25. bóng tối và ánh sáng / có biến rồi (4)
sáng hôm sau, cuộc họp mặt giữa giám đốc và các thành viên diễn ra trong một không khí vô cùng căng thẳng.
cuộc họp bắt đầu đã bị sự im lặng bao trùm, kéo dài như vô tận, không khí trong phòng như thể có thể cắt được bằng dao. những ánh mắt căng thẳng của các thành viên, cộng với cái nhìn sắc lạnh của giám đốc, khiến không gian trở nên nặng nề. mọi người im lặng, ai cũng biết rằng quyết định sắp được đưa ra sẽ ảnh hưởng đến tương lai của nhóm, và không ai muốn là người phải chịu trách nhiệm cho sự đổ vỡ ấy.
giám đốc hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng quét qua các thành viên trước khi lên tiếng, giọng điệu nghiêm nghị và đầy quyền lực: "công ty đã quyết định... sự nghiệp của các em có thể không bị ảnh hưởng, nhưng mối quan hệ giữa Mingyu và Wonwoo sẽ cần được điều chỉnh. chúng ta không thể để những tin đồn và rắc rối ngoài lề làm xáo trộn đội hình của nhóm, ảnh hưởng đến danh tiếng công ty"
lời của giám đốc chưa dứt, cả phòng lập tức chìm vào sự căng thẳng tuyệt đối. mọi người đều cảm nhận được gánh nặng đè lên vai mình. nhưng không ai lên tiếng, chỉ có Seungcheol đột ngột đứng dậy, không để giám đốc tiếp tục.
"giám đốc," Seungcheol bắt đầu, giọng anh chắc nịch nhưng không giấu được sự quyết tâm, "nếu quyết định đó liên quan đến việc tách Mingyu và Wonwoo ra, tôi muốn nói trước một câu"
giám đốc khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy sắc bén nhìn về phía Seungcheol, như muốn dập tắt mọi sự phản kháng từ anh. "S.Coups, đây không phải lúc để cậu lên tiếng"
Seungcheol không lùi bước, anh đối diện với giám đốc, ánh mắt kiên định: "không phải lúc, nhưng là cần thiết. chúng tôi là một nhóm, và chúng tôi hiểu rõ nhau hơn bất kỳ ai. nếu công ty định phá hủy điều đó, tôi không chắc chúng tôi có thể tiếp tục làm việc như hiện tại"
giám đốc nhìn anh, vẻ mặt không mấy hài lòng, nhưng những lời nói ấy của Seungcheol lại làm không khí càng thêm nặng nề. "cậu đang thách thức tôi sao, S.Coups? mọi quyết định của công ty là vì lợi ích chung. nếu các cậu không thể đặt lợi ích công ty lên hàng đầu, thì làm sao có thể tiếp tục như thế này?"
nhưng ngay lập tức, các thành viên khác trong nhóm đồng loạt đứng lên, thể hiện sự ủng hộ mạnh mẽ dành cho Seungcheol. Jeonghan lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "đúng vậy, giám đốc. đừng quên rằng chúng tôi đã đi cùng nhau bao nhiêu năm trời. một quyết định sai lầm có thể phá hủy tất cả những gì chúng ta đã xây dựng"
Hoshi cũng không kìm nén được: "chúng ta đã cùng nhau trải qua những thăng trầm, chứ không phải vì một vài tin đồn ngoài kia mà có thể dễ dàng thay đổi. Wonwoo và Mingyu không làm gì sai cả. nếu dư luận không hiểu, chúng ta cần làm rõ, chứ không phải buộc họ rời xa nhau"
Seungkwan không chịu thua: "chúng ta không thể vì một sự việc mà đánh mất bản thân. người hâm mộ yêu thương chúng em vì chúng em là chính mình, không phải vì những điều mà báo chí dựng lên"
giám đốc nhìn từng người trong nhóm, nhưng không thể phủ nhận sự quyết liệt của họ. trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như rung chuyển bởi những lời nói chân thành và sự đoàn kết từ các thành viên. tuy nhiên, ánh mắt của giám đốc vẫn không hề thay đổi, ông vẫn giữ sự lạnh lùng của mình.
lúc này, Wonwoo cuối cùng cũng đứng lên. anh đã không lên tiếng suốt cuộc họp, nhưng giờ đây, anh biết mình không thể im lặng mãi. anh hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy mâu thuẫn và lo lắng, nhưng cũng không thiếu quyết tâm.
"giám đốc..." Wonwoo cất giọng, không hề run sợ, "em xin lỗi vì đã để mọi chuyện trở nên như thế này. nhưng em không hối hận vì đã yêu Mingyu. nếu phải lựa chọn giữa công việc và người mà em yêu thương, em sẽ chọn Mingyu"
câu nói của Wonwoo như một cú sốc, đánh thẳng vào sự im lặng nặng nề trong phòng họp. mọi người đều ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của anh. giám đốc khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì. ánh mắt ông như muốn thấu suốt mọi điều trong lòng Wonwoo.
sự im lặng lại bao trùm phòng họp một lúc dài, cho đến khi Seungcheol đứng lên, không để không khí chìm trong sự căng thẳng thêm nữa. anh nhìn giám đốc với ánh mắt đầy sự kiên quyết: "đủ rồi, giám đốc. tôi nghĩ họ đã chứng minh được rằng họ sẽ không bị dư luận lay chuyển. nếu công ty không bảo vệ họ, vậy chúng tôi sẽ làm điều đó. chúng tôi là một nhóm, và chúng tôi đứng về phía nhau"
cả nhóm đồng loạt đứng lên, không hề có sự dao động nào trong ánh mắt của họ. giám đốc chỉ có thể nhìn họ, nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài việc để họ rời đi. sự quyết liệt của nhóm đã nói lên tất cả.
cuối cùng, tất cả cúi đầu chào giám đốc rồi quay người ra cửa. Seungcheol đi trước, mọi người theo sau, không một lời thách thức hay tranh cãi nữa, chỉ còn lại sự đoàn kết kiên cường, như một bức tường chắn vững vàng trước mọi sóng gió.
cả nhóm bước ra khỏi phòng họp, không ai nói gì, nhưng không khí nặng nề cũng dần tan biến khi họ cùng nhau bước ra hành lang. mỗi bước chân như mang theo sự quyết tâm và vững vàng, dù tương lai phía trước vẫn còn nhiều thử thách.
Seungcheol quay lại, nhìn những gương mặt xung quanh mình, ánh mắt anh tràn đầy sự tự hào. "cảm ơn mấy đứa. chúng ta đã làm đúng"
Wonwoo nhìn Mingyu, trong mắt anh giờ đây chỉ còn sự bình yên. anh biết rằng, dù có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, chỉ cần có tình yêu, có bạn bè và sự tin tưởng, họ sẽ vượt qua tất cả.
___________
sau buổi họp, nhóm tụ họp lại trong phòng nghỉ. Jeonghan ngồi trên ghế, vẻ mặt thoải mái hơn, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự lo lắng.
Jeonghan: "Wonwoo, em làm tốt lắm. nhưng lần sau đừng đẩy bản thân vào tình thế khó khăn như vậy nữa"
Wonwoo: "em chỉ nói ra những gì em nghĩ thôi"
Mingyu: "và em biết ơn vì điều đó. cảm ơn anh nhiều lắm, Wonwoo"
Hoshi: "thôi nào, mọi người. chúng ta đã vượt qua được sóng gió này rồi. giờ thì tập trung vào buổi concert sắp tới đi nào~ hú"
cả nhóm bật cười, không khí căng thẳng dần tan biến.
Seungcheol quay sang nhìn Wonwoo và Mingyu, ánh mắt của anh đầy sự khích lệ. "anh biết hai đứa có thể vượt qua tất cả. chúng ta là một nhóm. chúng ta sẽ cùng nhau"
Wonwoo nhìn vào mắt Seungcheol, lòng cảm thấy ấm áp. anh chưa bao giờ cảm thấy được bảo vệ và trân trọng như lúc này. "cảm ơn anh, Seungcheol. cảm ơn mọi người"
Mingyu ngồi bên cạnh, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích, rồi nhẹ nhàng lên tiếng. "cảm ơn các anh. em và Wonwoo... chúng em không thể làm gì nếu thiếu mọi người"
những lời nói ấy như một liều thuốc xoa dịu những lo lắng trong lòng họ, và cũng như một lời khẳng định rằng, dù mọi thứ có thể thay đổi, họ vẫn sẽ luôn bên nhau, một lòng.
khi cả nhóm ra khỏi tòa nhà công ty, bầu trời ngoài cửa sổ dần chuyển sang hoàng hôn, ánh sáng màu cam vàng rực rỡ chiếu xuống mặt đất, như một lời hứa rằng sau bóng tối luôn có ánh sáng.
Wonwoo và Mingyu đứng lại một chút, đối diện với nhau. dù vẫn còn những lo âu trong lòng, nhưng họ đã nhận ra rằng, dù có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, chỉ cần có nhau, họ có thể vượt qua mọi thử thách.
"chúng ta không cần phải sợ hãi nữa, phải không?" Mingyu nhẹ nhàng hỏi, tay anh nắm lấy tay Wonwoo, nắm thật chặt, như thể không muốn buông tay dù chỉ một giây.
Wonwoo mỉm cười, nụ cười ấy nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. "đúng vậy. chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp. bất kể bóng tối có kéo dài bao lâu, chúng ta sẽ luôn tìm thấy ánh sáng"
khi ánh sáng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt họ, cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp từ nhau. dư luận, những lời đàm tiếu, và tất cả mọi thứ bên ngoài không còn quan trọng nữa. họ chỉ cần tin vào tình yêu của mình, tin vào những người bạn, những người đồng đội đã luôn ở bên cạnh, và tin rằng chỉ cần có nhau, họ có thể vượt qua tất cả.
"chúng ta không thể làm gì một mình," Mingyu nói, giọng đầy kiên định. "nhưng cùng nhau... chúng ta có thể làm được tất cả."
Wonwoo gật đầu, trái tim anh tràn đầy sự an tâm và yêu thương. "cảm ơn em, Mingyu. cảm ơn vì đã luôn tin tưởng anh"
và trong khoảnh khắc ấy, giữa những rối ren và khó khăn, họ đã tìm ra được sức mạnh từ tình yêu, từ sự đoàn kết và tin tưởng. ánh sáng của tình yêu đã chiếu sáng trong cuộc sống của họ, xóa tan mọi bóng tối, để cả hai bước tiếp cùng nhau, không còn sợ hãi, không còn nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro