Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Ngô Gia Gia hưng phấn lên, nhưng chỉ một giây tiếp theo như nghĩ đến cái gì đó, nghi ngờ nhìn chằm chằm cô: "Sao cậu biết anh ta gọi là Ngô Thế Huân?"

Thật lạ, sao Lâm Duẫn Nhi biết chuyện này, hơn nữa còn trả lời lưu loát như thế?

"A. . . . . ." Tim cô đập mạnh, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình. "Mình … mình nghe người ta nói."

"À."

Ngô Gia Gia hiểu trả lời, ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy đầu cầu thang lầu hai xuất hiện một bóng dáng cao to, hai mắt cô lập tức sáng lên, kích động lôi Lâm Duẫn Nhi đang lơ đãng: "Này này Duẫn Nhi, cậu xem người đàn ông kia đi, rất đẹp trai đó!"

Lâm Duẫn Nhi bị cô lôi kéo như vậy, theo phản xạ ngẩng đầu lên, tầm mắt đúng lúc rơi vào người Gia Gia nói kia …

Là anh ta?!

Cô hít hơi, chột dạ cúi đầu, không dám nhìn về phía cái tên tà ác kia.

Đàn ông lỗ mãng như vậy, cho dù xuất sắc, đẹp đẽ thế nào, đều không phải là người cô có thể hiểu rõ, vẫn nên cách xa người đàn ông này một chút thì tương đối an toàn hơn.

Cho dù cô không đi trêu chọc đối phương, đối phương chưa chắc sẽ vì vậy mà xem như không thấy cô; khi tất cả ánh mắt của mọi người tập trung trên người Ngô Thế Huân thì anh đi những bước chân ưu nhã, chậm rãi đi về phía cô.

"Này này này, anh ta đi về phía này đó!"

Ngô Gia Gia trực tiếp lôi kéo tay áo cô, có chút kích động nói.

"Đừng kéo mình nữa!"

Lâm Duẫn Nhi gấp đến độ đỉnh đầu sắp bốc khói, không ngừng kéo về ống tay áo của mình, dù thế nào cũng không để ý đến bạn tốt.

"Tốt xấu gì cậu cũng nhìn chút đi chứ, anh ta thật sự rất. . . . . ." Đẹp trai. Ngô Gia Gia còn chưa nói xong đã nhìn thấy anh ta đứng trước mặt Lâm Duẫn Nhi, nhìn chằm chằm cô.

Oa, người đàn ông đẹp trai như vậy đi tới phía Duẫn Nhi?!

Tốt lắm, tiểu tử Duẫn Nhi này muốn hưởng một mình sao! Chuyện tốt như vậy lại không cho bạn tốt như cô biết? Thật là!

"Lâm Duẫn Nhi."

Ngô Thế Huân đứng bên cạnh cô, dùng giọng nói quyến rũ gọi.

Lâm Duẫn Nhi run rẩy, giả bộ không nghe thấy tiếng của anh, tiếp tục đem ly chén trên bàn dọn vào khay.

"Lâm Duẫn Nhi."

Lâm Duẫn Nhi không để ý, anh tiếp tục thích thú gọi: "Lâm Duẫn Nhi.."

"Lâm Duẫn Nhi.."

"Lâm Duẫn Nhi.."

". . . . . . Làm gì vậy!"

Cô thét lên, cáu giận ném ra một câu nói, nhưng vẫn không chịu đưa mắt nhìn anh.

"Nhìn tôi." Anh như vương giả ra lệnh.

". . . . . . Tôi đang bận, làm ơn không cần làm phiền tôi." Cô bướng bỉnh trả lời.

"Tôi nói nhìn tôi."

Ngô Thế Huân nhíu mày, bắt đầu có chút không kiên nhẫn cô kháng cự.

Ngô Thế Huân anh sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ muốn cái gì có cái đó, sau khi trưởng thành ở trong đám con gái mọi việc luôn luôn thuận lợi, cho nên không thể chịu được việc bị cô hoàn toàn coi thường như thế, cho nên cô càng kháng cự, anh lại càng muốn dây dưa với cô, không cho phép cô nói không.

"Ngô tiên sinh, tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn. . . . . ."

Lâm Duẫn Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu, đang muốn cùng anh nói rõ ràng, bất ngờ mặt Ngô Thế Huân đột nhiên phóng đại trước mắt cô, môi anh trực tiếp hôn lên cái miệng khép mở của cô, nuốt trọn lời cô chưa nói xong…

Cái hôn này, làm cho cả hội trường tiệc chúc mừng náo động, tất cả khách mời bao gồm chủ nhân Ngô gia, mọi người đều kinh ngạc lên tiếng, mà truyền thông cũng rất “nể tình”, đèn flash không ngừng chớp, chụp hết tình huống bất ngờ này vào máy.

"Ưmh!" 

Lâm Duẫn Nhi hoảng hốt, vội vã muốn đẩy anh ra, nhưng hơi sức anh quá lớn, cô căn bản không nhúc nhích anh chút nào, chỉ có thể tiêu cực huy động cả hai tay kháng cự.

Ngô Thế Huân dễ dàng kiềm chế hai tay cô ra sau lưng, để cho cả người cô bị vây quanh mình, thân bất do kỷ dán bám vào lồng ngực anh, mà đương nhiên cũng trở thành trọng điểm cho truyền thông quay chụp, đèn flash càng thêm chớp nhoáng.

Anh tận tình liếm mút hương thơm trong môi cô, cái lưỡi trơn trượt liếm qua hàm răng xinh xắn của cô, cho đến cô cả người vô lực dựa vào anh, anh mới thoả mãn buông cô ra, bàn tay dịu dàng vòng quanh eo cô, để ngừa cô vì chân mềm nhũn mà ngã nhào.

"Anh. . . . . ."

Khi được buông ra, cô không chút suy nghĩ liền giơ tay phải lên, còn chưa kịp tát vào mặt anh đã bị bàn tay của anh giữ lại"

"Phụ nữ đừng bạo lực như vậy, sẽ không có ai cần đâu." Anh cười khẽ, tham lam nhìn môi cô bị mình mút đỏ, cảm thấy bộ dáng kia cực kỳ hấp dẫn.

"Tôi chính là loại người này, anh - thả - tôi - ra!" Cô dùng sức giãy dụa, không chịu nổi mọi người vây xem, nói gì vẫn muốn tránh thoát anh.

"Em cho là lôi lôi kéo kéo như vậy là tốt sao?"

Khóe miệng anh khẽ co giật, mặc dù nhìn anh đang cười, nhưng người cách anh trong vòng ba bước cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sự phẫn nộ của anh.

"Vậy anh buông tôi ra không phải là ổn sao?"

Nói ra thật hoang đường, hầu như cả đêm cô đều cùng người đàn ông này dây dưa không rõ, hơn nữa còn là cùng một hình thức —— anh ta đổ thừa cô, cô muốn tránh khỏi anh.

"Ai bảo em không nghe lời? Đứa nhỏ không nghe lời phải chịu chút trừng phạt." Bộ dáng anh như nói chuyện đương nhiên.

"Cái người này. . . . . . Quả thật là hết thuốc chữa!"

Cô không biết được rốt cuộc là gia đình như thế nào sẽ giáo dục anh thành cá tính bá đạo như thế, thật sự là tức chết cô!

"Như thế nào? Có hứng thú làm phụ nữ của tôi không?" Anh chau mày, căn bản không xem khiêu khích của cô để trong mắt.

". . . . . . Anh điên rồi!"

Cô không dám tin trừng mắt, thật giống như người trước mắt không phải Ngô Thế Huân đẹp trai mà quá đáng, mà là quái thú đầu mọc ra sừng.

"Huân, đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc hai người đang giằng co, nam nữ chủ nhân Ngô gia chạy tới, mở miệng chính là nữ chủ nhân Nghiêm Ngọc San.

"Không có việc gì, là chuyện của con và cô gái này."

Vừa thấy ba mẹ tới đây, mặt Ngô Thế Huân lập tức khó chịu, tiện thể buông tay cô ra, nhưng trên mặt đã không còn vẻ nhẹ nhàng, vui vẻ lúc nãy nữa.

"Xin lỗi, tôi không làm."

Mặc dù không hiểu rõ sao thái độ anh sau khi nam nữ chủ nhân xuất hiện khác biệt, nhưng ít ra có người ngăn chặn anh, cô tự nhiên phải nắm lấy cơ hội này, mau bỏ chạy.

"Lâm Duẫn Nhi!"

Thấy cô không quay đầu lại chạy tới cổng, anh gấp đến độ hô to tên cô.

Đáng tiếc Lâm Duẫn Nhi không cảm kích chút nào, anh ở phía sau càng kêu, bước chân của cô càng vội vã, giống như có quỷ đuổi theo phía sau, dùng hết sức lực toàn thân thoát khỏi nhà họ Ngô…

Tên Ngô Thế Huân đáng ghét này...

Thế nhưng cướp đi nụ hôn đầu của cô, hơn nữa còn ở trước công chúng! Đây quả thực. . . . . . Quả thật quá mất thể diện rồi!

Lâm Duẫn Nhi trên đường về nhà, không ngừng mắng Ngô Thế Huân không biết xấu hổ, tâm trạng kích động khó có thể bình phục, trên mặt đỏ lên cũng chưa hết.

Sau khi về đến nhà, cô lập tức trốn vào trong chăn, muốn tránh người khác làm phiền, nhưng trong đầu nhưng vẫn hiện lên mặt của anh, còn có nụ hôn kia. . . . . . Hại cô xấu hổ không dứt, cho đến khi phía chân trời tờ mờ sáng mới buồn ngủ ngủ.

"Lâm Duẫn Nhi! Duẫn Nhi… mau dậy đi!"

Cảm giác vừa mới chìm vào mộng đẹp không lâu, giọng nói Ngô Gia Gia đã xuất hiện rồi, tiếng cực lớn không nói, còn dùng sức gõ cửa phòng, quấy rầy cô không thể không từ trong giấc mộng tỉnh dậy.

"Ưm. . . ." Cô khó chịu lật người trong chăn, kéo cao chăn qua đầu, thật không muốn để ý tới Ngô Gia Gia.

"Duẫn Nhi! Duẫn Nhi! Mau dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Ngô Gia Gia cũng không dễ đuổi như vậy, cô tiếp tục gõ cửa phòng Lâm Duẫn Nhi, cất cao tiếng gọi: "Cậu không dậy nhất định sẽ hối hận đó!"

"Được rồi, được rồi. . . . . ."

Cô không tình nguyện mà từ trên giường bò dậy, choáng váng đi xuống giường ra mở cửa: "Làm gì vậy? Mình buồn ngủ quá . . . . . ."

"Ngủ cái đầu cậu á! Tự cậu xem đi!"

Ngô Gia Gia không nói lời gì mà đem tờ báo trong tay đưa cho cô, muốn cô xem trang đầu tờ báo buổi sáng hôm nay. "Cậu á, chữ màu đỏ, trang đầu tin tức đấy!!"

Tối hôm qua cho dù cô nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra Lâm Duẫn Nhi gặp Ngô Thế Huân lúc nào, dù sao Lâm Duẫn Nhi chưa bao giờ đề cập với cô về người nào, hơn nữa hai người bọn họ tối hôm qua rõ ràng đều ở cạnh nhau! Trừ lúc Lâm Duẫn Nhi vì đồng phục bị bẩn, đến phòng nghỉ lầu hai ngơi thay quần áo . . . . . .

Á! Nhất định là khi đó Lâm Duẫn Nhi tiếp xúc với anh ta, nhất định vậy! Nếu không sao khi cậu ấy về lại có vẻ mặt quỷ dị, còn biết anh ta gọi là Ngô Thế Huân?

"Cái gì trang đầu?"

Lâm Duẫn Nhi mắt nhắm mắt mở không hiểu, cô cầm tờ báo lên, vừa nhìn vừa đọc thành tiếng: [Tổng giám đốc ngân hàng Ngô thị, ở bữa tiệc mừng ba mẹ kết hôn 30 năm cùng nữ phục vụ nhiệt tình ôm hôn. . . Nghiễm nhiên chim sẻ biến thành phượng hoàng. . .]

Cô trợn mắt kéo tờ báo xuống, siết chặt trước ngực. "Tại sao có thể như vậy?!"

"À há, bây giờ truyền thông chính là như vậy, đối với mấy tin nhiều chuyện, scandal cũng đăng nhanh lắm. . . ." Ngô Gia Gia thương hại vỗ vỗ vai cô.

"Chỉ là. . . . Duẫn Nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"

Lâm Duẫn Nhi thở dài, đem chuyện mình tối hôm qua thay đồ trong phòng nghỉ lầu hai gặp phải Ngô Thế Huân tóm tắt cho Ngô Gia Gia biết.

"Oa, lãng mạn vậy sao!" Ngô Gia Gia hâm mộ nói.

Mặc dù cô có chút ghen tỵ, nhưng bạn tốt gặp được đối tượng mới, hơn nữa còn là công tử gia tài bạc vạn, đúng là chuyện làm người ta vui mừng, mặc dù cô không biết Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân sẽ có kết quả tốt hay không, nhưng vẫn chân thành chúc phúc bọn họ.

"Lãng mạn cái đầu cậu, giờ thì tốt rồi, lại còn lên báo nữa. . .bây giờ tớ nên làm gì mới phải?"

Cô luống cuống, không biết mình ra cửa có bị chỉ trỏ hay không?

"Yên tâm, không phải mắt ai cũng nhạy như vậy, tùy tiện là có thể nhận ra cậu, huống chi loại tin tức này tới nhanh, đi nhanh, mọi người sẽ quên liền." Ngô Gia Gia an ủi. "À đúng rồi, lát nữa đừng quên đến phòng thu âm, mấy ngày trước giúp cậu nhận lồng tiếng phim hoạt hình rồi đó."

"Ừ, được, cám ơn."

Được bạn tốt an ủi như vậy, trong lòng Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thoải mái không ít, tiễn Ngô Gia Gia về, cô tới trước phòng tắm rửa mặt, thay quần áo, chuẩn bị ra cửa bắt đầu làm việc.

Không thèm quan tâm tên khỉ gió Ngô Thế Huân là ai, cũng chẳng tin tức trên báo, cuộc sống cứ trôi qua mỗi ngày, cô cũng không có thời gian ở đó mà thu buồn xuân đau, vẫn là kiếm tiền thì tương đối thực tế hơn.

-------

"Nguyện vọng của con là Hài tinh, một nghệ sĩ hài."

Hướng về phía micro trong phòng thu âm, Lâm Duẫn Nhi nhìn bản thảo, dùng giọng nói đặc sệt tiếng con nít, hợp với giọng nhân vật chính trong phim hoạt hình." Để cho tất cả mọi người thích hài kịch đến xem con biểu diễn, đó là chuyện vui vẻ biết bao!"

"Duẫn Nhi diễn rất tốt."

Người phụ trách sản xuất Chu Nhân Hạo ở bên ngoài phòng thu âm nhìn Lâm Duẫn Nhi, không khỏi khen ngợi nói.

"Lão đại, anh động lòng sao?"

Nhân viên thu âm A Phát buồn cười nhìn Chu Nhân Hạo.

"Cậu không phải cảm thấy Lâm Duẫn Nhi rất tốt sao?"

Chu Nhân Hạo không đối mặt trả lời anh, nhưng trong lời nói lại để lộ ra sự yêu thích của mình với cô. "Huống chi cô ấy độc thân, bất luận ai cũng có cơ hội, không phải sao?"

"Nhưng. . . ." Anh không thấy tờ báo sáng nay sao?

*Reng reng reng*

A Phát còn chưa kịp nói xong, điện thoại Chu Nhân Hạo liền vang lên.

"Chu Nhân Hạo." Chu Nhân Hạo không phát hiện A Phát khác thường, anh đi tới góc nghe điện thoại. "A, là cậu! Đúng, tôi ở phòng thu âm. . . Đúng vậy, ngày ngày đều làm việc mà, đâu có tốt số như đại thiếu gia cậu. . . Được được, tôi ở phòng thu âm chờ cậu, lát nữa gặp."

Cúp điện thoại, Chu Nhân Hạo đi về bên cạnh A Phát, cách thủy tinh phòng thu âm, mê muội nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi bên trong.

A Phát dùng khóe mắt trộm dò xét Chu Nhân Hạo, không dám nói thêm gì mà điều chỉnh cơ khí.

Lão đại nói không sai, mỗi người đều có cơ hội, nhưng bên cạnh Lâm Duẫn Nhi đã có người đàn ông khác, chắc không phải là độc thân rồi!

Qua không bao lâu, phòng thu âm đi vào một người đàn ông cao to tuấn tú, anh vừa vào cửa liền đẹp trai mà đi tới vỗ vai Chu Nhân Hạo.

"Cậu tới rồi?"

Chu Nhân Hạo vừa nhìn thấy người đó liền cười tươi, lôi kéo A Phát giới thiệu: "A Phát, đây là bạn anh, tổng giám đốc ngân hàng Ngô thị - Ngô Thế Huân."

A Phát sửng sốt, hướng Ngô Thế Huân gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu…

Lần này xấu hổ rồi, nam nữ chính đã đến đông đủ, anh cũng không tin lão đại còn có thể có làm cái gì, ai!

"Cho anh thêm nửa giờ, chờ thu âm xong, công việc của anh kết thúc liền." Chu Nhân Hạo chỉ chỉ thủy tinh cách âm phòng thu âm nói.

Ngô Thế Huân theo tay anh nhìn về phía thủy tinh cách âm, nhìn thấy người trong phòng, hai mắt mở lớn.

Anh và Chu Nhân Hạo là anh em quen nhau khi tham gia quân đội, Chu Nhân Hạo mấy ngày trước đến ngân hàng Ngô thị vay, hôm nay anh tìm Chu Nhân Hạo chính là muốn nói chuyện này, thật không nghĩ đến thế nhưng lại ở đây gặp được cô gái anh hết sức kiếm tìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro