Chương 44.Ăn tết
Đợi một lúc sau, Lâm Duẫn Nhi không thấy Ngô Thế Huân trả lời, hơn nữa cô còn cảm thấy bầu không khí trong xe có chút biến hóa.
Lâm Duẫn Nhi lấy túi xong ngồi thẳng người, lúc này mới nhận thấy ánh mắt Ngô Thế Huân vẫn luôn dừng trên người mình.
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía cô vô cùng nóng bỏng, điều này khiến Lâm Duẫn Nhi cảm thấy không được tự nhiên, cảm thấy Ngô Thế Huân có thể hóa thành dã thú bất cứ lúc nào bổ nhào lên người cô.
Trước khi anh hành động, Lâm Duẫn Nhi đã ý thức được, đỏ mặt giải thích, “Nha đầu Tô Mi kia cứ lải nhải gọi em là bảo bối bảo bối, em… không phải cố ý đâu.”
Cô cũng cảm thấy hoảng sợ, gọi một người đàn ông trưởng thành là bảo bối, nghĩ sao vậy chứ?
Khó trách Ngô Thế Huân lại nhìn cô chằm chằm.
Lâm Duẫn Nhi giải thích xong vội vàng quay mặt đi, thật sự không dám nhìn đôi mắt đen tối không rõ kia của anh chút nào.
Người đàn ông cũng không có động tác gì tiếp theo, chỉ là nhìn cô trong chốc lát, ánh mắt kia mang theo ý cười, hơi nóng dần dần hạ thấp.
Ngô Thế Huân khởi động xe, đột nhiên cười một tiếng, “Anh thích xưng hô này, về sau cứ gọi vậy đi.”
Xe ra khỏi sân bay được một đoạn, Lâm Duẫn Nhi mới phản ứng lại, mặt đỏ tai hồng muốn phản bác, sau đó nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào tràn đầy ý cười của Ngô Thế Huân, nuốt lời định nói xuống bụng.
Xưng hô này, dưới tình huống cô có ý thức thật sự là không nói ra được, nhưng lại không đành lòng từ chối Ngô Thế Huân, bởi vì thoạt nhìn dáng vẻ anh đang rất vui.
Có chút đáng yêu.
…
Ngô Thế Huân trực tiếp lái xe tới hẻm Tây Từ.
Dọc đường đi Lâm Duẫn Nhi vẫn không yên lòng, đến cửa ngõ cô mới nhớ ra mình còn chưa đi mua quà.
Kết quả, Ngô Thế Huân bình tĩnh mở cốp xe, ôm từng túi quà Tết đã chuẩn bị xuống, “Lần đầu tiên gặp bố mẹ vợ tương lai, sao anh lại không chuẩn bị gì được?”
“Yên tâm đi, chút ý thức này bảo bối của em vẫn có.”
Câu cuối cùng, Ngô Thế Huân ghé sát bên tai Lâm Duẫn Nhi nói, giọng nói rất nhỏ, khàn khàn ái muội lại quyến rũ.
Lâm Duẫn Nhi xấu hổ muốn ngất, tim lại tăng tốc.
Vẻ đỏ bừng trên mặt đến lúc vào nhà cũng không biến mất, vậy nên lúc bố Lâm thấy cô đỏ mặt còn tưởng rằng cô bị bệnh, quan tâm hỏi han một lúc lâu.
“Hai đứa mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Mẹ Lâm từ trong bếp hô lớn, lúc này Lâm Duẫn Nhi tránh được nghi vấn của bố mình, nhanh chóng lôi kéo Ngô Thế Huân lên lầu.
Trên lầu có hai phòng ngủ, phòng của Lâm Duẫn Nhi và một căn phòng dành cho khách, bình thường trong nhà có khách thì có thể dùng phòng đó. Còn phòng ngủ của bố mẹ Lâm ở dưới tầng một.
Lâm Duẫn Nhi đưa Ngô Thế Huân tới phòng nghỉ, trong phòng bày trí đơn giản, chỉ có một giường một bàn và một tủ giản dị.
Cũng may là có lắp điều hòa, mùa đông hay mùa hè gì thì cũng ấm áp.
Cửa phòng nghỉ và phòng ngủ của Lâm Duẫn Nhi đối diện nhau, bên cạnh chính là ban công ngoài trời, cửa sổ trong phòng quay ra ngõ nhỏ, ánh sáng cũng rất đầy đủ và thoải mái.
Nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn sợ Ngô Thế Huân bỏ, “Không thì anh ở phòng em, để em ở đây cũng được.”
Ngô Thế Huân buông vali, ngồi xuống mép giường.
Mẹ Lâm đã dọn dẹp căn phòng, dưới giường còn trải hai lớp đệm bông, một chiếc ga trải giường rồi một chiếc chăn dày, vô cùng mềm mại.
Tuy rằng phòng không lớn nhưng lại Ngô Thế Huân lại cảm thấy ấm áp, là cảm giác gia đình anh vẫn luôn khao khát.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, đưa tay ra với Lâm Duẫn Nhi, giọng nói dịu dàng, “Lại đây.”
Lâm Duẫn Nhi bị giọng nói của anh mê hoặc, nghe lời đi qua, bàn tay lạnh lẽo đặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh. Năm ngón tay thon dài của anh bọc lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, Lâm Duẫn Nhi lập tức ngồi lên đùi anh, bị anh ôm vào lòng.
Một tay còn lại của Ngô Thế Huân ôm lấy eo cô, anh đặt cằm lên vai Lâm Duẫn Nhi, hơi nghiêng mặt qua, tùy ý truyền hơi thở ấm áp của mình lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Lâm Duẫn Nhi ngây dại, hoàn toàn không dám động.
Giữ vững tư thế mập mờ được tầm mười phút, dây đàn kéo căng trong lòng Lâm Duẫn Nhi mới chậm rãi thả lỏng, cô đã dần dần thích ứng được với cái ôm và hô hấp của anh.
Sau khi thích ứng lại bắt đầu tham luyến đứng dậy.
Lúc này, Ngô Thế Huân lên tiếng, “Cảm ơn…”
Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như một cơn gió thổi qua tai.
Trái tim Lâm Duẫn Nhi khẽ run lên, một tay bám vào lưng anh, cô cười, “Bắt anh phải ngủ căn phòng nhỏ như vậy mà còn cảm ơn em?”
Ngô Thế Huân ‘ừm’ một tiếng, khẽ nhắm mắt lại, giống như người trong cơn ác mộng, “Anh không dám tham lam.”
Chỉ cần trong lòng Lâm Duẫn Nhi có một góc dành cho anh, để anh yên tâm dựa vào là đủ rồi.
Lời nói của anh khiến Lâm Duẫn Nhi mềm nhũn xúc động, cô nghiêng mặt hôn lên chóp mũi anh, “Ở cạnh em, anh cứ việc tham lam, anh muốn gì em cũng thỏa mãn anh.”
Giọng nói của cô giống như có ma lực mê hoặc lòng người khiến trong lòng Ngô Thế Huân xao động không thôi, cảm giác ngọn lửa trong lòng sắp không thể áp chế nổi nữa.
Anh nắm chặt lấy tay kia của Lâm Duẫn Nhi, lực đạo rất chặt.
Ngay sau đó, lúc Lâm Duẫn Nhi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Ngô Thế Huân ôm lấy, trực tiếp đặt cô trên bệ cửa sổ.
Lâm Duẫn Nhi hoảng sợ, nhanh chóng rút tay ôm chặt lấy cổ anh, khẽ hô lên một tiếng.
Tiếng hô được một nửa thì bị cắt đứt, Ngô Thế Huân đã chặn môi cô lại.
Nụ hôn đột ngột khiến Lâm Duẫn Nhi không kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng nghênh đón Ngô Thế Huân, nhịp tim và hô hấp cùng nhau rối loạn.
Gió đêm lành lạnh, một tay Ngô Thế Huân đỡ eo Lâm Duẫn Nhi, một tay còn lại kéo cửa sổ phía sau lại.
Như vậy, Lâm Duẫn Nhi có thể nhẹ nhàng tựa vào cửa kính, một chân treo trên cánh tay Ngô Thế Huân, chân còn lại lơ lửng, cánh tay ôm chặt cổ Ngô Thế Huân, toàn tâm toàn ý đáp lại anh.
Trước khi ở bên Ngô Thế Huân, Lâm Duẫn Nhi chưa bao giờ biết, hôn môi với người mình yêu lại là một chuyện sung sướng như vậy.
Trên môi và trong lòng đều tê tê dại dại, vô cùng thoải mái.
Kỹ thuật hôn của Ngô Thế Huân không hề kém, nụ hôn của anh rất sâu, từng tấc từng tấc chiếm lấy toàn bộ hơi thở của Lâm Duẫn Nhi.
Hai người mặc kệ tất cả, hô hấp dây dưa chung một chỗ, ai cũng luyến tiếc rời đi.
Cho dù Lâm Duẫn Nhi sắp thiếu dưỡng khí, cô cũng vẫn ôm chặt cổ Ngô Thế Huân như cũ, không chịu lui về phía sau.
Nếu không phải cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy… cô có khả năng sẽ chết chìm trong hô hấp của Ngô Thế Huân mất.
“Tiểu Nhi! A Huân! Xuống ăn cơm thôi, có nghe thấy không?”
Ngoài cửa truyền tới tiếng thúc giục của bố Lâm.
Lý trí Lâm Duẫn Nhi bị kéo lại ngay lập tức.
Nụ hôn của Ngô Thế Huân cũng từ từ chậm lại, cuối cùng anh rút lui khỏi lãnh địa của Lâm Duẫn Nhi, khi hai môi tách ra, người đàn ông khẽ thở gấp, thần sắc đỏ bừng, giọng nói quyến rũ động lòng người, “…Sau này đừng nói những lời như vừa rồi với anh, anh sẽ cho rằng em đang ám chỉ anh đấy.”
Cái gì mà cứ việc tham lam, muốn gì cũng có thể cho anh…
Những lời này từ miệng Lâm Duẫn Nhi thốt ra thì Ngô Thế Huân chỉ có một suy nghĩ – muốn chiếm hữu cô, hung hăng muốn cô.
Cho dù có chết trên cơ thể cô, anh cũng nguyện ý.
Dư vị trên mặt Lâm Duẫn Nhi còn chưa tan, đôi mắt ngập nước tràn đầy xuân tình, trong mắt như mang một tầng hơi nước mỏng, chọc người mê say.
Ngô Thế Huân không thể chịu đựng được hấp dẫn, lại hôn lên đôi môi mỏng của cô, hai mắt Lâm Duẫn Nhi gợn sóng, lay động lòng người.
Thế nên cuối cùng, Ngô Thế Huân không thể không dùng nụ hôn phong bế đôi mắt cô lại, giọng nói thâm trầm, “Không cho phép em dùng ánh mắt quyến rũ người này nhìn anh…”
“…khó chịu.”
Nhịp tim Lâm Duẫn Nhi như hụt mất, sau đó lại tăng tốc, cô cong môi cười thành tiếng, có chút xấu xa.
Hai người trong phòng anh anh em em, bố Lâm bên ngoài gọi đến khàn cả giọng, cuối cùng, Lâm Duẫn Nhi đáp, “Con biết rồi, xuống ngay đây.”
Lúc này bố Lâm mới thu tay, mặt đầy hoài nghi xuống dưới, vừa rồi nếu Lâm Duẫn Nhi còn không trả lời, có lẽ Lâm Hậu đã đẩy cửa vào trong.
…
Bóng đêm tối mịt, trời bắt đầu có tuyết rơi, xem như là trận tuyết đầu tiên của Quế Thành năm nay.
Ngô Thế Huân nhẹ nhàng bế Lâm Duẫn Nhi xuống, hai chân vừa chạm đất, cô đã vội vàng đẩy anh rồi chạy ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên thúc giục Ngô Thế Huân mau chóng cất hành lý rồi xuống lầu ăn cơm.
Người đàn ông cong môi, im lặng cười.
Anh chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn muốn nhìn xem tuyết rơi đẹp đến thế nào, không nghĩ tới lại bắt gặp gian phòng tầng hai nhà Giang gia đối diện sáng đèn, cửa sổ phòng đó cũng hướng ra ngõ, phía đối diện, Giang Trì Ý đang đứng đó.
Cách một con đường, Ngô Thế Huân không nhìn rõ ánh mắt anh ta, nhưng anh có thể cảm nhận được địch ý và sự không cam lòng trong ánh mắt ấy truyền đạt một cách rõ ràng.
Anh đoán, Giang Trì Ý đã đứng đó khá lâu, cho nên một màn hôn môi với Lâm Duẫn Nhi kia, nhất định anh ta cũng đã chứng kiến.
Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân nhếch môi cười, trong lòng đắc ý.
Dù sao suốt mười năm nay, người mà anh hâm mộ nhất chính là Giang Trì Ý, bây giờ thân phận hai người giống như hoán đổi, đến lượt anh ta hâm mộ anh đúng chứ.
Ngô Thế Huân híp mắt, nhớ tới dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của Lâm Duẫn Nhi trong lòng mình, hai mắt lại tràn đầy ý cưới.
Anh cũng mặc kệ Giang Trì Ý, đi qua kéo rèm vào rồi mới xoay người xuống lầu ăn cơm.
Cùng lúc đó, Giang gia.
Giang Trì Ý vẫn còn đứng trước cửa sổ trong phòng, anh ta còn không chịu bỏ qua, sống chết nhìn chằm chằm cửa sổ nhà Lâm Duẫn Nhi đối diện.
Anh ta biết, đó là phòng chuẩn bị cho khách của nhà cô, nhưng anh ta không hề nghĩ đến, tối nay sẽ nhìn thấy Ngô Thế Huân trong căn phòng đó, càng không nghĩ đến việc Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi … vậy mà không biết xấu hổ như thế.
Bây giờ anh ta đã không còn nhìn thấy gì bên đó nữa, khi anh ta còn ở bên Lâm Duẫn Nhi, hai bên gia đình sẽ quây quần bên nhau vào ngày 30 mỗi năm, từ lâu nay Giang Trì Ý đã sớm hình thành thói quen trưởng bối Lâm gia đối xử tốt với mình.
Ngày 30 năm nay, Giang Trì Ý cho rằng hai bên gia đình sẽ cùng ăn cơm tất niên với nhau, không ngờ Trần Thục Ngọc lại nói cho anh ta biết, lần này Lâm Duẫn Nhi dẫn bạn trai về nhà ăn tết, mẹ Thẩm nói hai bên gia đình năm nay sẽ ăn riêng. Đợi tới mùng 2 Tết, hai nhà sẽ cùng nhau lái xe du lịch tự túc tới một trang trại ở ngoại ô Quế Thành chơi Tết.
Giang Trì Ý không nói gì.
Bởi vì năm nay nhà họ cũng nhiều thêm một người.
Vừa nghĩ tới đây, cửa phòng cũng bị người ta gõ vang.
Giang Trì Ý xoay người, lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng, một lát sau, quả nhiên thấy cửa phòng mở ra, Cố Thiến mặc váy lông màu trắng thăm dò bước vào, hai mắt vừa bắt gặp Giang Trì Ý thì lập tức trở nên ngoan ngoãn cười cười, “Trì Ý, xuống dưới ăn cơm đi.”
Giang Trì Ý không nói, lông mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
Từ đêm hôm đó, anh ta say rượu coi Cố Thiến là Lâm Duẫn Nhi mà ngủ… sau đó cô ta cứ dính lấy anh ta. Nếu chỉ là tình một đêm bình thường, Giang Trì Ý căn bản không cần hẹn hò yêu đương với cô ta làm gì, nhưng không được bao lâu, Cố Thiến cầm một tờ kết quả khám bệnh tới Giai Ngẫu Thiên Thành tìm anh ta, nói rằng đã mang thai con của anh ta…
Lúc ấy Giang Trì Ý như sét đánh ngang trời, cả người ngoài khét trong sống, hoàn toàn kinh hoàng.
Sau này, Cố Thiến nhờ vào đứa con trong bụng mà dễ dàng tiến vào Giang gia.
Bởi vì trong nước cô ta không có bất kỳ họ hàng hay bạn bè nào, sau đó Trần Thục Ngọc không thấy bất kì tia hi vọng nào trên người Giang Trì Ý nữa, cho nên quyết định để Cố Thiến sinh đứa con trong bụng ra.
Xem như là lớn không dạy được thì dạy nhỏ.
Về phần quan hệ giữa Cố Thiến và Giang Trì Ý, Trần Thục Ngọc không can thiệp.
Nếu hai đứa muốn kết hôn, bà sẽ không ngăn cản, nhưng cũng sẽ không ủng hộ, dù có tổ chức hôn lễ bà cũng không tham dự.
Nhưng may mà Giang Trì Ý không có suy nghĩ muốn kết hôn cùng Cố Thiến.
“Biết rồi.” Người đàn ông lạnh lùng mở miệng, thu hồi ánh mắt, cuối cùng quay lại nhìn cửa sổ đối diện một cái thật sâu.
Cố Thiến cũng theo tầm mắt anh ta mà nhìn qua, cô ta biết, đối diện chính là nhà Lâm Duẫn Nhi, trong lòng khó chịu như bị kiến cắn, nhưng lại không thể biểu lộ.
Ở Giang gia, nhờ đứa con trong bụng mà cô ta không phải lo chuyện thiếu ăn thiếu mặc, Cố Thiến tin tưởng, chỉ cần cho cô ta đủ thời gian, cô ta có thể hoàn toàn thâu tóm toàn bộ Giang gia.
Vậy nên cô ta phải nhẫn nhịn, cố gắng chịu đựng ba người Giang gia lạnh mặt nhìn mình, chịu đựng trong lòng Giang Trì Ý vẫn còn Lâm Duẫn Nhi, bởi vì con đường này do chính tay cô ta lựa chọn.
…
Đêm khuya, nhiệt độ không khí dần giảm xuống.
Lâm Duẫn Nhi tắm rửa xong nằm lên giường, chúc mừng năm mới họ hàng và bạn bè trên wechat, sau đó giật mấy bao lì xì vào trong nhóm chat, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ.
Bố mẹ còn ở dưới lầu xem TV, Ngô Thế Huân thì đi tắm, Lâm Duẫn Nhi với anh, tắm rửa xong thì về phòng nghỉ ngơi, điều hòa cũng đã mở được một lát, đảm bảo lúc ngủ sẽ vô cùng ấm áp.
Nghĩ đến đây, Lâm Duẫn Nhi không khỏi cong môi cười nhẹ.
Lại một lát sau, cô mới tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một bóng đèn ngủ màu sắc ấm áp để đêm có đi vệ sinh thì còn thấy đường.
Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt, nắm chặt lấy chăn đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ lại nhạy bén nghe được tiếng cửa phòng bị người ta mở ra.
Cô có chút không thể tin được, nằm trong chăn sửng sốt một hồi lâu.
Chờ tới lúc thất kinh ngồi dậy thì người kia đã tới cạnh giường, trực tiếp vén chăn trèo lên giường đã được Lâm Duẫn Nhi ủ ấm.
Trên người anh mang theo mùi hương quen thuộc khiến Lâm Duẫn Nhi an lòng, cô bị anh giữ chặt lấy eo, kéo cô vào trong lồng ngực ôm thật chặt.
Hết thảy vô cùng thuần thục khiến Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên một lúc, sau đó mới dở khóc dở cười hỏi Ngô Thế Huân ở phía sau, “Không phải bảo anh ngủ phòng đối diện sao? Vào trộm phòng em làm gì?”
Giọng nói của Lâm Duẫn Nhi rất nhỏ, cũng không phải giọng điệu kháng cự mà còn giống với làm nũng vậy.
Ngô Thế Huân nghe rất hưởng thụ, cảm giác như có dòng nước ấm chảy ở trong lòng, anh chôn mặt sau gáy Lâm Duẫn Nhi, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi, “Anh tắt điều hòa phòng đối diện rồi, tiết kiệm tiền điện cho bố mẹ vợ.”
Lâm Duẫn Nhi, “…”
Cái cớ này cũng quá hợp lý khiến cô không nói nên lời nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro