Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109

_ Phùng quân y! Người đâu, mau đi gọi Phùng quân y!

Khói bụi mịt mù phủ ngập lấy doanh trại nơi tiền tuyến, tiếng kêu rên đau khổ liên tục vang lên, liên tục mười mấy người máu me đầm đìa được khiêng vào lều quân y. Phùng Tiểu Nguyễn sắc mặt nghiêm trọng cùng với các quân y khác chạy đông chạy tây, mệt đến long cả mắt nhưng vẫn phải cố sức cứu chữa. Y quỳ bên cạnh giường bệnh của Quyền Thuận Vinh, nước mắt tuôn ra ào ào, biểu tình quật cường không chịu thua nỗ lực làm sơ cứu cho tướng quân.

_ Tướng quân, người tỉnh táo một chút, Tiểu Nguyễn đang cố gắng, người cũng phải ráng lên mới được.

Y vừa chặn mạch vừa rút tên ra, không cần thận khiến máu bắn khắp nơi, ướt đẫm cả bộ giáp chiến đấu. Phùng Tiểu Nguyễn không nhịn được khóc nấc lên, lảo đảo đứng dậy tìm thuốc cầm máu.

_ Đừng....Đừng đi, ta....em....ở lại với ta....

_ Tướng quân, em ở đây, em nhất định sẽ không rời bỏ chàng đâu, tướng quân nhất định phải cố gắng, em....em....hức....

Phùng Tiểu Nguyễn sắp sửa khóc đến không thở nổi, nghĩ đến việc ban nãy trạm quân y phải tiếp nhận tướng quân bị thương nặng trở về, tất cả mọi người đều nhốn nháo hoảng sợ, mà y chỉ có thể vô lực ngã xuống, nhìn nam nhân mình yêu thoi thóp yếu ớt hít thở.

_ Trí Huân Nhi, Trí Huân Nhi, ta....ta chưa kịp nói, yêu em....yêu....

Tên của tiểu nô tài thấp kém kia vụt ra trên bờ môi người y thương, kể cả khi đang trong cảnh thập tử nhất sinh, hắn vẫn chỉ nhớ đến người đó, muôn vàn khổ sở, hắn cũng làm tất cả chỉ để cho người ta vui. Đáng không, đánh đổi cả an nguy mạng sống, để cưới một kẻ hầu tầm thường, có đáng không?

Phùng Tiểu Nguyễn cầm kim khâu run rẩy nén hơi thở giận dữ may lại vết thương hở trên ngực Quyền Thuận Vinh, quá trình này không thể để xảy ra sai sót, cũng như tranh giành đàn ông, y không chấp nhận có bất cứ sai lầm nào.

_ Tướng quân, em nghe rồi, em đã nghe. Em cũng yêu tướng quân, rất nhiều.

***

Tin tức biên cương phía Nam Liễu Quốc nơi Quyền Thuận Vinh làm chủ tướng đóng quân xảy ra chiến sự nghiêm trọng, quân lực bị tổn hao lớn, ngay cả chủ tướng cũng bị thương nặng phải cử người từ kinh thành đến hỗ trợ không sớm không muộn cũng truyền đến tai Lý Trí Huân thông qua thư từ báo tình hình cố quốc của Hồng Tri Tú.

Lòng y nóng như lửa đốt, nhiều ngày liên tục viết thư ra tiền tuyến nhưng mãi không nhận được một chút hồi âm, Lý Trí Huân đã đau lòng đến mức đi đến bờ vực suy sụp.

Nhưng bọn họ cách đến hơn một tháng đường ngựa chạy nước rút, rất xa, không có cách nào lập tức chạy tới bên người.

_ Tiểu Huân Tử vẫn chưa bình tâm trở lại sao?

Điền Vân Vũ thở dài nhìn bóng lưng thái giám cận thân của mình ngơ ngẩn ôm khung thêu vải đỏ mà nhìn ngây người.

_ Bệ hạ đừng trách cứ Huân Nhi, trong lòng có tâm sự, dĩ nhiên làm việc không được tốt như bình thường. Hiện tại y cách hôn phu quá xa, lại không cách nào chủ động tìm tới gặp mặt, Thuận Vinh không rõ sống chết thế nào, hẳn là y phải lo lắng rồi.

_ Ngươi gọi thẳng tên của Quyền tướng quân, mối quan hệ rất gần gũi sao?

_ Cũng có thể coi như là gần. Quyền tướng quân xuất thân là danh môn quý tộc, là trưởng nam chính thất đích tôn của một gia tộc lớn tại Liễu Quốc, mấy người trong vòng quý tộc chênh lệch tuổi tác không lớn, hầu như đều là từ nhỏ đã quen biết nhau. Thuận Vinh từ lúc mười mấy tuổi đã bắt đầu theo hầu trợ Thái tử, quan hệ hoàng thất Liễu Quốc kì thực không phức tạp, cũng chỉ có mấy Hoàng tử như vậy, không có xung đột gì về ngôi vị thừa kế cả, nói chung quan hệ đều tương đối tốt đẹp.

Kim Mẫn Khuê thấy y hiểu rõ ràng tường tận về dây mơ rễ má trong hoàng thất như vậy, lòng nghi ngờ càng lúc càng sâu, nhưng ngại sẽ gây ra hiểu lầm không đáng, nên chỉ có thể lẳng lặng thăm dò.

_ Vậy nên, quan hệ giữa ngươi với Liễu Vương....cũng rất gần?

_ A, cố Liễu Vương sao? Hay là Liễu Vương hiện tại? Thật ra cũng đều rất gần thôi, người lớn quen biết nhau, con trẻ dĩ nhiên từ khi sinh ra đã được cùng ở bên chơi đùa.

Kim Mẫn Khuê choáng váng đến ngồi không vững được, hoang mang đỡ trán che đi biểu cảm hoảng hốt. Lớn lên bên nhau, phụ mẫu thân thiết, những nhà như vậy hầu như ít nhất đều có một hai cái hứa hôn với nhau, đây còn cần phải nhiều lời về mối quan hệ giữa Duẫn Tịnh Ân với Liễu phi của hắn nữa sao?

_ Bệ hạ, làm sao vậy?

Điền Vân Vũ thấy hắn không thoải mái, vội vàng giúp hắn xoa ngực, lấy khăn tay lau mồ hôi bên thái dương. Kì thực tâm trạng Điền Vân Vũ lúc này có chút kích động, gần đây có lẽ quốc sự triều chính quá mức bận rộn, tuy rằng mỗi đêm đầu ấp vai kề, nhưng cũng đã một thời gian bệ hạ không lâm hạnh y, khó tránh khỏi ái phi có chút bứt rứt ham muốn.

_ Bệ hạ, đừng viết nữa, nghỉ ngơi sớm đi.

Y đứng dậy đi châm thêm một tầng hương phong lan, khói mờ chậm rãi lan tỏa quanh phòng, sau khi hầu hạ hắn cởi áo khoác ngoài, y vội vàng chui vào ngực hắn, hiếm khi thấy được chủ động kéo trễ vạt áo, lộ ra cầu vai trơn nhẵn.

Kim Mẫn Khuê không phải là hoàn toàn không muốn, nhưng ái phi kích động dán lên môi hắn mãnh liệt hiến thân khác ngày thường như vậy, trong lòng hắn không thoải mái một chút nào, muốn làm cũng lên không nổi, chán nản nhẹ đẩy người y ra.

_ Vũ Nhi, không thích thì không cần phải hầu hạ trẫm. Đối với kẻ khác thì không nói, ngươi thì trẫm không ép, ngươi biết trong lòng trẫm đau ngươi thương ngươi mà.

Đau ta thương ta mà ta dâng cả người trần truồng lên rồi bệ hạ còn chê à?

_ Bệ hạ đừng nói vậy mà, Vũ Nhi đâu có bị ép. Nhiều ngày rồi việc nước vất vả, bệ hạ nghỉ ngơi cũng không nhiều, mỗi ngày đi sớm về khuya, Vũ Nhi đau lòng, muốn giúp bệ hạ xả nỗi ưu tư trong lòng, không được sao?

Hắn thở dài xoay người đi không muốn tiếp chuyện, bất thình lình lại bị ái phi nắm lấy chỗ trọng yếu của nam nhân, đột nhiên lặng ngắt không dám thở mạnh, sợ Vũ Nhi không vui là vặt luôn nơi sung sức ấy của hắn.

_ Bệ hạ, hôm nay Tĩnh phi nương nương có tới tìm Vũ Nhi.

_ V....Vũ Nhi, có gì từ từ rồi nói, ngươi đừng mạnh tay.

Điền Vân Vũ tuy là đối phó được với Dương Gia Dĩnh, vậy cũng không có nghĩa là y không tính sổ với Kim Mẫn Khuê. Y đang không vui, hắn còn muốn từ chối động phòng, đâu có dễ vậy chứ.

_ Bệ hạ anh minh thần dũng, cứ cách hai ngày là lại có người ái mộ bệ hạ tới chỗ Vũ Nhi ra oai. Không thể không nói nha, bệ hạ, người thực lòng cũng chẳng đáng tin chút nào. Người nói xem, bây giờ Vũ Nhi nên giận bệ hạ trêu ghẹo quá nhiều ong bướm, hay nên buồn bã chấp nhận yêu bệ hạ giỏi giang nên lắm người ngưỡng mộ đây?

Kim Mẫn Khuê hồi hộp thở dốc, không được rồi, ái phi muốn tính sổ, hắn sắp chống cự không xong.

_ Vũ Nhi, ngươi....ngươi đừng vuốt, trẫm....trẫm....a!

Quả thực, Điền Vân Vũ hầu hạ Minh Đế hợp ý, nắm thóp hắn từ đầu đến chân, chỉ cần hắn có chút ý kiến dám bật lại, y chỉ cần nắm lấy vuốt dọc mấy cái, hắn liền đầu hàng ngay và luôn. Y hài lòng liếm môi, nhẹ nhàng thơm nhẹ lên cổ bệ hạ, xoay lưng giả vờ chơi chán rồi muốn đi ngủ.

_ Vũ Nhi, trẫm xin lỗi mà, đừng giận như thế, giận thì không xinh xắn nữa.

Thanh âm Điền Vân Vũ vang lên, nhẹ nhàng bông xốp dính đầy hơi mũi nhưng thái độ thì giận dỗi vô cùng.

_ Bệ hạ, ngủ sớm đi.

_ Không ngủ, không cho ngủ.

Vốn dĩ còn tính hờn lẫy ái phi một chút, can tội nói không đầy đủ sự thật cho hắn biết cựu hôn phu của y chính là đương kiêm Liễu Vương, nhưng ái phi là ái phi, ái phi mà giận ngược thì hắn có là thiên tử cũng phải đưa cái đầu gối ra quỳ xuống hối lỗi.

Đấy, yêu cho lắm vào rồi bị người ta hành thì cấm có dám bật một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro