14. us, again / Mingyu và Wonwoo sao thế? (5)
cả nhóm rời buổi phỏng vấn với tâm trạng trầm lặng.
trong lúc mọi người đi về phòng, Mingyu đứng giữa hành lang, tay siết chặt chiếc điện thoại. ánh đèn vàng từ hành lang chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét căng thẳng và mệt mỏi.
một cảm giác trống rỗng lấp đầy lòng anh khi nghĩ đến Wonwoo - người mà anh đã có lúc quên mất mình yêu đến mức nào.
Wonwoo đứng trước cửa phòng mình, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, hững hờ như không có ai đó khiến trái tim anh rối bời.
kể từ buổi họp nhóm hôm đó, Wonwoo đã chọn cách giữ im lặng. nhưng hôm nay, khi nghe câu trả lời của Mingyu trong buổi phỏng vấn, anh nhận ra một điều rõ ràng - mình không thể chỉ đứng nhìn.
cơn gió nhẹ thoảng qua hành lang, mang theo cảm giác lạnh lẽo. Wonwoo nhắm mắt lại, để những suy nghĩ vẩn vơ trôi qua.
khi anh mở mắt ra, Mingyu đang đứng đó, cách anh chỉ vài bước chân. mắt Mingyu sáng lên khi nhìn thấy Wonwoo, đôi tay cậu nắm chặt để không run rẩy.
"Wonwoo hyung..."
Mingyu lên tiếng, giọng điệu lạ lẫm, như thể có hàng nghìn lời muốn nói nhưng không thể bắt đầu từ đâu. ánh mắt cậu vừa ngượng ngùng vừa đầy khẩn cầu.
Wonwoo quay lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng có một chút gì đó như là hy vọng.
"em đứng đây làm gì?"
Mingyu cúi đầu, đôi tay vẫn giữ chặt chiếc điện thoại.
"em...xin lỗi. đã lâu rồi em không nghĩ đến cảm giác của anh. em luôn nghĩ rằng mình có thể để mọi thứ trôi qua, nhưng... em đã sai. em không muốn mọi chuyện tiếp tục như thế này nữa."
Wonwoo nhếch môi, không thể kìm được sự mềm lòng.
anh nhớ những lúc Mingyu cười thật tươi, ánh mắt sáng lên khi nói về những điều nhỏ nhặt.
nhưng cũng chính ánh mắt đó hôm nay lại mang sự lạc lõng.
"Mingyu, em không biết anh cảm thấy thế nào sao?"
Mingyu ngẩng đầu, đôi mắt toát lên vẻ chân thành, có một chút sợ hãi nhưng cũng đầy dũng cảm.
"em biết. em đã nhận ra khi thấy anh nhìn em từ xa, khi anh không trả lời tin nhắn của em. anh giận em nhiều lắm, phải không anh?"
Wonwoo không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. dù anh muốn gào lên, muốn Mingyu hiểu rằng sự im lặng của anh là cách để giữ lại chút tự trọng, nhưng giờ đây anh chỉ muốn nghe lời giải thích.
"anh giận em vì đã không nhìn thấy em, vì em cứ mãi để mọi thứ trôi qua mà không dừng lại. em không thể làm gì để thay đổi được chuyện đó, nhưng em muốn bắt đầu lại... ít nhất là... từ đây."
Mingyu tiến gần hơn, đôi mắt anh ánh lên sự tự trách và ấm áp.
những lời nói của Mingyu như một lời hứa, một lời thừa nhận rằng họ đều cần nhau hơn cả mọi thứ khác.
Wonwoo không thể giữ được cảm xúc nữa.
"Mingyu, chuyện này không chỉ là về em hay anh. chúng ta đã để chuyện nhỏ thành vấn đề lớn"
Wonwoo hít một hơi thật sâu, rồi anh nói tiếp
"nhưng nếu em thật lòng muốn sửa chữa, thì anh sẽ... sẽ lắng nghe em"
Mingyu tiến lại gần, khoảng cách giữa họ thu hẹp dần. họ đứng đó trong sự im lặng, chỉ có tiếng thở gấp của họ hòa quyện vào nhau.
khuôn mặt của Mingyu gần như chạm vào Wonwoo, ánh mắt anh ngập tràn sự ân hận và yêu thương.
Wonwoo cảm nhận được hơi thở ấm áp của Mingyu, và trong khoảnh khắc đó, mọi rạn nứt dường như tan biến.
"anh muốn thử lần nữa, Mingyu. thử lại lần nữa, với chúng ta" Wonwoo nói, đôi mắt sáng lên, lần đầu tiên ánh lên sự dịu dàng kể từ khi câu chuyện này bắt đầu.
"em cũng thế, Wonwoo. chúng ta sẽ cùng nhau thử lại, anh nhé?" Mingyu thì thầm, giọng run rẩy vì xúc động.
một giây sau, Mingyu đặt tay lên mặt Wonwoo, hơi run rẩy, rồi lướt nhẹ qua làn da ấy, như muốn giữ mãi cảm giác này.
rồi, trong một sự đồng điệu sâu sắc, Mingyu hạ thấp đầu, môi chạm nhẹ vào môi Wonwoo.
một nụ hôn dài và ấm áp - dấu hiệu chính thức của sự xác nhận. họ để mọi cảm xúc được giải thoát, để những nỗi đau trong lòng tan chảy, và để tình yêu trở lại trọn vẹn như trước.
khi hai người rời nhau ra, ánh mắt họ dừng lại trên nhau, không cần nói thêm gì nữa.
tình cảm ấy đã được thừa nhận, không cần phải phủ nhận hay che giấu nữa.
đúng lúc đó, từ phía xa, những tiếng cười khúc khích vang lên.
Jun và The8 đứng ở góc hành lang, khuôn mặt biểu cảm ngạc nhiên nhưng không thiếu phần hài hước.
Hoshi và Woozi cũng đứng bên cạnh, mặt cười rạng rỡ, với Woozi thì thầm: "rốt cuộc thì, họ cũng chịu thổ lộ rồi."
Vernon lắc đầu, giọng lạ lẫm như đang chiêm nghiệm điều gì đó. "sao mà chẳng thấy ngạc nhiên được, hai người họ cũng chẳng khác gì những câu chuyện xưa cũ."
Dino, với ánh mắt sáng rực, tiến lại gần. "mọi người chắc chắn sẽ không để lỡ cảnh này đâu, đúng không? em quay lại rồi nè, ahihi"
cậu cười tinh nghịch, rồi cả nhóm cùng nhau rời đi, để lại Mingyu và Wonwoo đứng đó, tim đập nhanh, nhìn nhau.
cả hai biết rằng từ giờ, họ sẽ không còn cô đơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro