Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Tối hôm đó, Lâm Duẫn Nhi đã phải nhờ chuyên gia tư vấn Chu Hạm Đạm về trang phục. Ngô Thế Huân không nói rõ cho cô là đi đâu nên thật sự không biết nên mặc gì, khiến cho tư vấn Chu Hạm Đạm đây cũng rắc rối không ít!

Cuối cùng Lâm Duẫn Nhi cũng mặc được bộ quần áo đẹp như anh dặn. Không biết là đi đâu, sang trọng hay bình dị nhưng chắc chắn đi với anh là phải sang trọng mới xứng với vị trí của anh bây giờ

Ngô Thế Huân chờ trước nhà cô đã lâu, trong lòng thầm sắp xếp vài việc. Lúc sau cô bước ra, anh cũng bước xuống xe. Cô hôm nay mặc đầm đỏ rượu trễ vai, lộ ra xương quai xanh. Phần bụng và phần mông bị ôm sát hiện lên đường cong hoàn hảo. Mái tóc được búi lên gọn gàng, để vài sợi tóc thả tự do góp phần giúp cô trông quyến rũ và ma mị hơn. Anh nuốt nước bọt, tiến lại chỗ cô, lịch sự đưa tay ra mời cô, cô thoáng đỏ mặt nhưng lại bị giấu sau lớp phấn nên không bị phát hiện

Lâm Duẫn Nhi cùng Ngô Thế Huân chạy trên đường, trong lòng Lâm Duẫn Nhi thấp thỏm không biết mặc bộ quần áo này có hợp với nơi hai người sắp tới không. Nhưng lần này ông trời đã thương cô, xe anh dần tiến vào trung tâm thành phố, chắc chắn là nơi khá xa xỉ, cô nhảy múa trong lòng

"Em có đói không?" Ngô Thế Huân quan tâm

"Em không sao!" Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng đáp lại. Khoan! Đáng lẽ cô phải lạnh nhạt với anh chứ? Đáng lẽ cô không nên đi với anh như vầy chứ? Họ đã chia tay rồi cơ mà, với lại anh vẫn đang hạnh phúc với Từ Châu Nguyên...

"Em thật sự rất khác..." Ngô Thế Huân quan sát cô qua kính chiếu hậu

"Em khác?" Điều này đương nhiên Lâm Duẫn Nhi biết, ai mà chẳng như vậy, kể cả anh cũng thay đổi cơ mà

"Ừ..."

"Sao anh lại nghĩ em khác?"

"Không biết, cảm nhận thôi!" Hai người bỗng không nói gì nữa, im lặng chăm chú nhìn đường xe chạy

Rất nhanh xe đã đến nơi, cô bước ra ngoài rồi nhìn lên nơi mình sắp vào. Trang hoàng hết sức xa xỉ, nhìn là biết nơi của các hội nghị cấp cao hay đến, đáng lẽ nên mặc đẹp hơn một tí!

Anh đi đến bên cô, nghiêng đầu nói vào tai cô: "Đừng hồi hộp, anh sẽ ở bên em!"

Anh sẽ ở bên em?

Lâm Duẫn Nhi bị câu nói của anh làm cho cảm động, mím môi gật đầu. Ngô Thế Huân mỉm cười, Lâm Duẫn Nhi khoác tay anh tiến vào trong, nhưng trước hết phải vượt qua đám phóng viên với đèn flash chói mắt này!

Vật lộn một lúc, hai người cũng vào được trong. Bên trong thật sự rất giống cung điện nha. Đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu, cầu thang như trong cung điện, rèm cửa nhung mịn màng, sân khấu với ánh đèn tráng lệ... Lâm Duẫn Nhi há hốc mồm với cách bày trí ở đây

Ngô Thế Huân dắt cô đến một chỗ, dặn dò cô gì đó nhưng cô chỉ tập trung chú ý đến món ăn trên bàn, chỉ gật đầu qua loa với anh, đợi anh đi xa rồi nhích từng bước đến bàn ăn.

Lâm Duẫn Nhi lấy một thứ một ít rồi kiếm chỗ ăn. Lâm Duẫn Nhi nhìn quanh một vòng, thấy Ngô Thế Huân đang mỉm cười bắt tay với ông chú nào đó, nói gì gì đó rất vui, có vẻ là sắp hợp tác thành công, Lâm Duẫn Nhi cũng thấy vui thay anh, nhấp một tí rượu lên thì kế bên có tiếng nói

"Lâm Duẫn Nhi?"

Lâm Duẫn Nhi chậm rãi quay về phía phát ra tiếng gọi, thấy một cô gái vóc dáng thon thả, mặc cái đầm đuôi cá màu trắng, tóc uốn nhẹ để hai bên vai.

Đích thị là Lục Bảo Ny!

Lâm Duẫn Nhi mặt chán ghét mỉm cười thân thiện rồi tiếp tục thưởng thức rượu nhưng Lục Bảo Ny tiếp tục làm phiền

"Cô cũng có thể ở đây sao?"

"Tại sao không?"

"Cô không đủ đẳng cấp!"

"Lí do không hợp lí!"

Lục Bảo Ny mặt tối sầm lại, khoanh tay ra vẻ kiêu ngạo

"Lúc trước cô theo đuổi Ngô Thế Huân để thắng cuộc thi Nữ Hoàng, bây giờ cặp kè với đại gia nào để vào đây ăn đồ chùa thế?"

Lâm Duẫn Nhi không tức giận, bình thản quay về phía Lục Bảo Ny, mắt sắc bén

"Cuộc thi Nữ Hoàng không phải là do tôi tự nguyện, với lại tôi vào đây như thế nào thì cô phải hỏi bảo vệ!"

"Hừ, dùng tiền đút lót để bảo vệ cho vào, đơn giản đối với cô mà!"

"Vậy chắc cô cũng hay đút lót để được vào đây nên biết rất rành nhỉ?"

Lục Bảo Ny bị chơi một vố, nhất thời im lặng, mắt ngó nghiêng xung quanh, thấy có thứ thú vị để làm. Lục Bảo Ny cầm cái khăn trải bàn giật xuống thật mạnh. Lâm Duẫn Nhi đang đứng dựa vào bàn, thấy Lục Bảo Ny làm vậy thì liền đứng dậy, tránh sang một bên. Lập tức các đồ ăn trên bàn đều rơi ầm ầm xuống đất, có người hoảng sợ la hét, liền bị mọi người xung quanh hướng mắt về phía này, bao gồm cả Ngô Thế Huân

Lục Bảo Ny ngạc nhiên nhìn cô, Lâm Duẫn Nhi cũng nhìn lại bằng ánh mắt khinh thường. Lục Bảo Ny nhất thời chột dạ, cảm giác như trong chuyện này cô lén lút nhưng bị cả thiên hạ đều thấy.

Ngô Thế Huân vội chạy đến chỗ Lâm Duẫn Nhi, kiểm tra thân thể cô từ trên xuống, thấy không có gì bất ổn thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc hỏi

"Chuyện gì vậy Duẫn Nhi?"

"Em cũng không biết, anh hỏi cô ta xem!"

Ngô Thế Huân lúc này mới chú ý đến Lục Bảo Ny, cảm giác tức giận xông lên não. Cô gái này có hiềm khích với Lâm Duẫn Nhi từ lâu rồi

"Chuyện gì vậy con gái?" Cha của Lục Bảo Ny chạy đến, yêu thương xem xét Lục Bảo Ny. Còn cô ta thì lại giả vờ khóc nức nở, chỉ chỉ vào Lâm Duẫn Nhi

"Cha à, cô ta....cô ta muốn làm con bị thương..."

"Tại sao cô lại làm như vậy? Cô không biết đây là đâu à?" Cha của Lục Bảo Ny nổi tiếng là yêu thương con gái

"Xin lỗi giám đốc Lục, cô ấy là người của tôi..."

"Diễn hay đấy!" Lâm Duẫn Nhi cắt ngang lời Ngô Thế Huân, nãy giờ quan sát Lục Bảo Ny

"Cô còn cả gan nói như vậy?" Cha của Lục Bảo Ny tức điên lên

"Xin lỗi tổng..." Ngô Thế Huân không muốn đem nhiều rắc rối cho cô nên lên tiếng nhưng một lần nữa bị Lâm Duẫn Nhi cắt

"Giám đốc Lục, ông còn binh cô ta sao? Tôi có bằng chứng và tôi tin với bằng chứng này, con gái ông có thể trở thành cái gai trong mắt công chúng đấy!" Lâm Duẫn Nhi bình thản lên tiếng khiến tất cả mọi người sửng sờ

"Cô....cô đừng biện hộ..." Lục Bảo Ny sợ hãi

Lâm Duẫn Nhi lấy trong túi ra cái điện thoại, mở vào danh sách những cuộc ghi âm gần đây, giơ màn hình điện thoại lên cho hai cha con cô ta

"Tôi chỉ cần ấn nút play là mọi thứ sẽ được phơi bày!" Lâm Duẫn Nhi từng bước đi lên sân khấu, để micro ngay loa của điện thoại, nhìn hai cha con Lục Bảo Ny lần cuối, cười khinh, trực tiếp ấn nút play. Lập tức đoạn đối thoại của cô và Lục Bảo Ny vừa nãy được phát lên. Lục Bảo Ny té phịch xuống đất, tất cả khách trong bữa tiệc đều lên tiếng chỉ trích hai cha con họ.

Ngô Thế Huân nhìn cô trên sân khấu bỗng thấy rất tự hào. Anh vốn dĩ cũng không thích hai cho con họ, giám đốc Lục cứ thích ép Lục Bảo Ny đến cho anh khiến anh rất bực bội

Xong mọi chuyện, Lâm Duẫn Nhi bước xuống, đi đến kế bên Ngô Thế Huân, nhìn hai cha con Lục Bảo Ny run rẩy kia

"Xin lỗi giám đốc Lục, có lẽ hợp đồng của chúng ta sẽ không được thực hiện!" Ngô Thế Huân thoả mãn nói với cha của Lục Bảo Ny

"Ngô tổng, thật thứ lỗi, con gái tôi.....còn trẻ nên quá bồng bột, không kiểm soát được lời nói..."

"Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy làm vậy với người phụ nữ của tôi!" Ngô Thế Huân trực tiếp ôm cô đi ra khỏi nơi đó, lên xe về nhà

______

"Em giỏi thật Cánh Chim!"

"Em rất thích cảm giác này nha! À mà Thế Huân, lúc nãy em có ngầu không?" Lâm Duẫn Nhi thích thú nói với anh

Anh bật ngón cái lên khiến cô cười khúc khích: "Bao ngầu!"

Anh đưa cô về tới nhà, luyến tiếc nhìn cô xuống xe. Lâm Duẫn Nhi nhìn anh qua lớp cửa kính, chuẩn bị tạm biệt anh thì anh lại hí hửng nói

"Hôm nay qua nhà anh ngủ đi!"

"Tại sao?"

"Hôm nay....trời sẽ mưa lớn..."

Lâm Duẫn Nhi: "..."

Anh sợ sấm sét mà nhỉ?

Lâm Duẫn Nhi gật đầu, ngoan ngoãn theo anh lên xe rồi chạy đến siêu thị mini mua ít đồ

Lâm Duẫn Nhi trang phục lộng lẫy, Ngô Thế Huân quần áo com-lê bảnh bao, khi bước vào liền bị nhân viên và mọi người chú ý.

Lâm Duẫn Nhi đi trước, Ngô Thế Huân đẩy xe theo sau. Hai người mua đồ ăn đầy đống chất lên xe. Đi ngang qua quầy socola, Lâm Duẫn Nhi phấn khích xem xét từng loại, Ngô Thế Huân mỉm cười bên cạnh. Đáng lẽ không nên dắt cô đến quầy này. Lâm Duẫn Nhi nổi tiếng là ghiền socola!

"Em mua một hộp được không? Một hộp thôi!" Cô nhõng nhẽo, mặt làm đủ kiểu dễ thương dụ dỗ anh

"Không được!"

"Đi mà!" Cô sụt sùi nhìn anh, giọng nhỏ dần, cúi mặt xuống đất, cố rặn nước mắt

Ngô Thế Huân thở dài: "Được rồi, mua cho em, vừa lòng chưa....ngoan, khóc cái gì, trở về liền cho em ăn!"

_____

Do bây giờ anh không còn sống chung với cha mẹ nữa nên đoạn đường đi bị thay đổi.

Cô bước vào nhà anh, theo thói quen quan sát khắp nhà, liền ngửi thấy mùi tiền bay xung quanh. Đồ nội thất hạng sang!

Lâm Duẫn Nhi bị choáng váng, nơi này chẳng khác gì nơi vừa nãy?

Lâm Duẫn Nhi bước vào cửa liền bị thứ gì đó xù lông ở dưới chân, nhìn xuống thấy con chó lông trắng đang ngoe nguẩy đuôi ở chân cô. Cô thích thú bế con chó lên, yêu thương vuốt ve rồi tiến vào trong.

"Con chó này tên gì?"

"Chân Chim!"

Lâm Duẫn Nhi: "..." Anh nói vậy chẳng khác nào cô với nó cùng họ hàng?

Lâm Duẫn Nhi lườm anh, Ngô Thế Huân bật cười: "Tên thật là Tiểu Hắc!"

"Rõ ràng là chó lông trắng, tại sao lại là Hắc?"

"Anh thích..."

Lâm Duẫn Nhi: "..." Coi như chó của anh thì anh có quyền đi!

Lâm Duẫn Nhi đi vào phòng tắm, Ngô Thế Huân đứng trong bếp làm tí đồ ăn. Lúc sau hai người cũng bắt đầu bữa tối, sau đó ra ngoài phòng khách xem tivi

Hay một chỗ là tivi lại chiếu cảnh của Lâm Duẫn Nhi và Lục Bảo Ny ở sự kiện vừa rồi. Thật sự rất thú vị hắc hắc

Càng ngồi lâu không khí càng ngại, Lâm Duẫn Nhi gãi cằm: "Có muỗi cắn em rồi, em muốn đi ngủ"

"Chỗ nào? Anh chuyên trị vết muỗi đốt" Ngô Thế Huân kéo cô lại

Lâm Duẫn Nhi mất tự nhiên nói: "Không cần anh trị!"

Ngô Thế Huân kéo cô vào trong ngực, gặm cổ cô một phát: "Phải chỗ này không?" Không đợi cô đáp lại, anh chuyển sang cắn chỗ khác: "Chỗ này?" Lại chuyển sang chỗ khác: "Hay chỗ này?"

"Anh là chó à?" Lâm Duẫn Nhi đẩy mặt anh ra

Ngô Thế Huân gật đầu: "Giống Berger, bề ngoài đẹp đẽ, dáng người khoẻ mạnh..." Anh dừng lại một tí, nói thêm: "Hệ thống sinh lý cũng không tệ, khả năng sinh sản tốt!"

Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt bỏ lên lầu, Ngô Thế Huân theo sau cô. Lâm Duẫn Nhi quên mất điều quan trọng, quay lại hỏi anh

"Em ngủ ở đâu?"

"Nhà anh chỉ có một phòng"

"Vậy anh ngủ dưới sofa đi!"

"Tại sao?"

"Nam nữ thọ thọ bất tương thân!"

Ngô Thế Huân mỉm cười, kéo tay cô vào một căn phòng, đóng cửa lại, giọng mờ ám nói

"Đêm nay....chúng ta sẽ ngủ ở đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro