II
Mingyu mệt mỏi ngả người ra ghế bành, hai tay day day trán. Mũi tiêm của gã bác sĩ kia chẳng còn chút tác dụng nào. Đầu hắn đau như búa bổ và trán thì nóng hừng hực. Sáng nay, suýt nữa Mingyu không lết được ra khỏi giường do cơn sốt rét đến bất thình lình. Bác sĩ riêng bất đắc dĩ của hắn có mặt 30 phút sau đó, ấn hắn nằm lại giường và tuyên bố, hắn cần nghỉ ngơi ít nhất 3 ngày nếu không muốn bị chuyển khẩu dài hạn vào bệnh viện.
"Mày đừng có điên. Hôm nay, tao có một cái hợp đồng rất quan trọng. Nó liên quan đến sống chết của mẹ con tao đấy."
Mingyu vùng dậy, cố gắng trèo xuống giường. Tuy nhiên cơ thể lại phản bội khiến hắn té lăn ra sàn.
"Còn nếu bây giờ mày mà không cút vào giường là mày chết chắc luôn đấy, con ạ."
Seokmin gắt lên, lôi thằng bạn thân từ hồi tắm mưa lên giường. Mingyu lại nằm vật ra, hai mắt nhắm nghiền:
"Tao chết còn hơn là để vuột hợp đồng vào tay thằng khác."
Thất bại trong vụ hôn nhân với Xu Minghao đã khiến hắn điêu đứng với cả gia tộc, trở thành mục tiêu công kích của đám anh em cùng cha khác mẹ, chủ đề bàn tán của giới thượng lưu. Nếu bây giờ hắn còn không làm cho xong hợp đồng này, chắc chắn mẹ con hắn sẽ bị sút ra đường.
"Rồi tao sẽ bị đám khốn kia kiếm cớ gây chuyện."
Seokmin thở dài, lục lại trong cặp bác sĩ của mình. Anh cũng chẳng muốn dùng đến cái này đâu. Nhưng sáng nay khi nhận được điện thoại của Mingyu, anh đã không suy nghĩ gì mà cho ngay nó vào cặp.
"Bây giờ nếu tao tiêm cho mày một mũi này," Seokmin búng búng cái ống thuốc màu nâu. "Mày sẽ đủ tỉnh táo để làm việc trong khoảng nửa ngày gì đó."
Anh bẻ cái đầu ống, cắm kim tiêm vào.
"Hàng ngoại nhập 500000 won 1 mũi."
"Sau đó..." Seokmin giơ cái kim tiêm lên. "Mày sẽ đau đến chết đi sống lại."
Mingyu cố chống tay ngồi dậy, hắn nhìn thằng bạn thân với vẻ mặt biết ơn. Quả thật dù luôn phản đối mọi việc hắn làm nhưng Seokmin vẫn luôn tìm ra cách giúp hắn.
"Tao chuyển cho mày 5 triệu luôn."
Seokmin bật cười, anh nắm lấy tay phải của hắn, lật lên:
"Mày để tiền đấy, đề phòng bị đá ra khỏi gia tộc còn có cái mà tiêu."
Mũi tiêm của Seokmin quả thật rất hiệu quả. Nó giữ đầu óc Mingyu thanh tỉnh trong suốt cả buổi đàm phán, thành công lấy được chữ ký của đối phương. Và gã bác sỹ của hắn cũng nói đúng, khi thuốc tan toàn thân hắn đau như bị nguyên một con voi dẫm lên. Mingyu khó khăn đứng dậy, dù sao mọi thứ cũng đã hoàn thành. Có lẽ hắn thực sự cần nghỉ ngơi một chút. Mai cũng là cuối tuần rồi.
Wonwoo đẩy cửa, bước vào căn hộ tối om. Mingyu vẫn chưa về đến nhà. Anh cởi áo khoác, móc lên giá treo ngay ngoài cửa, cởi giày và đi vào. Mới có 6h chiều, thừa thời gian để Wonwoo xem xong tập phim trên TV và giải quyết nốt nửa cái bánh pizza còn từ bữa trưa. Anh mang nó theo vì tiếc của. Jun vẫn có cái kiểu order đồ thừa mứa như sợ người yêu nó chết đói vì không đủ no.
Wonwoo vừa ngâm nga mấy câu hát vô nghĩa, vừa đút cái bánh pizza vào lò vi sóng, nhìn nó quay như bị thôi miên.
Ting~~~ Lò vi sóng reo lên, cùng lúc với tiếng cửa bật mở.
Anh giật mình, nhìn ra phía cửa ra vào. Mingyu đang đứng đó, thân hình to lớn lảo đảo như sắp ngã.
"Cậu làm sao vậy?"
Bỏ qua việc Mingyu về nhà quá sớm, Wonwoo chạy lại chỗ hắn. Anh cúi đầu, quan sát kẻ đối diện. Khuôn mặt Mingyu thật khó coi, nhăn nhúm, vừa đỏ vừa xanh, giữa trời đông giá rét mà mồ hôi vẫn lấm tấm khắp vầng trán cao. Anh còn nghe rõ hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn.
"Cậu ốm rồi." Anh kết luận khi mạnh dạn áp tay mình vào trán hắn. Nóng rẫy.
Mingyu thở dài ra một cái, bàn tay lành lạnh của anh khiến hắn có cảm giác như bước từ lò lửa ra đến thảo nguyên gió thổi mát lành. Hàng chân mày của hắn dần giãn ra, không còn nhăn tít như ban nãy.
"Tôi quên mất. Hôm nay anh cứ về đi."
"Về?" Wonwoo trợn mắt. Tên này muốn chết?
Anh lắc đầu, cúi người xuống, vòng tay hắn qua vai anh, dứt khoát dìu hắn về phía phòng ngủ.
"Tôi thấy cậu sắp chết đến nơi rồi. Tôi bỏ về có khác gì thấy chết mà không cứu. Tội nặng ngang ngửa với cố ý giết người luôn đó."
Bây giờ, đến lượt Mingyu trợn mắt. Những câu anh vừa nói với hắn còn nhiều hơn cả tháng vừa rồi cộng lại. Câu nào câu đấy dài đến mức não hắn không tiêu hóa kịp.
Wonwoo đỡ Mingyu nằm xuống giường sau khi giúp hắn cởi bớt áo khoác và áo vest. Anh ngó quanh:
"Cậu đã đi bác sĩ chưa? Tôi không biết mấy vụ này đâu."
Mingyu chỉ tay về phía ngăn kéo bên cạnh giường.
"Sáng nay bác sĩ có đến khám và đưa thuốc cho tôi rồi. Chúng nằm trong ngăn kéo."
"SÁNG!!!" Wonwoo lặp lại. "Đừng nói với tôi là cậu bị sốt thế này từ sáng đấy nhé. Vậy mà vẫn đi làm? Cậu chán sống đến thế rồi cơ à?"
Mingyu chưa từng nghĩ Wonwoo lại có thể nói nhiều như thế. Hắn luôn nghĩ anh là dạng mọt sách kiệm lời, dựa trên công việc và ngoại hình của anh. Một chủ tiệm sách với cặp kính dày cộm.
"Sáng tôi có hợp đồng quan trọng, không nghỉ được." Hắn làu bàu nho nhỏ trong cổ họng, nghe giọng thì tràn ngập sự uất ức.
Đột nhiên, Wonwoo thấy người đối diện đáng yêu lạ. Bị ốm khiến hắn cứ ỉu ỉu như chú cún nhỏ bị mắc mưa.
"Ờ, rồi lúc cậu chết ra đó thì chắc người ta sẽ phải đốt dăm ba cái hợp đồng xuống đó cho cậu ký nhỉ?"
"Jeon Wonwoo, anh độc mồm quá rồi!" Mingyu bực tức nghĩ trong đầu, hắn kéo chăn quá nửa mặt chỉ để lộ đôi mắt.
"Vậy cậu đã ăn gì chưa?" Wonwoo thôi không chì chiết hắn nữa.
Mingyu lắc đầu. Hắn chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng về nhà nằm nghỉ nên chẳng nghĩ gì đến việc mua đồ ăn.
Wonwoo không nói gì thêm. Anh bỏ ra ngoài phòng bếp, định bụng xem thử có gì ăn được không. Đây là lần đầu tiên anh mở tủ lạnh nhà hắn. Mẹ Wonwoo từng dặn nếu không đủ thân thiết thì tuyệt đối không được sờ vào tủ lạnh nhà người ta. Wonwoo phải kiềm chế lắm mới không bật ra một tiếng cảm thán. Tủ lạnh của Mingyu cái gì cũng có. Kim chi, hoa quả, bánh kẹo, nước giải khát, rau củ tươi. Anh còn thấy một hũ cua ngâm tương to tướng. Wonwoo không nghĩ rằng: Mingyu, một tên cuồng công việc sẽ ăn cơm ở nhà như thế này. Sau một hồi lục lọi, anh thở phào. Anh tìm thấy một núi mỳ và cháo ăn liền trong tủ chạn. Nếu đọc sách là việc Wonwoo giỏi nhất thì nấu ăn chính là việc anh làm dở nhất. Thứ duy nhất anh làm được là úp mì 3 phút.
Wonwoo lấy xuống một túi cháo, quả trứng và ít hành trong tủ lạnh, bắt đầu nấu chúng lên. Thật may mắn, khi đổ ra bát trông chúng cũng được.
Khi Wonwoo bưng tô cháo vào trong phòng thì Mingyu như đang ngủ. Hai mắt hắn nhắm nghiền, toàn thân bất động, hơi thở vô cùng nặng nhọc. Anh đặt bát cháo lên bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống, lay hắn dậy:
"Mingyu, dậy ăn cháo rồi uống thuốc nào!"
Giọng anh thật trầm và ấm, lại mềm mại như tiếng dỗ dành, nhẹ nhàng xoa dịu những cơn đau của Mingyu. Hắn chầm chậm mở mắt ra, kẻ trước mặt thật xinh đẹp.
"Kinh quá!!!" Mingyu gần như phun mọi thứ ra khỏi mồm.
"Tôi chẳng cho thêm cái gì vô đâu nhé. Cháo có gì tôi cho cái đó thôi." Wonwoo lập tức chống chế. Không lẽ trình độ nấu ăn của anh lại dở thượng thừa đến mức ấy.
Mingyu lắc đầu:
"Không, chắc ốm nên miệng lưỡi có vấn đề thôi. Cháo ăn liền này con nít 3 tuổi cũng nấu ngon được mà."
Wonwoo nhướn mày, bắn một ánh nhìn sắc lẻm về phía tên đang ốm dặt dẹo vẫn cố kiếm chuyện. Nếu không vì thương cảm cho cái tấm thân tàn tạ kia chắc anh đã ụp nguyên tô cháo vào mặt hắn.
"Uống thuốc rồi nằm xuống nghỉ đi." Anh ấn vào tay hắn một tá các viên thuốc xanh đỏ đủ màu. Đợi hắn uống xong liền nhanh chóng bưng mọi thứ ra khỏi phòng.
"Cám ơn anh đã giúp tôi." Mingyu nói ngay khi thấy anh quay lại. "Anh về đi, tôi có thể tự lo được."
"Tôi sẽ xem phim và ăn pizza ngoài phòng khách. Nếu cậu cần gì cứ gọi." Anh thông báo ngắn gọn khi giúp hắn đánh răng, súc miệng rồi đắp chăn, không thèm đếm sỉa đến những lời nói kia.
Mingyu muốn cãi mấy câu nữa nhưng cơn đau đầu ngăn không cho hắn tiếp tục. Hắn vùi đầu vào gối, nhắm mắt, cầu mong cơn sốt này biến đi thật mau.
Wonwoo lôi chiếc bánh pizza đã nguội ngắt ra khỏi lò vi sóng. Anh cũng không thể hiểu nổi sao anh vẫn ở đây. Chỉ là anh biết khi bị ốm là lúc người ta thấy cô đơn nhất. Sức khỏe của anh vốn chẳng tốt gì, hay ốm vặt liên miên. Anh hiểu cái cảm giác toàn thân đau nhức nhưng khi mở mắt ra lại chỉ có một mình nó tủi thân đến mức nào.
Ba mẹ Wonwoo qua đời khi anh học cấp 2. Chú của anh đã một tay nuôi anh trưởng thành. Để rồi đến khi anh học năm cuối Đại học, chú cũng rời bỏ anh. Thứ duy nhất còn lại chỉ là căn nhà và tiệm sách nhỏ anh được thừa kế từ chú. Đã 5 năm trôi qua, Wonwoo làm gì cũng chỉ có một mình.
Mingyu đang mắc kẹt trong một giấc ngủ đầy mộng mị. Hắn cứ mơ về căn nhà bé tý mà hắn từng sống cùng mẹ ở khu chợ nhỏ. Hắn mơ về những ngày phụ mẹ đẩy xe đi bán đồ ăn cho mấy chú công nhân. Hắn lại mơ về lần đầu tiên gặp cha, về căn phòng lộng lẫy trong căn biệt thự xa hoa, về cái nhìn khinh bỉ của mẹ lớn. Mơ về những trò bắt nạt độc ác của tụi anh em cùng cha chỉ vì hắn thông minh hơn bất cứ ai trong gia tộc. Mơ về những giọt nước mắt của mẹ khi phải chịu đựng những lời nguyền rủa, nhạo báng dai dẳng từ ngày này qua tháng khác. Tất cả cứ thay nhau hiện ra rồi biến mất, đan xen chồng chéo tạo nên một mớ hỗn độn và méo mó. Chúng vây chặt lấy Mingyu khiến đầu hắn đau như búa bổ, cổ họng thì khô rát.
"Mingyu....cậu có sao không? Có cần gì không?"
Có ai đó đang lay lay vai hắn, giọng nói tràn ngập lo lắng. Như kẻ chết đuối vớ được phao, Mingyu chộp lấy tay người đó, nắm thật chặt. Hắn cố bám lấy cánh tay mảnh khảnh kia để chồm dậy.
"Nước...nước...." Hắn lầm bầm, từng từ khó khăn thoát ra khỏi cổ họng khản đặc.
Mingyu cố gắng nhưng không sao mở mắt được, toàn thân nặng trĩu như bị dìm xuống sâu trong hồ nước. Rồi đột nhiên có cái gì đó chạm vào đôi môi khô khốc của hắn. Một thứ gì mềm mại, thơm tho, mang theo dòng nước mát lạnh chảy vào miệng. Mingyu gắt gao bắt lấy thứ ngọt ngào kia, tham lam nuốt hết mọi thứ. Hắn thấy cổ họng mình dịu hẳn. Một cơn gió mát lành tràn vào mọi ngóc ngách cơ thể.
Wonwoo hơi dứt môi mình ra khỏi môi Mingyu. Anh áp tay vào má hắn, chặn cho những hạt nước nhỏ không rơi ra ngoài.
"Nữa....nước..." Mingyu có vẻ chưa đã khát, hắn vẫn cố bắt lấy môi anh. Hai má của Wonwoo bỗng hồng lên. Anh uống thêm một ngụm nước rồi từ từ đưa chúng vào miệng Mingyu.
Wonwoo khá cao ráo so với mặt bằng chung, nhưng Mingyu lại có chiều cao và thể hình quá khủng bố. Anh đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể đỡ hắn ngồi dậy. Cuối cùng đành phải xài đến hạ sách này.
Mingyu từ từ mở mắt ra, nước giúp đầu óc hắn thanh tỉnh hẳn. Dưới ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn ngủ, gương mặt Wonwoo trở thành thứ duy nhất đọng lại trong đáy mắt mịt mùng. Một khuôn mặt thanh tú với làn da trắng xanh mịn màng. Đôi mắt hẹp dài bí ẩn, đôi môi mỏng nhưng hồng hào và mọng nước. Mái tóc đen tuyền càng khiến các đường nét trên gương mặt anh trở nên sắc nét. Một gương mặt mới nhìn thì thấy thật bình thường nhưng càng nhìn lại càng thấy đẹp một cách lạ lùng. Mingyu có thể thấy hai má của anh thoáng đổi màu, đôi mắt xao động khi bắt gặp ánh mắt hắn.
Wonwoo nhổm dậy, quệt sạch những giọt nước còn vương trên môi, khẽ ho hắng:
"Tôi ra ngoài đây."
Nhưng trước khi anh kịp cất bước, Mingyu đã nắm lấy vạt áo len của anh. Hai mắt hắn dần khép lại:
"Làm ơn.... đừng đi...."
Giọng hắn ngập ngừng, nhỏ rí, nhưng trong không gian tĩnh lặng lại thật rõ ràng.
Wonwoo nhìn hắn thật lâu. Hơi thở của Mingyu dần trở nên đều đặn, báo hiệu chủ nhân của chúng đã quay lại giấc ngủ. Tuy nhiên, tay hắn vẫn không buông áo anh ra. Wonwoo vò tung mái tóc rối, rồi như không muốn phải suy nghĩ nữa, anh leo lên giường. Dù sao anh cũng đã quá mệt khi ngồi ngoài phòng khách mà cứ phải hóng vào trong này.
"Thế này có việc gì thì cũng tiện làm hơn." Anh tự nhủ khi lật chăn lên, chui vào trong. Mingyu cũng ngoan ngoãn thả áo anh ra. Wonwoo kéo chăn che ngang mặt. Thân nhiệt từ kẻ nằm bên cạnh khiến anh rùng mình, như vừa từ ngoài đường gió rét chuồi mình vào một bồn tắm đầy nước nóng. Anh thở ra thoải mái, từ từ nhắm mắt lại. Giấc ngủ đến với Wonwoo nhanh hơn anh nghĩ. Loáng thoáng trước khi chìm vào giấc ngủ, anh cảm nhận được Mingyu đã vòng một tay qua ôm lấy eo anh.
-----‐-------------
Mingyu thức dậy, thấy đầu óc nhẹ nhàng thanh tỉnh. Trời hôm nay dường như ấm hơn hẳn hôm qua. Hắn nhận định. Ngay sau đó Mingyu lại thấy có một đụn tuyết nhỏ đậu trên ô cửa sổ. Hắn bỗng nhớ ra tối qua khi vừa rời khỏi công ty thì trời đổ tuyết và lạnh kinh khủng.
"Uhm..." Một tiếng rên nhỏ khiến hắn giật mình. Mingyu quay lại tìm kiếm. Hắn cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Wonwoo đang nằm trong lòng Mingyu, gối đầu lên tay hắn, ngủ ngon lành. Anh còn cố gắng rúc mặt vào ngực hắn để tránh ánh nắng mặt trời. Trông anh lúc này không khác gì chú mèo mướp lười biếng của mẹ hắn, lúc nào cũng nằm cuộn tròn thành một cục bông trên mái nhà.
Bất giác Mingyu mỉm cười, một cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể. Hắn thấy bình yên đến lạ.
Mingyu xoay người lại, vòng tay ôm gọn lấy Wonwoo. Như một con mèo thật sự, anh càng rúc sâu hơn vào lòng hắn, hài lòng nằm im. Mingyu cúi xuống, chạm mũi mình vào tóc anh. Wonwoo có một mùi thơm thật dễ chịu, giống như mùi của những quyển sách mới được phơi dưới hiên nhà đầy nắng. Hắn hít thật sâu cho đầy lồng ngực thứ hương vị ngọt ngào ấy trước khi một lần nữa chìm vào giấc ngủ yên bình.
Lần thứ 2, Wonwoo là người tỉnh dậy trước. Suýt chút nữa anh đã hét toáng lên. Anh đang ôm chặt lấy Mingyu, nước dãi thiếu điều muốn chảy khắp ngực áo hắn. Tuy nhiên, Wonwoo cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cố gắng rời đi thật nhẹ nhàng. Một cơn rùng mình đến ngay khi anh bước xuống giường. Cơ thể anh có vẻ vẫn luyến tiếc hơi ấm của người kia.
Wonwoo liếc nhìn đồng hồ, suýt hét thêm lần nữa. Đã hơn 11h trưa. Anh vội vàng vớ lấy cái điện thoại. Hôm qua để không làm Mingyu thức giấc, anh đã bật chế độ im lặng.
Hạo Hạo: Anh ơi, anh đi đâu rồi? Sao anh chưa về?
Hạo Hạo: Anh ơi, chú Lee lấy sách. Em không biết....
Hạo Hạo: Anh ơi......
Minghao đã gửi cho anh khoảng 50 cái tin nhắn, đến chục cái cuối cùng anh chỉ thấy một đống icon tuyệt vọng của thằng bé.
Hôm qua, anh có nhắn với Minghao là sáng nay về sớm, rốt cục lại ngủ quên béng mất. Wonwoo bấm máy gọi cho Minghao, cẩn thận để nó xa xa tai mình một chút. Chuông chưa kịp đổ nửa hồi, một giọng oanh vàng thỏ thẻ hét vào tai anh.
"YA, IMMA JEON WONWOO.....SAO BÂY GIỜ ANH MỚI NGHE ĐIỆN THOẠI HẢ?"
Wonwoo nhăn mặt:
"Anh xin lỗi....."
"EM CÒN TƯỞNG ANH LÀM SAO RỒI CƠ? ANH KHÔNG TRẢ LỜI MỘT CÁI TIN NHẮN NÀO CỦA EM HẾT. EM ĐÓNG CỬA TIỆM RỒI. EM CHO ANH LỖ VỐN HÔM NAY LUÔN....." Minghao vẫn gào thét như bão tố trong điện thoại. Giọng Hàn của thằng bé bình thường ngọng líu ngọng lo mà lúc chửi người khác thì phát âm chuẩn không cần chỉnh.
"Bảo bối, bớt nóng đi. Wonwoo cũng không làm sao mà. Anh đã nói với em...."
Anh nghe loáng thoáng thấy giọng của Jun. Wonwoo có thể tưởng tượng được bây giờ thằng bạn anh đang không ngừng vuốt ve, dỗ dành cho người yêu nhỏ bé của nó bớt nóng.
"ANH RA ĐẰNG KIA ĐI. EM KHÔNG NÓI CHUYỆN VỚI ANH."
Một cảm giác tội lỗi tràn lên đến cổ họng của Wonwoo. Minghao lại giận cá chém thớt rồi. Tội nghiệp thằng Jun, chả làm gì cũng bị ăn mắng, lại còn bị mắng vô lý mà không dám cãi.
"Anh xin lỗi, Minghao..." Anh nhỏ nhẹ nói khi thấy cậu ngừng lại để nghỉ mệt. "Khiến em với Jun lo lắng cho anh. Hôm qua anh thức khuya quá nên sáng nay ngủ quên mất. Anh không sao đâu."
"Thật không đó?" Bên kia đầu dây im một chút rồi hỏi lại, giọng cũng dịu đi 7, 8 phần.
Wonwoo bật cười, anh thích Minghao quá đi mất. Tại sao trên đời này lại có đứa trẻ lương thiện, đáng yêu đến thế.
"Ừ, anh ổn mà. Chút nữa xong việc anh về ngay. Anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em coi như tạ lỗi."
"Mua cho tao nữa!" Anh lại nghe thấy giọng Jun vọng vào.
"Rồi tao sẽ mua cho cả mày. Thôi anh cúp máy nhé, Tiểu Hạo Hạo!"
"Đừng gọi em như thế!!!" Minghao gắt vào điện thoại.
"Dễ thương mà...Tiểu Hạo.... hự.... đừng đánh anh bảo bối.... Tút.... tút...."
Đường truyền điện thoại ngắt giữa chừng, nhưng Wonwoo vẫn biết câu chuyện ở nhà sẽ tiếp diễn ra sao. Jun với Minghao yêu nhau như một cặp gà bông ở trường trung học. Nhìn hai đứa bây giờ, ai biết hơn hai tháng trước chúng nó thảm thiết đến mức nào, khóc lóc la hét, chia tay lên xuống còn hơn phim dài tập anh theo dõi trên tivi.
Wonwoo đút lại điện thoại vào túi quần, đi vào bếp. Anh lấy xuống hai túi cháo ăn liền trong tủ chạn, vừa đặt nồi nước lên bếp vừa huýt sáo.
Chưa kịp bật bếp thì cửa nhà Mingyu lại bật mở.
"Mingyu, em còn sống không đấy? Anh qua cứu trợ cho em nè."
Wonwoo chạy ra cửa, tay vẫn còn cầm túi cháo. Một chàng trai đang lúi húi cởi giày ở bậc cửa. Nghe thấy tiếng động, anh ta liền ngẩng đầu lên. Chắc đây là lần đầu tiên Wonwoo gặp một chàng trai xinh đẹp đến thế. Không phải đẹp trai mà là xinh đẹp, trông anh ta giống như thiên sứ bước ra từ những bức tranh nghệ thuật được treo trong viện bảo tàng. Mái tóc bạch kim xoăn nhẹ ôm lấy khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to như mắt chim bồ câu, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng vô cùng quyến rũ. Anh ta cũng nhìn chằm chằm vào Wonwoo, tỏ vẻ khá ngạc nhiên với sự có mặt của anh ở đây.
"Xin chào, cậu là...." Anh ta cất tiếng hỏi trước, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai.
"Chào anh. Em tên là Wonwoo. Em là..." Wonwoo lúng túng, không biết nói nên nói thêm cái gì. Anh nhận ra người nọ đang dò xét anh với ánh mắt khá kỳ lạ, có chút bất ngờ pha lẫn với háo hức.
"Hân hạnh được gặp em. Anh là...." Chàng trai tóc bạch kim mỉm cười, vừa tự giới thiệu vừa tiến vào trong nhà.
"Anh Jeonghan, sao anh lại ở đây?"
Cả Wonwoo và anh chàng tên Jeonghan đều quay về phía vừa phát ra giọng nói. Mingyu đứng tựa người vào cửa phòng ngủ, gương mặt vẫn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Anh đến xem em ốm đau thế nào?" Jeonghan nhún vai, bước đến bên cạnh Mingyu, đặt tay mình lên trán hắn. "Aigoo, tội nghiệp Ming cún của anh ghê chưa này."
Mingyu nhăn mặt, gạt tay anh ra:
"Anh đừng làm thế. Mà sao anh biết em ốm chứ?"
"Shua nói." Jeonghan trả lời, hiển nhiên và ngắn gọn.
Ừ nhỉ, sao Mingyu lại quên mất người yêu thằng bạn thân hắn là bạn thân của Jeonghan cơ chứ? Chẳng có việc gì mà Seokmin không khai với Joshua và chả có việc gì mà Joshua không buôn với Jeonghan.
"Thôi em cứ vào trong nằm nghỉ đi. Để anh dọn cơm cho mà ăn. Seokmin cũng gửi thêm thuốc bổ cho nữa này. Em nhớ uống hết để không phụ lòng nó nha."
Jeonghan cười cười vỗ vai hắn, rồi quay lại về phía Wonwoo:
"Anh vào bếp chuẩn bị. Em trông chừng Mingyu nhé!"
Wonwoo giật mình thoát khỏi cơn mơ màng. Anh ho nhẹ một cái, lắc đầu:
"Dạ thôi, em xin phép về trước. Mingyu cũng có vẻ khỏe nhiều rồi."
Nhanh như chớp, Wonwoo giật lấy chiếc áo khoác trên giá tròng vào người, quẳng balo lên vai.
"Tạm biệt, giữ gìn sức khỏe." Anh lịch sự cúi chào thêm một lần nữa trước khi bước ra khỏi nhà.
"Ơ...." Jeonghan ngớ người ra, hai mắt tròn xoe nhìn Wonwoo biến mất.
Anh quay lại nhìn Mingyu.
"Người yêu em làm sao thế? Sao tự dưng lại bỏ về. Anh làm gì sai à?"
Mingyu thở dài. Hắn gãi tai, quay lại cái giường ấm áp, ụp mặt vào gối, hít một hơi thật sâu. Mùi hương của Wonwoo vẫn còn tràn đầy khắp căn phòng.
Jeonghan chạy theo Mingyu, ngồi bịch xuống giường hắn, mỉm cười tinh ranh:
"Thật hả? Không thấy em phản đối gì. Em trai anh cũng tinh mắt nhể? Thằng bé đó đáng yêu ra phết đấy!"
Anh vỗ vỗ vai hắn, ra vẻ am hiểu:
"Chú em cũng nên yêu đi thôi!"
Nói rồi, Jeonghan vui vẻ trở ra phòng bếp để chuẩn bị đồ ăn. Chỉ hai phút sau Mingyu đã thấy anh oang oang nói chuyện qua điện thoại.
"Shua hả, tao có chuyện này hay cực."
Mingyu cũng chẳng buồn giải thích trước sự hiểu lầm của Jeonghan. Không biết là do hắn mệt hay vì lý do gì khác. Từ bé đến giờ, Mingyu chưa từng yêu ai cả. Sau khi chứng kiến sự đau khổ của mẹ mình, hắn dường như mất hết niềm tin vào tình yêu. Hắn luôn nghĩ đó là một thứ độc hại, tránh được càng xa càng tốt.
Nhưng chỉ cách đây hai năm thôi, lần đầu Mingyu gặp Jeonghan, hắn tận mắt chứng kiến cái gọi là sự kỳ diệu của tình yêu.
Jeonghan lúc đó xuất hiện tại biệt thự Kim gia với tư cách là hôn phu của anh họ hắn, Choi Seungcheol. Choi Seungcheol có thể nói là một kẻ tham vọng và cuồng công việc hơn bất cứ ai trong gia tộc, là đứa cháu ngoại duy nhất đứng trong hàng ngũ thừa kế của tập đoàn họ Kim, là người duy nhất bảo vệ Kim Mingyu trong gia đình này, người dạy cho hắn mọi mánh khóe kinh doanh, từng bước một cùng nhau đánh chiếm Kim thị.
Mingyu lăn tròn hai vòng trên giường. Nhưng đó là Choi Seungcheol trước khi gặp Yoon Jeonghan. Hắn vẫn nhớ gã anh họ mình đã ba hoa gì về việc đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị để gã củng cố địa vị, gia tăng đồng minh. Rốt cục chỉ nửa năm sau, Seungcheol hoàn toàn bị hôn phu của gã thu phục, suốt ngày lải nhải về tình yêu vô hạn với tiên tử tóc bạch kim (theo ý kiến của gã), sẵn sàng bỏ bê công việc để đưa Jeonghan đi du lịch, phun ra mấy câu tán tỉnh sến súa ở khắp mọi nơi. Mingyu thấy gã đang hạnh phúc muốn chết, chả quan tâm dù bị đám đối địch buông lời khiêu khích, đàm tiếu. Seungcheol rõ ràng vẫn rất tinh ranh, nhanh nhạy nhưng không còn khắc nghiệt nữa. Tình yêu của Jeonghan đã khiến gã thay đổi rất nhiều. Một thứ tình cảm diệu kỳ đến mức khiến Mingyu cảm thấy sợ. Sợ rằng khi yêu ai đó, hắn sẽ vì kẻ đó mà từ bỏ mục tiêu hắn đã đặt ra khi bước chân vào con đường tranh giành quyền lực của Kim gia.
Nghĩ ngợi nhiều khiến cơn buồn ngủ một lần nữa kéo đến. Mingyu nhắm mắt lại, hắn bỗng nhớ đến thân thể mềm mại khẽ nép trong lòng mình, nhớ đến mùi thơm của sách mới, nhớ nụ hôn nhẹ nhàng không dục vọng. Mingyu mở to mắt, bĩu bĩu môi, rõ ràng vừa nãy hắn còn buồn ngủ lắm cơ mà.
Wonwoo rảo bước đi bộ về cửa hàng sách. Anh giấu mặt thật sâu sau lớp khăn quàng, tránh cho những cơn gió đông không cắt vào mặt, tay phải lủng lẳng một hộp gà thật to, tay trái vẫn nắm chặt túi cháo ăn liền. Vừa nãy vội quá, thế là cầm luôn nó chạy ra khỏi nhà Mingyu. Wonwoo dừng lại, anh ngước lên trời. Một bông tuyết khẽ bay bay đụng vào mũi của anh, rồi nhanh chóng tan ra. Mùa đông năm nay của anh chắc vẫn sẽ lạnh giống như mọi mùa đông trước thôi. Nghĩ như thế làm ngực anh bỗng nhói một cái, nhẹ thôi nhưng vẫn thấy đau quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro