con bé.”

Cô vội vàng bế Sênh Sênh ngồi vào ghế sau. Tùy Viễn nhanh chóng nổ máy. Đi một đoạn, Lâm Duẫn Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, giật mình: “Đây không phải đường về Lan Phường.”

Tùy Viễn lặng thinh.

Thời tiết ấm áp, Sênh Sênh mặc áo khoác, cảm thấy hơi nóng nên xoay người định cởi ra nhưng bị Lâm Duẫn Nhi ngăn lại.

Tùy Viễn phóng xe như bay về hướng đông: “Hai mẹ con cô tạm thời đừng về Lan Phường.”

“Tại sao?” Tùy Viễn liếc Lâm Duẫn Nhi qua kính chiếu hậu: “Đừng hỏi tôi, tôi chỉ có thể làm đến nước này mà thôi.”

Lâm Duẫn Nhi định gọi điện cho Ngô Thế Huân. Tùy Viễn lập tức phanh kít, khiến cô mất thăng bằng, điện thoại suýt nữa văng đi. Cô liền cất cao giọng: “Tùy Viễn, anh hãy nói rõ xem nào.”

“Bây giờ cô mà tìm Ngô tiên sinh, có nghĩa cô và con gái tự tìm đường chết. Bản thân anh ta cũng khó giữ nổi mạng sống, cô cứ tạm lánh mặt trước rồi tính sau.” Bất chấp sự truy vấn của Lâm Duẫn Nhi, Tùy Viễn lại tiếp tục lái xe về phía trước.

Xe ô tô cuối cùng dừng lại trước cổng một khu dân cư bình thường ở phía đông thành phố. Tùy Viễn ra hiệu cho Lâm Duẫn Nhi xuống xe: “Đây là căn hộ riêng của tôi, sẽ có người tiếp ứng. Dù xảy ra chuyện gì, mẹ con cô cũng đừng quay về Lan Phường.”

Lâm Duẫn Nhi đã lờ mờ đoán ra sự việc. Cô ôm Sênh Sênh không chịu xuống xe: “Chắc anh cũng biết tính tôi, nếu không nói rõ ràng, tôi sẽ không nghe lời anh.”

Phía trước có hai xe ô tô dừng lại, một người xuống xe đi về bên này. Lâm Duẫn Nhi không để ý. Cô đang nói chuyện với Tùy Viễn, cửa xe ô tô đột nhiên bị kéo ra.

“Tam tiểu thư… À không, bây giờ nên gọi là Ngô phu nhân.” Người đó nở nụ cười dịu dàng, lịch sự mở cửa xe cho cô: “Ca mổ của con bé thuận lợi là tốt rồi, Ngô tiên sinh chắc cũng yên lòng.”

“Đường Tụng?”

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc nhìn người đàn ông vừa xuất hiện. Tùy Viễn hạ cửa kính xe chào hỏi anh ta. Tình huống hiện tại chứng tỏ hai người đã có sự thỏa thuận từ trước.

“Các anh… Các anh định làm gì?” Lâm Duẫn Nhi vô thức ôm chặt Sênh Sênh, kiên quyết không xuống xe.

Đường Tụng không miễn cưỡng cô. Anh ta ra hiệu cho Tùy Viễn để mình giải thích mọi chuyện với Lâm Duẫn Nhi, sau đó anh ta lấy kẹo mút đưa cho Sênh Sênh. Con bé không ý thức được mối nguy hiểm, tự mình ngồi bóc kẹo ăn.

“Phu nhân đừng cố chấp nữa. Từ lúc ở thành phố Diệp, Ngô tiên sinh đã có sự chuẩn bị. Tiên sinh hy vọng tôi có thể giúp đỡ, nhờ tôi đến thành phố Mộc đón hai mẹ con cô ngay sau khi Sênh Sênh tiến hành ca phẫu thuật.”

“Anh ấy biết sẽ xảy ra chuyện?”

“Tôi đã sớm khuyên tiên sinh. Cục diện này duy trì suốt hai mươi năm, thời gian quá lâu, ngay cả tiên sinh cũng cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa, lại là những người ở bên dưới.” Đường Tụng nói rất bình thản: “Tôi từng khuyên tiên sinh khi nào nên lùi thì lùi, đáng tiếc sự việc không đơn giản như tôi tưởng. Kính Lan Hội là một tổ chức lớn, ai mà chẳng muốn ngồi ở vị trí chủ nhân, nắm quyền lực tối thượng? So với Đường gia chúng tôi, Kính Lan Hội khó xử lý hơn nhiều. Ngô tiên sinh có thể chống đỡ đến ngày hôm nay, cũng đủ khiến người đời khâm phục.”

“Tôi không thể bỏ mặc anh ấy, tôi phải quay về.” Lâm Duẫn Nhi tỏ ra kiên quyết, cô vỗ vỗ vào thành ghế lái: “Tùy Viễn, mau lái xe đi.”

Đường Tụng không cho cô đóng cửa: “Tôi biết phu nhân cũng giống Ngô tiên sinh, tuyệt đối không phải là người yếu đuối. Nhưng…” Anh ta liếc bé gái bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, nhắc nhở cô: “Cô phải nghĩ cho Sênh Sênh. Tôi cũng đã làm bố nên có thể hiểu tâm trạng của Ngô tiên sinh. Dù tiên sinh chẳng sợ điều gì, nhưng sao có thể nhẫn tâm nhìn con gái bị hại chết.”

Lâm Duẫn Nhi quay sang Sênh Sênh, con bé đang mải ăn kẹo, không để ý đến người lớn.

Đường Tụng lịch sự chỉ tay về về chiếc xe ở đằng trước: “Phu nhân hãy đi cùng chúng tôi. Đường gia muốn bảo vệ hai người cũng không phải chuyện khó khăn.”

Lâm Duẫn Nhi ngập ngừng do dự. Thật ra, cô biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay. Ngô Thế Huân vốn là người không bao giờ thỏa hiệp, thủ đoạn vô cùng cực đoan, thậm chí không thèm nghĩ đến đường lùi. Bởi dù sao anh sống ngày nào biết ngày đó.

Nhưng cuối cùng, người anh lo lắng nhất vẫn là mẹ con cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro