Bắt Cóc
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/58284388
_____
Hoshi luôn tự hào rằng mình là linh hồn của những màn trình diễn của Seventeen. Dù là biên đạo cho vũ đạo mới nhất đến dành hàng giờ miệt mài trong phòng tập, cậu luôn là người tận tâm nhất. Thế nhưng, những tuần gần đây lại đặc biệt căng thẳng. Chuyến lưu diễn thế giới đang cận kề, và Hoshi bị cuốn vào vô số trách nhiệm. Cậu không ngừng phối hợp với performance team —thực chất là với cả nhóm—để đảm bảo từng động tác đều đạt đến độ hoàn hảo tuyệt đối.
Tối hôm đó, sau một ngày dài tập luyện, Hoshi quyết định ở lại để chỉnh sửa vài động tác khiến bản thân chưa hài lòng. Các thành viên rủ cậu đi ăn tối, nhưng cậu chỉ cười, từ chối khéo léo và hứa sẽ gặp họ sau.
Khi mọi người rời khỏi, cậu quay lại đối diện với tấm gương, tập đi tập lại động tác cho đến khi cảm thấy mọi thứ đã thật sự ăn khớp. Thế nhưng, khi màn đêm buông xuống, sự mệt mỏi bắt đầu len lỏi vào từng thớ cơ. Bắp chân đau nhức, mí mắt nặng trĩu. Hoshi quyết định ra ngoài một lát để hít thở không khí, chỉ một chút thôi, để đầu óc tỉnh táo hơn.
Cậu không hề biết rằng, đó là khoảnh khắc định mệnh thay đổi tất cả.
Bước ra khỏi phòng tập, cậu hít một hơi thật sâu, tận hưởng làn gió đêm mát lạnh tràn vào lồng ngực. Đường phố hôm nay thật yên ắng, khác hẳn với nhịp sống hối hả thường ngày. Không gian tĩnh lặng mang đến một cảm giác nhẹ nhõm, tương phản hoàn toàn với những âm thanh hỗn loạn vẫn thường lấp đầy tâm trí cậu.
Hoshi bước đi, định ghé qua quán cà phê gần đó để mua một ly espresso giúp mình tiếp tục làm việc. Nhưng khi đi qua vài dãy nhà, cậu chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Đường phố quá vắng vẻ, một sự tĩnh mịch đến kỳ lạ. Cậu lắc nhẹ đầu, cố xua đi cảm giác bất an, tự nhủ rằng có lẽ mình đang suy nghĩ quá nhiều do quá mệt mỏi. Cậu chỉ cần nhanh chóng mua cà phê rồi quay lại phòng tập.
Nhưng cậu đã sai.
Bởi vì ngay giây tiếp theo, chuyện đó đã xảy ra.
Một chiếc xe van đen lao đến từ phía sau, lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai. Cánh cửa bật mở, và trước khi Hoshi kịp phản ứng, hai người đàn ông đeo mặt nạ lao ra. Cơn hoảng loạn dâng lên khi cậu xoay người định chạy, nhưng chưa kịp bước đi thì một kẻ túm chặt lấy cánh tay cậu, lực siết mạnh như gọng kìm, Một kẻ khác nhanh chóng áp một miếng vải lên mũi và miệng cậu.
Mùi hóa chất xộc thẳng vào mũi, khiến đầu óc cậu quay cuồng. Hoshi giãy giụa, tim đập dữ dội, adrenaline* tràn ngập trong huyết quản. Cậu cố đá, cố hét lên, cố làm bất cứ điều gì để thoát khỏi vòng kiềm tỏa, nhưng hơi thuốc mê đã bắt đầu phát huy tác dụng. Mọi thứ trước mắt trở nên nhòe đi, cơ thể rã rời, và rồi... tất cả chìm vào bóng tối.
(* Adrenaline là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.)
Thứ cuối cùng cậu nghe thấy là tiếng cửa xe đóng sập lại, cùng cảm giác bị lôi vào bên trong.
Hoshi tỉnh dậy với cơn đau nhói trong đầu, cổ họng khô khốc. Cậu chớp mắt vài lần, cố gắng lấy lại ý thức. Xung quanh tối mờ, không khí lạnh lẽo, nặng nề bởi mùi bê tông ẩm mốc và thứ gì đó thoang thoảng mùi kim loại. Hai cổ tay bị trói chặt ra sau lưng, mắt cá chân cũng bị dây thừng siết lại đến mức tê dại.
Một nỗi sợ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Cậu đã bị bắt cóc.
Hơi thở gấp gáp hơn khi cậu cố giật mạnh những sợi dây trói, đầu óc quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Ai đã làm chuyện này? Vì lý do gì? Và quan trọng nhất—làm sao để thoát ra?
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên. Hoshi đông cứng lại khi thấy hai người đàn ông bước vào. Một kẻ cao lớn, vai rộng, còn kẻ kia thấp hơn nhưng có đôi mắt sắc lạnh đến đáng sợ. Cả hai vẫn che mặt, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến cậu cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ họ.
"Ồ, xem ai vừa thức dậy kìa," gã cao lớn lên tiếng, giọng hắn trầm đục, u ám.
Hoshi cố mở miệng, nhưng giọng nói chỉ còn là một tiếng khàn đặc. "Mấy người... muốn gì?"
Kẻ thấp hơn bật cười, tiếng cười lạnh lẽo khiến sống lưng Hoshi gai lên. "Không phải là chúng tôi muốn gì. Mà là bạn bè cậu có thể cho chúng tôi thứ gì."
Hoshi sững người.
Bọn chúng không nhắm vào cậu—chúng nhắm vào các thành viên.
Cảm giác sợ hãi lẫn giận dữ trào dâng trong lồng ngực. Hoshi nghĩ đến Seventeen, đến việc họ hẳn đang lo lắng đến phát điên. Nhưng cậu buộc mình phải bình tĩnh. Nếu mất kiểm soát, cậu sẽ không thể làm được gì.
Gã cao lớn tiến lại gần hơn, ánh mắt sắc bén như muốn đâm xuyên qua cậu. "Đừng lo, cậu sẽ ổn thôi... Miễn là bạn bè cậu hợp tác, cậu sẽ an toàn thôi."
Hoshi nhìn chằm chằm vào chúng, đôi mắt ánh lên sự thách thức. "Mấy người sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu," cậu gằn giọng.
Kẻ thấp hơn nhếch mép, dường như thích thú trước sự cứng rắn của cậu. "Chúng tôi đã thoát rồi," hắn thì thầm, giọng điệu băng giá. "Giờ chỉ là vấn đề thời gian trước khi bạn bè cậu nhận được yêu cầu của chúng tôi."
Nói rồi, cả hai quay lưng bỏ đi, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng họ.
Hoshi ngả đầu tựa vào bức tường lạnh lẽo, nỗi tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm tâm trí.
Cậu bị mắc kẹt. Và hy vọng duy nhất là các thành viên sẽ tìm ra cậu trước khi quá muộn.
Tại ký túc xá, bầu không khí vẫn ấm cúng và rộn ràng tiếng cười. Cả nhóm quây quần bên bàn ăn, thưởng thức bữa tối từ nhà hàng yêu thích. Hương thơm của các món ăn lan tỏa khắp phòng khi họ trò chuyện về những sự kiện trong ngày.
"Hoshi hyung đâu rồi?" Seungkwan hỏi trong lúc đưa đũa cho mọi người. "Anh ấy bảo sẽ đến mà?"
"Ừ," Seungcheol đáp, lướt nhanh qua điện thoại. "Chắc vẫn còn đang tập. Em ấy lúc nào chẳng vậy."
"Để em gọi cho anh ấy," Mingyu nói rồi bấm số của Hoshi, bật loa ngoài chờ đợi giọng nói quen thuộc vang lên.
Thế nhưng, chỉ có những hồi chuông dài, hết lần này đến lần khác.
Không ai trả lời.
"Có khi nào cậu ấy đang quá tập trung không?" Wonwoo lên tiếng, cố gắng trấn an mọi người. "Chắc lát nữa cậu ấy sẽ đến thôi."
Các thành viên gật đầu, nhưng một nỗi bất an âm ỉ len lỏi trong lòng họ. Hoshi không phải kiểu người bỏ lỡ bữa tối, nhất là sau một ngày dài mệt mỏi. Nhưng họ cố tự trấn an, cho rằng cậu chỉ đang mải mê tập luyện mà quên mất thời gian.
Bữa ăn tiếp tục, những câu chuyện rôm rả vẫn vang lên, nhưng ai cũng cảm nhận được sự căng thẳng ẩn dưới bầu không khí tưởng chừng bình thường ấy. Một lúc sau, Dino đứng dậy, cầm điều khiển bật TV, hy vọng có thể tìm được thứ gì đó để giết thời gian trong lúc chờ đợi.
Cậu lướt qua các kênh một cách vô thức cho đến khi tin tức buổi tối hiện lên màn hình. Giọng nói trầm ổn của người dẫn chương trình vang lên, nhưng có gì đó trong tông giọng khiến Dino cảm thấy bất an. Cậu nhíu mày, vội tăng âm lượng.
"... và trong bản tin đặc biệt tối nay, các nguồn tin vừa xác nhận rằng Kwon Soonyoung, được biết đến với nghệ danh Hoshi của nhóm nhạc thần tượng Seventeen, đã bị bắt cóc. Theo báo cáo, vụ việc xảy ra vào tối nay gần trụ sở công ty Pledis Entertainment..."
Những lời đó như một cú đấm giáng thẳng vào họ.
"Cái gì?!" Jeonghan bật dậy khỏi ghế, mắt mở to đầy kinh hãi. Không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại âm thanh dồn dập của nhịp tim trong lồng ngực họ.
"... Cảnh sát hiện đang tích cực điều tra và kêu gọi công chúng giữ bình tĩnh, tránh lan truyền tin đồn chưa xác thực. Phía công ty quản lý Seventeen vẫn chưa đưa ra bất kỳ thông báo chính thức nào..."
Seungcheol cảm thấy cả người lạnh toát. Ngón tay anh run run khi vội vàng gọi lại cho Hoshi, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng hộp thư thoại vọng lại một cách vô cảm.
Một sự im lặng nghẹt thở bao trùm cả căn phòng.
"Anh ấy... thực sự bị bắt cóc sao?" Dino lắp bắp, giọng cậu run rẩy vì sợ hãi. "Làm sao chuyện này có thể xảy ra?"
Seungkwan đưa tay lên che miệng, đôi mắt đã đỏ hoe. "Không thể nào..." Cậu thì thào, như thể vẫn chưa thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Joshua, dù nỗi lo lắng đang siết chặt lồng ngực, vẫn cố giữ giọng điềm tĩnh. "Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải liên hệ với cảnh sát ngay lập tức để nắm rõ tình hình. Sau đó, phải tìm hiểu xem bọn chúng thực sự muốn gì."
Mọi người gật đầu, sự sợ hãi dần nhường chỗ cho quyết tâm. Seungcheol nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát, trong khi Minghao lướt mạng, cố tìm kiếm bất cứ manh mối nào.
Nhưng tận sâu trong lòng, ai cũng hiểu rằng—cơn ác mộng thực sự mới chỉ bắt đầu.
Tiếng điện thoại của Seungcheol đột ngột rung lên trên bàn, phá vỡ bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Mọi người sững sờ.
Họ nhìn chằm chằm vào màn hình, nơi hiện lên dòng chữ Số không xác định.
Seungcheol nuốt khan. Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng khi anh vươn tay, nhấn nút nghe.
"Alo?" Giọng anh khàn đặc, bàn tay siết chặt lấy điện thoại.
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia. "Cuối cùng cũng chịu bắt máy rồi. Có vẻ như bọn tao đã thu hút được sự chú ý của chúng mày."
Trái tim Seungcheol thắt lại. "Mày là ai? Hoshi đâu?!"
Gã đàn ông bật cười, một tràng cười đầy mỉa mai và tàn nhẫn. "Bình tĩnh nào. Nếu muốn gặp lại thằng nhóc đó nguyên vẹn, tốt nhất là chúng mày nên nghe theo những gì bọn tao nói."
Các thành viên nín thở, cố gắng lắng nghe từng lời qua loa điện thoại.
"Tiền ư?" Seungcheol gằn giọng. "Chúng mày muốn bao nhiêu?"
"Ồ không, tiền thì quá dễ dàng rồi." Gã đàn ông cười khẩy. "Bọn tao muốn một thứ khác... quan trọng hơn nhiều."
Seungcheol nghiến răng. "Ý mày là gì?"
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, như thể kẻ đó đang cố tình kéo dài sự căng thẳng, tận hưởng từng giây phút chứng kiến nỗi tuyệt vọng của họ.
"Bọn tao sẽ sớm liên lạc lại với điều kiện trao đổi. Và tin tao đi, chúng mày sẽ muốn nghe theo nếu còn muốn nhìn thấy thằng nhóc đó."
"Cho tao nói chuyện với Hoshi!" Seungcheol gần như gào lên. "Tao cần biết em ấy vẫn an toàn!"
Nhưng kẻ đó chỉ bật cười—một tràng cười lạnh đến rợn người.
"Oh, đừng lo. Nó vẫn còn sống... ít nhất là bây giờ."
Rồi cuộc gọi đột ngột bị cắt ngang.
Sự im lặng đè nén căn phòng, nặng trĩu đến mức gần như bóp nghẹt hơi thở của tất cả mọi người.
Seungcheol chậm rãi hạ điện thoại xuống, ánh mắt vẫn trân trân nhìn vào màn hình đen ngòm. Một cơn giận dữ pha lẫn sợ hãi trào dâng trong lồng ngực anh. Đây không phải một vụ đòi tiền chuộc thông thường—bọn chúng muốn nhiều hơn thế.
"Chúng ta không thể ngồi yên." Mingyu lên tiếng, giọng nói run rẩy nhưng ánh mắt rực lên quyết tâm. "Phải làm gì đó để cứu anh ấy."
"Nhưng làm sao?" Wonwoo lo lắng. "Chúng ta thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu."
Jeonghan hít một hơi sâu, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh. "Chúng ta phải phối hợp với cảnh sát. Nếu tự manh động, có thể sẽ khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn."
Seungcheol gật đầu, tâm trí anh quay cuồng khi cố gắng nghĩ ra bước đi tiếp theo. " Cậu nói đúng. Chúng ta sẽ luôn thông báo mọi động thái cho cảnh sát. Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị tinh thần cho bất cứ yêu cầu nào mà bọn bắt cóc đưa ra."
Các thành viên gật đầu, ánh mắt họ đầy lo âu. Họ nhận ra mình đang đối mặt với một mối nguy hiểm vượt xa những gì họ từng tưởng tượng, và nỗi lo sợ về những gì Hoshi có thể đang phải chịu đựng khiến lòng họ như thắt lại.
"Chúng ta không thể để bọn chúng thắng," Seungkwan nói, giọng anh nghẹn lại vì cảm xúc. "Chúng ta phải đưa Hyung về, dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì."
Những ngày tiếp theo trở nên mờ mịt, ngập tràn lo âu và tuyệt vọng. Cảnh sát đã làm mọi thứ có thể, nhưng bọn bắt cóc quá tinh vi, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Các thành viên lúc nào cũng căng thẳng, chờ đợi cuộc gọi tiếp theo, hy vọng có được tin tức gì về Hoshi.
Giấc ngủ dường như là điều xa xỉ. Mỗi khi một ai đó cố gắng chợp mắt, họ lại bị đánh thức bởi những cơn ác mộng hoặc những suy nghĩ ám ảnh về tình cảnh của Hoshi. Bữa ăn không ai có tâm trạng để ăn, và căn phòng vốn ồn ào tiếng cười giờ đây chìm trong một sự tĩnh lặng ngột ngạt.
Bọn bắt cóc vẫn thực hiện đúng lời hứa giữ liên lạc. Mỗi cuộc gọi đều đầy ẩn ý, mỗi lần lại tàn nhẫn hơn lần trước. Chúng không bao giờ nói thẳng yêu cầu, mà thay vào đó, dùng những cuộc gọi để chơi đùa với cảm xúc của các thành viên, khiến họ cảm thấy mình bất lực và sợ hãi.
Điều đau đớn nhất là cảnh sát không có dấu hiệu tiến triển. Bọn bắt cóc quá khôn khéo trong việc che giấu mọi dấu vết, và mỗi manh mối đều dẫn đến ngõ cụt. Các thành viên cảm thấy bất lực, chứng kiến từng ngày trôi qua, rồi thành tuần, và gần hai tuần trôi qua mà không có dấu hiệu gì về Hoshi.
Ngày thứ mười hai, bọn bắt cóc lại gọi. Seungcheol, trái tim như nghẹn lại, vội vã bắt máy, tay run rẩy khi để điện thoại ở chế độ loa để mọi người cùng nghe.
"Chắc chúng mày đang tự hỏi tại sao bọn tao lại để chúng mày chờ lâu như vậy," giọng quen thuộc của gã đàn ông vang lên, đầy khinh bỉ. "Thực ra rất đơn giản. Bọn tao chỉ muốn xem chúng mày sẽ làm gì để cứu cái thằng Hoshi quý giá của chúng mày."
"Các người muốn gì?" Seungcheol gằn giọng, giọng anh đượm đầy sự tuyệt vọng. "Tao sẽ làm bất cứ điều gì để cứu em ấy. Chỉ cần các người nói ra yêu cầu!"
Gã đàn ông bên kia cười nhạo, như thể đang thưởng thức nỗi đau mà mình tạo ra. "Không đơn giản như vậy đâu. Bọn tao muốn nhìn thấy chúng mày gục ngã. Bọn tao muốn chúng mày phải chịu đựng, đúng như thằng đó đã chịu đựng."
Jeonghan, đứng ngay bên cạnh Seungcheol, siết chặt tay đến trắng bệch. "Các người là quái vật," anh gằn giọng. "Dù các người muốn gì, chúng tôi sẽ không để các người thoát khỏi tội này."
"Lời nói đầy gan dạ đấy," gã đàn ông mỉa mai đáp. "Nhưng hãy xem chúng mày có còn can đảm không khi thấy những gì bọn tao đã làm với thằng bạn của chúng mày."
Chưa kịp để các thành viên phản ứng, giọng của gã đàn ông bị thay thế bởi một giọng nói yếu ớt, run rẩy mà họ nhận ra ngay lập tức.
"H-Hyung..." Giọng Hoshi vang lên qua loa điện thoại, đầy yếu ớt và đứt quãng. "Xin... cứu em..."
Giọng Hoshi, yếu ớt và đầy sự đau đớn, như một cú sốc mạnh mẽ ập vào phòng. Seungkwan không thể kiềm chế, nước mắt tuôn rơi như thác lũ, không còn sức để kìm nén cảm xúc. Dino, tay anh run rẩy, vội vã nắm chặt tay Mingyu để tìm sự an ủi, khuôn mặt anh tái nhợt vì sợ hãi.
"Hoshi!" Seungcheol hét lên, tim anh như thắt lại trong lồng ngực. "Hoshi, bọn anh sẽ tìm thấy em! Cứ chờ đợi nhé, chúng ta sẽ đưa em ra khỏi đó!"
Nhưng chưa kịp để Hoshi đáp lại, một tiếng vỗ tay sắc lẹm vang lên qua điện thoại, theo sau là một tiếng la hét đau đớn khiến mọi thành viên đều giật mình.
"Đủ rồi!" Giọng gã đàn ông quay lại, lạnh lùng và vô cảm. "Bọn mày đã thấy thằng nhóc đó giờ như thế nào rồi. Nếu chúng mày không làm theo yêu cầu của bọn tao, mọi thứ sẽ chỉ tồi tệ hơn."
Seungcheol nghiến răng, tay anh run lên vì sự giận dữ và bất lực. "Cho chúng tôi biết các người ở đâu. Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ xin đừng làm hại em ấy nữa."
Gã đàn ông cười nham hiểm. "Quá muộn rồi. Nhưng đừng lo, chúng mày sẽ có cơ hội nói lời tạm biệt rất nhanh thôi."
Cuộc gọi đột ngột kết thúc, để lại các thành viên bàng hoàng nhìn vào điện thoại, không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Giọng nói của Hoshi, đầy đau đớn, vẫn vang vọng trong tâm trí họ, và sự thật về tình huống nghiêm trọng mà họ phải đối mặt ập đến như một cú đấm mạnh.
"Chúng ta không thể đợi thêm nữa," Joshua lên tiếng, giọng anh kiên quyết. "Chúng ta phải tìm Hoshi ngay lập tức."
"Nhưng làm thế nào?" Wonwoo hỏi, giọng anh căng thẳng, sợ hãi. "Chúng ta không biết chúng đang giữ cậu ấy ở đâu. Cảnh sát cũng chẳng tìm ra gì."
Seokmin, người trước đó vẫn lặng lẽ khóc, đột nhiên lên tiếng. "Chờ đã... các anh có thấy không? Khi họ cho chúng ta thấy Hoshi Hyung, anh ấy cố gắng nói gì đó..."
Mọi ánh mắt đều dồn về Seokmin, hy vọng dâng lên trong mắt họ. "Em nói gì?" Seungcheol hỏi, giọng anh gấp gáp.
Seokmin gật đầu, tâm trí anh xoay vòng khi cố gắng hồi tưởng lại cảnh tượng trong đầu. "Khi Hyung xuất hiện trên màn hình, anh ấy hình như đã nói gì đó. Em nghĩ... em nghĩ anh ấy đang cố gắng chỉ cho chúng ta biết nơi anh ấy đang ở."
"Em nói sao cơ ?" Jeonghan hỏi, giọng anh run lên vì căng thẳng.
Seokmin nhắm mắt lại, tập trung hết mức vào ký ức. "Anh ấy nói 'kho hàng'... Em chắc chắn đấy. Anh ấy đang muốn nói với chúng ta là anh ấy ở trong một kho hàng nào đó."
Mắt Seungcheol mở to, hiểu ra ngay lập tức. "Khu kho hàng cũ... không xa lắm. Nó gần đây, chủ yếu bỏ hoang, nhưng vẫn còn một vài tòa nhà."
Joshua vội vàng rút điện thoại, gọi cho cảnh sát để thông báo. "Chúng tôi nghĩ biết Hoshi đang ở đâu. Hãy lập tức cử một đội đến khu kho hàng cũ. Chúng tôi sẽ đến ngay."
Không lãng phí thời gian, các thành viên lập tức chuẩn bị và chạy vội ra ngoài, trái tim đập loạn nhịp giữa những lo âu và hy vọng. Họ biết đây là một quyết định liều lĩnh, nhưng cũng hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Hoshi cần họ, và họ sẽ làm mọi thứ để đưa cậu ấy về an toàn.
Chặng đường đến khu kho hàng dường như kéo dài vô tận, mặc dù chỉ cách vài dặm. Các thành viên căng thẳng, tâm trí họ đầy ắp suy nghĩ về những điều có thể xảy ra khi họ đến nơi.
Seungcheol, người lái xe, giữ chặt tay lái, mặt anh tái đi vì căng thẳng. "Chúng ta sẽ đưa em ấy về," anh thì thầm, như đang nói với chính mình hơn là với người khác. "Chúng ta phải làm vậy."
Khi đến gần khu kho hàng, họ đã nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy của cảnh sát từ xa. Các cảnh sát đã lập hàng rào bảo vệ khu vực, và sự hiện diện của họ dù nhỏ bé, nhưng mang lại chút an ủi trong giữa sự hỗn loạn.
Các thành viên đỗ xe và nhanh chóng chạy đến trung tâm chỉ huy, nơi thám tử trưởng đang chỉ đạo cuộc giải cứu. "Chúng tôi là Seventeen," Seungcheol nói, giới thiệu với thám tử để xác nhận. "Bạn chúng tôi đang ở trong đó. Kế hoạch thế nào?"
Thám tử trưởng, một phụ nữ nghiêm nghị với ánh mắt sắc lẹm, gật đầu và nói: "Chúng tôi đã chuẩn bị đội SWAT * để đột kích vào tòa nhà. Chúng tôi sẽ cố gắng vào và ra nhanh nhất có thể nhưng nếu bọn bắt cóc phản kháng thì có thể sẽ gặp khó khăn. Các cậu có chắc chắn muốn tham gia?"
( * SWAT (Special Weapons and Tactics) là một đội đặc nhiệm chuyên trách của các lực lượng cảnh sát, được huấn luyện để xử lý các tình huống đặc biệt nguy hiểm và phức tạp mà các cảnh sát thông thường không thể đối phó hiệu quả. Các đội SWAT thường được sử dụng trong các tình huống như bắt cóc, tấn công khủng bố, bắt giữ tội phạm nguy hiểm, hoặc giải quyết các vụ việc có vũ khí.)
"Chúng tôi không thể rời đi nếu không có Hoshi," Jeonghan nói, giọng anh đầy quyết tâm, không chút dao động. "Chỉ cần nói cho chúng tôi cần làm gì."
Thám tử nhìn họ một lúc, rồi gật đầu. "Được rồi. Chúng tôi sẽ làm hết sức để cứu cậu ấy ra an toàn. Các anh cứ ở gần và làm theo chỉ dẫn."
Căng thẳng trong không khí rõ rệt khi đội SWAT chuẩn bị hành động. Các thành viên trao nhau những ánh nhìn lo lắng, trái tim họ đập thình thịch vì sự sợ hãi và mong chờ. Họ biết đây là cơ hội duy nhất để cứu Hoshi, nhưng suy nghĩ về những gì họ có thể sẽ tìm thấy bên trong khiến họ cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng, lệnh được phát ra, và đội SWAT tiến lên. Tiếng bước chân vang dội trên bê tông khi đội tiếp cận kho hàng. Các thành viên theo sát phía sau, mỗi bước đi đều nặng trĩu, hơi thở nặng nề khi cố gắng dồn hết sức mạnh tinh thần để đối diện với những gì sẽ đến.
Thám tử ra hiệu cho đội dừng lại khi họ đến gần cửa vào. Cô quay lại nhìn Seungcheol và những người còn lại, vẻ mặt nghiêm túc. " Hãy đứng sau chúng tôi. Chúng tôi sẽ xử lý tình huống. Nhiệm vụ của các cậu là đảm bảo bạn mình được an toàn."
Seungcheol gật đầu, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt đầy quyết tâm. Họ không phải là lính, họ là thần tượng—không phải những chiến binh, nhưng họ sẽ làm tất cả để cứu Hoshi.
Khi nhận được tín hiệu im lặng từ thám tử, đội SWAT lao vào. Cánh cửa kho hàng bị đá văng mạnh, đội nhanh chóng tràn vào với vũ khí sẵn sàng. Các thành viên theo sau, tim họ đập thình thịch trong lồng ngực khi bước vào tòa nhà tối tăm.
Bên trong, kho hàng như một mê cung với những máy móc cũ kỹ, thùng hàng hoen rỉ và những hành lang chật hẹp. Không khí đặc quánh mùi dầu và bụi, và chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của đội SWAT khi họ tiến sâu vào trong.
"Chú ý xung quanh," thám tử thì thầm, giọng căng thẳng. " Bọn chúng có thể ở bất cứ đâu."
Càng tiến sâu vào kho, căng thẳng càng trở nên nặng nề. Các thành viên cảm nhận rõ rệt sự căng thẳng dồn nén trong cơ thể, tâm trí quay cuồng với hàng nghìn suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu họ đến muộn.
Rồi họ nghe thấy—một tiếng kêu yếu ớt, mơ hồ phát ra từ phía trong kho hàng. Âm thanh đó khiến adrenaline dâng trào trong cơ thể họ, và họ vội vàng tăng tốc, nhanh chóng đi theo hướng phát ra tiếng kêu.
Họ rẽ một góc và vào một không gian rộng lớn đầy những đống thùng hàng cũ và thùng kim loại. Và ở đó, ngay giữa căn phòng, là Hoshi.
Cậu ấy bị trói vào một chiếc ghế, tay bị buộc ra sau lưng, đầu cúi xuống. Quần áo của cậu rách nát, đầy máu, khuôn mặt bị bầm tím và sưng vù. Cảnh tượng này khiến các thành viên cảm thấy một làn sóng sợ hãi và giận dữ dâng trào.
"Hoshi!" Seungkwan hét lên, bước vội về phía trước, nhưng Jeonghan nhanh chóng túm lấy tay cậu, giữ lại.
"Đợi đã," Jeonghan thì thầm, giọng căng thẳng. "Nhìn kìa."
Đứng phía sau Hoshi là hai gã đàn ông—cùng những kẻ đã bắt cóc cậu. Một tên dưa khẩu súng vào thái dương Hoshi, trong khi tên còn lại giữ con dao sát cổ cậu.
"Thêm một bước nữa, nó chết," tên cầm súng gầm lên, mắt hắn hoang dại đầy tuyệt vọng.
Đội SWAT đứng yên, vũ khí chĩa vào những tên bắt cóc, nhưng không ai bắn. Tình huống quá nguy hiểm—chỉ cần một bước đi sai, Hoshi sẽ mất mạng.
Seungcheol cảm thấy trái tim mình như nghẹn lại khi nhìn thấy Hoshi, tâm trí anh quay cuồng tìm cách giải quyết. Nhưng trước khi anh kịp nói gì, Jeonghan đã bước ra, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm.
"Đợi đã," Jeonghan nói, giọng anh vững vàng khi từ từ rút tay vào trong áo khoác. "Chúng tôi không muốn làm hại ai. Thả em ấy ra, rồi chúng ta có thể nói chuyện."
Tên cầm súng cười khinh miệt. "Các người nghĩ chúng tôi ngốc sao? Chúng tôi biết các người đã gọi cảnh sát rồi. Chẳng có gì để bàn cả."
Jeonghan dừng tay trong áo khoác, các ngón tay chạm vào khẩu súng lạnh lẽo mà một trong các sĩ quan SWAT đã trao cho anh. Anh chưa từng cầm súng, và trọng lượng của nó vừa sợ hãi lại vừa mang đến một cảm giác chắc chắn.
"Xin hãy," Jeonghan nói, giọng anh trở nên nhẹ nhàng. "Cậu ấy là anh em của chúng tôi. Hãy thả cậu ấy ra, rồi chúng ta sẽ tìm cách giải quyết."
Tên đàn ông ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi gương mặt hắn trở nên lạnh lùng. "Không còn gì để nói nữa," hắn rít qua kẽ răng. "Kết thúc rồi."
Nhưng trước khi hắn kịp bóp cò, Minghao, người đã lặng lẽ di chuyển quanh các thùng hàng, hành động nhanh như chớp. Anh lao ra từ sau một chồng thùng, tung cú đá chính xác vào sau đầu tên kia. Hắn ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh, khẩu súng của hắn văng ra xa.
Tên thứ hai, hoảng hốt vì sự tấn công bất ngờ của Minghao, vung dao về phía Hoshi, nhưng Jeonghan nhanh hơn. Anh rút súng và chĩa thẳng vào tên kia, tay hơi run rẩy nhưng ánh mắt kiên định.
"Thả nó xuống," Jeonghan ra lệnh, giọng anh lạnh lùng và chắc nịch. "Ngay lập tức."
Tên đàn ông do dự, ánh mắt hắn dao động giữa khẩu súng trong tay Jeonghan và cơ thể bất tỉnh của đồng bọn. Một khoảnh khắc tưởng chừng hắn sẽ phản kháng, nhưng cuối cùng hắn từ từ hạ dao xuống, để nó rơi xuống sàn với một tiếng "cạch" vang vọng.
Minghao nhanh chóng tiến lên, hạ gục tên kia bằng một động tác đầy sức mạnh và chính xác. Đội SWAT lập tức hành động, trói chặt những tên bắt cóc và không còn nguy hiểm nào.
Ngay khi mối nguy đã được dập tắt, các thành viên lao đến bên Hoshi. Seungkwan là người đầu tiên đến gần, tay cậu run rẩy khi tháo sợi dây trói quanh tay Hoshi.
"Hyung, bọn em đã đến rồi," Seungkwan nói, giọng nghẹn ngào vì xúc động. "Chúng em sẽ đưa anh ra khỏi đây."
Khi các sợi dây rơi xuống, cơ thể Hoshi đổ gục về phía trước, và Seungcheol kịp đỡ lấy cậu trước khi cậu chạm đất. Hoshi gần như bất tỉnh, hơi thở cậu yếu ớt và gấp gáp.
"Chúng ta phải đưa em ấy đến bệnh viện ngay," Seungcheol nói gấp, trái tim anh đập mạnh khi ôm Hoshi vào lòng. "Em ấy bị thương rất nặng."
Các thành viên nhẹ nhàng nâng Hoshi lên, trái tim họ tan nát khi nhìn thấy cơ thể tàn tạ của cậu. Khuôn mặt cậu sưng vù, bầm tím, với vết thương ngay trên mắt có vết máu khô bám quanh. Quần áo cậu rách nát, lộ ra những vết bầm và vết thương sâu bên dưới.
Nước mắt Seokmin lăn dài trên má khi cậu nhẹ nhàng vuốt tóc Hoshi. "Mọi người ở đây rồi, Hyung. Anh đã an toàn rồi."
Hoshi cố gắng nói nhưng giọng cậu yếu ớt, chỉ như một tiếng thì thào. "Cảm... ơn... mọi người ..." cậu yếu ớt nói trước khi đôi mắt nhắm lại và cậu mất đi ý thức.
"Hoshi!" Jeonghan hốt hoảng kêu lên khi thấy mắt Hoshi từ từ nhắm lại. "Không, em phải tỉnh lại với bọn anh, Hoshi!"
"Chúng ta phải đi ngay bây giờ!" Seungcheol gào lên, giọng đầy khẩn trương. Đội SWAT, sau khi đã khống chế được bọn bắt cóc, nhanh chóng dẫn dắt nhóm ra khỏi kho hàng và đưa họ vào xe cứu thương đang đợi.
Những giờ tiếp theo trôi qua như một cơn ác mộng—âm thanh còi xe cứu thương, những hành lang bệnh viện dài dằng dặc, và sự lo lắng không dứt. Các thành viên không rời khỏi Hoshi dù chỉ một giây, trái tim họ đập loạn nhịp khi theo dõi các bác sĩ làm việc không ngừng để giữ mạng sống cho cậu.
Cuối cùng, bác sĩ bước ra, giọng trầm tĩnh nhưng đầy nghiêm trọng. "Cậu ấy đã ổn định," bác sĩ nói. "Nhưng cậu ấy đã chịu đựng rất nhiều. Vài vết bầm tím, một vài xương sườn gãy và dấu hiệu mất nước. Cậu ấy sẽ cần một khoảng thời gian để hồi phục, cả về thể chất lẫn tinh thần."
Các thành viên gật đầu, mặt họ trắng bệch vì mệt mỏi và nhẹ nhõm. "Chúng tôi có thể gặp anh ấy không?" Vernon hỏi, giọng run rẩy.
Bác sĩ gật đầu. "Có thể, nhưng cậu ấy vẫn rất yếu. Hãy cố gắng đừng làm cậu ấy quá mệt."
Một lần lượt, các thành viên vào phòng bệnh của Hoshi. Cậu nằm trên giường, được nối với các thiết bị y tế để theo dõi tình trạng. Khuôn mặt cậu được băng lại, tay bó bột, nhưng cậu vẫn thở đều đặn, và đó là niềm an ủi lớn nhất đối với họ.
Seungcheol là người đầu tiên bước lại gần, trái tim anh nghẹn lại khi nhìn thấy người em thân yêu đang nằm đó. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoshi, cẩn thận không làm đau cậu vì ống truyền dịch vẫn còn.
"Mọi người đều ở đây, Hoshi," Seungcheol thì thầm, giọng anh đầy cảm xúc. "Em đã an toàn rồi."
Mắt Hoshi từ từ mở, nhìn lên Seungcheol, ánh mắt cậu mờ mịt vì đau đớn và kiệt sức. "Hyung...?" Cậu thều thào, giọng như biến mất giữa không khí.
Seungcheol mỉm cười, nước mắt lấp lánh trong mắt. "Ừ, là anh đây. Tất cả chúng ta đều ở đây."
Các thành viên còn lại vây quanh giường, gương mặt họ pha lẫn sự nhẹ nhõm và đau buồn. Seungkwan không thể kìm nén được những giọt nước mắt, khi cậu đưa tay lên chạm vào tay Hoshi, giọng run rẩy. "Em đã rất sợ, Hyung. Em nghĩ... em nghĩ là đã mất anh rồi."
Hoshi cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, dù rất khó khăn. "Anh... không sao... nữa..."
"Cậu không chỉ là không sao đâu," Woozi nói, giọng cậu nghẹn lại vì cảm xúc. "Cậu an toàn rồi, và chúng mình sẽ không để bất cứ điều gì xấu xảy ra với cậu nữa."
Trong vài giờ tiếp theo, các thành viên lần lượt ngồi bên Hoshi, nói chuyện với cậu bằng những lời an ủi nhẹ nhàng, khẳng định rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Hoshi lúc tỉnh lúc mê, nhưng mỗi khi tỉnh lại, cậu lại nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, mang đến cho cậu sự an tâm.
Họ ở bên cậu suốt bảy ngày liền, thay phiên nhau để Hoshi không phải một mình. Mỗi khi Hoshi tỉnh dậy, một thành viên khác lại bên cạnh, nắm tay cậu, kể những câu chuyện vui hoặc chỉ ngồi lặng lẽ bên cậu, mang lại sự ấm áp bằng sự hiện diện của mình.
Khi Hoshi cuối cùng được xuất viện, các thành viên đưa cậu về ký túc xá, nơi họ đã chuẩn bị một không gian ấm cúng để cậu nghỉ ngơi và hồi phục. Tuy nhiên, dù các vết thương thể xác của cậu đã bắt đầu lành lại, thì những vết sẹo tâm lý sẽ cần nhiều thời gian hơn để chữa lành.
Hoshi trở nên nhạy cảm và dễ giật mình hơn, nhưng rồi cậu dần cảm thấy thoải mái hơn khi bắt đầu di chuyển . Mỗi bước đi, mỗi động tác kéo dài lại giúp cậu tự tin hơn, khi nhịp điệu âm nhạc quen thuộc lại bắt đầu chi phối cơ thể cậu. Cảm giác lo âu từng bao trùm cậu dần buông lỏng, nhường chỗ cho niềm vui và sự an ủi mà việc nhảy múa luôn mang lại.
"Đúng rồi," Jun khích lệ, giọng anh ấm áp đầy tự hào. "Cậu làm rất tốt, Hoshi."
Hoshi mỉm cười, một nụ cười nhỏ nhưng chân thật, nụ cười mà lâu lắm rồi mới lại xuất hiện trên khuôn mặt cậu. Cậu thử thực hiện một chuỗi động tác đơn giản, không quá phức tạp, nhưng đủ để thử thách bản thân. Cơ thể cậu đáp lại, dù hơi chậm chạp, nhưng cậu vẫn chuyển động
Khi kết thúc chuỗi động tác, cậu lại đối diện với gương. Lần này, hình ảnh phản chiếu không còn giống trước nữa. Cậu không nhìn thấy người mình từng là—tan vỡ, sợ hãi, cái tôi ám ảnh từ sau vụ bắt cóc. Cậu thấy người mà cậu luôn là, người mà cậu đang dần tìm lại.
Các thành viên vỗ tay nhẹ nhàng, gương mặt họ rạng ngời tự hào. "Thật tuyệt vời" Woozi nói, đôi mắt anh ngấn lệ vì hạnh phúc. "Cậu đã quay lại rồi."
Hoshi lắc đầu, vài giọt nước mắt lăn xuống má, nhưng lần này, đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm. "Tớ vẫn còn một chặng đường dài," cậu thừa nhận, giọng cậu nghẹn lại đầy cảm xúc. "Nhưng... cảm giác thật tuyệt khi được nhảy trở lại."
"Chúng ta sẽ đi từngbước một," Seungcheol nói, ôm chặt Hoshi vào lòng. "Không cần vội. Điều quan trọng nhất là em đang hồi phục, theo cách của em."
Hoshi đáp lại cái ôm, cảm nhận sự ủng hộ và tình yêu của các thành viên. Họ đã ở bên cậu qua tất cả những khó khăn, và cậu biết rằng họ sẽ luôn ở bên, đồng hành cùng cậu trên chặng đường đầy thử thách phía trước.
Mấy ngày đã trôi qua kể từ khi Hoshi xuất viện. Các thành viên đều đang cố gắng hết sức để tạo ra một không gian bình yên và ấm áp cho cậu tại ký túc xá. Họ hạn chế tiếng ồn, tránh các hành động bất ngờ và luôn cố gắng làm cho Hoshi cảm thấy an toàn, được bao quanh bởi những người yêu thương.
Một buổi chiều, Jeonghan và Hoshi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, xem một bộ phim nhẹ nhàng. Hoshi vẫn khá im lặng, nhưng Jeonghan không thúc giục cậu nói chuyện, chỉ vui vẻ vì có thể ở bên cậu. Họ đang chia sẻ một bát bỏng ngô khi Seungkwan bước vào phòng, mang theo khay trà cho mọi người.
"Này, em pha trà rồi," Seungkwan nói vui vẻ khi bước vào phòng khách, không để ý đến việc Hoshi hơi căng thẳng khi nghe thấy giọng anh. Seungkwan đặt khay trà xuống bàn hơi mạnh tay, khiến những chiếc tách va vào nhau kêu lên một tiếng khá to.
Hoshi giật mình, tay vội vã đưa lên che mặt, một phản xạ tự nhiên khiến trái tim Jeonghan thắt lại. Anh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Hoshi, cơ thể cậu căng cứng như thể đang chờ đợi một điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.
Seungkwan lập tức đứng khựng lại, nhận ra ngay chuyện gì vừa xảy ra. "Ôi, Hyung, em xin lỗi!" Cậu nói, giọng đầy hối lỗi.
Hoshi vội hạ tay xuống, cố gắng mỉm cười để trấn an mọi người, nhưng sự căng thẳng trong cơ thể cậu vẫn không thể nào vơi đi. "Không sao đâu," cậu nói nhỏ, giọng vẫn còn run rẩy. "Chỉ là... anh không ngờ có tiếng động như vậy."
Jeonghan nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Hoshi, nắm lấy và vỗ về. "Em an toàn rồi, Soonyoung. Không ai có thể làm hại em đâu."
Hoshi gật đầu, nhưng cậu không thể xua đi cảm giác sợ hãi vẫn còn bám víu lấy. Cả căn phòng bỗng chật chội hơn, những bóng tối ở các góc phòng bỗng chốc trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Seungkwan cắn môi, rõ ràng là đang cảm thấy rất có lỗi. "Lần sau em sẽ cẩn thận hơn," em hứa, giọng nhẹ nhàng. "Em không muốn làm anh sợ."
Hoshi nở một nụ cười yếu ớt, cố gắng trấn an Seungkwan. "Anh biết em không cố ý đâu, Seungkwan. Không phải lỗi của em. Anh chỉ... vẫn chưa quen với mọi thứ thôi."
Khoảnh khắc đó trôi qua, và ba người tiếp tục xem phim, nhưng không khí vẫn trĩu nặng vì sự căng thẳng im lặng. Jeonghan và Seungkwan trao nhau một ánh nhìn lo lắng, cả hai thầm hứa sẽ làm mọi thứ để giúp Hoshi cảm thấy an toàn và bình yên trở lại.
Đêm đã khuya, ký túc xá chìm trong tĩnh lặng. Hầu hết các thành viên đều đã yên giấc, chỉ còn Seungcheol vẫn ngồi lại trong phòng khách, chăm chú xem xét vài ghi chú. Anh định tắt đèn và đi nghỉ thì bất chợt nghe thấy một âm thanh khe khẽ vọng ra từ phòng Hoshi.
Ban đầu, anh ngỡ mình nghe nhầm, nhưng rồi âm thanh ấy lại vang lên—một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, như thể ai đó đang cố kìm nén nỗi đau. Một cơn bất an trào dâng trong lòng, Seungcheol vội vã bước đến trước cửa phòng Hoshi, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Hoshi đang co giật trên giường, mắc kẹt trong cơn ác mộng. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, khuôn mặt cậu nhăn nhúm vì sợ hãi. Đôi tay run rẩy siết chặt lấy chăn, như thể đang chống chọi với một bóng ma vô hình. Trái tim Seungcheol thắt lại khi thấy Hoshi trong tình trạng ấy.
"Soonyoung," anh khẽ gọi, bước đến gần giường. "Ổn rồi, em an toàn mà."
Nhưng Hoshi vẫn không tỉnh lại. Cơn ác mộng nhấn chìm cậu quá sâu, đến mức ngay cả thực tại cũng chẳng thể chạm tới. Hơi thở cậu dồn dập, đứt quãng, những từ ngữ lộn xộn mơ hồ thoát ra giữa những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Seungcheol chần chừ giây lát, lo sợ rằng bất cứ sự động chạm nào cũng có thể khiến cậu hoảng loạn hơn. Nhưng anh không thể cứ thế đứng nhìn. Nhẹ nhàng, anh đặt tay lên vai Hoshi, cẩn thận đến mức gần như chỉ là một cái chạm khẽ.
"Soonyoung, tỉnh lại nào," giọng anh trầm ấm, dịu dàng như một lời ru. "Chỉ là một giấc mơ thôi. Em đang ở đây, an toàn rồi."
Đột ngột, Hoshi bật dậy. Đôi mắt cậu mở to, hoảng loạn và hoang mang tột độ. Trong một thoáng ngắn ngủi, cậu như không nhận ra Seungcheol, ánh mắt hoang dại lướt nhanh khắp căn phòng, tìm kiếm một mối nguy nào đó vẫn còn ám ảnh.
Nhưng rồi, thực tại dần hiện hữu. Hơi thở cậu chậm lại, những ngón tay đang bấu chặt vào ga giường cũng dần thả lỏng. Khi ánh mắt cậu chạm đến Seungcheol, mọi cảm xúc vỡ òa—nước mắt trào ra, nỗi sợ vẫn chưa kịp lắng xuống.
"Hyung..." Hoshi thì thầm, giọng run rẩy đến mức gần như không thể nghe thấy. "Em... cứ tưởng..."
Không để cậu phải nói tiếp, Seungcheol ngồi xuống mép giường, vòng tay kéo Hoshi vào lòng. "Ổn rồi, Soonyoung. Chỉ là một cơn mơ thôi. Mọi thứ đã qua rồi."
Hoshi vùi mặt vào vai Seungcheol, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ thấm vào vải áo anh. "Em cứ tưởng họ vẫn còn ở đó... Em đã không thể thoát được..."
Seungcheol siết chặt vòng tay, như muốn truyền hơi ấm và sự an toàn vào tâm hồn đầy thương tổn của Hoshi. "Họ đã biến mất rồi, Hoshi. Họ không thể làm tổn thương em nữa. Em đang ở đây, với bọn anh."
Cả hai cứ ngồi như thế hồi lâu—không lời nói, không câu hỏi—chỉ có sự yên lặng vỗ về giữa những nhịp thở dần ổn định. Hoshi dần dần thả lỏng trong vòng tay Seungcheol, cho đến khi sự căng thẳng trong cơ thể cũng tan biến theo những giọt nước mắt. Cuối cùng, cậu khẽ lùi lại, đưa tay lau đi những vệt nước trên má, cố gắng nở một nụ cười, dù vẫn còn run rẩy.
"Cảm ơn anh," Hoshi nói nhỏ, chất chứa cả nỗi niềm lẫn sự biết ơn. "Em không biết mình sẽ thế nào nếu không có anh, hyung."
Seungcheol khẽ mỉm cười, bàn tay dịu dàng vuốt lại mái tóc rối bời của cậu. "Em sẽ không bao giờ phải biết đâu, Soonyoung. Vì dù có chuyện gì xảy ra, bọn anh cũng sẽ luôn ở đây."
Vài tuần đã trôi qua kể từ ngày Hoshi được giải cứu. Những cơn ác mộng vẫn đeo bám, nỗi lo âu vẫn len lỏi trong từng khoảnh khắc, nhưng ít nhất cậu đang dần tìm lại chính mình. Các thành viên chưa từng rời đi, luôn ở bên, tạo ra một thế giới an toàn nơi Hoshi có thể bắt đầu hàn gắn những vết thương, dù là thể xác hay tâm hồn.
Tối hôm ấy, Hoshi một mình trong phòng tập. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên bức tường trống, kéo dài những chiếc bóng mờ ảo lặng lẽ như chính căn phòng này. Không có tiếng cười đùa, không có nhịp điệu sôi động—chỉ có sự tĩnh lặng và tiếng điều hòa chạy khe khẽ. Hoshi ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào tấm gương lớn, lặng lẽ quan sát hình ảnh phản chiếu của mình.
Đã bao lâu rồi cậu không dám bước vào căn phòng này? Từ lần đầu tiên thử nhảy lại trước mặt các thành viên, cậu vẫn chưa có đủ dũng khí để quay trở lại. Chỉ nghĩ đến việc nhảy thôi cũng khiến lồng ngực cậu siết chặt. Nó gợi nhắc quá nhiều về cái đêm kinh hoàng đó—về sự sợ hãi, về nỗi đau, về khoảng thời gian cậu bị tước đoạt khỏi thế giới mà mình yêu thương. Nhưng tối nay, có một điều gì đó đã đưa cậu trở lại. Một nỗi khát khao âm ỉ. Một cảm giác thôi thúc, như thể trong thẳm sâu tâm hồn, cậu biết mình không thể cứ mãi trốn tránh.
Hoshi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Cậu đưa tay cầm điều khiển, ngón tay khẽ run khi nhấn nút phát nhạc.
Giai điệu vang lên. Một ca khúc quen thuộc—một bài hát của Seventeen mà chính cậu đã biên đạo. Nó mang theo vô số kỷ niệm, có cả những khoảnh khắc hạnh phúc lẫn những ký ức chua xót.
Âm nhạc nhẹ nhàng bao trùm lấy cậu, như một cái ôm dịu dàng từ quá khứ. Hoshi đứng dậy, đôi chân cậu có chút chần chừ, nhưng rồi nhịp điệu cứ thế dẫn lối. Ban đầu, những chuyển động vẫn còn ngượng nghịu, như thể cậu đang thử lại một điều gì đó đã quá xa vời. Nhưng dần dần, cơ thể bắt đầu nhớ lại—nhớ từng bước chân, từng động tác, từng nhịp thở hoà cùng giai điệu. Chậm rãi, dè dặt, nhưng vẫn mang theo một nét đẹp riêng—một nét đẹp của sự kiên cường của một người đang từng chút một tìm lại bản thân
Cậu không nhận ra Joshua đã đứng ở cửa từ lúc nào. Joshua không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát. Trong mắt anh, Hoshi lúc này không chỉ đơn thuần là đang nhảy—cậu đang chiến đấu, đang giành lại những gì đã bị cướp đi. Những bước nhảy của cậu vẫn còn mang theo sự mong manh, nhưng ẩn sâu bên trong lại là một nghị lực mạnh mẽ, một quyết tâm không thể lay chuyển.
Hoshi tiếp tục di chuyển, đôi mắt khép hờ, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Cậu không còn suy nghĩ, không còn sợ hãi, chỉ còn lại âm nhạc và những chuyển động của cơ thể. Những gánh nặng đè nặng trên vai cậu bấy lâu dường như nhẹ đi một chút.
Khi bài hát kết thúc, cậu mở mắt, hơi thở có phần gấp gáp. Và đó là lúc cậu bắt gặp ánh nhìn của Joshua—ấm áp, đầy tự hào.
"Em không cần phải dừng lại đâu," Joshua nhẹ nhàng nói khi bước vào phòng. "Trông em như thể vừa tìm thấy chính mình vậy."
Hoshi khẽ cười, có chút bối rối. "Em không biết anh đã ở đó."
"Anh không muốn làm phiền," Joshua đáp, đứng bên cạnh cậu. "Nhưng anh thực sự rất vui khi thấy em nhảy lại."
Hoshi nhìn xuống sàn, nụ cười nhạt dần, thay vào đó là một nét suy tư. "Nó... không còn giống trước nữa. Nhưng em nghĩ... đó là một điều tốt."
Joshua đặt tay lên vai Hoshi, siết nhẹ như muốn tiếp thêm sức mạnh. "Em đang dần tìm lại chính mình, Soonyoung. Điều đó cần thời gian, nhưng em không phải làm điều đó một mình. Bọn anh luôn ở đây."
Hoshi lặng lẽ để những lời nói ấy thấm vào tâm trí, vào trái tim. Rồi cậu ngước lên, khẽ gật đầu, giọng nói dù nhỏ nhưng đầy quyết tâm. "Em biết hành trình này còn dài... nhưng em đã sẵn sàng để bước tiếp."
Joshua mỉm cười, trong mắt ánh lên niềm tự hào. "Và bọn anh sẽ đi cùng em, từng bước một."
Những tuần tiếp theo, Hoshi kiên trì tập luyện, từng ngày từng chút một lấy lại sức mạnh và sự dẻo dai của cơ thể. Các thành viên luôn ở bên cạnh, động viên, hỗ trợ, cùng cậu vượt qua những khoảnh khắc khó khăn nhất. Dù đôi khi cơn lo âu vẫn bất chợt ùa về, dù có những đêm dài cậu vẫn giật mình tỉnh giấc, nhưng Hoshi đã học được cách kiểm soát nỗi sợ ấy—bằng sự kiên trì, bằng niềm tin vào chính mình, và bằng tình yêu của những người anh em mà cậu coi là gia đình.
Và rồi, khi sự tự tin dần trở lại, khao khát được đứng trên sân khấu cũng ngày một lớn hơn. Cậu nhớ cảm giác được hòa mình vào âm nhạc, nhớ ánh đèn rực rỡ, nhớ hơi ấm lan tỏa từ tiếng hò reo của Carat. Nhưng Hoshi cũng hiểu rằng, cậu chưa thể vội vàng. Cậu cần thêm thời gian để trái tim mình thực sự lành lại.
Không ai thúc ép cậu phải trở lại ngay lập tức. Không ai mong đợi cậu phải mạnh mẽ khi chưa sẵn sàng. Họ chỉ muốn Hoshi cảm thấy an toàn, muốn cậu biết rằng dù có chọn con đường nào, họ cũng sẽ luôn ở đây, đi cùng cậu đến cùng.
Thời gian trôi qua, những cơn ác mộng dần lùi xa, những tổn thương cũng không còn quá nặng nề như trước. Nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng Hoshi không còn để nó chi phối mình nữa. Cậu đã học được cách đối diện, học cách tìm sức mạnh từ những người luôn ở bên. Và đến lúc này, cậu biết mình đã sẵn sàng.
Seventeen chuẩn bị cho một concert lớn, và các thành viên đều dốc hết sức mình để luyện tập. Hoshi cũng tham gia, dù ban đầu cậu vẫn còn do dự. Cậu lo rằng mình chưa đủ mạnh mẽ, lo rằng cảm xúc sẽ một lần nữa nhấn chìm cậu khi đứng trên sân khấu. Nhưng sau bao ngày đấu tranh với chính mình, sau những lời động viên từ anh em, cậu biết rằng đã đến lúc đối mặt.
Khi Hoshi nói với các thành viên về quyết định quay lại sân khấu, ai nấy đều không giấu nổi niềm vui. Họ biết cậu đã phải trải qua những gì để có thể đứng đây ngày hôm nay.
"Bọn em tự hào về anh lắm, Hyung," Vernon nói, ánh mắt ánh lên niềm tự hào. "Anh đã cố gắng rất nhiều, và bọn em sẽ luôn ở bên anh."
"Concert lần này sẽ thật đáng nhớ!" Jun hào hứng. "Carat chắc chắn sẽ vỡ òa khi thấy cậu trên sân khấu!"
Hoshi khẽ mỉm cười, trái tim ngập tràn biết ơn. "Cảm ơn mọi người," cậu nói, giọng đầy xúc động. "Em vẫn có chút lo lắng... nhưng em thực sự đã nhớ cảm giác này rất nhiều."
—
Đêm concert diễn ra trong không khí náo nhiệt và phấn khích. Hàng chục nghìn Carat lấp đầy khán đài, những chiếc lightstick lấp lánh như một dải ngân hà rực rỡ.
Hoshi đứng trước gương trong hậu trường, hít một hơi thật sâu. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh trong lồng ngực—một phần là do lo lắng, nhưng phần còn lại là sự háo hức. Đã lâu lắm rồi, cậu mới cảm nhận được cảm giác này.
Seungcheol bước tới, đặt một tay lên vai cậu. "Em sẽ làm tốt thôi," anh nói, giọng trầm ấm, đầy tin tưởng. "Tụi anh đều ở đây. Chỉ cần nhớ em yêu sân khấu này đến nhường nào, rồi cứ để trái tim dẫn lối."
Hoshi nhìn Seungcheol, rồi nhìn quanh phòng—tất cả mọi người đều ở đây, tất cả đều tin tưởng vào cậu. Một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi.
"Em sẵn sàng rồi," cậu thì thầm, như một lời khẳng định dành cho chính mình. "Em có thể làm được."
—
Khi ánh đèn sân khấu bừng sáng, khi tiếng reo hò như chấn động cả không gian, Hoshi biết mình đã thực sự trở lại. Các thành viên lao vào từng động tác, từng giai điệu, cháy hết mình như chưa từng có ngày mai.
Rồi khoảnh khắc quan trọng nhất cũng đến.
Sân khấu dần chìm trong bóng tối. Chỉ còn một luồng sáng duy nhất, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, soi rọi lấy bóng dáng Hoshi.
Từ phía cánh gà, các thành viên lặng lẽ dõi theo, trái tim tràn đầy tự hào khi thấy người anh em của mình bước lên phía trước.
Giai điệu vang lên.
Hoshi nhắm mắt lại.
Cậu có thể cảm nhận được tất cả—hơi thở của khán giả, nhịp đập của âm nhạc, tiếng trái tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực. Cậu hít một hơi sâu, mở mắt ra, và bắt đầu nhảy.
Ban đầu, từng chuyển động còn chậm rãi, như thể cậu đang dò dẫm lại con đường quen thuộc. Nhưng rồi, khi âm nhạc dâng trào, cậu cũng để bản thân hoàn toàn hòa vào giai điệu. Những bước nhảy mạnh mẽ, dứt khoát, tràn đầy đam mê. Không còn là một Hoshi bị giam cầm trong nỗi sợ, mà là một Hoshi tự do, một Hoshi bùng cháy cùng ánh sáng.
Tiếng cổ vũ vang dội khắp sân vận động. Cả biển người đồng loạt gọi tên cậu.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài, nhưng Hoshi vẫn tiếp tục nhảy.
Bài nhảy kết thúc trong một động tác đầy uy lực, cơ thể cậu dừng lại giữa ánh sáng rực rỡ của sân khấu.
Một khoảnh khắc im lặng.
Rồi cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay, trong những tiếng reo hò đầy tự hào.
Hoshi đứng đó, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở, nhưng trái tim thì tràn ngập hạnh phúc. Cậu đã làm được. Cậu đã vượt qua.
Các thành viên lao lên sân khấu, kéo cậu vào một cái ôm thật chặt.
"Hyung, anh tuyệt vời lắm!" Seungkwan hét lên, giọng nghẹn lại. "Bọn em tự hào về anh!"
"Anh đã trở lại," Minghao nói, đôi mắt lấp lánh sự xúc động. "Và anh mạnh mẽ hơn bao giờ hết."
Hoshi nhìn xung quanh—nhìn những gương mặt đã cùng cậu đi qua bao thử thách, những người chưa bao giờ buông tay cậu dù chỉ một giây.
"Em không thể làm được điều này nếu không có mọi người," cậu nghẹn ngào. "Cảm ơn... cảm ơn vì đã luôn ở đây."
Buổi concert tiếp tục, từng bài hát, từng giây phút đều tràn đầy yêu thương và nhiệt huyết. Hoshi không còn sợ hãi nữa. Cậu đang sống, đang thở, đang cháy rực trên sân khấu này.
Và khi đêm diễn khép lại, khi ánh sáng sân khấu dần tắt, Hoshi nhìn ra biển Carat đang rực sáng trước mắt mình.
Cậu đã chiến thắng.
Và cậu biết—chỉ cần có Seventeen bên cạnh, không gì có thể quật ngã cậu thêm một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro