Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Một tuần trôi qua, Lâm Duẫn Nhi không còn gặp hắn nữa. Cô đã thử suy nghĩ về đường đi nước bước của hắn như một cảnh sát thực thụ, và kết quả cho ra, Lâm Duẫn Nhi khá bất ngờ.

Hôm nay là sinh nhật Lâm Duẫn Nhi, tuyệt vời hơn nữa là trúng vào ngày nghỉ. Cô vốn dĩ đã không thích tổ chức tiệc tùng nhưng Nhã Tịch cứng đầu lại mời mọi người đến nhà cô chơi bời.

Bảy giờ chiều là thời gian nhiều người tan làm, Nhã Tịch đã mời tổng cộng có Tống Ngọc, Tô Đông Pha và Ngô Thế Huân.

Nhã Tịch và Tống Ngọc từ giữa trưa đã kéo vào nhà cô, hối thúc chuẩn bị mọi thứ, chủ tiệc là Lâm Duẫn Nhi cũng không hưng phấn bằng họ.

Đúng giờ, mọi người xuất hiện trong nhà Lâm Duẫn Nhi. Trên tay Tống Ngọc cầm theo bánh kem, những người mới như Ngô Thế Huân và Tống Ngọc đều cầm theo quà.

Bữa tiệc ăn uống nhanh chóng trôi qua, bây giờ đến thời gian thổi nến gì đó của Nhã Tịch. Lâm Duẫn Nhi bị cưỡng chế đứng trước bánh kem, xung quanh vang rần bài hát chúc mừng sinh nhật.

Nhã Tịch nhìn những ngọn nến lung linh trên bánh, hưng phấn hơn: "Mau ước đi Duẫn Nhi!"

Lâm Duẫn Nhi lén thở dài, hai tay chấp lại theo truyền thống, nhắm hai mắt lại. Được một lúc Lâm Duẫn Nhi vẫn chưa biết mình nên ước gì, cô mở mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng trên Ngô Thế Huân, cô khẽ cười. Lâm Duẫn Nhi tiếp tục nhắm mắt lại, bắt đầu ước.

Bây giờ con đã qua tuổi 18, nhân dịp này, hãy khiến Ngô Thế Huân và con trải qua khoái lạc cùng nhau...

Lâm Duẫn Nhi thổi tắt nến, mọi người vỗ tay rần rần. Ngô Thế Huân từ đằng sau đi đến, trên tay cầm hộp quà khá to, tủm tỉm cười, đưa cho Lâm Duẫn Nhi. Ai ngờ Tống Ngọc lại nhanh hơn một tí, đưa quà của mình cho cô. Tống Ngọc nói:

"Duẫn Nhi, sinh nhật vui vẻ!"

Lâm Duẫn Nhi cười bất lực: "Màu mè làm gì? Lần sau không cần quà nữa!"

Cô nhận quà từ Tống Ngọc, bên trong nặng trịch. Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống mở quà trước mặt mọi người, đột nhiên hoảng hốt che miệng lại kiềm nén.

Trời ơi, Tống Ngọc tặng cho cô một cái máy ảnh Bridge Camera (hay còn gọi là Máy ảnh Compact cao cấp).

Lâm Duẫn Nhi biết nhà Tống Ngọc có điều kiện, nhưng cũng không phải vì cô là ân nhân nên tặng quà như thế này! Cô đoán chắc món quà này có sự nhúng tay của mẹ Tống.

"Làm sao mà...?" Lâm Duẫn Nhi vẫn chưa hết ngỡ ngàng, sốc vô cùng.

"Đây là máy ảnh của anh trai tớ, anh tớ cũng làm nhiếp ảnh gia. Cái này anh ấy được người khác tặng, không tốn tiền!"

Lâm Duẫn Nhi biết mình không phải là loại người ham vật chất nhưng cầm máy ảnh ngon lành này trên tay, không sao dứt ra được.

"Cảm ơn cậu!" Lâm Duẫn Nhi vui vẻ cười đến tận mang tai, hạnh phúc vô bờ bến.

Ngô Thế Huân liếc nhìn cái máy ảnh bằng hai tháng lương của mình, liên tục mím môi. Anh không muốn khiến Lâm Duẫn Nhi mất hứng liền đem quà của mình giấu sau lưng. Mọi hành động của anh đều bị Nhã Tịch thu vào mắt, cô thở dài.

Thôi thì Tống Ngọc đã quá nhiệt tình với Lâm Duẫn Nhi đi?

Sau tất cả, Tô Đông Pha vẫn là người cao hứng nhất, bày trò chơi cho mọi người tham gia. Lâm Duẫn Nhi bây giờ vẫn còn vui, hăng hái tham gia cùng.

Mọi người quây quần nhau ngồi trên thảm, tất cả đều tham gia "Thật hay Thách?" (Truth or Dare). Hết một vòng chơi, bây giờ đến Lâm Duẫn Nhi.

"Thật hay Thách?"

Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ, bản thân cô thích hành động thực tế hơn lời nói thoáng qua: "Thách!"

Nhã Tịch nheo mắt nhìn cô, nếu là Lâm Duẫn Nhi thì phải thách gì đó thật đặc sắc vào.

"Thách cậu là cảnh sát Ngô đỏ mặt!"

Tô Đông Pha thích thú: "Cái này có vẻ khó!"

"Nếu cậu không thực hiện được, bị phạt!"

Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân, mặt anh đang trông chờ nhìn lại cô. Anh biết chắc chuyến này Lâm Duẫn Nhi của anh chết chắc.

Lâm Duẫn Nhi kéo cổ anh xuống, nói thì thầm bên tai anh. Ngô Thế Huân nghe xong liền kinh ngạc nhìn cô, lời nói của cô liên tục chạy liên hồi trong đầu anh, mặt từ từ bừng đỏ lên.

Mặc dù nhỏ hơn anh mười tuổi, nhưng em lại khao khát cơ thể anh...

Tô Đông Pha ngạc nhiên nhất, hét toáng lên: "Này này này Thế Huân, cậu cậu cậu..."

Nhã Tịch há hốc mồm cảm thán: "Làm sao mà có thể..."

Lâm Duẫn Nhi nhún vai không biết gì, cố gắng tiếp tục trò chơi.

__________

Trong lúc mọi người rúc vào phòng Lâm Duẫn Nhi, Ngô Thế Huân từ từ tiếp cận cô, đem món quà từ nãy đã chần chừ, bây giờ lại đưa cho cô.

Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên cùng vui mừng: "Em còn tưởng anh không có gì tặng em chứ?"

"..." Ngô Thế Huân ngồi xuống bên cạnh, xem cô mở hộp quà.

Thú thật lúc đầu Lâm Duẫn Nhi có đôi chút mong chờ, khoé miệng dài đến mang tai, nhưng bên trong quả thực có đôi chút không ngờ đến.

Ngô Thế Huân như thế nào lại tặng cho cô đồ trang điểm?

Kem nền, phấn phủ, má hồng, son môi...

Nụ cười Lâm Duẫn Nhi cứng ngắt lại, không cảm xúc nói: "Gì vậy?"

Ngô Thế Huân ngại ngùng nói: "Anh đi vào trung tâm thương mại, thấy chúng."

"Sao anh nghĩ em lại hợp với những thứ này?" Cô giấu sự nghi ngờ của mình vào trong.

Ngô Thế Huân dịu dàng nhìn cô: "Lần đầu tiên thấy chúng, anh đã không hiểu vì sao nhưng anh nghĩ nhất định sẽ thuộc về em!"

Lâm Duẫn Nhi phì cười: "Em sẽ sử dụng khi đi hẹn hò với anh!"

Ngô Thế Huân vui vẻ hơn: "Bây giờ anh biết lí do vì sao rồi!"

Anh muốn ngắm nhìn một Lâm Duẫn Nhi khác với thường ngày, đặc biệt là dáng vẻ điệu đà khi đi với anh.

Lâm Duẫn Nhi đem quà để qua bên cạnh, nhích lại chỗ Ngô Thế Huân, ôm lấy cổ anh, bên tai anh nũng nịu: "Cảm ơn anh.."

"..."

"Anh vất vả rồi.."

Ngô Thế Huân dịch chuyển người, Lâm Duẫn Nhi nằm gọn trong ngực anh, rất lâu không lên tiếng.

Đột nhiên Lâm Duẫn Nhi nói: "Anh nghĩ gì về đề nghị của em?"

"Đề nghị gì?" Anh không hiểu hỏi lại.

"Lúc chơi Truth or Dare..." Cô đã nói bản thân khao khát anh, đó là sự thật! Thậm chí ngay từ lần đầu tiên gặp!

Mặt Ngô Thế Huân lại đỏ lên nhưng cô đang dựa vào ngực anh nên không nhận ra. Chỉ cảm thấy tim anh đập rất nhanh và cả cơ thể lại căng cứng.

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười rời khỏi ngực anh, lần này cô mạnh dạn nhìn vào mắt anh. Ngô Thế Huân tỏ ra kiên cường, im lặng chờ cô nói tiếp.

Bàn tay trắng nõn của Lâm Duẫn Nhi vuốt mấy khuy áo của anh, uyển chuyển cởi một nút áo ngay trước cổ, nói tiếp: "Em bây giờ đã mười tám rồi, anh không cần sợ pháp luật nữa..."

Bên trong phòng ồn ào, có vẻ mọi người sắp đi ra. Lâm Duẫn Nhi bình thản nhìn anh, ánh mắt cảnh báo.

Anh còn một ít thời gian để trả lời.

Ngô Thế Huân nuốt nước bọt, ánh mắt đầy lo âu. Lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi thấy anh mất kiềm chế thế này.

Nghe tiếng giường động đậy, chắc hẳn mọi người đã trèo khỏi giường và chuẩn bị ra ngoài đây đi. Lâm Duẫn Nhi chồm người lên, hôn lên trán và môi anh, đầy quyến rũ nói: "Em sẽ cho anh thời gian, nhưng em không nhịn được lâu đâu nhé.."

Nhã Tịch cùng lúc xông ra, chỉ thấy Lâm Duẫn Nhi im lặng cười cười đứng trước mặt anh, Nhã Tịch gọi cô một tiếng.

Lâm Duẫn Nhi rời vị trí của mình, tụ họp nơi mọi người. Ngô Thế Huân thì lại ngồi như tượng ở trên ghế, liên tục điều chỉnh cảm xúc.

Cái quái gì vậy? Có thật là Lâm Duẫn Nhi chỉ mới mười tám tuổi không?

Nhã Tịch nói lớn: "Hôm nay là sinh nhật Lâm Duẫn Nhi, đi bar một chút không?"

Tống Ngọc hoảng hốt: "Không được..."

Nhã Tịch đánh anh: "Vừa nãy đã bàn với nhau rồi mà."

Tô Đông Pha nói chen vào: "Lúc nãy chỉ có một mình em chọn rồi tự quyết định, chỉ có anh ủng hộ. Tống Ngọc hoàn toàn bất động đấy!"

Nhã Tịch không quan tâm: "Em mặc kệ, chúng ta phải đi, em chắc chắn Duẫn Nhi sẽ theo phe em."

Mọi người đều nhìn Lâm Duẫn Nhi, lúc này Ngô Thế Huân cũng đã ở sau lúng cô. Lâm Duẫn Nhi nhẹ gật đầu: "Cũng lâu rồi tôi chưa được nhảy..."

Nhã Tịch hạnh phúc ôm cổ Lâm Duẫn Nhi. Cô hưng phấn gần như muốn hôn má Lâm Duẫn Nhi: "Tớ biết chắc mà."

Nhã Tịch phân công mọi người dọn dẹp tàn tiệc, cô thì lại lôi kéo Lâm Duẫn Nhi vào phòng: "Duẫn Nhi, cho tớ mượn đồ mặc nhé!"

Trước đó Lâm Duẫn Nhi đã nhanh chóng đem hộp quà của Ngô Thế Huân đi vào trong. Lúc ngang qua anh, Lâm Duẫn Nhi không ngại ngùng nháy mắt với anh.

Chuẩn bị xem em biến hoá thế nào này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro