Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45. Có phải là Ngô Thế Huân tốt hơn anh không?

Thật lâu sau, trong bóng tối yên tĩnh mới vang lên giọng nói Lâm Duẫn Nhi.

“Sao trước kia lại không phát hiện anh là người không biết xấu hổ như thế nhỉ…”

Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng than thở, không khỏi nhớ lại Ngô Thế Huân còn đi học.

Chính là nam thần lạnh lùng kiêu ngạo đấy!!!

Giống như ai cũng không xứng có được một ánh mắt của anh.

Bàn tay trên eo cô bỗng siết chặt lại, hơi thở nóng rực truyền tới từ phía sau gáy Lâm Duẫn Nhi, xúc cảm mềm mại, ấm áp khiến trái tim cô khẽ run rẩy, dây đàn kéo căng bị cắt đứt.

Giọng nói Ngô Thế Huân mang theo tình cảm lưu luyến, giống như nham thạch tràn vào sâu trong trái tim Lâm Duẫn Nhi, lưu lại một mảng nóng bỏng.

Anh nói, “Trước kia, em nằm ngoài tầm với của anh, thuộc về một người khác.”

“Bây giờ… em là của anh.”

“Tốt hơn hết là cứ dính lấy em, so với việc cái gì cũng không làm cuối cùng trừng mắt nhìn em rời đi còn tốt hơn.”

Giọng nói Ngô Thế Huân trầm thấp mà mạnh mẽ, từng câu từng chữ như đóng đinh chặt chẽ lên trái tim cô.

Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của anh, cô hiểu anh yêu mình đến hèn mọn tới mức nào.

Trái tim đập loạn, hồi lâu sau mới có thể bình phục.

Lâm Duẫn Nhi lặng lẽ thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên bàn tay đang ôm chặt lấy cô, sau đó đợi Ngô Thế Huân thả lòng, cô xoay người ôm lấy eo anh.

Vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, Lâm Duẫn Nhi dịu dàng nói nhỏ, “Em sẽ không rời xa anh đâu, anh tốt như thế, em là đồ ngốc mới rời bỏ anh.”

Lời cô nói đánh tan bất an trong lòng Ngô Thế Huân, anh cười cười hôn lên đỉnh đầu Lâm Duẫn Nhi, “Ngủ đi.”

Mồng một đầu năm, Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi nhận được lì xì của trưởng bối, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng Ngô Thế Huân lại vui mừng như một đứa trẻ.

Lúc xế chiều lập tức lôi kéo Lâm Duẫn Nhi đi mua thật nhiều pháo hoa, nói muốn đợi ngày mai tới trang trại rồi đốt.

Thành phố đã cấm không được đốt pháo, không có tí hương vị gì của năm mới cả.

Cho nên Trần Tú Hoa và Trần Thục Ngọc sớm đã thương lượng xong xuôi, mùng hai đầu năm sẽ tới trang trại ngoại ô chơi hai ngày.

Ngô Thế Huân không thành vấn đề.

Tết năm nay trôi qua vô cùng vui vẻ, đêm 30 được ăn sủi cảo tự tay mẹ Lâm làm, đầu năm mới nhận được tiền mừng tuổi của chú Tạ và trưởng bối… quan trọng là Lâm Duẫn Nhi luôn ở bên anh.

Ngô Thế Huân rất thỏa mãn.

Anh không dám hi vọng xa vời, cũng không dám tham lam thêm gì, bởi vì hạnh phúc tới quá nhanh sẽ khiến người ta có chút buồn bã, cảm giác như không chân thật.

Mùng hai tháng giêng, trời quang mây tạnh.

Mặt trời vừa mọc, hai nhà Lâm Giang đã cùng nhau xuất phát.

Để tiện cho việc mang theo hành lý và nguyên liệu nấu ăn, bố Lâm sớm đã thuê một chiếc SUV được thiết kế mui đóng mở, có thể nhìn được toàn cảnh.

Ngô Thế Huân lái xe, Lâm Duẫn Nhi ngồi ở ghế phó lại, bố mẹ Lâm ngồi hàng ghế sau.

Về phần nhà Giang Trì Ý, Trần Thục Ngọc là người lái xe, Giang Trì Ý và Cố Thiến ngồi hàng ghế phía sau.

Trên đường đi, Lâm Duẫn Nhi nghe được không ít tin tức bát quái về chuyện Giang Trì Ý và Cố Thiến từ mẹ mình.

Lúc nghe nói Cố Thiến mang thai thì Lâm Duẫn Nhi biểu lộ sự ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

Cô không nói gì, chỉ nghe Trần Tú Hoa liên mồm liên miệng kể chuyện

Mãi cho tới khi bà nói đủ, khát nước, Ngô Thế Huân đang lái xe còn không quên nhắc nhở Lâm Duẫn Nhi đưa bình nước cho mẹ vợ tương lai.

Như thế, Trần Tú Hoa càng thêm hài lòng với Ngô Thế Huân.

“Tiểu Nhi này, con và Thế Huân cũng nhanh lên, đừng để bị tụt lại ở phía sau.”

Lời của mẹ Lâm thấm thía, tất nhiên Lâm Duẫn Nhi hiểu rõ, nhưng cô không muốn đáp lại bà, giả vờ không nghe thấy quay đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ.

Hai giờ lái xe, cuối cùng cũng đã tới nơi.

Nói là nông thôn nhưng ở đây cũng không giống với tưởng tượng của Lâm Duẫn Nhi.

Ruộng bậc thang từ lưng núi tràn xuống, mặt nước lấp lánh ánh nắng, khung cảnh vô cùng tươi đẹp.

Trước cửa trang trải có một con đường nhỏ, bên kia đường có một ao cá rất lớn, lúc này hai vị phụ huynh là bố Lâm và bố Giang đã rủ Ngô Thế Huân và Giang Trì Ý để đi câu cá, tính toán thêm món cho bữa trưa.

Ngôi nhà Trần Thục Ngọc chọn là một dinh thự nhỏ, có tổng cộng bốn phòng ngủ, hai sảnh và hai phòng tắm còn cả bếp và sân rất rộng rãi.

Sân được bao quanh bởi hàng rào tre, trồng rất nhiều hoa cỏ không biết tên, bên cạnh còn có chuồng nuôi nhốt gia cầm.

Lâm Duẫn Nhi đứng ở ban công tầng hai trông mắt nhìn về phía xa, cảm giác vô cùng yên tĩnh và thoải mái.

Không có sự ồn ào náo nhiệt nơi thành thị, giống như hoàn toàn ngăn cách với nơi thế tục trần gian.

“Tiểu Nhi, đồ của con trong phòng, vào xếp đồ đi.” Trần Tú Hoa ra khỏi phòng ngủ của bà và Trần Thục Ngọc, thúc giục Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng lao động.

Trước đó đã có người quét dọn căn nhà, bọn họ chỉ cần vào ở sắp xếp hành lý của mình là xong.

Lâm Duẫn Nhi gật đầu, hỏi Trần Tú Hoa mình ngủ phòng nào rồi vào nhà.

Nhìn thấy Cố Thiến trong phòng, cô cũng không có chút kinh ngạc nào.

Bởi vì lúc ở trên xe, mẹ cô đã từng đề cập với cô, nói có lẽ cô sẽ ngủ chung một phòng với cô ta.

Căn nhà chỉ có bốn phòng ngủ.

Hai người bạn thân Trần Thục Ngọc và Trần Tú Hoa ngủ chung một phòng, bố Lâm và bố Giang một phòng.

Tuy Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi là người yêu, nhưng đi chơi cùng trưởng bối, ngủ cùng phòng cũng không tốt lắm.

Nhất là mẹ Lâm Duẫn Nhi, kiên quyết không cho phép Lâm Duẫn Nhi có bất kì hành vi nào khác thường trước khi kết hôn.

Sợ cô sẽ đi theo con đường của bà, cũng sợ cô gặp người không hợp ý mình.

Cho nên dư lại hai căn phòng, đương nhiên là Ngô Thế Huân và Giang Trì Ý cùng phòng, Lâm Duẫn Nhi và Cố Thiến cũng phải ở cùng nhau.

Cố Thiến nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi lại có chút kinh ngạc.

Cô vào phòng mà không chào hỏi cô ta, chỉ tự mình kéo vali lấy đồ dùng cá nhân ra, giống như trong mắt Lâm Duẫn Nhi, Cố Thiến chỉ là không khí vậy.

Loại cảm giác này khiến cô ta khó chịu.

Lâm Duẫn Nhi ở bên Ngô Thế Huân, cô ta cũng khó chịu, thậm chí còn không tin cô đã thật sự buông bỏ Giang Trì Ý.

Cho nên Cố Thiến cong môi, tay sờ bụng mình, ngồi xuống mép giường nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi. “Nói cho cô biết một tin tốt.”

Cô ta đột nhiên mở miệng, Lâm Duẫn Nhi thiếu chút nữa không phản ứng kịp là cô ta đang nói chuyện với mình.

Động tác trên tay dừng lại, Lâm Duẫn Nhi đang ngồi xổm trước vali, ngước mắt lãnh đạm nhìn sang Cố Thiến, chờ cô ta nói tiếp.

Cố Thiến vẫn đang tiếp tục vuốt ve bụng còn bằng phẳng của mình, khuôn mặt hạnh phúc cười, “Tôi mang thai con của Giang Trì Ý.”

Lâm Duẫn Nhi nhìn chằm chằm cô ta một lát, mặt không thay đổi ‘ồ’ một tiếng, suy nghĩ một lát lại bổ sung thêm câu, “Chúc mừng hai người.”

Dứt lời, cô chóng đầu gối đứng lên, hơi mím môi, “Nếu cô đang có thai, vậy tôi không cùng cô chen chúc trên một giường nữa.”

Sau đó cất lại đồ đạc vào vali, mở cửa chạy sang phòng của Trần Tú Hoa và Trần Thục Ngọc.

“Mẹ, con đến chen chúc với mẹ và dì Giang, con ngủ không ngoan.”

Lời này của cô nhắc nhở Trần Tú Hoa, bà đồng ý, cũng sợ dáng ngủ Lâm Duẫn Nhi không tốt, tổn thương đến đứa bé trong bụng Cố Thiến.

Phòng Ngô Thế Huân và Giang Trì Ý ở dưới lầu.

Hai người tới ao cá phía bên kia xem chốc lát rồi một trước một sau trở về thu thập hành lý.

Trong phòng là hai chiếc giường đơn, vốn là ghép chung một chỗ nhưng đã bị Ngô Thế Huân và Giang Trì Ý tách ra, một cái dựa sát vào tường, một cái kê sát cửa sổ, Sở hà Hán giới*, phân biệt rõ ràng.

(*nước sông không phạm nước giếng)

Ngô Thế Huân lạnh lùng trải giường chiếu, Giang Trì Ý ở đối diện vẫn ngồi mép giường nhìn anh chằm chằm.

Chỉ cần nghĩ tới hai lần bắt gặp Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân hôn môi, trong lòng anh ta lại nghẹn khuất, làm cách nào cũng không dễ chịu nổi.

Cho nên anh ta vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra điểm có thể đánh bại Ngô Thế Huân.

Đó chính là thời thơ ấu của Lâm Duẫn Nhi.

Giang Trì Ý và Lâm Duẫn Nhi cùng nhau lớn lên, hai người có rất nhiều kỷ niệm mà Ngô Thế Huân vĩnh viễn không có.

Nếu Ngô Thế Huân để ý Lâm Duẫn Nhi như thế, những quá khứ anh không thể có được cũng như không thể tham gia tất nhiên sẽ khiến anh đau lòng.

Vì thế Giang Trì Ý lên tiếng, như cố ý như không nói với Ngô Thế Huân đang trải giường, “ Lâm Duẫn Nhi từng nói, cho chăn bông vào trong vỏ, sau khi xác định được bốn góc thì cố định vào đó rồi lắc chăn, chiếc chăn sẽ về đúng nguyên dạng của nó.”

“Từ nhỏ cô ấy đã trải giường chiếu như vậy.

Ngô Thế Huân không muốn nói chuyện với anh ta, nghe thấy anh ta nhắc đến Lâm Duẫn Nhi, động tác của anh ngừng lại, mắt phượng híp híp, quay đầu âm u nhìn về phía Giang Trì Ý.

Nhưng anh không nói chuyện, chỉ nhìn Giang Trì Ý một cái lại xoay người đi tiếp tục công việc trong tay.

Giang Trì Ý nhíu mày, mặc kệ Ngô Thế Huân không lên tiếng, anh ta vẫn tự mình tiếp tục.

Nói không ít chuyện Lâm Duẫn Nhi khi còn nhỏ, còn nói Lâm Duẫn Nhi thích chơi đuổi bắt với anh ta, còn nhắc đi nhắc lại vài lần.

Từ đầu đến cuối Ngô Thế Huân yên lặng, chỉ trải ga giường xong xuôi, sau đó xếp quần áo vào tủ, đồ vệ sinh cá nhân cũng lấy ra.

Anh còn thuận tiện dọn dẹp rác Giang Trì Ý bỏ trong phòng.

Anh cũng muốn nghe những chuyện của Lâm Duẫn Nhi khi còn bé, tất cả đều là chuyện anh không biết, chưa từng tham dự quá khứ của Lâm Duẫn Nhi, đây là tiếc nuối lớn trong lòng Ngô Thế Huân.

Nói thật, hôm nay có thể nghe Giang Trì Ý kể mấy chuyện này. Ngô Thế Huân có chút cảm kích.

Cho nên, lúc Giang Trì Ý nói đến miệng lưỡi khô khốc, thật sự không còn chuyện gì để nói với Ngô Thế Huân nữa thì anh mới đi qua vỗ vai anh ta, nhếch miệng cười, “Cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này.”

Ngô Thế Huân dứt lời, thu tay lại định ra cửa.

Nhưng vừa đi tới cửa lại như nhớ ra điều gì, xoay người nhìn về phía Giang Trì Ý, “Tôi rất bội phục lòng dạ của cậu đấy.”

“Quãng đời còn lại của Lâm Duẫn Nhi, tôi nhất định sẽ không chia sẻ với bất kì kẻ nào khác.”

Nói xong, anh lập tức ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, Giang Trì Ý mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngô Thế Huân.

Những ký ức tư mật nhất của anh ta và Lâm Duẫn Nhi, anh ta đã một năm một mười chia sẻ hết cho Ngô Thế Huân.

Nhưng mà, quãng đời còn lại của Lâm Duẫn Nhi … lại không có một chút quan hệ nào với Giang Trì Ý này nữa.

Cuối cùng, người biết rõ toàn bộ cuộc đời của Lâm Duẫn Nhi cũng chỉ có Ngô Thế Huân mà thôi.

Suy nghĩ cẩn thận, Giang Trì Ý vừa tức giận lại vừa hối hận, anh ta đá mạnh vào chân giường, đau đến nhíu mày.

Cuối cùng cũng không thể làm gì khác mà chạy ra sân sau hút thuốc lá.

Bữa trưa chỉ đơn giản là mỳ trứng cà chua.

Sau khi ăn xong, mọi người quay về phòng nghỉ ngơi, rồi lại rời giường chuẩn bị cơm tối.

Bố Lâm nói cơm tối nhất định phải thật phong phú.

Ông và bố Giang tiếp tục đi câu cá, Ngô Thế Huân lái xe đưa mẹ Lâm và mẹ Giang đi chợ gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.

Lâm Duẫn Nhi ở nhà chế biến nguyên liệu có sẵn, thuận tiện sắp xếp đồ dùng trong bếp.

Cố Thiến một mình nghỉ ngơi trong phòng, cũng không ai muốn quấy rầy cô ta.

Giang Trì Ý chơi bời lêu lổng không có việc gì làm, lúc qua phòng bếp thấy Lâm Duẫn Nhi bận rộn bên trong, anh ta suy nghĩ một chút rồi bước vào.

“Có gì cần giúp không? Anh giúp em.”

Người đàn ông mở miệng, ánh mắt lại khóa chặt trên người Lâm Duẫn Nhi không chịu dời đi.

Lâm Duẫn Nhi cũng không quay đầu lại, lạnh lùng trả lời một câu, “Không có.”

Thật ra là có, nhưng cô không muốn ở cùng Giang Trì Ý, sợ Ngô Thế Huân biết sẽ nghĩ nhiều.

Lâm Duẫn Nhi biết Ngô Thế Huân yêu mình bao nhiêu, cho nên cô không muốn anh có chút hiểu lầm nào với mình và Giang Trì Ý.

Huống chi Giang Trì Ý và Cố Thiến cũng đã ở bên nhau, có khoảng cách là đúng.

Vậy nên Lâm Duẫn Nhi thà rằng một mình vất vả chút cũng không muốn Giang Trì Ý giúp đỡ, nhưng anh ta lại vô cùng cố chấp.

Hôm nay Giang Trì Ý giống như thay đổi tính nết, Lâm Duẫn Nhi từ chối ba lần mà anh ta vẫn ở lại phòng bếp.

Vô cùng tự giác bóc tỏi rửa rau, tuy rằng động tác chậm chạp nhưng lại kiên nhẫn.

Lâm Duẫn Nhi mà không để ý tới anh ta, anh ta sẽ tìm cách hỏi cô, “Hành này làm kiểu gì?”

“Đậu phộng thì sao, cần bóc không?”

Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, “Không biết làm thì anh ra ngoài đi.”

Giang Trì Ý mím môi, cảm giác như đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng mình có thể mặt dày thế này trước mặt Lâm Duẫn Nhi.

Anh ta muốn đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến dáng vẻ nhiệt tình của Lâm Duẫn Nhi đối với Ngô Thế Huân, anh ta lại không nhịn được cười lạnh, giọng nói còn mang theo vài phần trào phúng, “Lâm Duẫn Nhi, trong lòng em, có phải Ngô Thế Huân tốt hơn anh không?”

Lâm Duẫn Nhi đang cắt ớt chuông sửng sốt, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta, “Đúng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro