Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46 => 50


Ngô Thế Huân tay phải cầm ly rượu, tay trái nấm lấy bàn tay nhỏ bé của Duẫn Nhi

Anh thấy sắc mật cô hơi nhợt nhạt.

-Mệt không?

Anh ân cần hỏi cô.

Cô nhẹ nhàn gật đầu.

Không biết vì sao mấy hôm trước thì không ngon miệng, còn hôm nay lại bị mùi máu tanh làm cho khó chịu.

Anh ôm cô vào lòng, để đầu cô tựa vào ngực anh nghỉ ngơi.

 Ngô Thế Huânra hiệu cho Tề Phú lấy USB từ trong két sắt ra,

Tề Phú bước đến kệ sách, ấn một cái lên quyển sách màu đỏ, kệ sách được đẩy sang một bên.

Két sắt hiện ra trước mặt anh.

Dùng vân tay của mình thay mật mã để mở két sắt.

Tề Phú đem USB dút vào một cái Laptop để trước mặtNgô Thế Huân .

Mạc Gia Thành ngồi trên ghế sopha, uống một ngụm rượu để ổn định lại tin thần, toàn bộ sự việc xảy ra ngầy hôm nay, điều vượt qua khỏi thâm kiểm soát của anh.

Anh không ngờ, anh và Ngô Thế Huân có thể hoá thù thành bạn.

Cũng không ngờ thế lực củaNgô Thế Huân  lại mạnh như vậy.

Không chỉ ở trên thương trường mà còn cả ở thới giới ngầm nữa.

Chất cồn ngấm vào cơ thể làm anh bình tỉnh hơn,

Anh chợt nhớ lại điều gì đó rồi lên tiếng.

Trong USB được cài 3 tầng mật mã, mỏi tầng sau được phòng bị khó hơn tầng trước.

Thủ lãnh tổ chức Kim Xà rất cẩn thận, ông đưa mật mã mỏi tầng cho 3 người khác nhau giữ lấy.

Nếu cần mở USB ra, thì ba người sẽ hội hợp lại đưa ra mật mã của mình, nếu người nào có lòng bất chính,

không có hai người kia đồng ý thì cũng mở không ra.

-Vậy cậu giữ mật mã của tầng nào?

Mạnh Hùng lên tiếng.

-Tôi giữ mật mã của tầng cuối cùng, cũng là tầng khó nhất.


Tề Phú bấm một cái trên Laptop, màn hình trên laptop được chuyển lên màn hình TV lớn treo trên tường.

Tề Phú chỉ vào màn hình TV nói.

-Mấy tuần nay tôi và nhóm hacker của banh Lôi Ưng, cố hết sức cũng chỉ phá được tầng thứ nhất. Không cách nào tiến vào tầng thứ nhì được.

Duẫn Nhi nhìn trên màn hình trước mặtNgô Thế Huân .

Cô nghiêm túc suy nghĩ, không biết họ dù chương trình gì để chống sự xâm nhập.

Khi thấy màn hình chớp chớp, cô chợt nghĩ ra điều gì, liền nhìn Đường Tam.

-Tam Nhi, em có mang theo sợ dây chuyền chị tặng em không?

Đường Tam sờ lên cổ mình gật đầu.

-Đưa cho chị.

Đường Tam tháo sợ dây chuyền xuống đưa đến tay Duẫn Nhi

Duẫn Nhi cầm mặt dây chuyền hình bông hồng, xoay một cái, chiếc USB hiện ra.

-Đây là cái gì?

Tràn Hao hớp một ngụm rượu hỏi.

-Chương trình giải mã do tôi tự viết.

Vừa nói tay Duẫn Nhi đã đút USB của mình vào máy laptop.


Khi laptop mở ra chương trình thì hai chữ Tử Thần hiện lên.


Duẫn Nhi nhanh tay gỏ lên bàn phím máy laptop.

Tiếng "tịch tịch tịch" vang lên liên tục.

Tới thời kỳ uy hiểm nhất phải dùng tới tóc độ nhanh như chớp, để nhập vào tư liệu, Duẫn Nhi đã không còn sức nữa, tay bị mỏ vì liên tục gỏ chữ.

Ngô Thế Huân nhìn thấy sắc mặt Duẫn Nhi không tốt anh ôm cô đặt ngồi qua một bên.

Tay anh bắt đầu gỏ lên bàn phím.

Tóc độ của anh nhanh hơn Duẫn Nhi cấp đôi.

Tiếng "tịch tịch tịch" không ngừng vang lên,

Không những Duẫn Nhi mà còn có anh em Mạc gia và Đường Tam nhìn màn hình TV rồi quay qua nhìn anh trong sự bất ngờ.

Duẫn Nhi không thể tưởng tượng được tóc độ của anh, cũng không ngờ anh lại giỏi máy vi tín như vậy.

Khi anh vừa thành công phá bỏ được tầng mật mã thứ nhì, trên màn hình hiện lên hai chữ.

Khi Duẫn Nhi nhìn thấy, cô không thể nào tin vào cập mắt của mình.

The devil, hai chữ nầy đã in sau vào đầu cô, cả đời nầy cũng không thể nào quên.

Đây là cái tên, trong thần thoại của thế giới hacker.

Một cao thủ hacker không có chương trình nào có thể làm khó được anh ta.

Cũng là người Duẫn Nhi sùng bái nhất.

---------------------------------------------------------------------------

Ngô Thế Huân nhìn về phía Mạc Gia Thành, giọng nói lạnh lùng vang lên.

-Mật mã.

-70215.

Ngô Thế Huân nhập mật mã vào laptop.

Một file được mở ra.

Hiện lên trước mặt mọi người là một danh sách tên và địa vị xã hội của họ.

Ở phía dưới là địa chỉ các căn cứ bí mật của tổ chức Kim Xà.

Sắc mặt mọi người điều có vẽ kinh ngạc.

Trong danh sách đó có tên Thẩm Gia Huy, phó thị trưởng Thành Phố S, cũng là trợ thủ đắc lực của Kiều Nhất Phàm.

Mạnh Hùng nhìn thấy trong lòng hơi lo lắng, không biết khi tin tức bại lộ,

Phó thị trưởng liên quan với tổ chức giết người và rửa tiền đen, sẽ có ảnh hưởng gì đến Kiều Nhất Phàm không.

Không chỉ Thẩm gia huy còn có Bùi cục trưởng, với một hàng dài tên của các quan chức chính phủ và có mấy nhà doanh nhân.

Ngô Thế Huân nhìn danh sách trong lòng ngạc nhiên,

-Tại sao không có tên Ngô Lạc Khánh?

Mạc Gia Thành nói với giọng đầy ủ rủ.

-Thật ra thì tôi chưa từng xem qua danh sách đó, vả lại mọi người ai làm việc nấy, không liên quan gì đến nhau. Cho nên ngoài trừ Việt Vũ tiếp cận tôi, thì tôi chỉ nghe mênh lệnh của thủ lãnh qua điện thoại.

Trong lòngNgô Thế Huân  có dự cảm chẳng lành.

Theo như anh đón chuyện nầy không đơn giản.

Duẫn Nhi tay ấn lên laptop, chuyển file qua cho Long Kiệt.

Cô muốn Cha nuôi có thể giúpNgô Thế Huân , trừ khử nghững người muốn làm hại anh.

-Tề Phú cậu và Tề Phong bất đầu từ bay giờ, dựa theo Thông tin trong đây, tìm đến và tiêu diệt tất cả căn cứ bí mật của bang Kim Xà.

Ngô Thế Huân nói một các nghiêm túc.

-Dạ

Tề Phong và Tề Phú cung kính trả lời.

-Anh Huân, anh thật sự là The Devil trong truyền thuyết, người mà chị Nhi sùng bái nhất sao?

Đường Tam hỏi trong giọng đầy kích động.

Duẫn Nhi với sắc mặt chờ mông nhìnNgô Thế Huân .

Đây cũng là điều cô muốn biết nhất.

Không thể nào tưởng tượng được, người mà cô hâm mộ bấy lâu, lại chính là anh.

Ngô Thế Huân nhìn Duẫn Nhi với vẽ mặt hiếu kỳ. Anh nâng mày hỏi cô.

-Người em sùng bái nhất là anh.

Nét mặtNgô Thế Huân  có ý cười nhưng làm ra vẽ nghiêm túc.


Duẫn Nhi e thẹn, cụp cổ xuống, giọng nói hơn ngượng ngùng.

-Đúng, từ lúc em có hứng thú với công nghệ vi tín, em đã vì cái tên "The Devil" mà cố học hacking và thiết lập chương trình. Em cố truy lùng, cái người được mênh danh là thần thoại của thế giới hacking suốt 3 năm. Nhưng vẫn không điều tra được.

 Ngô Thế Huânnhìn cô cười nói.

-Vậy em đã yêu thầm anh từ lâu.

Cô ngước mặt nhìn anh, giọng nói giận giữ.

-Anh đừng có tự mãn.

-Hai người đủ rồi, xin nghĩ đến tâm trạng người đọc thân như tôi. Đừng có anh một tiếng, em một tiếng làm tôi nổi da gà.

Tràn Hao vén tay áo lên chỉ vào tay mình.

Mạc Gia Thành cười, hơi thắc mắc hỏi Ngô Thế Huân.

-Nếu anh là cao thủ hacker, với năng lực của anh, không sớm thì muộn cũng có thể giải được mật mã của USB. Tại sao anh phải tìm tôi.

Ngô Thế Huân lấy trong ngăn kéo ra một hợp cigar cuba, anh đưa cho Mạnh Hùng, Tràn Hao và Mạc Gia Thành.

Tề Phong bước tới dùng bật lửa mồi điếu cigar trong tay Ngô Thế Huân

Anh hít vào một hơi rồi từ từ phung một ngụm khói.

Duẫn Nhi ngồi kế bên sắc mặt hơi tái, long mày cô bất giác nhíu lại.

Kỳ thật lúc trước anh cũng thường xuyên hút thuốc trước mặt cô.

Nhưng không biết sao bay giờ lại khiến cô khó chiệu như vậy.

Ngô Thế Huân nhìn Mạc Gia Thành nói chuyện, nhưng lại thu hết thần sắc của Duẫn Nhi vào tầm mắt mình.

Anh giụi điếu cigar trong tay nhìn Mạc Gia Thành nói.

-Thuộc hạ của tôi chỉ tra được Nhi Nhi muốn lấy USB là vì trong đó, có tư liệu ăn hối lộ của các quan chức chính phủ, Tôi vốn không biết trong đó có tư liệu liên quan đến tổ chức Kim Xà. Nên không quan tâm họ giải được hay không.

Nói xong anh nhấm mắt lại, tay ôm eo Duẫn Nhi từ phía sau.

Tựa đâu lên vai cô, hít muồi hương quen thuộc của cô, trong lòng anh vang lên tia dục vọng.

Mạc Gia Thành ngồi suy nghĩ, trong lòng hơi lo lắng, tay mân mê điếu cigar.

-Vậy bây giờ các người định làm gì?

-Chúng tôi bắt đầu tiêu diệt căn cứ bí mật của họ, phá tan đường dây rửa tiền đen.

Tề Phú nói rồi nhìn Ngô Thế Huân

Đợi anh ra mệnh lệnh kế tiếp.

Ngô Thế Huânlúc nầy mới từ từ mở mắt ra, nói một chữ.

-Chờ........

Mạc Gia Thành ngheNgô Thế Huân nói vậy trong lòng thắc mắc hỏi.

-Chờ, ý cậu là gì?

-Ngồi chờ rắn xuất động, tóm trọn ổ. Một khi chúng ta tiêu diệt căn cứ bí mật, phá vỡ mối làm ăn bạc tỷ của họ. Tôi chắc họ sẽ đến tìm chúng ta tín sổ.

-Vậy không phải Mạc thị sẽ lâm vào nguy cơ bị hủy sao?

-Tôi sẽ hack vào máy vi tín của họ, xoá bỏ tất cả tài liều liên quan tới Mạc Thị rửa tiền đen.

Duẫn Nhi lên tiếng.

-Về phần Mạc Thị nếu cần vốn xoay sở, ngân hàng của tôi có thể cho cậu vay.

Mạnh Hùng nhìn Mạc Gia Thành nói.

Mạc Gia Thành không biết nói gì hơn, trong lòng cảm kích vô cùng.

-Cảm ơn tất cả mọi người đã giúp tôi.

Anh cầm ly rượu trên bàn lên, nâng ly với tất cả.

----------------------------------------------------------------------------------------Đừng để thiếu chủ biết, phái đám người tin anh nhất đi lần nầy. Ta muốn lần nầy chỉ được thành công, không được thất bại.
-Dạ.

Việt Vũ khơm người chào rồi cùng một đám thủ hạ rơi đi.

Ngô Lạc Bằng quay chiếc xe lăn lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cặp mắt đọc ác tự nói.

-Các người đừng trách tôi, tất cả là do các người tự chuốt lấy.

Ha ha ha ha.

Giọng cười ma qủy của ông vang lên.

Mấy ngầy sau vì công việc bận rộn Ngô Thế Huân thường xuyên phải về công ty.

Duẫn Nhi toàn thân uể oải, nằm lỳ ở nhà ngủ.

Đứng trước mặtNgô Thế Huân  là Tề Phú, anh đang báo cáo lịch trình ngày hôm nay của Ngô Thế Huân

-Buổi sáng chủ tịch có một buổi ký hợp đồng cùng công ty Mai Hồ. Trưa phải đi ra khảo sát công trình "thành phố trên không. Chiều có một hội nghị quan trọng với đối tác từ cộng ty bên mỹ.

-Được, cậu lui ra đi.

Tề Phú quay người bước ra ngoài, tiện tay đống cửa lại.

Ngô Thế Huân để văn kiện trong tay xuống.

Bấm một vẫy số trên điện thoại.

-Hello,,,

Tiếng người phụ nữ say ngủ vang lên trong điện thoại.

Ngô Thế Huân yêu thương cười,

-Em dạy chưa? Ăn gì chưa?

Duẫn Nhi mệt mỏi trả lời.

-Chưa em muốn ngủ thêm một chút.

-Được vậy em nghĩ ngơi cho khỏe,  Làm xong việc anh về đưa em đi ăn tối.

-Được,

Nói xong Duẫn Nhi quăng điện thoại qua một bên ngủ tiếp.

Ngủ một giấc đến chiều, 


Duẫn Nhi dậy, lết thân thể mệt mỏi đi xuống lầu.

Đường Tam đang ngồi ăn điểm tâm chiều, nhìn thấy cô liền nói.

-Chị Nhi, chị đến đây ăn cùng em.

Duẫn Nhi kéo vạt áo ngủ lại, ngồi xuống bên cạnh Đường Tam.

Trần Má đem lên một dĩa cá viên chiên và một ly trà hoa nhài, đặt trước mặt Duẫn Nhi

-Mời phu nhân dùng điểm tâm chiều.

Duẫn Nhi cười nói.

-Cảm ơn Trần Má.

-Chị Nhi ăn xong chúng ta đi dạo phố nhé.

Duẫn Nhi cầm cóc trà lênh để gần mũi ngửi một cái, rồi mới uống một ngụm.

-Được.

Duẫn Nhi cầm đũa, gắp một miếng cá viên chiên lên, định đưa vào miệng.

Muồi tanh của cá pha lẫn muồi dầu mở làm Duẫn Nhi cảm giác buồn nôn.

Ựa ựa.....

Cô bụm miệng chạy một mạch vào phòng vệ sinh.

Đường Tam hoảng hốt chạy theo sau.

-Chi Nhi, chi có sao không?

Duẫn Nhi lau miệng bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi về phía phòng ăn.

-Khong sao, dạo nầy dạ dày của chị không được khỏe.

Tiểu Thu đem lên một ly nước lọc, để xuống trước mặt Duẫn Nhi với nét mặt chán ghét.


Duẫn Nhi cầm ly lên uống một miếng. 


-Không biết tại sao, dạo nầy chị ăn không ngon, còn thường xuyên cảm giác buồng nôn.

Trần Má nghe cô nói vậy, trong lòng nghi ngờ hỏi.

-Phu nhân, chu kỳ kinh nguyệt của cô tháng nầy tới chưa?

Duẫn Nhi nghe bà hỏi vậy, suy nghĩ một chút rồi nói.

-Hình như tháng nầy đã trễ 2 tuần.

Trần Má nghe vậy trong lòng vui mừng, cuối cùng nhà họ Ngô cũng có hậu.

-Thiếu phu nhân, có khi nào.....

Ngập ngừng một chút bà nói tiếp.

-Cô mang thai rồi không?

Duẫn Nhi nghe Trần Má nói vậy kinh ngạc vô cùng, suy nghĩ lại, thì từ khi hai người có quan hệ, họ không hề dùng đến biện pháp ngừa thai.

Tại sao cô lại không nghĩ đến chuyện quan trọng như vậy.

Đường Tam ngồi một bên mừng rỡ.

-Chi Nhi, em cùng chị đi bệnh viện làm sét nghiệm.Mau lên,,,

Vừa nói xong cô lôi Duẫn Nhi ra cửa.

-Ây em làm gì vậy? Đợi chi thay quần áo đã.Sao em còn vui hơn chị nữa.

Duẫn Nhi cười nói, bước lên lầu thay quần áo.

-Lẹ lẹ đi, em mông có một thằng nhóc chơi với em từ lâu rồi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

  Duẫn Nhi và Đường Tam được tài xế đưa đến bệnh viện Thân Ái.

Xe dừng trước cửa bệnh viện.

Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa xe cho Duẫn Nhi và Đường Tam xuống,

Bệnh viện nằm ngây trung thành phố S.

Trang trí lộng lẫy, chia thành hai toà nhà.

Duẫn Nhi dặn dò tài xế.

-Cậu đừng nói cho Thiếu gia biết,tôi đến bệnh viện, đừng để anh ấy lo lắng.

-Dạ, phu nhân.

Tài xế cung kính đáp.

-Cậu không cần chờ chúng tôi, lát nữa tôi sẽ đưa chị Nhi về.

Đường Tam nói với tài xế.

-Dạ, tôi biết rồi.

Tài xế nói xong, ngồi vào xe lái đi.

Trong bênh viên đông đúc người qua lại.

Duẫn Nhi nhìn thấy có rất nhiều người lớn cùng trẻ em,ngồi trên ghế chờ tới phiên mình khám bệnh.

Các Bác sĩ và y tá rất tận tâm và chu đáo với bệnh nhân.

Cho dù họ là người của tầng cấp hạ lưu, nhưng vẫn được đối xử lễ phép và lịch sự.

Không gióng như bệnh Viện khác, chỉ nhìn tiền không nhìn người.

Duẫn Nhi và Đường Tam bước đến quầy tiếp tân.

-Xin hỏi hai cô đến khám bệnh gì?

Cô y tá trẻ tuổi lịch sự hỏi.

-Tôi đến khám thai?

Cô y tá cười, đưa cho Duẫn Nhi một cái thẻ với con số 167.

Giọng nói chuyên nghiệp của cô y tá vang lên.

-Hai cô ngồi ở bên đó, chờ đến số của mình.

Hiện lên màn hình là số 103.

Duẫn Nhi than thầm trong lòng.

Không biết phải đợi đến bao giờ.

Bênh viện Thân Ái là bệnh viện lớn nhất thành phố S.

Ngô Thế Huân thành lập bệnh viện nầy chia thành hai khu.

Một khu là nơi bình dân, để khám bệnh cho người nghèo, chỉ lấy phí để tượng trưng.

Còn một khu là nơi xa hoa, sang trọng, dành riêng cho người có tiềng.

Phục vụ theo hạng 5 sao.

Tiền kiếm được sẽ đưa cho Du Tấn dùng vào việc nghiên cứu, còn dư lại sẽ đưa vào quỹ Trợ Giúp Người Nghèo của Ngô Gia.

Duẫn Nhi không muốn vào khu sang trọng, nên đành phải chen chúc vào khu bình dân.

-Em không hiểu chị, với thân phận của chị, tại sao phải đợi ở đây?

Đường Tam khó hiểu hỏi Duẫn Nhi

-Chị không muốn gặp mặt bác sĩ của Huân, anh ta là viện trưởng ở đây. Nếu anh ta mà biết, thì Huân cũng sẽ biết. Chị muốn kiểm tra trước, không muốn anh ấy lo lắng.

Duẫn Nhi giải thích.

Đường Tam nhìn cô với nét mặt hiếu kỳ.

-Từ lúc nào mà chị Nhi nhà mình, lại biết quang tâm đến người khác như vậy? Ahhhh, không phải là người khác, mà chỉ một mình anh Huân mà thôi.

Duẫn Nhi đánh Đường Tam một cái.

-Em đừng cứ chọc chị hoài.

Hai người vừa cười vừa nói, không phát hiện có người đang đi đến gần mình.

-Duẫn Nhi, em đến đây làm gì?

Du Tấn từ xa thấy có người gióng như Duẫn Nhi, nên mới đến gần xem, không ngờ qủa thật là cô.

Giọng ngạc nhiên của anh, làm Duẫn Nhi hết hồn.

Duẫn Nhi lính quýnh nói.
-Oh, em đến đây khám bệnh. Không làm phiền đến anh, anh cứ làm việc của mình, đừng quan tâm đến em.

Du Tấn nhìn cô nghi ngờ,

-Để anh khám cho em.

-Không, không cần.

Duẫn Nhi vội vàng lên tiếng.

-Không sao anh rảnh mà.

Nói xong, anh kêu y tá mời hai người vào phòng khám riêng của anh.

Duẫn Nhi và Đường Tam bất đắc dĩ theo sau.

Vào phòng khám, Du Tấn rót cho cô và Đường Tam 2 ly nước lọc.

Anh ngồi xuống ghế của mình cầm cây bút mực đen Montblanc lên hỏi cô.

-Em thấy chổ nào không được khỏe?

Duẫn Nhi nhìn Đường Tam rồi ngại ngùng nói.

-Em đến khám thai.

Du Tấn kinh ngạc đặt bút xuống bàn nhìn cô.

Duẫn Nhi dùng cập mắt vô tội nhìn anh.

Du Tấn thấy vậy đành nói.

-Để anh gọi em gái anh,.Cô ấy là bác sĩ phụ khoa giỏi nhất thành phố S.

Do dự một chút anh nói với giọng nghiêm túc.

-Huân biết chưa?

-Chưa anh đừng nói với anh ta, có lẽ chỉ là hiểu làm, em không muốn anh ấy phải lo lắng.

-Được, anh hiểu mà.

Không ngờ cô gái nầy lại quang tâm đếnNgô Thế Huân  như vậy.

Du Tấn nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

10 phút sau một cô gái với nét mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo mảnh mai, tóc buộc đuôi ngựa bước vào.

Trên người cô mặc áo blouse trắng dài, ống nghe được choàng trên qua vai.

Cô gật đầu chào với Duẫn Nhi và Đường Tam.

-Tôi là bác sĩ phụ khoa Du Trinh Trinh.

Duẫn Nhi cười với cô.

-Tôi tên là Lâm Duẫn Nhi, còn đây là Đường Tam.Cô là em gái của Du Tấn?

Du Trinh Trinh cười nói.

-Sao, làm cô bất ngờ?

-Không, tôi chỉ ngạc nhiên sao Bác sĩ Du, lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy.

Du Trinh Trinh cười,

-Cô Lâm, cô lên giường nằm đi, để tôi khám cho cô.


Duẫn Nhi đi đến cái giường nằm bên phải được một cái màn trắng che lại.

-Cô có thể gọi tôi là Duẫn Nhi hoặc Nhi Nhi cũng được, đừng gọi tôi là cô Lâm

-Được.

Sau khi làm kiểm tra xong,

Duẫn Nhi và Đường Tam ngồi trước bàn làm việc của Du Trinh Trinh chờ kết quả.

Một lát sau, Du Trinh Trinh cầm tờ báo cáo nói.

-Chúc mừng em Duẫn Nhi, em đã có thai được 6 tuần rồi.

6 tuần, Trình Lam kinh ngạc nhìn Du Trinh Trinh.

-Sao có thể, tháng rồi em còn kinh nguyệt bình thường mà. Tháng nầy chỉ trễ 2 tuần thôi.

-Tính theo khoa học, thì khi em trễ kinh nguyệt 2 tuần, thì xem như em đã có thai khoảng chừng 6 tuần rồi. Về ngày chính xác, chị sẽ lấy máu của em đi làm sét nghiệm.

-Chi Nhi chắc anh Huân sẽ mừng lắm.

Duẫn Nhi trong lòng bâng khuâng, cô biết anh yêu cô, nhưng không biết, anh có muốn có con cùng cô không?

Đứa nhỏ này, sẽ là cháu đích tôn của NgôGia.

Với thân phận của cô, đích thực không xứng với anh.

Du Trinh Trinh nghe Đường Tam nhắc đến anh Huân cô kinh ngạc nhìn Duẫn Nhi

-Hai người vừa nói đến anh Huân, có phải là Ngô Thế Huân không?
Duẫn Nhi gật đầu,

-Phải, có chuyện gì sao?

Du Trinh Trinh cười qủy quyệt nói.

-Không có gì, chỉ là chị quen biết Ngô Thế Huân bấy lâu, chưa từng thấy anh ấy có bạn gái. Chỉ mới đi tham gia hội nghị ở mỹ 3 tháng, vậy mà con anh ấy cũng đã có rồi. Lúc trước, em biết anh ấy thường nói phụ nữ như thế nào không?

Đường Tam hiếu kỳ hỏi.

-Anh ấy nói thế nào chị.

Du Trinh Trinh bắt chước giọng điệu của Ngô Thế Huân nói.

-Phụ nữ là hồng nhan họa thủy, Đụng vào sẽ xui 3 năm.Tránh được càng xa thì càng tốt.

Duẫn Nhi cười tươi hỏi.

-Vậy trước đây anh ấy chưa từng có bạn gái?

Du Trinh Trinh lắc đầu.

-Anh Du Tấn và Ngô Thế Huân quen biết cũng đã được 10 năm, chị chưa từng nghe nói anh ấy có bạn gái, Một tin tức Scandal cũng không có. Em là người đầu tiên.
Lúc nầy Trong lòng Duẫn Nhi ngọt như kẹo mạch nha.

Cô bất giác dùng tay sờ lên bụng mình.

Không ngờ ở đây lại có một sinh mênh dần dần lớn lên.

Nói là kết tin tình yêu giữa cô và Ngô Thế Huân

Duẫn Nhi chào tạm biệt Du Trinh Trinh, trước khi đi Du Trinh Trinh không quên dặn dò.

-Duẫn Nhi em nên cẩn thận, khi mang thai, 3 tháng đầu rất nguy hiểm.Nếu có chuyện gì, đây là số điện thoại của chị. Em có thể gọi bất cứ lúc nào.

Duẫn Nhi nhận danh thiếp của cô rồi rời đi.

Đi qua hành lang bệnh viện, cô lấy điện thoại di động ra, gọi choNgô Thế Huân  muốn báo cho anh biết tin mừng.

Ngô Thế Huân lúc nầy, đang trong hội nghị quan trọng, nên tắt điện thoại.

Duẫn Nhi gọi mấy cuộc cũng không thông, cuối cùng đành nói với Đường Tam.

-Chúng ta đến Ngô Thị, chị muốn cho Huân sự bất ngờ.

--------------------------------------------------------------------------Duẫn Nhi và Đường Tam bước ra khỏi bệnh viện,
Đứng bên ven đường đợi taxi, thời tiết ấm áp, gió thổi hiu hiu, từ tàn cây lung lay theo cơn gió.

Duẫn Nhi trong lòng sảng khoái vô cùng.

Cô muốn bay đến bên cạnh anh ngay lập tức, cho anh biết họ đã có con, có một đứa con thuộc về riêng bọn họ.

Trong lòng cô hạnh phúc, môi bất giác công lên.

Đường Tam nhìn dáng vẽ hạnh phúc của cô nói.

-Chị Nhi, em thật ngưỡng mộ chị. Anh Huân yêu thương chị như vậy, Giờ còn có thêm em bé. Chắc chị muốn ngôi sao trên trời, anh ấy cũng sẽ lấy xuống cho chị.

Duẫn Nhi nhìn vẽ mặt hâm mộ của cô liền cười nói.

-Em về mà kêu Tề Phong của em, cố gắng thêm một chút, chắc cũng sẽ theo kịp bọn chị thôi.

-Thôi đừng nhắc đến anh ta nữa.Tối ngày làm ra bộ mặt chững chạc, Không vui chút nào.

Hai người vừa nói chuyện, một chiếc xe màu đen thắng gấp trước mặt họ.

4 tên sát thủ cầm súng xông tới.

Đường Tam vừa nhìn thấy, xông ra đứng chặn trước mặt, để bảo vệ Duẫn Nhi.

Đường Tam lấy trong túi ra 3 cây phi tiêu, làm ra tư thế phòng thủ.

Từ phía sau xông ra thêm 4 tên sát thủ, bao vây Duẫn Nhi và Đường Tam.

Duẫn Nhi rút ra một cây súng lục từ thắt lưng, chỉ thẳng vào bọn người phía sau.

-Các người muốn gì?

-Lâm tiểu thư, mờ cô theo chúng tôi, chủ nhân muốn gặp cô.


Duẫn Nhi nghi ngờ nói.

-Chủ nhân các người là ai?

-Gặp rồi cô sẽ biết.

Vừa nói xong hắn muốn xông tới.

-Các người có bản lãnh thì cứ thử.

Vừa nói Đường Tam phóng một cây phi tiêu vào yết hầu một tên áo đen.

Hắn lập tức ngã xuống mặt đất.

Mấy tên còn lại bất đầu nổ súng.

Tiếng la hét hổ loạn của người đi đường vang lên.

Duẫn Nhi cầm súng bắng thẳng vào mấy tên sát thủ.

Vì đang mang thai, Cô không thể làm vận động mạnh, chỉ nhẹ nhàng lách người qua một bên để tránh đạn và bắn trả.

Trong lúc hai bên đấu nhau kịch liệt, một tên thủ hạ của Ngô Thế Huân xông ra.

Từ phía sau đỡ thay Duẫn Nhi một viên đạn.

Ngô Thế Huân ra lệnh cho họ, âm thầm theo bảo vệ cho cô.

Cô quay người, đỡ lấy thân thể của tên thủ hạ.

Hai tên thủ hạ còn lại bảo vệ cô từ phía trước.

Duẫn Nhi nhìn thấy, tên thủ hạ của Ngô Thế Huân vì mình mà chết, trong lòng cô tức giận vô cùng.

Cô đứng lên dùng súng nhấm thẳng vào tên sát thủ vừa mới nổ súng, bắn một phát vào vị trí tim của hắn.

Máu tuôn ra từ miệng vết thương, thân thể hắn từ từ ngã quỵ xuống mặt đất.

Giờ phút nầy có thêm một đám sát thủ xông tới.

Nhiệm vụ lần nầy,Việt Vũ đã phái toàn bộ những sát thủ hàng đầu của tổ chức Kim Xà.

Chỉ được thành công, không thể thất bại.

Đường Tam không thể nào chống chọi lại được nhiều người như vậy.

Cuối cùng, Duẫn Nhi nhìn thấy tình hình không ổn, đành lên tiếng.

-Dừng tay, các người thả họ đi,tôi sẽ đi theo các người.

-Không được chị Nhi, rất nguy hiểm.

Đường Tam lo lắng lên tiêng.

Duẫn Nhi nhìn Đường Tam ý bảo không sao.

-Phu nhân, không được đâu.Lão đại sẽ không tha cho chúng tôi.


-Anh về nói vớiNgô Thế Huân, tôi sẽ không sao đâu.

Nói xong cô lên xe cùng đám người đó rời đi.

Xe chạy vào một vùng hẻo lánh, hai bên đường là những ngôi nhà bỏ hoang.

Xe dừng lại tại một căn nhà hoang ở cuối đường.


Duẫn Nhi bị đám thuộc hạ của Việt Vũ lôi vào nhà.

Buộc vào một cái ghế làm bằng gỗ.

-Tôi đợi cô đã lâu.

Việt Vũ ngồi trên ghế trước mặt cô lên tiếng.

-Đúng là âm hồn bất diệt, sao anh cứ theo tôi hoài.

Duẫn Nhi bực bội lên tiếng.

-Đừng trách tôi, chỉ trách vì cô là người đàn bà củaNgô Thế Huân

Việt Vũ nói xong đem điện thoại đưa đến trước mặt cô.

-Cô hẩy nói với Ngô Thế Huân đến đây một mình. Tôi sẽ tha mạng cho cô.

Duẫn Nhi nhìn Việt Vũ rồi quay mặt đi chổ khác, không thèm để ý đến lời nói của anh ta.

Việt Vũ tức giận dùng tay bớp cằm của cô, xoay mặt cô lại đối diện với mình.

Duẫn Nhi vì hạnh động mạnh bạo của anh làm đau, bất giác câu mày.

-Có chịu nói không?


Duẫn Nhi tức giận,

Phục,,,

Phung một ngụm nước bọt lên mặt của Việt Vũ.

Anh tức giận dùng sức tát vào mặt Cô.

Chát..

Khuôn mắt trắng nõn của Duẫn Nhi, giờ đã sưng đỏ,

5 dấu tay hiện lên rõ ràng.

Duẫn Nhi không quất phục, dùng lưỡi liếm đi những giọt máu tuôn ra từ khoé môi.

Nhìn anh với khuôn mặt bất khuất nói.

-Việt Vũ, anh đừng hồng dung tôi để làm con mồi dụ Ngô Thế Huân.  Anh ấy sẽ không gì tôi mà mào hiểm đâu.

Nói ra những lời nầy trong lòng cô thầm cầu nguyện.

-Ngô Thế Huân, anh ngàn lần vạn lần không được tới đây.

Tại tập đoàn Ngô Thị,Ngô Thế Huân  vừa xong cuộc hội nghị cùng một công ty quốc tế.

Ngô Thế Huân bắt tay một người đàn ông người mỹ, dáng người cao lớn, làn da trắng, cập mắt xanh, sống mũi cao thẳng và mái tóc vàng ống ánh.

-Xin chào Mr Robinson, cảm ơn anh đã hợp tác cùng Ngô Thị chúng tôi.

-Huân cậu quá khách sáo rồi.Chúng ta là bạn lâu năm,không cần phải nói những lời nầy.

Ông Robinson vừa nói vừa bắt tayNgô Thế Huân

-Hẹn gặp lại sau.

Ngô Thế Huân chào tạm biệt xong, xoay người đi về phòng làm việc của mình.

Ngô Thế Huân và Tề Phú đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Đường Tam, Tề Phong và hai tên thủ hạ mà anh phái theo để bảo vệ Duẫn Nhi, đứng khơm người trước bàn làm việc của anh.

Sắc mặt hai tên thủ hạ vừa căng thẳng vừa sợ hãi.

Đường Tam và Tề Phong thì lo lắng không yên.

Ngô Thế Huân ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc, trong lòng có dự cảm không tốt.

-Có chuyện gì nói mau.

Giọng nói giận dữ của anh làm hai tên thuộc hạ hoảng sợ.

-Lão đại, phu nhân bị đám người áo đen bắt đi rồi, 

Ngô Thế Huân nghe được những lời nầy sắc mặt liền thay đổi,

Giọng nói dữ tợn của anh vang lên.

-Có bị thương không?

Đường Tam liền lên tiếng với giọng nghẹn ngào.

-Không, khi chị Nhi bị bắt thì không bị thương, 

Nói đến đây Đường Tam bật khóc.

Nhiếu như ngày thường thì cô sẽ không lo lắng, như bây giờ Duẫn Nhi đã có em bé, chỉ sợ Duẫn Nhi liều chết cũng phải bảo vệ đứa con của cô và Ngô Thế Huân

Ngô Thế Huân nhìn Tề Phong nói.

-Định vị được vị trí của Nhi Nhi chưa?

Tề Phong khong dám nhìn thẳng vào mặt Ngô Thế Huân nói.

-Lão đạo, không tìm được vị trí của chị dâu.Máy định vị đã bị quấy nhiễu.

Sắc mặtNgô Thế Huân  giờ này căm phẫn vô cùng.

Anh đập mạnh lên bàn làm việc.

Bang....

Văn kiện trên bàn vì sức đập mạnh của anh, văng lên rồi rơi xuống nằm tán loạn trên bàn làm việc.

-Phái tất cả người của bang Lôi Ưng đi tìm ngay.

-Dạ. Thuộc hạ làm ngay.

Tề Phú nói xong, quay người đi ra ngoài. xông ra.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro