Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

SEX IS ZERO

Sex is zero

Tác giả: Bé cá mập

Tôi cực kỳ thần tượng những mối tình bắt nguồn từ tình bạn, bởi tôi thấy chúng thật đẹp, thật hoàn hảo. Nghĩa là bạn và người yêu của bạn quen nhau với tư cách bạn bè, như bạn chung lớp, chung trường, chung công ty vân vân các thứ, rồi cả hai sẽ tìm hiểu nhau và phát hiện ra mình có chung rất nhiều sở thích, như nghe nhạc sến, đọc tiểu thuyết diễm tình hay thậm chí là xem phim cấp ba cũng ok, mặc dù phải thừa nhận rằng sở thích này hơi nguy hiểm. Rồi sẽ có những kỷ niệm, những hiểu lầm mâu thuẫn, rồi cả hai sẽ nhận ra người kia là một nửa của chính mình, rồi tỏ tình và yêu nhau, và quan trọng nhất là tất cả những điều này phải diễn ra trước chuyện tình dục! Vâng, lý do chính để tôi thần tượng một tình yêu bắt nguồn từ tình bạn là bởi cả đời tôi, tính cho đến lúc này, chưa bao giờ có được một tình yêu như thế! Tất cả những bạn trai trước của tôi – trong trường hợp bạn thắc mắc thì "tất cả” nghĩa là "hai” – chúng tôi đều làm tình trước khi tiến đến yêu đương. Bạn biết đấy, chúng ta đều đã lớn, đều đã trưởng thành về mặt suy nghĩ và nhận thức – tất nhiên là cả về sinh lý – nên việc làm tình thực ra chẳng có gì to tát cả, nhất là trong giới gay. Nhưng tôi cũng nghiệm ra một điều đúng đắn rằng, nếu bạn lao vào làm tình và hẹn hò với một gã mà bạn chẳng biết gì nhiều về hắn, nguy cơ bạn vớ phải một tên khốn là khá cao. Và tôi đã vớ phải hai tên khốn! Tôi biết, việc gọi bạn trai cũ là tên khốn nghe có vẻ khá bất lịch sự và hơi có phần thù địch, nhưng tôi thề rằng tôi không hề có bất cứ ý tưởng thù hằn nào khi gọi chúng là những tên khốn, bởi vì đơn giản là chúng thật sự rất khốn! Về việc này, tôi xin mạn phép hỏi một câu, bạn sẽ gọi những kẻ – khi đến với bạn chỉ toàn chăm chăm vào việc tình dục mà chẳng có yêu đương gì sất, hay một kẻ lâu lâu lại "anh kẹt tiền” rồi hỏi vay bạn và hiển nhiên không có ý định trả lại – là gì, nếu không phải là những tên khốn? Tôi thì đơn giản là không thể nghĩ ra từ nào thích hợp hơn! Tóm gọn lại, ý tôi muốn nói là, tình yêu thứ ba của tôi sẽ phải bắt đầu bằng tình bạn, và tôi sẽ không để hắn – cái kẻ sẽ làm người yêu tiếp theo của tôi ấy – lôi lên giường, sau ít nhất là sáu tháng quen nhau. Khoan đã… Sáu tháng nghe có vẻ hơi dài, đúng không? Được rồi, vậy thì… tôi sẽ không để hắn lôi lên giường, sau ít nhất là ba tháng quen nhau. Mọi việc đã thật hoàn hảo. Tôi đã gặp được chàng trai của mình. Anh ấy đẹp trai, anh ấy có nghề nghiệp ổn định và quan trọng nhất là chúng tôi khá hợp nhau. Chúng tôi lẽ ra đã có thể là bạn. Ngoại trừ việc… tôi đã ngủ với anh ấy! Giờ nghĩ lại, tôi vẫn không thể dừng rủa xả sự hư đốn ngu ngốc của mình. Tôi đã rất cố gắng. Thật đấy! Tôi thậm chí đã lên hẳn một kế hoạch "làm bạn” cho hai đứa với các bước chi tiết cụ thể, thậm chí có cả ví dụ minh họa cho sinh động nữa. Nhưng chuyện đó – ý tôi là tình dục ấy – cứ đơn giản xảy ra. Anh ấy là giáo viên trong một trung tâm ngoại ngữ mà tôi vừa đăng ký theo học. Tôi nghĩ đã đến lúc mình cần có chút thăng tiến trong nghề nghiệp vì dù gì thì tôi cũng hai lăm rồi, đâu còn trẻ trung nữa, mà trong thời buổi hiện nay thì ngoại ngữ chính là chìa khóa! Quan trọng nhất, theo kinh nghiệm của tôi, trung tâm ngoại ngữ là nơi bạn nên nghĩ tới đầu tiên nếu muốn tìm các anh chàng trí thức, hiền lành và nghiêm túc trong tình cảm (nhân tiện, hai tên trước tôi quen trong bar). Lúc đến lớp, tôi đã tia ngay một vòng và phát hiện vài người có vẻ thú vị, nhưng khi anh bước vào thì tôi đã quên mất sự tồn tại của những kẻ kia. Đơn giản là anh quá hoàn hảo! Còn tôi, đơn giản là đã bị… sét đánh! Ánh mắt của tôi dán chặt vào anh những giây sau đó. Tôi phát hiện ra mũi anh khá cao, mắt anh sâu thẳm ẩn sau cặp kính, và anh có lúm đồng tiền duyên chết người bên má trái. Bản năng của tôi cho biết, người đàn ông này chính là của mình, phải là của mình – tất nhiên là trong trường hợp anh ta gay. Tôi thấy mình đang mường tượng trong đầu cảnh anh ta đang vật tôi xuống giường, xé chiếc áo sơ mi mỏng manh tôi đang mặc bằng đôi tay cường tráng ấy, rồi hôn ngấu nghiến cơ thể tôi, tôi sẽ rên lên những tiếng thật… Chết tiệt! Tôi đang nghĩ gì vậy trời? Một cách khó nhọc, nhưng đầy quyết tâm, tôi xua tan khung cảnh nóng bỏng ấy ra khỏi đầu. Tôi biết, chúng tôi cần phải là bạn trước khi những điều tương tự như vậy diễn ra. Tôi thậm chí còn chưa dò xem anh ấy có đúng hệ với mình không. Tôi lập tức lẩm nhẩm hai từ "nhiệm mầu” mà tôi đã khắc sâu vào trí nhớ: "làm bạn”, "làm bạn”, "làm bạn”… Và như để củng cố cho ý chí sắt đá này, tay tôi ghi nguệch ngoạc vào quyển sổ trước mặt những chữ "bạn” to tướng. Có lẽ tôi sẽ vẫn tiếp tục chăm chú như thế nếu không nghe thấy ai đó gọi tên mình. "Dương Bạch Diệp?” Tôi giật mình ngẩng phắt đầu lên, phát hiện ra trong lúc mình đang bận nghĩ "vu vơ”, anh ấy đã bắt đầu điểm danh. Tôi đương nhiên phải đứng dậy, và cả lớp đương nhiên là cười ồ lên vì chuyện này. Tôi nói "đương nhiên” bởi chưa từng một ai không cười ầm ĩ, hay cười rúc rích, hay nhẹ nhàng nhất là cười mỉm chi khi phát hiện ra tôi tên là gì. Tôi không thể trách họ được, bởi đổi lại là tôi, tôi không chắc mình có thể nhịn cười được không khi biết cô gái đứng trước mặt mình mang một cái tên đầy nam tính, như Vũ Khắc Tiệp chẳng hạn. Người đáng trách nhất tất nhiên phải là những người đã sáng tạo ra cái tên này – ba mẹ tôi. Khi tôi đem thắc mắc này hỏi thẳng ba mẹ thì chỉ nhận được những nụ cười bẽn lẽn cùng những cái lắc đầu lảng tránh. Điều này càng làm dấy lên trong tôi mối nghi ngờ rằng, phải chăng tôi là kết quả của một lần làm tình trong rừng cây bạch diệp? Nếu đúng như vậy, tôi cho là tôi sẽ rất thích ý nghĩa thâm sâu ẩn sau cái tên của chính mình. Trở lại với lớp học, sau khi tôi ngượng ngùng ngồi xuống và cả lớp đã ngừng cười, tôi thấy anh nhìn tôi và kín đáo trao cho tôi một nụ cười mỉm chi, làm lúm đồng tiền lộ rõ hơn. Hình như tôi đã dò trúng sóng! Thế là sau buổi học, tôi ở lại làm vài phép thử đơn giản nữa của dân trong giới và tôi chắc một trăm phần trăm anh là gay. Vậy là chúng tôi có thể làm bạn, đúng không? Ý tôi là nếu anh không gay thì chúng tôi đương nhiên vẫn có thể làm bạn, nhưng sau đó là những chuyện khác nữa, ví dụ như… Thôi mà, bạn hiểu, đúng không? Những ngày sau đó, tôi chỉ mong đến giờ để được học ngoại ngữ. Rõ ràng là tôi có năng khiếu trong việc này. Tôi sinh ra là để học thứ tiếng này, tất nhiên là được truyền đạt bởi một người đẹp trai như anh thì càng hiệu quả gấp bội. Vốn từ vựng của tôi đã tăng lên trông thấy, và việc chia thì đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, ví như thì hiện tại đơn là để chỉ một hành động diễn ra trong tương lai… Đúng không nhỉ? Có lẽ tôi cần giở sách ra xem lại vì lúc giảng đoạn này, anh rõ ràng đã nháy mắt với tôi… bạn biết đấy, cái nháy mắt bạn bè í mà! Đôi mắt của anh sâu thăm thẳm, ướt át và đa tình, trong khi cặp chân mày lại đậm nét đầy cương nghị, làm tôi liên tưởng đến một chàng diễn viên Hàn Quốc mà tôi mê mẩn suốt thời tuổi teen. Tóm lại là lúc đó tôi đã lơ là và bỏ qua đoạn này, nhưng những chỗ khác tôi chắc chắc là ổn. Khá ổn… Sau buổi học thứ ba, tôi và anh đã trao đổi số điện thoại và email cho nhau. Đây đơn giản là những việc bạn bè bình thường vẫn làm. Trước mắt tôi sẽ chỉ nhắn tin cho anh những lúc cần hỏi bài hay những vấn đề thuần công việc khác. Sẽ không có bất cứ chuyện riêng tư hay tình cảm gì ở đây cả. Tôi cũng sẽ không thêm tài khoản Yahoo! Messenger của anh vào danh sách tán gẫu để tránh những chuyện lung tung phát sinh. Đấy, bạn thấy không, tôi đã nói tôi rất quyết tâm mà! Nhưng trong cuộc sống, mọi việc đâu phải lúc nào cũng theo ý bạn muốn. Có lẽ lòng quyết tâm đơn thuần của tôi là không đủ. Tôi rõ ràng đâu thể trả lời rằng mình đã hiểu rất rõ cách dùng trợ động từ trong khi anh hỏi tôi đã có người yêu chưa. Và nếu anh đã hỏi tôi như vậy, tôi mà không hỏi lại – chỉ để xã giao – thì đúng là thiếu lịch sự. Quan trọng hơn cả, tôi cho rằng những câu hỏi này cũng khá thông thường. Bạn bè thì phải quan tâm xem bạn mình có người yêu chưa để còn mai mối nữa chứ, đúng không? Tôi cũng không thể từ chối khi anh yêu cầu được thêm tài khoản của tôi vào danh sách. Từ chối ư? Lý do gì đây? Chẳng lẽ lại nói với anh rằng em sợ sau khi chat với anh xong em sẽ không kiềm lòng nổi và làm tình cùng anh? Hơn nữa, chúng tôi có thể dùng Yahoo! Messenger để luyện hội thoại bằng tiếng Anh cùng nhau. Chắc chắn điều này sẽ giúp khả năng ngoại ngữ của tôi tiến xa thêm một bước nữa. Không phải tuyệt lắm sao? Biết không, chúng tôi quả thực có trò chuyện bằng tiếng Anh cùng nhau! Và sau cuộc tán gẫu ấy, tôi rõ ràng đã nâng cao được vốn từ vựng của mình khi biết được những từ như jerk off, oral hay anal có nghĩa là gì (thú thực là khi tra từ điển ra ý nghĩa của chúng tôi cũng hơi ngượng, nhưng mà dù sao thì chúng vẫn là ngoại ngữ mà, đúng không?). Cũng sau buổi chat ấy, chúng tôi quyết định gặp nhau sau buổi học tại tiệm bánh Donut gần trường, tất nhiên là như-những-người-bạn! Buổi gặp mặt sau đó diễn ra khá suôn sẻ. Chúng tôi bàn về đủ thứ vấn đề trên trời dưới đất. Và tôi phát hiện ra anh cũng nghiện trò Ikariam (một trò trơi trực tuyến trên mạng) y như tôi. Anh cũng hỏi những vấn đề về tin học – chuyên ngành của tôi – nên tôi được dịp khoe khoang những kiến thức I.T của mình. Như tôi đã nói, mọi việc diễn ra khá suôn sẻ! Ngoại trừ việc anh mời tôi đến thăm nhà anh! Tôi chẳng phải kẻ quá ngờ nghệch để biết những chuyện kiểu gì có thể sẽ xảy ra sau một lời mời như thế. Tất nhiên là tôi sẽ nói không, điều này quá dễ. Tôi hít một hơi thật sâu và trong đầu đã bịa sẵn một câu chuyện về việc ba mẹ tôi khó tính như thế nào và sẽ khó khăn cho tôi ra sao khi đi qua đêm không về. Thành thật mà nói, đây cũng không hoàn toàn là dối trá, ba mẹ tôi dưới quê rõ ràng là rất khó tính và thường không cho tôi đi chơi khuya. Lúc tôi ngước lên nhìn anh chuẩn bị từ chối, tôi bắt gặp mắt anh đang nhìn sâu vào khuôn mặt tôi, như quan sát, như chờ đợi. Tin tôi đi, nếu bạn ở vào hoàn cảnh của tôi lúc này, tức là lạc vào mê hồn trận của đôi mắt đen láy sâu hun hút đó, bạn khó mà suy nghĩ điều gì cho ra hồn. Nhưng không! Tôi đã nhất quyết rồi, tôi phải… Đột nhiên, tôi phát hiện ra có một thứ gì đó vừa chạm vào tay mình. Là bàn tay anh. Lúc này tay anh đang đặt lên tay tôi, và ngón cái của anh thì đang di chuyển nhè nhẹ qua lại giữa những vùng da thịt nhạy cảm (tôi vốn rất nhạy cảm). Lập tức, gai ốc của tôi mọc lên khắp người, sống lưng thì râm ran ngứa như có dòng điện đang chạy qua. Đây phải chăng chính là "dòng điện trong truyền thuyết” hay được miêu tả trong các quyển tiểu thuyết lãng mạn, khi cô gái và chàng trai lần đầu nắm tay nhau? Tôi không dám chắc về chuyện này, nhưng rõ ràng là dòng điện đó đã xộc thẳng lên não tôi và làm tê liệt các nơron thần kinh ở đó. Nên thay vì từ chối, tôi thấy mình gật đầu ngờ nghệch như một đứa bại não. Và giờ tôi đang ở đây… Nhà anh!   Tôi đã tự nhủ hàng trăm lần rằng đây chắc chắc sẽ chỉ là một chuyến thăm viếng xã giao thông thường như, bạn biết đấy, kiểu tôi vẫn hay ghé nhà… cài lại máy tính giùm cho các đồng nghiệp. Đúng, chính xác là như thế! Cảm giác đầu tiên của tôi về căn nhà của anh là nó hơi… bừa bộn. Ý tôi là, không phải kiểu bẩn thỉu hôi hám của bọn biếng nhác tống đồ dơ dưới gầm giường, mà là kiểu cẩu thả một cách có tổ chức của đàn ông độc thân. Và tuyệt nhất ở chỗ đây chính xác là mẫu người lý tưởng trong mắt tôi. Tôi không ưa lắm cái loại sạch sẽ ngăn nắp một cách khoa học, tức là mọi việc phải đâu ra đó, tức là quần áo thì phải chỉnh chu không một nếp nhăn, và đầu tóc thì lúc nào cũng keo mút láng cóng. Với tôi, đàn ông là phải phóng khoáng, không được quá hôi hám nhưng cũng không cần lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ một cách bệnh hoạn. Anh chính là một người như thế. Anh để tôi ở phòng khách và dặn tôi tự nhiên trong khi anh vào bếp tìm đồ uống cho hai đứa. Tất nhiên tôi sẽ tự nhiên. Sao tôi lại có thể không tự nhiên cơ chứ? Tôi sẽ rất tự nhiên tham quan nhà anh (trừ phòng ngủ), tự nhiên trò chuyện với anh một lát, cũng có thể uống vài ly nhẹ nhàng, sau đó tôi sẽ tìm lý do nào đó cáo lui, một-cách-tự-nhiên! Anh đã trở ra, trên tay cầm hai chiếc ly kiểu cách, bên trong là thứ nước màu vàng óng sóng sánh mà tôi đoán rằng là rượu champagne. Sao anh lại biết tôi mê champagne? Không, chắc chỉ do tình cờ! Nếu anh mời tôi bia, có thể tôi đã từ chối, nhưng còn champagne thì… Ok, một ngụm nhỏ có lẽ không vấn đề gì! Thật tình chưa có ai tâm đầu ý hợp với tôi như anh. Chắc chắn chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau. Chẳng hạn như Đôrêmon là một ví dụ. Trước khi gặp anh, tôi đã luôn nghĩ rằng mình là sinh vật hai mươi lăm tuổi duy nhất trên trái đất còn mê mệt Đôrêmon đến nỗi có hẳn gần đủ bộ sưu tập truyện Đôrêmon từ cái thời giấy in còn cũ mèm và xấu xí cho đến những cuốn mới tái bản xinh xắn và thơm phức. Nhưng không ngờ anh sưu tập đầy đủ hơn cả tôi. Ngoài ra, chúng tôi còn chia sẻ tình yêu cuồng nhiệt với đội tuyển Hà Lan, mặc dù lý do của anh chỉ đơn thuần là vì lối chơi và phong cách, còn tôi cố gắng thức đêm thức hôm xem hết các trận của Hà Lan cũng chỉ vì mê mệt Sneijder. Nhưng việc này không nói ra thì ai mà biết, đúng không? Đến bây giờ tôi mới hiểu thế nào là thuyết tương đối của Einstein. Bạn biết không, mỗi ngày đến công ty làm việc tám tiếng mà tôi ngỡ là tám thế kỷ, trong khi ngồi trò chuyện cùng anh đã hơn một giờ đồng hồ, tôi cứ tưởng mình chỉ mới bước vào nhà anh phút trước. Và chúng tôi cũng đã uống hết chai champagne… Oái! Chúng tôi đã uống hết chai champagne rồi sao? Khi nào vậy? Khi nhận ra điều này cũng là lúc tôi thấy hai má mình bắt đầu nóng bừng lên, đầu óc bắt đầu quay cuồng loạng choạng. Không ổn rồi! Đã đến lúc tôi rời khỏi nơi này, nếu không muốn đi vào vết xe đổ của những cuộc tình lần trước. Không, tôi không thể để chuyện đó xảy ra! Cảm giác của tôi về anh rất đặc biệt! Rất khác! Tôi có linh cảm rằng anh chính là định mệnh của đời mình nên càng không muốn mọi việc kết thúc như vậy. Gom hết chút bình tĩnh còn sót lại, tôi quờ quạng đứng dậy, nhưng đôi chân phản bội khốn kiếp của tôi lại không nghe lời chủ. Chúng cứ díu chặt lại với nhau và run rẩy, trong khi mắt tôi cũng bắt đầu có vấn đề. Tôi thấy một anh bên trái, một anh bên phải và một anh ở giữa, không biết anh nào mới là thật. Cuối cùng, trong sự cố gắng tuyệt vọng nhằm di chuyển cái cơ thể ngu ngốc của mình, tôi đã vấp chân vào cạnh bàn và chuẩn bị té một cú trời giáng. Tất nhiên là anh đã không để chuyện đó xảy ra! Anh đưa tay kéo tôi ngã vào lòng anh, và mọi việc bắt đầu… Chúng tôi đang ở gần nhau hơn bao giờ hết. Tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh phả vào mặt mình, cảm nhận được cơ ngực săn chắc nóng bỏng của anh, cảm nhận rõ tim anh và cả tim tôi đang dội trống trong lồng ngực. Cái nhìn thiêu đốt từ đôi mắt anh khiến tôi ngộp thở. Và não tôi chính thức thông báo ngừng hoạt động từ giây phút này! Tôi thấy môi anh đang tiến gần đến môi mình, rồi chúng tôi bắt đầu trao nhau những nụ hồn thật nồng cháy… Chúa ơi, môi anh thật tuyệt! Nó không quá mềm mại, cũng không quá thô ráp, chỉ vừa đủ để truyền những làn sóng đam mê lan tỏa rần rần khắp người tôi. Chiếc lưỡi của anh sục sạo trong vòm miệng, chơi một trò chơi cút bắt với lưỡi của tôi. Và những sợi râu lúc phún trên cằm anh cọ cọ vào má tôi làm tôi nổi hết cả gai ốc vì thích thú! Sau đó, anh bắt đầu khám phá những điểm nhạy cảm trên người tôi. Anh hôn xuống… Thôi, có lẽ tôi nên dừng lại ở đây! Bạn chỉ cần biết rằng đây chính là lần nóng bỏng nhất, thăng hoa nhất mà tôi từng có được kể từ khi bắt đầu biết làm tình (hình như là năm mười sáu tuổi hay gì đó, tôi không nhớ rõ lắm.) Tôi thức dậy vào sáng hôm sau, đầu nhức như búa bổ, trong khi lòng thì tràn ngập cảm giác tội lỗi. Tôi đã làm gì kia chứ? Lên giường với anh sau đúng ba tuần quen nhau. Rốt cuộc thì tôi vẫn ngựa quen đường cũ, và tôi thấy hơi thất vọng về bản thân mình. Tôi rời đi lúc anh vẫn còn đang say ngủ. Nhìn ngắm khuôn mặt vô tư lúc đó của anh, tôi càng giận mình đã không kiềm chế để xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc. Hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã ra soát lại những cảm xúc, những cảm giác khác lạ của bản thân. Và tôi biết mình đã yêu anh. Yêu thật lòng! Quả thực chuyện nói rằng mình yêu một người nào đó thật lòng chỉ sau ba tuần quen nhau nghe có vẻ hơi hoang đường. Thực ra là rất hoang đường. Nhưng bạn biết đấy, vì lẽ đó người ta mới gọi thứ cảm xúc này là tình yêu: khó tin, hoang đường, không thể lý giải, vân vân các thứ, nhưng vẫn là sự thật Chính vì biết rằng mình đã yêu anh, tôi lại càng không muốn gặp anh. Có lẽ bạn sẽ cho tôi là đứa điên rồ, lố bịch, vân vân và vân vân, nhưng bạn phải ở vào hoàn cảnh của tôi mới có thể hiểu được những suy nghĩ trái chiều đang tranh đấu trong đầu tôi. Tôi yêu anh, khao khát được ở bên anh, nhưng đồng thời tôi cũng rất sợ. Tôi sợ rồi lần này cũng sẽ như những lần trước. Bạn biết đấy, một tình yêu bắt nguồn từ tình dục thường không bền vững và dễ đổ vỡ, trong khi tôi lại không muốn mất đi những hình ảnh cũng như những tình cảm đẹp đẽ của tôi về anh. Nghĩ mãi mà không tìm ra câu trả lời, tôi quyết định mình nên… đi xem bói! Bà thầy bói quen thuộc mà tôi rất tin tưởng sau khi xem tuổi và ngày sinh của hai đứa đã phán rằng chúng tôi không hợp nhau. Nếu miễn cưỡng đến với nhau thì cuối cùng cũng đổ vỡ. Thấy chưa, tôi biết ngay mà… Thời buổi này mà còn tin vào mấy chuyện bói toán thì có vẻ hơi nhảm nhí. Nhưng bạn biết đấy, mấy chuyện này ta tin thì có, không tin thì không. Hơn nữa bà thầy của tôi chưa bao giờ đoán sai cả, cho nên điều này tuyệt đối đúng! Vậy là tôi quyết định rời xa anh. Tôi bỏ lớp học thêm Anh văn, thay đổi số điện thoại và đoạn tuyệt luôn với tài khoản Yahoo! Messenger cũ. Lý thuyết của tôi là nếu tôi chỉ chú tâm vào công việc và bạn bè, cố gắng không nghĩ nhiều về anh nữa thì tôi sẽ sớm quên được anh và trở lại với cuộc sống bình thường của mình. Và cho đến lúc này thì lý thuyết đó tỏ ra là một thứ khá rác rưởi! Tôi vẫn không thể quên được anh. Càng cố quên, hình ảnh anh lại càng hiện diện nhiều hơn trong trí óc tôi. Tôi nhớ giọng giảng bài đầm ấm, nhớ lúm đồng tiền duyên dáng, nhớ cái cách anh bông đùa những khi tôi vụng về, nhớ những nụ hôn, những cái ôm siết và những cú… Không! Tôi không nhớ chuyện này! Nhưng có lẽ anh đã quên tôi mất rồi! Tôi quyết định đăng nhập hú họa vào tài khoản cũ, hy vọng rằng sẽ nhìn thấy tài khoản của anh đang sáng đèn và chúng tôi có thể trò chuyện. Tôi bấm control H rồi rà soát một lượt từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, sợ mình hoa mắt bỏ sót. Rõ ràng là anh không online. Nhưng mắt tôi lại nhìn thấy một thứ khác khiến mọi cảm xúc trong tôi đảo lộn, một thứ khiến tôi ngồi bất động như đóng băng trước màn hình. Bạn biết đấy, Yahoo! Messenger có chức năng gửi tin nhắn offline. Và tôi yêu cái người đã sáng tạo ra chức năng này, bất kể người đó là ai. Đã khá lâu tôi không đăng nhập nên có rất nhiều tin nhắn gửi cho tôi. Xen lẫn vài tin của bạn bè, hầu như tất cả các tin còn lại đều đến từ một địa chỉ – tài khoản của anh: "5/6: Sao hôm nay em không đi học? Bệnh à? Anh nhớ em lắm!” "6/6: Số điện thoại của em không gọi được. Có chuyện gì vậy? Đừng làm anh lo lắng” "7/6: Anh thực sự phát điên vì ba ngày rồi không liên lạc được với em. Có phải anh đã làm gì sai? Làm ơn gọi lại cho anh!” … "20/6: Em đâu rồi? Anh nhớ em lắm” "21/6: Online đi em!” "22/6: Anh vẫn chờ…” … Chúa ơi, anh gửi tin nhắn cho tôi hầu như mỗi ngày, và tin mới nhất được gửi lúc ba giờ sáng hôm nay, với nội dung như sau: "6/7: Diệp ơi, đây đã là tin nhắn thứ 31 anh gửi cho em. Anh không biết em có nhận được hay không. Có lẽ là không, vì nếu có thì sao em không trả lời lại cho anh, nhưng ngoài việc hàng ngày gửi offline mess cho em, anh còn biết làm gì khác bây giờ. Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa mình mà em lại tránh mặt anh như thế! Anh vừa được chuyển công tác ra Hà Nội, có lẽ sẽ đi rất lâu nên anh mong gặp lại em một lần để làm rõ mối quan hệ giữa hai đứa mình. Anh sẽ chờ em tại quán cà phê gần trường, chắc em vẫn còn nhớ chứ? Anh sẽ ở đó đến khi quán đóng cửa. Tb: Anh yêu em nhiều lắm!” Tôi thấy mắt mình nhòe đi, nước mắt từ đâu tuôn ra mặn đắng trên môi. Tôi đúng là một thằng ngu. Ý tôi là ai mà thèm tin vào mấy lời bói toán rác rưởi của một con mẹ thầy bói khốn kiếp ngoài một thằng ngu cơ chứ? Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là hai mươi hai giờ kém năm, hy vọng quán vẫn chưa đóng cửa! Khi tôi đến nơi, đèm đóm đã đươc tắt hết và các nhân viên đang lui cui dọn dẹp bàn ghế. Có một vị khách cuối cùng lủi thủi dắt xe chuẩn bị ra về. Tôi đứng đó nhìn dáng hình quen thuộc của anh, lòng rộn ràng hàng ngàn cảm xúc không thể gọi tên. Cuối cùng anh cũng trông thấy tôi và chúng tôi cứ đứng đó nhìn nhau như thế cho đến khi anh không kiềm chế được mà lao vào ôm chằm lấy tôi. Nước mắt tôi từ đâu trào ra như mưa, làm ướt hết cả vai áo anh. Tối hôm đó, tôi ngủ lại nhà anh! Và chúng tôi đã KHÔNG LÀM GÌ CẢ! Đừng cười, tôi nói nghiêm túc đấy! Chuyện anh chuyển công tác chỉ là do anh bịa ra nhằm khiến tôi lung lạc, nhưng anh đâu biết rằng tim tôi đã lung lạc từ rất lâu rồi. Đêm đó, chúng tôi chỉ đơn giản là nói chuyện và nằm bên nhau cho đến sáng. Hóa ra cảm giác nằm bên cạnh người mình yêu và ngắm mấy con cá cảnh bơi lội trong bồn cũng tuyệt đâu thua kém gì chuyện tình dục. Không, phải nói là tuyệt hơn nhiều! Nhân nhắc tới tình dục, khi tôi nói cho anh nghe về những khúc mắc trong lòng mình, anh đã bật cười và câu trả lời của anh khiến lòng tôi ấm áp đến lạ kì. "Khờ quá, nếu em chưa sẵn sàng, anh có thể chờ, chờ đến khi nào cũng được. Vì với anh, tình dục chỉ là chuyện nhỏ, tình yêu mới là chuyện lớn.” Ừ, đúng rồi, tình dục là chuyện nhỏ, tình yêu mới là chuyện lớn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: