CHƯƠNG 31=>33
Tiếng điện thoại di động của Ngô Thế Huân vang liên làm phá vỡ bầu không khí yên tịnh trong phồng ngũ.
Anh đã thức dạy từ sớm, nhưng vì Duẫn Nhi vẫn còn nằm trên ngực anh ngủ say, nên anh không muốn đánh thức cô, chỉ lặng lẽ nhìn cô ngủ. Khuôn mặt ngủ say của cô cực kỳ dễ thương, không còn vẻ mạnh mẽ, ương ngạnh, ngang ngược nửa mà thay vào đó là sự dịu dàng cùng yếu đuối.
Ngô Thế Huân vương tay lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Tiếng gấp gáp của Tề Phú vang lên trong điện thoại.
-Chủ Tịch, có chuyện rồi, có người tung tin ra ngoài, nói Ngô Thị thu mua không thành công miếng đất ở phía Tây, nên mấy công ty đối tác lần lược hủy bỏ hộp đồng. Hiện tại cổ phiếu của Ngô thị đã tuột tới mứt không thể khống chế được nữa.
Giọng nói không cảm xút của Ngô Thế Huân, kiến người nghe không biết tâm trạng hiện tại của anh là gì.
-Được tôi biết rồi, tôi sẽ đến công ty ngây.
-Có chuyện gì vậy?
Giọng ngái ngủ của Cô làm Ngô Thế Huân bặt cười thành tiếng.
Ha ha ha.
-Đúng là ham ngủ, không có gì đâu em cứ ở nhà nghỉ ngơi một chút, trưa Tề Phong sẽ đưa em đến công ty cùng đi ăn với anh.
Ngô Thế Huân ôm cô vào lòng hưởng thụ thêm 10 phút ấm áp rồi mới rời giường, mặt trên người au phục chỉnh thề, anh khơm người hôn lên môi cô, rồi mới đi.
Trong văn phòng làm việc của chủ tịch, Ngô Thế Huânngôi ở vị trí chính Mạnh Hùng, Nam Liệt, Tràn Hao, Tề Phú cùng Kiều Nhi điều ngồi đối diện với anh. Trên mặt mỏi người điều có biểu cảm khác nhau,
Mạnh Hùng nghiêm túc, Nam Liệt trầm tỉnh, Tràn Hao tức giận, Tề Phú nống lòng còn Kiều Nhi thì bình tỉnh.
Ngô Thế Huân sắc mặt không thay đổi, thái độ không quan tâm, anh lấy trong ngăn kéo ra một hợp cigar cuba đưa cho Mạnh Hùng và Tràn Hao mỏi người một điếu. Nam Liệt và Tề Phú thì không hút thuốc.
Muồi cigar nồng nặc làm không khi trong phòng càn thêm căng thẳng.
Ngô Thế Huânmân mê điếu cigar trong tay, cặp mắt nhấm lại, trong miệng phun ra một ngụm khó đen,
-Tề Phú, câu mua vào tất cả cổ phiếu của Ngô thị ngoài thị trường cho tôi.
Tiếng nói mạnh mẽ của anh vang lên.
Hiện tai anh nấm trong tay 45% cổ phần của Ngô Thị, Ngô Lạc Khánh nấm giữ 15% ,40 % còn lại nằm trong tay các cổ đông khác.
Nếu có người nào, mua hết cổ phần bên ngoài, chỉ cần hơn anh 1% thì Ngô Thị cũng sẽ rơi vào tay họ.
Hiện giờ cổ phiếu của Ngô thị xuống giá thấp nhất, đúng là thời cơ tốt để mua vào.
Đầu ngón tay Tề Phú gõ trên bàn phiếm máy vi tín.
Anh xoay qua nói với giọng điệu khẩn trương.
-Chủ tịch hiện tại vốn lưu động của chúng ta không đủ.
-Cần bao nhiêu?
Giọng nói củaNgô Thế Huân không nhanh không chậm vang lên.
Tay vẫn không ngừng thao tác trên bàn phím Tề Phú nói.
-Tôi dùng hết vốn của Ngô Thị vẫn còn Thiếu $500 triệu.
Mạnh Hùng không nói lời nào cầm điện thoại lên gọi cho Trần Siêu trợ lý riêng của anh.
Người bên kia vừa bất máy, giọng nói nghiêm túc của Mạnh Hùng vang lên.
-Câu lập tức chuyễn $500 triệu vào tài khoản của Ngô Thị ngay lập tức.
-Mạnh Tổng, tôi sẽ làm ngay.
Vừa nói xong Trần Siêu liền cúp máy.
-Cảm ơn cậu nhiều.
-Không cần cảm ơn, xong chuyện nầy cậu cho Kiều Nhi nghĩ phép 1 tuần là được.
Lúc nói lời nầy sắc mặt của Mạnh Hùng có chút phấn khởi cùng chờ mông.
Kiều Nhi sắc mặt khó côi vô cùng, vẽ mặt vô tội nhìnNgô Thế Huân ,chờ mông lời từ chối của anh.
-Đuợc không thành vấn đề.
Ngô Thế Huân cười như không cười nói.
Mạnh Hùng nhìn thấy vẽ mặt buồn rầu của Kiều Nhi tròng lòng hơi thất vộng.
-Ngô Thế Huân anh đúng là không có nghĩa khí.
Kiều Nhi tức giận lên tiến.
-Nếu không đủ tôi sẽ chuyển thêm cho cậu.
Tràn Hao ngồi im lặng một bên lên tiếng.
-Không cần, bao nhiêu là đủ rồi.
Ngô Thế Huân nói với giọng kiên quyết.
Tề Phú lúc nầy mới ngừng tay lại.
-Chủ tịch, đã xong. Tổng cộng trên Thị trường bán ra 25%. Tôi mua được thêm 15% ,còn 10% thị bị tập đoàn Tân Thị mua rồi. Giờ chỉ còn lại 20% ở trong tay các cổ đông nhỏ còn chưa bán ra.
Tề Phú nghi ngờ nói tiếp.
-Nhưng tôi không hiểu, tại sao lúc nầy mình lại mua vào. Không phải công ty đang có chuyện sao? Mình nên lấy số tiền nầy để giúp vốn cho công ty.
-Có người muốn thừa nước đục thả câu,nhân cơ hội nầy thu mua Ngô thị, mình không ra tay trước thì họ sẽ thành công. Bây giờ trong tay tôi đã nấm giữ 60% cổ phần, còn Tân thị thì chỉ có 25%. Nói cách khác thì không ai có thể lung lay được vị trí chủ tịch nầy của tôi.
Ngô Thế Huânkiên nhẩn giả thích.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
12 giờ trưa ở đại sảnh Ngô Thị, Duẫn Nhi và Đường Tam được Tề Phong đưa đến.
Đi đến thang máy chuyên dùng của chủ tịch,cách nhân viên điều nhận ra cô, sau lần trước cô đến, Tề Phong có thong báo cho các nhân viên ở Ngô Thị biết, cô là vợ của chủ tịch.
Mội người gặp cô điều cung kính chào hỏi.
Bước vào thang máy Đường Tam lay lay cánh tay của Duẫn Nhi nói.
-Chị Nhi, hôm qua làm em sợ muốn chết.
Nói xong cô không quên nhìn Tề Phong một cái.
Khi Tề Phong bị thương, Đường Tam châm sốc cho anh cả đêm. Anh vì cảm động nên bạo gan hôn cô rồi tỏ tình.
Bây giờ khi nghĩ đến cảnh hôn môi đêm hôm qua, Đường Tam mặt thì đỏ, tim thì đập loạn xạ.
So với cô thì Tề Phong bình tỉnh hơn nhiều.
Anh không có biểu cảm gì trước mặt Duẫn NhI cả.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Đường Tam, Duẫn Nhi biết họ đã sẩy ra chuyện gì.
Cô mỉm cười đi theo Tề Phong ra khỏi thanh máy vào phồng làm việc của Ngô Thế Huân.
Bước vào phồng cô thấy anh đang ngồi chính giữa ghế sopha, Trước mặt đặt một cái laptop trên bàn trà.
Còn mấy người kia điều ngồi sung quanh anh, bay giờ là giữa trưa nên mặt trời rội thẳng qua khung cửa sổ lên người anh, phát ra ánh sáng màu vàng cam.
Anh ngồi ở giữa dáng người oai phong khí thế mạnh mẽ. Gióng như một vị vua đang ban mệnh lệnh cho tướng sỉ của mình, trước khi ra chiến trường.
Áo vest bị anh cởi ra ném lên thành ghế, bay giờ anh chỉ mặt trên người áo sơ mi màu trắng,tay áo được sân lên tới khuỷu tay, lông mày hơi nhíu lại vì đang suy nghĩ. Anh ngồi nghiêm túc nói chuyện với Tề Phú nhưng cập mắt vẫn luôn theo dõi sự thay đổi trên màn hình laptop.
Lúc nầy cô mới biết, lúc anh nghiêm túc làm việc, vẽ mặt anh vô cùng đẹp trai có vài phần tự tinh,nghiêm nghị và bá đạo, lúc nầy là lúc anh tỏa ra sức hấp dẩn nhất.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngừng nói chuyện nhìn lên, nhìn thấy trên người cô không phải là bộ váy dịu dàng hấp dẫn như thường ngầy nữa mà thay vào đó là một bộ váy công sở vừa kính vừa hở, tóc cô búi lên cao để lộ xương quai xanh xin đẹp, càng tôn lên thêm sự quyến rũ.
Anh vẩy tay với cô, ý bảo cô đến ngồi cạnh anh.
Tề Phong biết họ còn có chuyện bàn bạc nên anh đưa Đường Tam đi tham quanNgô Thị.
Duẫn Nhi bước đến ngồi bên cạnh anh, Cô nhìn thấy trong mắt anh có sự thay đổi. Ngồi xuống bên cạnh anh cô có thể cảm giác được sự hô hấp nặng nề của anh.
Ngô Thế Huân đang cố kiềm nén sự ham muốn của dục vộng.
Cô nhìn mấy người trước mặt, cô biết họ điều là bạn tốt của anh, nhưng cô điều tra được, trong đám người nầy có người hợp tác với tổ chức thần bí Kim Xà.
Trong lòng cô biết họ điều là những người có thế lực không thầm thường, nhưng nếu để cô biết, có người muốn làm hại đến Anh, thì đừng trách Duẫn Nhi cô ra tay ác đọc .
Ngô Thế Huân ôm eo Duẫn Nhi ,kéo cô sát vào lòng. Duẫn Nhi không phản kháng mà còn chủ động dựa đầu lên ngực anh.
Mạnh Hùng ngồi một bên mà trong lòng ái mộ vô cùng. Anh thầm nghĩ, Không biết khi nào Kiều Nhi mới có thể nghe lời như vậy.
Anh bất giác thở dài.
Hzzzzzzzz
-Mạnh tổng anh thở dài chuyện gì vậy?
Tề Phú khó hiểu hỏi.
-Tôi chỉ là thấy chủ tịch của cậu tìm được một cô gái biết nghe lời như vậy, tôi hâm mộ mà thôi.
Mạnh Hùng Nói với giọng bất đắt dĩ.
Kiều Nhi nhìn thấy trong mắt anh chứa đựng sự đâu buồn cùng chua sót.
Cô thấy trong lòng đâu đớn vô cùng.
Nam Liệt đưa tay lên trước mặt, nhìn chiếc đồng hồ Montblanc màu đen trên cổ tay rồi nói.
-Đến giờ rồi, Tề Phú cậu bật TV lên đi.
Tắt cả mội người điều chú ý đến màn hình TV.
Trên TV là một người nam phát ngôn viên của đài tin tức Thành Phố S.
-Hiện tại chúng tôi đang ở ngoài phồng hội nghị Thành Phố S. Đang đợi kết quả hội nghị ngầy hôm nay.
Đứng trên đài phát biểu là Kiều Nhất Phàm, Thị Trưởng của Thành Phố S, ông khoảng chừng 55 tuổi, tướng người phong độ, nét mặt chính trực, lịch sự sang trọng.
Các phóng viên lần lược đưa ra câu hỏi.
Nhật báo "Thanh liêm" thuộc về công ty của Nam Thị đưa ra câu hỏi đầu tiên.
-Thưa ngài Thị Trưởng về phần hội thảo ngầy hôm nay đã có kết luận gì?
-Hội nghị ngầy hôm nay chính phủ cùng với Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc, " được viết tắt là UNESCO" đã ra quyết định miếng đất ở phía Tây Thành phố S, không thể khai thác, phải bảo tồn và bảo vệ thành di sản văn hoá của quốc gia.
-Nói cách khác côi như Tân Thị mua rồi cũng không dùng được sao?
Nhật báo "Trung Thực" ra câu hỏi.
-Đúng vậy.
Cách phóng viên khi nghe câu trả lời của Kiều Nhất Phàm, điều bất đầu bàn tán xôn xao.
-Tôi còn một chuyện muốn tuyên bố.
Giọng nói quyền uy của ông ngăn lại những tiếng xì xào phía dưới.
Họ điều im lặng lắng nghe lời ông muốn tuyên bố.
-7 giờ Tối hôm nay ở khách sạn The Palm, phía chính phủ và Ngô Thị sẽ ký hợp đồng. Chính phủ quyết định đưa công trình 1 tỉ đồng, có tên gọi là "Thành Phố trên không"cho Ngô Thị thực hiện. Công Trình nầy sẽ thăng thêm lượng du khách và củng cố nền kinh tế tài chính của Thành Phố S. Đồng thời trong vồng 10 năm tới đây, sẽ tạo thêm công việc làm cho các cư dân bản địa.
Nói xong không đợi các phóng viên hỏi tiếp, Kiều Nhất Phàm được vệ sĩ đưa đi.
Người phát ngôn viên bất đầu sơ lược lại câu chuyện.
-Tin tức ngầy hôm nay thật bất ngờ, Tân Thị vừa mới thu mua mảnh đất ở phía Tây thành phố S, tin thức vừa mới công bố cổ phiếu của Tân Thị bị xuống tới mức thấp nhất. Còn về phần Ngô Thị, bị những tin đồn mấy ngày hôm nay làm ảnh hưởng, giá cổ phiếu bị tuột xuống nghiêm trọng. Nhưng khi tin tức được công bố, cổ phiếu của Ngô Thị đã tăng lên vượt qua giá ban đầu.
Ngô Thế Huân cầm điều khiển TV lên tắt máy.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tràn Hao nhìn sắc mặt đắc ý của Ngô Thế Huân mà bực bội.
-Cậu đúng là không có lương tâm, đã có kế hoạch tốt như vậy, mà không nói làm chúng tôi điều lo lắng.
Mạnh Hùng cầm bật lửa trong tay xoay xoay, ý cười trong mắt nói.
-Ai nấy điều biết chỉ có cậu là không.
Sắt mặt của Tràn Hao lúc nầy tối xẩm, giọng nói tức giận vì bị đùa bỡn vang lên.
-Các người điều biết.
Âm thanh cuối cùng gióng như là gầm lên.
Nam Liệt đồng tình, bước đến gần vổ vổ lên vai anh, ý bảo tôi hiểu tâm trạng của cậu bay giờ.
Cử chỉ thì là an ủi, nhưng nét mặt lại cười châm biếm.
Tràn Hao tức giận hắt tay Nam Liệt ra, không thèm nói gì nữa.
-Tôi cùng Nhi Nhi chuẩn bị đi ăn, hẹn gặp các cậu vào lúc tối nay tại khách sạn The Palm.
Ngô Thế Huân đuổi khách một cách trắng trợn.
Ra khỏi phòng Nam Liệt, Tề Phú và Tràn Hao cùng đi dùng bữa trưa, Mạnh Hùng thì đuổi theo Kiều Nhi đi về phòng làm việc của mình ở phía trước.
Khi tất cả mội người rời đi,Ngô Thế Huân không thể nao kiềm chế được nữa, anh dùng thân thể to lớn của mình đè Duẫn Nhi xuống ghế sopha, môi anh áp xuống môi cô, hai người điên cuồng cắn mút hưởng thụ hương thơm quen thuộc của nhau.
Vừa hôn, tay anh cũng bất đầu không yên phận sờ soạng trên ngực cô.
Anh một tay mở ra nút áo sơ mi của cô, tay còn lại dùng sức kéo cà vạt trên người ném xuống đất. Bầu ngực căng tròn trắng nõn của cô hiện lên trước mật anh, anh hít thở không thông, nhìn dáng vẽ mê người của cô nằm dưới thân mình, cặp mắt cô giờ đã phủ bởi một lớp sương mù của dục vộng.
Ngô Thế Huân không thể nào kiềm chế được nữa anh đứng lên cởi hết quần áo trên người cô cùng quần áo của anh ném xuống mặt đất.
-Đừng ở đây, sẽ có người vào.
Giọng nói yếu đuối nỉ non của cô vang lên.
Ngô Thế Huân không trả lời chỉ vương tay ôm Duẫn Nhi gấp gáp tiến vào phồng nghĩ.
Một tiếng đồng hồ trôi qua,Duẫn Nhi mệt mỏi nầm trên giường lớn than van, thân thể chỉ được một cái chân mỏng che lại, để lộ ra phần vai trần và xương quai xanh.
-Đối bụng quá, từ sáng tới giờ em còn chưa ăn gì, giờ còn bị anh hành hạ ra như vậy.
Ngô Thế Huânvới nét mặt hạnh phúc miệng công lên thành nụ cười, tay dịu dàng đêm những sợi tóc rối loạn trước mặt cô để ra phía sau. Lời nói yêu thương, nhưng lại có vài phần trắch móc.
-Tại sao tới bây giờ mà em còn chưa ăn? Không phải anh đã dặn dò Trần má nấu buổi sáng cho em rồi sao. Bà ta giám không làm theo.
Vừa dứt lời anh cầm điện thoại di động lên, định gọi cho Trần Má.
Duẫn Nhi lính quýnh ngồi dậy, ngăn anh lại. Vật duy nhất che đậy thân thể hoàn mỹ của cô rơi xuống mặt đất, Duẫn Nhi ngại ngùng, dù nhiêu lần ân ái cùng anh, nhưng khi thân thể cô bị phơi bài, không gì che đậy trước mặt anh như vậy. Cô vẫn luôn bị sự thẹ thùng làm bâng khuâng.
Duẫn Nhi liền đem người áp sát vào lòng ngực rắn chất của anh. Ngăn lại tầm mắt nóng bỏng của anh.
-Không phải lỗi của Trần Má, chỉ tại.....
Âm thanh bị kéo dài,dừng một chút cô thẹn thùng nói tiếp.
-Chỉ tại không có anh cùng ăn, em không thấy ngon miệng.
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ. Khuôn mặt Duẫn Nhi giờ phút nầy đã đỏ như quả cà chua.
-Trong lòng thầm nghĩ " chết tiệt.. Một Duẫn Nhi không sợ trời không sợ đất, lại làm nũng như thế nầy, nếu để Đường Tam mà biết chắc nha đầu đó cười tới lộn ruột luôn.
Duẫn Nhi thở dài.
Ngô Thế Huân không biết cô đang nghĩ gì, như trong lòng anh vô cùng sung sướng.
Một dòng nước ấm chẩy thẳng vào tận trái tim anh. Anh yêu thương hôn lên trán cô nói.
-Lần sao không cho phép như vậy, em sẽ bị đâu dạ dày.
Lời nói vô cùng bá đạo nhưng lại ấm áp làm Duẫn Nhi ngọt đến tận xương tủy.
Cô gật đầu đồng ý, cũng không nói gì thêm, nằm sắp xuống giường như một đứa trẻ đang làm nũng.
Môi công lên anh bước ra ngoài, khi trở lại trên tay cầm bộ đồ công sở của cô. Anh dịu dàng cẩn thận mặc từng cái cho cô.
Duẫn Nhi ngơ ngác hưởng thụ sự dịu dàng của anh, khi cô bình tỉnh lại, thì Ngô Thế Huân đã một thân y phục chỉnh tề đứng trước mặt cô.
Duẫn Nhi vương tay choàng qua cổ anh, nhón chân lên đặc lên môi anh một nụ hôn nhẹ.
Cảm giác mềm mại từ cánh môi cô làm thân thể anh cứng lại. Ngô Thế Huân từ bị động chuẩn thành chủ động, tay ôm eo nhỏ của cô,kéo cô sát lại người mình.
Sự ma sát của hai thân thể làm vật ở giữa hai chân anh dần dần to lớn.
Giọng nói dịu dàng của cô phá vở những suy nghĩ mờ ám trong đầu anh.
-Cảm ơn anh, Huân
Từ Huân thốt ra từ miệng cô, sao nghe ngọt ngào như vậy.
Những người khách thường gọi anh là Chủ Tịch Ngô, lão đại hoặc anh Thiên, nhưng chỉ mình cô lại gọi anh như vậy.
Trong lòng anh quyết định từ Huân nầy chỉ dành riêng cho cô gọi mà thôi.
-Không! anh phải nên cảm ơn em mới đúng. Cuộc sống 15 năm qua của anh, đã trải qua trong bống tối, bao bộc bở sự cô độc cùng thù hận. Anh không có sự vui vẽ và ấm áp. Chỉ sống trong sự bất hạnh và Thù hận mà thôi. Nhưng sự xuất hiện của em, đã làm thay đổi cuộc đời anh. Anh đã học được các yêu thương và quý trọng một người như thế nào. Cảm ơn em.
Nghe những lời nối thâm tình nầy của anh, Trình Lam không thể kiềm nén được những giọt nước mắt lần luợt rơi xuống khuôn mặt, dừng lại ơ trên xương quai xanh xin đẹp của cô.
Trong lòng như có ai đó cầm con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim mình.
Cô bất giác ôm anh chật hơn, gióng như muốn đem thân thể hai người hoà lại thành một.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro