Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32. Bước đầu tiên

Lâm Duẫn Nhi không nghĩ nhiều, cúp điện thoại xong muốn quay lại phòng khách.

Quay đầu nhìn lại thấy Ngô Thế Huân khiến cô hoảng sợ.

Không biết anh đứng ở cửa sổ sát đất từ lúc nào.

“Điện thoại của dì à?” Người đàn ông khẽ mở môi mỏng, giọng điệu nhàn nhạt, giống như chỉ tùy tiện hỏi một câu lễ phép.

Lâm Duẫn Nhi gật đầu.

Lúc này Tô Mi cũng đi tới, giọng điệu chua chát chế nhạo Lâm Duẫn Nhi một câu, “Mau tới ăn cơm thôi, mọi người chỉ chờ mình cô thôi đấy.”

Thật ra không phải cô ấy đói bụng, chỉ là không muốn thấy Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi ở chung một chỗ.

Cơm tối rất đơn giản, bốn mặn một canh.

Nguyên liệu nấu ăn có hết trong tủ lạnh nhà Ngô Thế Huân, anh làm một phần thịt gà xào đậu phộng, đậu hũ Ma Bà, canh trứng cà chua, còn có một phần khoai tây cắt sợi xào thịt heo.

Đều là Ngô Thế Huân làm hết, hương vị đầy đủ, nhìn thôi đã thấy thèm ăn.

Lâm Duẫn Nhi cũng mới biết được Ngô Thế Huân biết nấu cơm.

Quả nhiên là con người toàn năng.

“Anh Huân, nếu em chuyển tới Sơn Thủy Nhất Sắc, mỗi ngày có thể tới đây ăn ké không?” Tô Mi uống một ngụm canh, vô cùng thỏa mãn.

Ngay cả Tô Thành Húc cũng cảm giác đời này của mình đáng giá, lúc còn sống lại được ăn đồ Ngô Thế Huân làm.

Anh rất rõ ràng, đây đều nhờ phúc của Lâm Duẫn Nhi cả.

Cho nên Tô Thành Húc nâng ly bên tay, “Tiểu Nhi Nhi, anh trai mời em một ly.”

Lâm Duẫn Nhi, “…”

Cô đang xới cơm, bị Tô Thành Húc điểm danh có chút mơ màng.

Nhưng vẫn chậm rãi buông bát đũa, nâng ly nước lên.

Tô Mi không nhận được câu trả lời của Ngô Thế Huân, uể oải cúi đầu xuống, không qua bao lâu lại khôi phục tinh thần tiếp tục đắc ý ăn cơm.

Lâm Duẫn Nhi nhìn cô ấy một chút, bội phục năng lực tự chữa lành của Tô Mi.

Sau bữa cơm, Tô Thành Húc bị Ngô Thế Huân bắt đi rửa bát, sau đó anh và Lâm Duẫn Nhi cùng tiễn hai anh em Tô Thành Húc xuống nhà.

Dùng cách của Ngô Thế Huân mà nói chính là đi dạo để tiêu cơm.

Cô cũng không nghĩ nhiều.

Chỉ là trước khi ra khỏi cửa tiểu khu, Tô Mi bỗng dừng bước xoay người chắn trước mặt Ngô Thế Huân.

Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, hai mắt lấp lánh, khẩn trương nói, “Anh Huân, em có thể nói chuyện riêng với anh không, chỉ vài phút thôi…”

Theo bản năng, Lâm Duẫn Nhi nhận ra tâm tư của Tô Mi.

Đây là… muốn tỏ tình?

Lúc Lâm Duẫn Nhi không lên tiếng âm thầm phỏng đoán, Tô Thành Húc cũng đoán ra ý đồ của Tô Mi, nhíu mày kéo tay áo cô ấy, “Mi Mi, em đừng làm phiền A Huân, ngoan ngoãn theo anh về nhà…”

Tô Mi hất tay Tô Thành Húc ra, nhìn về phía Ngô Thế Huân, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định.

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên có chút xấu hổ.

Lâm Duẫn Nhi cách bọn họ không xa, cô sờ cổ mình, cười khan hai tiếng với Tô Thành Húc, “Tô tiên sinh, nếu không chúng ta đi tới phía trước dạo một chút?”

Cô kính nể dũng khí của Tô Mi.

Tô Thành Húc lại nhìn Lâm Duẫn Nhi như nhìn quái vật.

Cuối cùng lo lắng nhìn Tô Mi một cái, đồng ý với đề nghị của Lâm Duẫn Nhi.

“Hội trưởng, bọn tôi tới siêu thị phía trước mua nước, cậu uống gì?” Lâm Duẫn Nhi hỏi Ngô Thế Huân, giọng điệu tự nhiên, nhẹ nhàng.

Trên mặt Ngô Thế Huân không có chút biểu cảm nào, chỉ trầm mặc một lúc mới trả lời, “Tùy cậu.”

Hai chữ mang theo vài phần ý lạnh.

Lâm Duẫn Nhi ngẩn người, không biết nguyên nhân tại sao giọng điệu Ngô Thế Huân đối với cô lại thay đổi.

Cô khó có thể tiếp nhận loại thay đổi này.

Cảm giác như trái tim bị cây kim đâm vào vậy.

Nhưng cũng chỉ là đau đớn trong chớp mắt, Lâm Duẫn Nhi chưa kịp để ý đã bị Tô Thành Húc kéo đi.

“Đi thôi.”

Giọng nói Tô Thành Húc trầm thấp, trước khi đi còn nhìn Tô Mi một cái, muốn nói lại thôi. Anh muốn khuyên Tô Mi nên tự lượng sức mình, đừng chọc thủng tấm cửa sổ giấy đó.

Đương nhiên cũng sợ tên Ngô Thế Huân, lạnh lùng vô tình khiến em gái bảo bối của anh bị tổn thương.

Nhưng sau khi thấy biểu tình kiên quyết trên mặt Tô Mi, Tô Thành Húc cũng bỏ đi suy nghĩ muốn khuyên ngăn cô.

Thỉnh thoảng anh nhìn Lâm Duẫn Nhi đi phía trước một cái, mấy lần như vậy, Tô Thành Húc mới bước nhanh đuổi kịp cô.

“Lâm Duẫn Nhi.”

Người đàn ông mở miệng, giọng điệu đứng đắn trước nay chưa từng có.

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc, trước đây đều gọi là ‘Tiểu Nhi Nhi’, sao bây giờ lại đúng đắn thế? Cô có chút không thích ứng kịp.

Nhưng mà… Tô Thành Húc và Ngô Thế Huân hẹn nhau đổi tính sao?

“A Huân và Mi Mi ở riêng một chỗ như thế, em không để ý sao?”

Tô Thành Húc không để ý tới sự kinh ngạc của cô, nói tiếp, “Quan hệ của em và A Huân bây giờ là thế nào?”

Lâm Duẫn Nhi từ từ hồi phục tinh thần, cẩn thận suy nghĩ vấn đề của Tô Thành Húc.

Cô cười, “Để ý chuyện gì?”

“Tôi và hội trưởng… hẳn là quan hệ hàng xóm.”

Tô Thành Húc, “…”

Nhìn phản ứng của Lâm Duẫn Nhi, rõ ràng là chưa động tâm với Ngô Thế Huân.

Cứ như vậy, Tô Thành Húc nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ít nhất em gái nhỏ nhà anh bây giờ không coi là kẻ thứ ba.

Một lát sau, Tô Thành Húc lại bắt đầu đau lòng thay Ngô Thế Huân.

Anh cảm thấy Ngô Thế Huân rất đáng thương, thích Lâm Duẫn Nhi nhiều năm như vậy mà cô lại không hề hay biết.

Cảm giác giống như còn phải truy thê rất lâu nữa vậy.

“Tô tiên sinh là bạn rất thân của hội trưởng?” Lâm Duẫn Nhi thuận miệng hỏi một câu, theo bản năng còn nhìn đôi nam nữ cách đó không xa.

Tô Mi vẫn đứng chắn trước mặt Ngô Thế Huân, hình như đang nói gì đó.

Khuôn mặt Ngô Thế Huân không thay đổi dù chỉ một chút.

Lâm Duẫn Nhi thu hồi ánh mắt, nhìn Tô Thành Húc, “Hai người quen nhau rất lâu rồi?”

Trong trí nhớ của cô, Ngô Thế Huân lúc nào cũng chỉ một thân một mình, ở trường học cũng không có bạn bè.

Giang Trì Ý cũng từng nói, tính cách Ngô Thế Huân quái gở, thích từ chối người ngoài, dần dần cũng không ai đồng ý tới gần anh nữa.

Cho nên Tô Thành Húc và Ngô Thế Huân quen biết nhau thế nào?

Lâm Duẫn Nhi có chút tò mò.

“Bạn rất thân? Xem như vậy đi.” Tô Thành Húc híp mắt, giống như nhớ lại, “Anh và thằng nhóc đó quen nhau khi du học ở nước ngoài.”

“Cũng hơn bốn năm rồi.”

Lâm Duẫn Nhi hiểu rõ gật đầu, hai người sóng vai đi tới siêu thị phía trước.

Dọc đường đi, Tô Thành Húc nói không ít chuyện khi còn học ở nước ngoài của Ngô Thế Huân với cô, Lâm Duẫn Nhi cảm giác như khoảng cách của mình với đại thần Ngô Thế Huân lại gần hơn một chút.

Lúc Tô Thành Húc và Lâm Duẫn Nhi mua nước xong, vừa hay nhìn thấy một mình Tô Mi chạy tới, thong thả ủ rũ.

Tô Thành Húc đã đoán được kết quả, nhưng sau khi nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của Tô Mi vẫn có chút tức giận, muốn đánh Ngô Thế Huân một trận.

Dám làm tổn thương em gái quý giá nhất của anh!

“Mi Mi…” Tô Thành Húc gọi một tiếng.

Tô Mi cũng không để ý tới anh, lập tức nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi bên cạnh, cắn môi khịt mũi một cái, vừa ghen tị vừa bất đắc dĩ.

Vừa rồi cô ấy tính tỏ tình với Ngô Thế Huân.

Từ khi cô ấy gặp anh lần đầu cho tới bây giờ đã là bốn năm ba tháng lẻ mười một ngày.

Sau khi quyết định bày tỏ tình cảm, Tô Mi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị từ chối.

Nhưng cô ấy cũng không nghĩ tới, ngay cả cơ hội mở miệng Ngô Thế Huân cũng không cho mình.

Anh nói, anh biết cô muốn nói gì.

Nhưng trong lòng anh sớm đã có người khác.

Ngô Thế Huân còn nói, ngoại trừ người kia, anh sẽ không tiếp nhận một người nào khác.

Còn bảo cô kiếm một người đàn ông khác tốt hơn.

Lúc ấy Tô Mi khóc, gạt lệ hỏi Ngô Thế Huân sao anh không chịu tìm người khác? Tại sao cứ phải treo mình trên người Lâm Duẫn Nhi?

Người đàn ông không trả lời.

Nhưng ánh mắt đã bộc lộ sự quyết tâm của anh.

Tô Mi khóc đến thương tâm, nhưng lông mày của Ngô Thế Huân cũng không nhíu lại một cái, từ đầu đến cuối bất động, thậm chí khăn giấy cũng không muốn đưa cô.

Lãnh huyết vô tình.

Nhưng Tô Mi biết, nội tâm Ngô Thế Huân vô cùng dịu dàng.

Nếu không anh cũng sẽ không kiên nhẫn đứng đó chờ cô khóc xong.

Ngô Thế Huân anh là một người đàn ông khiến người ta vừa hận vừa yêu.

Tô Mi nghĩ tới đây, trong lòng lại cảm thấy xót xa.

Cô ấy lấy tay áo lau nước mắt, càng khóc to hơn, Tô Thành Húc luống cuống tay chân, không nghĩ tới Tô Mi trực tiếp ôm lấy anh khóc thành tiếng.

Lâm Duẫn Nhi bên cạnh nhìn, một màn này, bỗng dưng bị chọc cười.

Muốn cười nhưng cô không dám.

Cảm giác này vô cùng khó chịu.

Mãi lâu sau, Tô Mi mới khôi phục lại, mặt chôn trong ngực Tô Thành Húc nói, “Anh… làm sao bây giờ?”

“Lớp trang điểm của em nhất định trôi hết rồi…”

“Phụt –” Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cũng không nhịn được cười thành tiếng.

Đổi lấy ánh mắt cảnh cáo của Tô Thành Húc, Tô Mi cũng ngẩng đầu lên, “Cô cười cái gì? Đừng tưởng rằng mình là người trong lòng anh Huân mà nghĩ mình giỏi.”

“Chờ xem, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi đạp cô ra khỏi lòng anh ấy!”

Những lời này của Tô Mi giống như hét lên.

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt, Tô Thành Húc vội vàng bịt kín miệng Tô Mi.

Sau đó nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân cách đó vài bước đã đứng lại.

Người đàn ông đút tay vào túi áo, có lẽ là vì lời nói của Tô Mi mà cả người cứng đờ, khuôn mặt vạn năm không thay đổi có một chút cảm xúc.

Thế giới như yên lặng vài giây.

Trong đầu Lâm Duẫn Nhi đều là hai câu Tô Mi nói, từng chữ giống như pháo hoa nở rộ trong đầu cô.

Không biết qua bao lâu, Tô Thành Húc là người đầu tiên khôi phục tinh thần, gian nan nuốt nước miếng, nhìn Ngô Thế Huân, cẩn thận mở miệng, “Chuyện đó… thời gian không còn sớm nữa, anh và Mi Mi về trước.”

“Tạm biệt!”

Dứt lời, lập tức kéo Tô Mi bỏ chạy thục mạng, hai người trốn khỏi tầm nhìn của Ngô Thế Huân mới dám gọi xe.

Trên đường đi, Tô Thành Húc còn không quên chỉ trích Tô Mi, “Nha đầu chết tiệt này, sao lời nào em cũng dám nói vậy chứ!”

Tô Mi cũng ý thức được vấn đề ở chỗ mình, nhưng lại ấm ức không cam lòng, “Em nói thật mà…”

Ngô Thế Huân thích Lâm Duẫn Nhi, cô biết.

Nhưng cô cũng biết anh không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình.

Phỏng chừng cũng không muốn Lâm Duẫn Nhi từ chỗ người khác biết được tình cảm của anh.

Nhưng ngẫm lại, Tô Mi cảm thấy mình đang giúp Ngô Thế Huân, giúp anh bước đi đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro