Chương 4
Lâm Duẫn Nhi mỗi khi ghét cay ghét đắng ai, đều thích điều tra cặn kẽ thông tin của kẻ đó.
Như bây giờ, Lâm Duẫn Nhi đứng dựa đầu vào tường, sau lưng là ánh đèn neon rực rỡ của quán bar "Mushroom". Âm nhạc bên trong xập xình, tiếng người la hét vui vẻ cùng tiếng nhạc hoà vào nhau, tạo thành một âm thanh hỗn tạp.
Lát sau, Lâm Duẫn Nhi trông thấy ba người họ khoác vai nhau, vui vẻ cười nói rời khỏi đó. Lâm Duẫn Nhi nhếch môi cười, lấy điện thoại chụp lại vài tấm rồi lén đi theo họ.
Đường phố ở đây, dù khuya nhưng vẫn tấp nập người qua. Hân Nghiên đứng ở giữa, mỗi khi đi ngang qua một anh nào đó trong mắt họ cho là đẹp trai, đều vô sỉ chọc một tiếng.
"Hôm nay anh có muốn em không?"
"Mông anh to thế, chỉ cho em vài cách đi chứ."
"Em muốn ở trong vòng tay anh đêm nay, nhấp nhô theo anh."
"..."
Lâm Duẫn Nhi cười một lúc càng rạng rỡ, những điều này, một học sinh cao trung chưa 18 tuổi không nên làm...
Thông thuộc đường sá ở đây, Lâm Duẫn Nhi đi nhanh về phía trước, một tay đẩy Hân Nghiên vào bên trong hẻm cụt. Lili và Bùi Hoan khoát tay cô ta cũng theo quán tính dúi đầu vào trong.
Bên trong không có đèn, có tiếng chuột kêu cùng mùi thối của rác, một cơn gió thoảng qua đem chúng đi mất, chỉ còn lại ánh trăng và ánh đèn sầm uất của thành phố len lỏi vào, hắt lên một chút ánh sáng.
Hân Nghiên tức giận hất tóc, quay lại nhìn người vừa làm, quát: "Là ai? Con khốn nào?"
Lâm Duẫn Nhi kéo mũ nón cao lên một tí, mắt sắc bén nhìn họ, không lên tiếng, hai tay đút túi quần thong thả.
Lili nhìn ra Lâm Duẫn Nhi đầu tiên, run rẩy khẽ nói: "Duẫn Nhi..."
Hân Nghiên hừ cười, châm biếm nói: "Thì ra là Duẫn Nhi... Đến đây làm gì?"
Hân Nghiên đi tới vài bước, vẫn giữ khoảng cách với Lâm Duẫn Nhi, vẫn kiêu ngạo như thế: "Tụi tao bị đình chỉ học là do mày, bây giờ đến đây tự khen thưởng bản thân mình sao?"
Lâm Duẫn Nhi thở dài: "Nếu muôn đời mày luôn làm chuyện ác, mày không thoát khỏi tao được đâu!"
Hân Nghiên hừ cười: "Tao đây là muốn biết thực lực mày đến đâu. Một đứa cỏn con như mày, dùng tiền đưa cho xã hội đen, liền xong một nốt nhạc ấy chứ!"
"Vậy nếu xã hội đen không muốn tiền, muốn thân thể mày thì sao?"
"..."
Lâm Duẫn Nhi đứng thuận hướng gió, nón che giấu mắt cô nhưng chúng vẫn sáng ngời: "Mày sẽ vì tao mà bán thân thể sao?"
"..."
"Khá trông chờ đấy!"
Hân Nghiên không thèm suy nghĩ đến vấn đề Lâm Duẫn Nhi vừa nói: "Nhã Tịch là do tụi tao hãm hại như thế đấy! Thấy tác phẩm đó được bao nhiêu tiền? Có lấy được mạng mày không?"
Lâm Duẫn Nhi đem nón vứt xuống đất, bước đến gần họ. Hân Nghiên vì sĩ diện vẫn đứng vững ở đấy, Bùi Hoan cùng Lili lộ vẻ sợ hãi lui về sau vài bước.
Kẻ bất tài thường sĩ diện.
Lâm Duẫn Nhi cười khẩy một cái, giơ cao tay đánh vào mặt Hân Nghiên, cô ta ngã ra đất, không ai lại đỡ. Lâm Duẫn Nhi ngồi chồm hỗm trước mặt Hân Nghiên, nhẹ nhàng hỏi: "Có đau không?"
Lâm Duẫn Nhi bật cười, nhìn vào bàn tay đã đỏ bừng của mình, nói: "Cũng phải, hôm nay tao dùng sức hơi mạnh, đến nỗi bàn tay tao cũng đang đau rát đây này." Cô nhìn Hân Nghiên đau đớn ôm lấy bên má, khôi phục dáng vẻ băng lãnh: "Nhưng tao lại thích cảm giác một bên má của mày đau hơn tay của tao."
Lâm Duẫn Nhi xách người Hân Nghiên đứng dậy, cô ta chưa kịp đứng vững liền bị cô tiếp tục đẩy ra sau, lần này Bùi Hoan cùng Lili đỡ lấy. Lâm Duẫn Nhi nhích tới, mỗi câu nói, tay cô liên tục đẩy mạnh lên vai Hân Nghiên, âm thanh xung quanh đây yên tĩnh, đủ để họ nghe rõ từng chữ.
"Mày nghĩ mày là ai? Một kẻ giàu có dùng tiền vun đắp mọi thứ hay một kẻ bất lương ăn tiền của cha mẹ? Sao họ có thể dùng tiền bao dung cho tội ác của mày chứ? Có ngon thì mau gọi mẹ mày tới đi, tao đánh mẹ mày còn được, huống chi là một đứa con nít ranh vừa lọt lòng như mày. Gọi mẹ mày tới để tao cho ba đứa bây thấy, 'kẻ sát nhân' trong mắt mọi người là như thế nào!"
Bùi Hoan bấu mạnh tay vào áo khoác lông vũ của Hân Nghiên, không nhịn được sấn tới, giơ tay lên đánh cô: "Mày..."
Lâm Duẫn Nhi nhanh nhẹn hơn, đưa tay lên trước, đánh thật mạnh vào một bên mặt Bùi Hoan, cô ta văng qua một bên, đầu không may đập vào bức tường bên cạnh.
"Xin lỗi, cái tát đó tao chưa dùng hết lực."
Lâm Duẫn Nhi nhìn sang Lili, cô ta nắm lấy cánh tay Hân Nghiên thật chặt, không dám bước đến. Lâm Duẫn Nhi liền cười, tiếp tục nói:
"Mày thật không biết trên dưới, dám đụng đến bạn tao sao? Mày không biết tao là ai sao? Tao là Lâm Duẫn Nhi, kẻ sát nhân!"
Lâm Duẫn Nhi nắm lấy tóc Hân Nghiên, Lili sợ hãi buông tay ra, đi đến Bùi Hoan, giả vờ quan tâm nhưng thật ra là đang trốn tránh Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi từ túi quần sau lấy ra một con dao rọc giấy, tiếng ken két của dao rọc giấy vang lên. Hân Nghiên đau đớn nhăn mặt, mắt mở to trừng trừng nhìn vào con dao đang múa mây điên cuồng trên tay Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi hỏi họ: "Ai là người dùng kim xăm hình vẽ lên mặt Nhã Tịch?"
Cả ba người không lên tiếng, chỉ còn tiếng dao rọc giấy trong tay Lâm Duẫn Nhi kéo lên kéo xuống. Cô hừ cười: "Cả ba đứa bây sao? Được, xếp hàng đi, tao sẽ làm cho từng đứa vài cái như thế."
Hân Nghiên đang ở trong tay Lâm Duẫn Nhi, dĩ nhiên biết mình là người hi sinh đầu tiên, bắt đầu khóc lóc van xin cô.
Nhưng thật ra, Lâm Duẫn Nhi chỉ dùng nó rạch vài đường trên bộ quần áo họ. Cả ba người, quần áo thủng lỗ chỗ, chỗ kín chỗ hở, toả sáng mê người. Để an toàn, Lâm Duẫn Nhi đã rạch nát tất cả áo khoác của họ, tiện tay đập vỡ điện thoại, muốn họ đi bộ trên đường với bộ dạng thế này.
Lâm Duẫn Nhi xong chuyện, đẩy cơ thể Hân Nghiên về phía hai người kia. Cô ta loạng choạng ngã lên người Lili, người duy nhất không bị Lâm Duẫn Nhi đánh cuối cùng cũng xuất hiện vết thương trên người.
Lâm Duẫn Nhi vui vẻ huýt sáo, đem dao rọc giấy cất vào túi, nhặt nón của Ngô Thế Huân lên, thong thả rời đi.
Hôm nay trăng sáng, bóng Lâm Duẫn Nhi kiên cường và mạnh mẽ chiếu dài trên nền đất lạnh.
Lâm Duẫn Nhi, người phụ nữ không sợ trời không sợ đất, kẻ sát nhân trong truyền thuyết, từ bây giờ, Lâm Duẫn Nhi là một kẻ rối loạn nhân cách chống đối xã hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro