Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 102

_ Thôi được rồi, a, bảo bối dính người.

_ Bệ hạ~

Kim Mẫn Khuê âu yếm vuốt ve mái đầu đen nhánh trong lồng ngực, cố đẩy thân hình quyến rũ yêu kiều đang ngoan cố nằm lì trên người mình ra nhưng không thể.

_ Làm sao vậy, không giống Vũ Nhi bình thường một chút nào.

Y lăn lộn trên cơ ngực rắn chắc của Minh Đế, nhiệt tình hôn hít lên cằm lên cổ hắn. Đột nhiên y cảm thấy được, khi suýt một chút nữa đã không thể ở bên hầu hạ hắn mỗi ngày, một chút y cũng không dám mường tượng.

_ Cảm ơn bệ hạ, thần....thực sự....lúc đó thần sợ quá, bệ hạ.

Có lẽ lúc ấy y nên giải thích một chút, có lẽ y nên nói rằng y yêu hắn đến nhường nào và không muốn phải rời xa hắn bao nhiêu. Nhưng bộc phát như vậy, Điền Vân Vũ thốt nhiên đã cảm thấy uất ức không lường trước được, chỉ cảm thấy hắn không tin mình, hắn sẽ phụ tình yêu của mình dành cho hắn. Nhớ lại những lời mình nói lúc đó, Điền Vân Vũ sợ run cả người, cố ôm chặt bệ hạ hơn, rúc sâu vào trong lòng hắn, nũng nịu ngao ngao kêu như mèo.

_ Bệ hạ không tính toán thật sao?

Hắn trầm ngâm nhìn Vũ Nhi một lúc lâu, từ lúc y hồi hộp, đến lúc y đã bất an.

_ Ngươi cho trẫm là người như vậy sao, giết cả ái nhân bên gối của trẫm?

Liễu phi của hắn cúi đầu ngậm tăm không nói, như cho biết một sự khẳng định.

_ Vũ Nhi quả nhiên hiểu trẫm, nếu trẫm sủng ái người khác nhưng lại bị cắm cho cái sừng to như vậy, khẳng định không cần cho cả một cơ hội giải thích, trẫm giết luôn.

Điền Vân Vũ nghe xong mà giật mình thon thót, víu lấy cổ hắn giấu mặt trên vai bệ hạ.

_ Nhưng Vũ Nhi là Vũ Nhi mà, Vũ Nhi rất ngoan, cho nên trẫm thà để cho Vũ Nhi tổn thương trẫm, cũng không muốn để Vũ Nhi rời xa trẫm dù chỉ một giây, đừng nói chi là một đời. Trẫm tất nhiên là đau lòng và tức giận, giận mình tại sao không nhất quyết đưa ngươi cùng đi theo đón tiếp sứ thần, để kẻ hèn hạ có cơ hội ra tay với ngươi.

_ Bệ hạ!

Y vội vàng chạm tay lên môi hắn.

_ Đời này Vũ Nhi vĩnh viễn trung thành với bệ hạ, dù cho thân thể Vũ Nhi không còn trong sạch nữa, nhưng trong tim Vũ Nhi chỉ có một mình người mà thôi.

Cả hai nhanh chóng chìm sâu vào nụ hôn ướt át, Kim Mẫn Khuê nâng chân ái phi lên vòng qua eo mình, quyết tâm dùng ái tình của bản thân gột rửa bằng sạch thứ cặn bã dơ bẩn tên súc sinh kia làm bẩn Vũ Nhi của hắn.

Mặc dù là ngày đầu tháng, nhưng vì Liễu phi phải hầu hạ bệ hạ từ đêm đến sáng vẫn còn tiếp tục càn quấy, Hoàng hậu không cố ý làm khó, qua loa nói y thân thể không khỏe cho miễn thỉnh an, đuổi hết các vị phi tử khác ai về cung nấy. Tĩnh phi và Lệ Quý nhân trong lòng đều không vui, nói cái gì sức khỏe vốn yếu, có cái gì mà yếu được đến vậy, rõ ràng là bị bệ hạ làm yêu quá độ không xuống nổi giường thì có.

Kim Mẫn Khuê lên triều, Điền Vân Vũ thì ở lại cung ngủ nướng, đến khi y mệt mỏi chậm rãi bò dậy, vén màn giường ra đã nhìn thấy bệ hạ trầm mặc ngồi ở bàn trà xem tấu chương.

_ Bệ hạ lại đem công việc tới chỗ thần rồi, thần là người ngoại bang cơ mà, làm vậy không được đâu.

Hắn bật cười nhìn bộ dáng nũng nịu nhõng nhẽo của ái phi, nghiêng đầu nhìn ra sắc trời màu mỡ gà, lên tiếng cảm thán.

_ Ngươi coi ngươi có lười khủng khiếp không, đã là giờ nào rồi, hiện tại mới bò dậy, hư không tưởng được mà. Nào, lại đây phê tấu chương với trẫm.

Trên người y không có một mảnh vải, dấu hôn tình ái trải đầy từ cổ xuống đến thắt eo, mệt nhọc quá độ tìm đại chiếc áo lụa nào đó khoác hờ lên người, đi chân trần thản nhiên ngồi phịch vào lòng hắn.

_ Nạn châu chấu đang hoành hành, có ý kiến gì không?

_ Nuôi vịt, vịt là thiên địch của châu chấu, sau khi dập nạn xong vẫn có thể tận dụng lấy trứng hoặc lấy thịt. Đồng thời có thể làm tổ thu hút một vài loài chim di cư từ phương Bắc đến, hết ngày mùa chim cũng sẽ về lại phương Bắc, không để lại hậu quả khó giải quyết.

Kim Mẫn Khuê thơm má ái phi một cái, ghi hết những lời y nói vào tấu chương, đóng dấu thêm một loạt bản tấu có nội dung tương tự, sau đó dẹp hết sang một bên, bế người đẹp trong lòng gặm nhấm da thịt người ta.

_ Lúc nào cũng thơm nhỉ, muốn nựng quá đi.

_ Đáng ghét, không cho bệ hạ nựng đâu!

Y chỉ mũi hắn trêu chọc, không khí muốn có bao nhiêu ngọt ngào liền có bấy nhiêu, Lý Trí Huân vừa đem bánh ngọt tới đã thấy ngấy muốn chết, thẳng lưng quay đi luôn, chuồn không nhanh bị nhồi cơm chó thì sao đây?

Đùa đủ rồi, cả hai cứ giữ cái tư thế ái muội quần áo không chỉnh tề đó dựa trên ghế dài cùng nhau xem sách. Điền Vân Vũ văn hay chữ tốt, so với Minh Đế thì giỏi chữ nghĩa hơn rất nhiều, bởi vì thế mà cùng nhau đọc sách rất thích.

_ Trẫm có quà cho Vũ Nhi đấy.

_ Quà ấy ạ?

Hắn lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm, đặt vào tay ái phi như đang hiến vật quý.

_ Mở ra xem đi.

Điền Vân Vũ không cho là món gì lợi hại, chỉ nghĩ đây là món đồ chơi thông thường, nhưng vừa mở ra khối vàng ròng sáng chói, bên trên in nổi bốn chữ Kim bài miễn tử, y sợ tới mức vội vàng quỳ xuống dập đầu.

_ Bệ hạ, không công không thụ lộc, thứ này quá quý giá, Vũ Nhi thân chỉ là một phi tần nho nhỏ, không thể gánh nổi trách nhiệm bảo toàn kim bài bệ hạ ban cho, cầu xin bệ hạ thu hồi thánh lệnh.

Hắn lắc đầu ôm y đứng dậy, dịu dàng âu yếm hôn lên môi ái phi.

_ Chỉ bằng tình cảm này của trẫm, một cái kim bài miễn tử thì có xá gì đâu, trẫm còn có thể cho ngươi nhiều hơn như thế nữa kìa. Đáng ra trẫm cũng chẳng có lý do gì để đưa cho ngươi thứ này, nó giống như là giữa hai chúng ta chẳng có sự tin tưởng nào vậy, nhưng trải qua sự việc vừa rồi, trẫm biết trong lòng ngươi có nhiều bất an, có lẽ rằng ngươi cũng sợ trẫm sẽ bất chấp tình yêu mà làm hại ngươi, có đúng không?

Nhìn thấy đôi mắt người mình yêu ngấn lệ, Kim Mẫn Khuê vội vàng ấp y trong ngực mà dỗ dành.

_ Đây là kim bài miễn tử vàng ròng, có tác dụng trọn đời, về sau cho dù trẫm có bạc mệnh rời Vũ Nhi đi trước, đừng lo lắng trẫm gọi sử quan cho viết sẵn di chúc rồi. Đến lúc đó nếu không còn có trẫm bảo hộ, sẽ có đội quân anh dũng trẫm chuẩn bị hộ tống ngươi an toàn trở về Liễu Quốc, cho ngươi trải qua năm tháng bình yên lúc cuối đời, đừng vì trẫm mà khổ sở đau lòng rồi lại khó sống nơi đất khách quê người, đó coi như là tâm nguyện của trẫm dành cho ngươi đấy.

_ Bệ hạ! Người nói gì thế, bệ hạ phúc thọ an khang, có thể sống lâu trăm tuổi, à không, là vạn tuổi đấy!

Y lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi như mưa nấp trong lòng bậc đế vương, thật không dám nghĩ tới cái ngày âm dương cách biệt.

_ Thế nếu lỡ trẫm đi trước thì sao đây?

_ Xui xui, thần khẽ miệng bệ hạ hai cái, coi như bỏ đi, bệ hạ đừng tự nói như thế nữa xui lắm đó. Có chuyện gì bất ngờ xảy đến, Vũ Nhi gả chó theo chó, gả mèo theo mèo, cùng bệ hạ chôn chung một chỗ, đời đời kiếp kiếp bên nhau không rời, vậy còn không được sao?

_ Ai ui, một kiếp đã dài rồi, còn muốn gả cho trẫm thêm kiếp nữa, coi ngươi kìa, vội vàng như thế sao?

Hắn trêu ghẹo dúi đầu vào ngực y ra sức cắn, Điền Vân Vũ đỏ lựng cả cổ vội vàng đẩy người, nhưng càng đẩy càng bị cắn chặt, quả thực khóc không ra nước mắt.

_ Bệ hạ, kìa, bệ hạ xấu quá, cái tay, bệ hạ!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro