Verkwan.
Của bồ haemin_simpotp đây nhe, để bồ đợi lâu rồi, chúc bồ đọc truyện vui vẻ (。•̀ᴗ-)✧(๑•﹏•).
_______
"Một ngày tình cờ nhìn thấy em bên ai, yêu em như tình đầu
Baby just forget me now, forget me now..."
Seungkwan thở dài, dừng chân lại trước cổng nhà, cậu quay ngoắt ra sau, nhìn về phía con người đang đứng khoanh tay dưới gốc cây vừng cách đó không xa, cậu lớn tiếng quát:
- Chwe Hansol, anh đừng đi theo em nữa, chúng ta chia tay đã ba năm rồi.
Người tên Hansol kia không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt đen láy ánh hiện lên tia u sầu thấy rõ, anh chỉ mỉm cười dịu dàng với cậu, chậm chạp xoay người rời đi.
- Em nói rồi, anh ấy sẽ khó chịu nếu anh còn bám theo em mãi đấy, đi đi, đi tìm tình yêu mới cho mình, đừng bám theo em nữa.
Bước chân từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, trong ánh mắt u sầu ấy chất chứa nhiều nỗi niềm phức tạp khó nói thành lời Hansol nói với cậu:
- Anh ta không tốt, không xứng với em.
- Xứng hay không em tự biết, anh làm ơn đừng xen vào cuộc sống của em nữa, em mệt lắm, anh phiền chết đi được - Hai tay siết chặt, gắt gỏng nói.
Hansol bật cười đầy bất lực, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt, anh yêu cậu nhiều đến thế, làm tất cả mọi thứ vì cậu, thậm chí chia tay đã ba năm rồi nhưng vẫn nhớ nhung cậu, yêu cậu như ngày đầu, luôn theo sát bên cạnh cậu để bảo vệ cậu khỏi những tổn thương không đáng có nhưng đến cuối cùng cũng chỉ nhận được hai chữ phiền phức. Anh thở dài một cái, đôi chân dài lại thoăn thoắt bước đi trên con đường đầy tuyết, không một lần ngoảnh lại nhìn cậu lần nữa.
Seungkwan trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát, lần nào anh rời đi cũng đều xoay lại nhìn cậu rất lâu, lần này lại không như thế nữa, có lẽ anh cũng mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục phiền cậu nữa. Mà như vậy cũng tốt, cậu vẫn là mong anh sớm quên đi cậu để có thể tìm hạnh phúc mới, không phải ngày ngày chạy theo cậu dù biết cậu đã có người bên cạnh nữa.
- Anh, em về rồi...
Vừa bước chân vào nhà cậu đã sững người lại, căn nhà bừa bộn đến là cùng, quần áo bẩn vương vãi khắp nhà, chén đĩa đầy trên bàn ăn và bồn nước, bụi bặm bám đầy bàn ghế giống như lâu rồi chưa có người dùng qua vậy, cậu bất lực thở dài, đúng như anh nói, người mới của cậu không tốt, không xứng với cậu chút nào.
Seungkwan dẹp mọi thứ ra sau đầu, cậu bước vào phòng ngủ, nhìn người kia nằm ngủ ngon lành trên giường, mùi rượu còn bốc lên nồng nặc cậu cũng chỉ có thể chun mũi rồi bước trở ra ngoài. Lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình rồi để lại một mẩu giấy nhắn lời chia tay, Seungkwan mang theo hành lý trở về nhà của mình, cậu không thể tiếp tục ở bên cạnh một người không có chí hướng làm ăn, suốt ngày rượu chè như hắn được nữa rồi.
Lúc đi ngang nhà sách trung tâm thành phố cậu có nán chân lại một chút, đứng ở đó nhìn vào bên trong rất lâu, nơi này là lần đầu tiên cậu gặp anh vào một ngày đẹp trời mùa thu năm hai người vừa tròn tuổi đôi mươi và cũng là nơi bắt đầu mối tình đẹp đẽ nhưng không dài lâu của hai người. Seungkwan không tự chủ mà nở một nụ cười, cậu vẫn còn thấy bóng dáng chàng thiếu niên hai mươi tuổi ngày ấy trộm hôn lên mái tóc cậu khi cậu ngủ quên trên chiếc bàn gỗ nơi cuối góc phòng bên trong nhà sách ấy, vẫn còn lưu luyến cử chỉ ôn nhu, dịu dàng anh dành cho cậu mỗi khi hai người chạm mặt nhau, tiếc thật, mọi thứ không thể trở về như lúc ban đầu nữa rồi.
Đắn đo một hồi vẫn là không muốn nhớ lại chuyện xưa, cậu dứt khoát kéo vali rời đi, tuy vậy những giây phút ngọt ngào bên anh ngày ấy vẫn dần hiện ra trong đầu cậu, nước mắt nhẹ rơi, cậu không thể kìm nén hơn được nữa mà bật khóc thành tiếng. Giữa dòng người đông đúc, cậu vừa đi vừa khóc như một đứa trẻ mặc cho người đi đường soi mói, chỉ trỏ, nếu không phải vì một đêm say năm ấy dẫn đến sai lầm không thể cứu vãn được thì cậu đã không buông tay anh, có thể sẽ cùng anh hạnh phúc đến giờ này nhưng mọi chuyện đã xảy ra thì làm sao mà xóa đi được chứ?
***
Một thời gian rất lâu sau đó cậu không nhìn thấy anh nữa, cũng có hỏi thăm bạn bè vài lần, không một ai biết anh đã đi đâu, cậu vừa buồn vừa có chút hụt hẫng sau đó lại tự cười bản thân, là tự cậu đẩy anh đi mà bây giờ lại cảm thấy hối hận, cậu thật là tham lam mà.
Lại lần nữa rảo bước trên lối cũ trước đây thường cùng anh ghé qua, hai mắt cậu đỏ hoe vì những hồi ức đẹp đẽ, Seungkwan ngẩng cao đầu nhìn bầu trời. Đôi môi khẽ vẽ lên một nụ cười thật đẹp, trời vẫn trong xanh như ngày cậu gặp anh, gặp được người yêu thương mình nhất trên đời, nhưng rồi nụ cười ấy cũng rất nhanh đã tắt lịm đi, nhìn lại bản thân chẳng còn lấy một ai bên cạnh mà sự tủi thân dâng lên không ngừng, cậu đút tay vào túi áo, chân bước vội đến nơi vắng người, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, châm một điếu thuốc rồi nhẹ nhàng kéo một hơi.
Làn khói mỏng manh thoát ra từ miệng cậu như mang bớt phần nào nỗi sầu bên trong tâm can, cậu cũng chẳng biết từ khi nào mà mình lại hút thuốc cũng chẳng biết bản thân đã nghiện mùi khói thuốc từ bao giờ, chỉ biết mỗi lần cảm thấy căng thẳng, không thoải mái liền ngậm lấy điếu thuốc, hút một hơi thật sâu rồi lại nhả ra đám khói tàn, xua bớt đi muộn phiền trong lòng.
- Không phải anh nói mỗi lần em thấy buồn thì anh sẽ xuất hiện à? Sao bây giờ lại không như vậy nữa? Anh cũng chán ghét em rồi sao?
Cậu tự thì thầm với chính mình, chẳng hiểu sao dạo này ngày nào cũng mong mỏi được nhìn thấy anh, lúc nào cũng nhớ về anh, về ký ức đẹp đẽ giữa hai người.
- Anh gì ơi - Một đứa trẻ tầm chín tuổi mang theo một chiếc áo khoác bông đến và kéo lấy ống quần của cậu.
- Làm sao vậy nhóc? - Cậu dụi tắt điếu thuốc trên tay, nghiêng đầu nhìn đứa trẻ.
- Có người nhờ em đưa áo cho anh, anh ấy còn nhờ em nói với anh rằng trời lạnh rồi, nên mặc ấm một chút, đừng để bản thân bị lạnh.
Đứa trẻ đưa áo cho cậu xong liền rời đi, Seungkwan cầm chiếc áo trong tay và đứng ngẩng ra một hồi lâu, sau đó định thần lại liền nhìn xung quanh, cậu tin chắc anh là người nhờ đứa trẻ mang áo đến nên anh chỉ ở đâu đó quanh đây nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng quen thuộc ấy, cậu thất vọng khoác chiếc áo lên người, đầu gục xuống, khuôn mặt thoáng hiện nét buồn, dù chuyện trong quá khứ đã xảy ra trước mắt anh nhưng anh vẫn chấp nhận yêu thương cậu khiến cậu cảm thấy xấu hổ, không dám đối diện với anh. Dù nhiều lần phủ nhận nhưng hơn ai hết cậu hiểu rõ bản thân cậu còn yêu anh nhiều đến nhường nào nhưng tình yêu ấy cũng không đủ lớn để vượt qua bức tường bị dựng lên từ một câu chuyện trong quá khứ, thật đáng tiếc cho anh khi yêu phải một người hèn nhát như cậu.
- Thật ấm - Seungkwan ngửi lấy mùi thơm quen thuộc trên chiếc áo, đã lâu rồi không còn ngửi được hương thơm ấy, trái tim nhỏ lại không kìm được mà đập rộn ràng, liệu có còn cơ hội không?
- Cũng thơm nữa - Khóe miệng khẽ cười, cậu nhớ rằng anh không thích nhìn thấy cậu khóc vì như thế anh sẽ đau lòng nên Seungkwan lúc này mới nở nụ cười dịu dàng và đẹp đến như vậy, cậu hy vọng rằng anh sẽ nhìn thất nụ cười trên môi mình ngay lúc này để anh được an tâm.
Trong một góc khuất gần nơi cậu đang đứng, anh mỉm cười, kéo chiếc mũ trên đầu xuống che khuất nửa khuôn mặt rồi lặng lẽ rời đi, chỉ một nụ cười của cậu thôi đã đủ sưởi ấm trái tim cô quạnh suốt mấy năm qua của anh rồi.
"Còn yêu thương nhau xin đừng bỏ lỡ nhau, hãy cố gắng vì nhau khi còn có thể..."
Seungkwan ngồi trầm ngâm nơi góc quán cà phê, đầu lại vô thức nhớ về đêm say ngoài ý muốn đó, hai tay vô thức bám chặt lấy chiếc áo còn vương lại mùi hương của anh. Lần đó cậu, anh và một người bạn khác của anh nữa cùng nhau uống rượu tại nhà anh - người bạn đó chính là người yêu cậu vừa chia tay hai tháng trước ấy. Cả ba người ngồi uống với nhau đến nửa đêm sau đó mới về phòng ngủ, cậu và anh chung một phòng, người bạn kia của anh ngủ riêng một phòng. Hai giờ sáng cậu thức dậy rời khỏi phòng để đi vệ sinh, lúc quay về chẳng may lại bước vào nhầm phòng nhưng chẳng hề hay biết, cậu lại nằm chung giường với bạn của anh, đêm đó cậu nhớ rất rõ kẻ kia đã làm tình với cậu, không biết là hắn nhầm tưởng cậu với ai hay là cố tình làm thế vì hắn muốn, cậu vẫn là không có cách nào đối diện với anh. Lúc ấy cậu có phản kháng không? Có chứ, lúc nhận ra người bên cạnh không phải anh cậu đã phản ứng rất mãnh liệt, gọi tên anh thật lớn nhưng sau cùng vẫn là bị hắn tàn nhẫn đặt ở dưới thân chơi đùa. Sáng hôm sau lúc cậu tỉnh dậy đã thấy anh với hắn đối diện với nhau, lúc đó anh đã phát điên đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết sau đó liền đuổi hắn đi và rồi đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh cậu, ôm lấy cậu vào lòng mà vỗ về.
"Không sao cả, anh biết em cũng không muốn chuyện này xảy ra, đừng suy nghĩ về nó nữa, quên đi, anh ở đây rồi".
Chỉ một câu nói của anh thôi nhưng lại có thể khiến cậu khóc đến không thôi, lúc đó cậu đã ôm lấy anh rất chặt, ở trong vòng tay anh mà khóc đến tê dại vì cảm giác an toàn và ấm áp anh mang lại nhưng sau cùng vẫn thấy bản thân có lỗi với anh, không muốn làm tổn thương anh nên chỉ vài hôm sau cậu đã chủ động nói chia tay với anh, còn nói rằng bản thân yêu bạn thân của anh nên sau này anh đừng đến tìm cậu nữa, sợ anh không tin nên ít lâu sau liền dọn qua ở chung với người kia, tất nhiên cả hai người không phát sinh thêm chuyện gì nữa. Cậu cứ tưởng làm như vậy anh sẽ chấp nhận buông tay một người không sạch sẽ như cậu nhưng mà anh lại cố chấp đến ba năm trời nên cậu chạnh lòng vô cùng, bản thân không tốt đẹp gì cho mấy nhưng anh vẫn luôn chấp nhận yêu thương hết mình như vậy, thật chẳng ra làm sao mà.
- Cà phê nguội rồi uống không ngon nữa, tôi đổi cho em tách khác nhé.
Một tách cà phê nóng hổi được đặt xuống bàn thay cho tách cà phê cũ cậu chưa kịp uống qua miếng nào. Giọng nói trầm ấm ngọt ngào vừa vang lên bên tai ấy như đánh thẳng vào trái tim cậu, cậu lén ngước lên nhìn một chút, khuôn mặt thân quen ấy thế mà lại hiện ra ngay trước mặt.
- Anh... Anh làm gì ở đây? - Ngay lúc anh định rời đi thì cậu lên tiếng, giọng điệu nhỏ nhẹ mang theo vài phần tủi thân.
- Tôi là chủ quán - Anh mỉm cười nhìn cậu.
Seungkwan còn muốn nói với anh nhiều thứ nữa nhưng chẳng hiểu sao lời vừa đến cửa miệng lại không thể thốt ra, cứ ngồi ngây ngốc nhìn anh như vậy một lúc lâu.
- Tôi không có lòng tốt đổi thêm cho em tách cà phê mới đâu nhé, tranh thủ uống đi khi còn nóng - Nói rồi anh mang theo tách cà phê cũ trở vào trong quầy.
Cậu nhìn tách cà phê nóng hổi còn đang nghi ngút khói với ánh mắt đầy suy tư, như thế nào mà lại đi đến quán cà phê của anh chứ. Cậu bê tách cà phê đưa lên miệng uống lấy một ngụm, vị ngọt xen kẽ chút đắng thấm vào trong miệng, cậu bất giác uống nhiều hơn một chút, cảm giác ngọt ngào pha chút đắng ngắt này giống như chuyện tình cảm của anh và cậu vậy, tuy rằng rất ngọt ngào nhưng chỉ vì một chút đắng mà không thể trọn vẹn lâu dài.
Seungkwan rời khỏi quán anh khi trời đã sập tối, một mình lang thang trên con đường dài không thấy điểm cuối, trong lòng luôn thắc mắc vì sao anh có thể dễ dàng bỏ qua hết mọi thứ mà chấp nhận cậu còn cậu lại không có cách nào chấp nhận bản thân mình sau đêm hôm ấy? Lẽ nào anh yêu cậu nhiều đến như vậy sao? Sẵn sàng chấp nhận cậu dù cậu đã làm tình với người khác?
- Anh yêu em, không phải là thân thể của em, đừng có giữ mãi trong lòng chuyện đêm ấy nữa, quên hết đi và sống một cuộc đời thật vui vẻ.
Cậu giật mình khi nghe thấy giọng anh từ đằng sau, muốn xoay đầu nhìn thử một chút mới phát hiện ra tay mình đã được anh nắm lấy từ bao giờ, cậu không hề cảm thấy chán ghét hay khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc là đằng khác, năm ngón tay xinh đẹp vô thức siết chặt bàn tay anh, đến khi cậu giật mình nhận ra và muốn rút tay về cũng đã muộn rồi, anh sớm đã đem tay hai người cho vào trong túi áo của anh, kéo gần khoảng cách của hai người.
- Muộn rồi, em về một mình nguy hiểm lắm, cho phép tôi đưa em về nhé?
Sóng mũi cay cay, hai mắt ươn ướt, cậu nhìn vào đôi mắt đầy ý yêu thương của anh và không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái, sau đó lặng lẽ sóng vai cùng anh đi về nhà.
- Làm sao anh biết em lại nghĩ đến chuyện cũ? - Cậu bất chợt hỏi.
- Em đơn thuần như vậy, cái gì cũng viết hết lên mặt thì làm sao anh không biết cho được - Anh chậm rãi trả lời, bước chân cũng chậm hơn một chút để cậu theo kịp mình.
- Anh có thể yêu người khác mà, sao cứ cố chấp theo em làm gì?
- Anh không thể yêu ai khác ngoài em cả, chính vì vậy bao năm qua anh vẫn luôn chấp nhận làm một kẻ phiền phức để đuổi theo em, thật may làm sao em đã không báo với cảnh sát rằng có một kẻ điên ngày ngày bám đuôi em - Anh cười cười, nửa thật nửa đùa nói.
- Thật là... Chẳng bao giờ chịu nghiêm túc cả - Seungkwan lẩm nhẩm trong miệng.
Nửa đoạn đường sau đó chẳng ai nói với ai câu nào cả, khi về đến nhà cậu anh cũng chỉ chúc cậu ngủ ngon rồi rời đi ngay, cậu thẩn thờ đứng ở trước thềm nhà nhìn theo bóng anh đang dần xa khuất phía xa xa, nơi đáy trái tim lại bùng lên ngọn lửa tưởng chừng như đã lụi tàn vì năm tháng, cậu hít sâu một hơi sau đó tự nói với chính mình:
- Được rồi, anh có thể chấp nhận thì em cũng sẽ cố gắng chấp nhận bản thân mình và quên đi chuyện cũ, nếu còn có thể đợi em thì xin anh hãy đợi, một ngày nào đó em sẽ lấy hết can đảm chạy đi tìm anh và chính mình sẽ theo đuổi anh, cảm ơn và xin lỗi vì đã bắt anh chờ đợi, em... Em vẫn còn yêu anh.
***
Một ngày trời mưa phùn, Seungkwan che ô đứng trước quán cà phê của anh, nhìn tấm bảng tuyển nhân viên treo trước cửa cậu mỉm cười, cơ hội đến rồi. Đã ba tháng rồi cậu và anh không gặp nhau, ba tháng ấy là khoảng thời gian cậu dành cho bản thân để suy ngẫm lại chuyện giữa hai người và cố gắng quên đi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ như anh đã nói, chắc là anh cũng biết điều ấy nên không đến làm phiền cậu nữa và có lẽ vì thiếu vắng anh trong khoảng thời gian ấy làm cậu mất ăn mất ngủ, ngày đêm nhớ mong nên tình cảm dần lớn lên mạnh mẽ, đem bức tường chính cậu xây lên mà đạp vỡ để cậu đủ dũng khí theo đuổi anh, theo đuổi lại mối tình mà hai người năm ấy còn dang dở chăng?
Thôi không nghĩ nhiều nữa, cậu đẩy cửa bước vào, thấy anh đang ngồi suy tư điều gì đó không chú ý đến mình, cậu ho nhẹ hai tiếng sau đó nói:
- Ở đây đang tuyển nhân viên đúng không ạ? Em đến để xin việc.
Nghe có tiếng người anh vội ngẩng mặt lên nhìn, vừa nhìn thấy cậu trên mặt liền vẽ lên nụ cười, hai tay khoanh chéo trước ngực, ngọt ngào nói:
- Tuyển thẳng.
Seungkwan bật cười thành tiếng, đã rất lâu rồi mới có thể mỉm cười đầy thoải mái như vậy đấy. Nhưng mà mãi rất lâu về sau Seungkwan mới biết anh treo tấm biển tuyển nhân viên chỉ là vì muốn đợi cậu đến, ai đến xin việc anh đều đuổi đi chỉ vì người đến không phải người anh đang đợi, tất nhiên đó là chuyện rất lâu về sau này rồi.
Thời gian làm việc ở quán cà phê cứ chậm rãi trôi qua, mối quan hệ của hai người được cải thiện rất nhiều, Seungkwan cũng rất chủ động và tích cực trong việc theo đuổi anh. Không chỉ cố gắng nói chuyện với anh nhiều hơn chút mà còn đón anh cùng đi làm rồi lại đợi anh tan làm, thỉnh thoảng còn giúp anh làm vài mẻ bánh ngọt, học cách pha cà phê từ anh, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.
Thỉnh thoảng cậu cũng ghen đến đỏ mắt khi anh bắt chuyện cùng vài khách hàng nữ nhưng cậu đâu nào dám nói hay tỏ thái độ ra mặt, cậu biết giữa anh và cậu hiện tại cũng chẳng có mối quan hệ rõ ràng nào cả nên cũng chẳng có quyền ghen tuông nhưng trong lòng vẫn cứ là âm thầm ghi nhớ để mai mốt trả hết một lượt.
Hansol biết người kia ghen chứ, anh chính là cố tình để cậu ghen đấy nhưng ngặt nỗi cậu chẳng bao giờ chạy ra kéo anh về cả, toàn giữ hết trong bụng, cũng chẳng thèm cãi nhau với anh, dần già anh cũng chẳng còn làm mấy chuyện thừa thãi như vậy nữa, tốn công vô ích.
- Em thật là, ghen thì cứ tỏ thái độ với anh, giữ trong lòng làm gì? - Anh khó hiểu nhìn con người đang giận dỗi ngồi một góc chờ mình cùng về kia.
- Em ghen hồi nào? Anh lau bàn nhanh chút để em còn về - Cậu xoay mặt đi nhanh như chong chóng, đánh chết cậu cũng không thừa nhận đâu.
- Trẻ con - Anh phì cười.
- Em trẻ con cái gì? Chúng ta là gì của nhau mà em phải ghen chứ?
Seungkwan nghiêm túc nói làm anh cũng phải nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, đúng vậy, hai người hiện tại là mối quan hệ gì chứ?
Cậu có chút bối rối khi nói ra câu như vậy nhưng sự thật là hiện tại hai người không là gì của nhau mà, sao lại có thể thừa nhận rằng mình ghen được? Thấy anh cứ ngây ngô ra một chỗ cậu mới bĩu môi, bình thường thì nhanh lắm, giờ nói tới thì cứ như con rùa chậm tiêu vậy.
- Không phải em nói em theo đuổi anh sao? - Anh ngó qua nhìn cậu.
- Thì đúng mà nhưng em không có tỏ tình trước đâu, em ngại - Cậu xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
Hansol vứt cái dẻ lau lên bàn, cởi tạp dề, thẳng bước về chỗ cậu. Thấy anh tiến đến trong lòng cậu có chút phòng bị mà ngồi thẳng người dậy nhưng chưa kịp làm gì thêm cằm đã bị anh giữ chặt lấy, đôi môi mềm ngọt của cậu nhanh chóng bị phủ đầy bởi đôi môi ấm áp của anh, Seungkwan tròn mắt ngạc nhiên, là anh đang hôn cậu. Seungkwan nhắm mắt, hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn, rất lâu sau hai người mới chịu buông nhau ra, anh dịu dàng xoa đầu cậu và nói:
- Cho anh thêm cơ hội ở bên cạnh em nhé? Lần này anh muốn ở bên cạnh em suốt đời, không cho em rời đi nữa cũng không cho phép em từ chối lời tỏ tình của anh.
- Ai từ chối? - Seungkwan tinh nghịch rướn người hôn lên má anh.
- Chuyện cũ không cần nhớ đến nữa, cũng không cần nhắc lại, sau này em chỉ cần nhớ đến anh, nhắc tên anh là đủ rồi - Hansol cúi đầu hôn lên mái tóc cậu.
Khung cảnh trong quán cà phê lúc này thơ mộng biết bao, hai con người ngồi cạnh bên nhau cùng nhìn ra ngoài đường, tay trong tay, đầu tựa đầu, cùng nhau nở một nụ cười hạnh phúc. Bên ngoài trời mưa tí tách rơi, mọi người vội vàng che ô và rảo bước nhanh trên đường để trở về nhà, cậu len lén nhìn anh, trong đôi mắt sâu thẳm ấy của anh đều là hạnh phúc, cậu cũng vì vậy mà thấy an lòng, nhưng có lẽ cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể bù đắp lại thiệt thòi của anh trong nhiều năm qua.
Ít lâu sau Seungkwan dọn đến sống chung với anh, anh đã tự mua cho mình một căn nhà mới sau khi bán đi căn nhà cũ - nơi có ký ức không tốt về cậu. Seungkwan vừa chuyển đến nhưng đã rất bận rộn dọn dẹp cái tủ lạnh bị bỏ xó một góc bấy lâu trong nhà anh, nhìn số chai sting đỏ vàng ngổn ngang trong tủ mà cậu bất lực thở dài, quay sang trách móc anh:
- Mấy cái thứ nước lòe loẹt này uống nhiều có tốt đâu mà anh lại uống nhiều vậy chứ?
- Tại nó ngon - Anh đáp gọn lỏn.
Seungkwan không thèm để ý đến anh nữa, cậu dọn hết số nước ngọt xanh đỏ tím vàng đi để chừa chỗ cho số thức ăn cậu vừa mua về, vô tình nhìn thấy ngày sản xuất và hạn sử dụng trên chai sting cậu méo mặt, chúng hết hạn từ hai năm trước rồi, rốt cuộc là cái tủ lạnh đáng thương bị anh bỏ rơi từ lúc nào vậy chứ?
- Em cảm thấy không ổn thì vứt luôn tủ lạnh mua cái mới đi? - Thấy cậu đứng chống hông nhìn mình với cặp mắt "trìu mến", anh nhỏ giọng đề nghị.
- Anh không lo cho sức khỏe của anh mà ngày nào cũng chạy theo em làm việc thừa thãi làm gì? - Cậu mắng, thật ra trong lòng lúc này chính là vô cùng lo lắng cho anh, một con người không bao giờ chú ý tới sức khỏe của chính mình.
- Mọi việc anh làm cho em không có cái nào thừa thãi cả - Hansol dỏng môi lên cãi lại, anh rõ ràng là lo cho cậu sao lại biến thành chuyện thừa thãi rồi?
- Anh bướng thật đấy.
- Em bướng hơn anh mà?
- Anh...
- Làm sao?
- Em chịu thua anh rồi đấy, anh mà không giữ sức khỏe thì làm sao đủ sức lo cho em chứ? - Cậu hờn dỗi nói.
- Thì... Sau này anh không uống nữa là được mà - Anh gãi đầu, nhẹ giọng trả lời.
Đợi cậu dọn dẹp nhà cửa xong xuôi hai người lại cùng nhau đến tiệm cà phê, bắt đầu một ngày bận rộn với công việc pha chế và phục vụ. Một ngày dài lại cứ thế trôi qua, trời càng khuya càng vắng khách, chẳng mấy chốc trong quán cũng chẳng còn mấy người, Seungkwan liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi.
- Sao vậy? Nôn về nhà rồi à? - Anh thấy cậu lơ là liền trở tay đánh lên mông cậu một cái.
- Anh - Seungkwan trừng mắt nhìn anh, kiềm chế sự xấu hổ của mình, khẽ quát.
- Làm sao? - Bàn tay của anh đang đặt ở trên mông cậu ác ý bóp mạnh một cái, Seungkwan suýt chút đã kêu lên thành tiếng, cũng may cậu đã nhanh chóng bịt miệng mình lại.
Vì hai người đang đứng ở quầy pha chế, phía trước còn có tủ bánh che chắn nên từ bên ngoài nhìn vào cũng sẽ không thấy được chuyện vừa rồi. Cậu quay sang nhíu mày nhìn anh, nhỏ giọng cảnh cáo:
- Anh mà còn như thế lát nữa biết tay em.
- Ai biết tay anh thì không chắc đâu à.
Anh cười một cái đầy thỏa mãn sau đó quay người đi vào bên trong bếp và dọn dẹp mọi thứ bên trong, cậu thì ở lại bên ngoài trông quán và dọn dẹp quầy pha chế. Những vị khách cuối cùng vừa rời đi cậu đã vội ra đóng cửa, kéo cửa cuống xuống rồi dọn bàn, mang ly vào trong cho anh rửa, sau đó lại mang khăn ra lau tất cả các bàn trong quán, tất cả đều làm rất gọn gàng.
Lúc cậu đứng ở quầy pha chế nghịch chiếc tủ bánh, lơ đãng suy nghĩ về điều gì đó thì anh đã đứng sau lưng cậu từ bao giờ, hai tay to lớn ôm lấy cậu vào lòng, nhẹ gác đầu lên vai cậu.
- Anh mệt không? - Cậu bâng quơ hỏi.
- Không mệt.
- Ý em là... Chạy theo em lâu như thế anh có mệt không? - Cậu nắm lấy đôi bàn tay đang đặt ở eo mình.
- Không có, anh chẳng thấy mệt tí nào cả, chỉ có người cố gắng bỏ chạy thật xa như em mới mệt thôi - Anh hôn lên má cậu, tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ đầy thích thú.
- Em chả thèm mệt - Cậu bĩu môi, sao cái gì anh cũng nói đúng hết trơn vậy. Cậu nhẹ tựa đầu vào lồng ngực anh, mùi hương thân quen nhẹ lướt qua nơi đầu mũi, cậu tham lam hít lấy từng ngụm.
- Cẩn thận bị nghiện đấy - Anh cúi đầu hôn lên môi cậu, không biết cậu có nghiện mùi hương trên người anh hay không chứ anh thì anh nghiện đôi môi cậu lắm rồi đấy.
- Còn lâu nhé - Seungkwan cười đến tít cả mắt.
Anh với tay tắt bớt đèn trong quán, chỉ còn chừa lại đèn chùm ở giữa, không gian trong quán trở nên huyền ảo đến lạ kỳ. Seungkwan thầm nuốt nước bọt, có lẽ là trong lòng cũng đoán được phần nào chuyện sẽ xảy ra tiếp theo rồi.
Anh xoay người cậu lại, mặt đối mặt với nhau, hai tay giữ lấy khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng áp lên môi cậu một nụ hôn sâu, dịu dàng mút lấy đôi môi ấy rồi lại liếm láp chiếc lưỡi ướt át bên trong khoang miệng, cảm giác vừa khơi gợi dục vọng cũng rất ôn nhu, không một chút nào là muốn chiếm hữu cậu.
Seungkwan cũng đón nhận lấy nụ hôn ấy, cậu biết chuyện này xảy ra quá sớm, sớm hơn dự đoán của cậu rất nhiều nhưng người đó là anh nên cậu không toan tính, ngược lại còn muốn cùng anh trải qua một đêm thật cuồng nhiệt, đem những thứ dơ bẩn năm ấy thanh tẩy hết một lần.
Đôi môi nóng bỏng của anh hôn dần xuống chiếc cổ thon dài của cậu, hai tay anh bận rộn cởi chiếc áo thun trên người cậu ném qua một bên, đôi bàn tay to lớn cọ xát hai đầu nhũ trước ngực cậu khiến cậu thỉnh thoảng rên khẽ vì kích thích. Anh dừng lại trước ngực trái của cậu rất lâu sau đó không chần chừ mà hôn lên đó, lại có chút hung dữ mà mút mát, để lại dấu hôn rõ ràng ở nơi ấy. Seungkwan mỉm cười, hai tay ôm trọn bờ vai rộng lớn, vững chắc của anh, anh luôn nói với cậu rằng không cần nhớ đến chuyện cũ nữa nhưng chẳng phải chính anh cũng đang giận người nào đó vì chuyện ấy sao?
Chiếc quần trên người trong lúc không phòng bị cũng bị anh lột mất, cậu cũng không chịu thua kém mà lột chiếc áo trên người anh ra, tay còn đang muốn giúp anh cởi quần thì bất chợt nhìn thấy túp lều đang dựng đứng giữa hai chân anh, hai tay rất nhanh đã thu về, cậu xoay người đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng nữa. Hansol bật cười, quả nhiên cậu vẫn ngây ngô như vậy, đối với loại chuyện này ngại ngùng là điều khó tránh khỏi.
Anh ngồi xổm trên nền nhà, đem hai chân cậu tách ra, đầu rất nhanh đã chui vào giữa hạ thể của cậu, chiếc lưỡi linh hoạt liếm nhẹ một vòng quanh miệng huyệt nộn kiều kia. Seungkwan nhịn không được mà run rẩy, muốn đem anh đẩy ra xa nhưng không có cách nào đẩy được, chỉ có thể chịu đựng trận kích thích mạnh mẽ truyền từ dưới hạ thể đến.
- Ah ~
Rất nhanh lưỡi anh đã xâm nhập huyệt nhỏ chật hẹp của cậu, vì đã lâu rồi không có ai chạm đến nên huyệt nhỏ rất nhạy cảm, lưỡi anh vừa tiến vào huyệt động đã mạnh mẽ co khép, khoái cảm cũng rất nhanh mà ập đến.
- Ah ưm ~ - Seungkwan ngửa đầu rên rỉ, cảm giác có hơi nhột nhưng cũng rất thoải mái, một tay cậu giữ lấy đầu anh, hông nhẹ nhàng đưa đẩy, trong đầu chỉ muốn chiếc lưỡi điêu luyện ấy tiến vào sâu hơn.
Lưỡi anh càn quét bên trong huyệt động, không ngừng liếm láp hai vách thịt mềm khiến cậu sung sướng rên rỉ, huyệt động run rẩy một hồi, kích động phun ra một chút chất lỏng, hai chân run run đứng không vững.
- A, ư, Hansol a ~ - Không có cách nào ngăn cản khoái cảm đang ập đến, cậu vô thức gọi tên anh, huyệt nhỏ co thắt liên hồi rồi bắn ra một đợt dâm dịch, cả người thoải mái đến lạ.
Liếm láp động nhỏ nhưng cũng không quên chăm sóc cho dương vật đang cương cứng của mình, anh cởi khóa quần, đem gậy thịt thô to giải phóng ra bên ngoài, tay rất nhanh đã bắt lấy rồi ra sức tuốt lộng, hơi thở của anh ngày càng gấp gáp.
Cảm nhận hô hấp của anh ngày một nặng nề cậu bất giác đẩy anh ra, hai chân gác qua vai anh, hai ngón tay xinh đẹp của cậu rất nhanh đã cắm vào huyệt nhỏ kiều nộn, tự mình an ủi một hồi. Hai ngón tay bắt chước động tác làm tình, hết cắm vào rồi lại rút ra, đem theo dâm dịch còn xót lại kéo ra ngoài, cậu ngồi tựa lưng vào quầy pha chế, không kiềm chế được tiếng rên rỉ và hơi thở gấp gáp của mình.
Một màn trước mắt làm anh có phần sững sờ nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh, anh ôm lấy một chân cậu, ở trên đùi non mà để lại một vết cắn, sau đó lại ngậm lấy dương vật của cậu mà liếm mút.
- Aa ah ~ - Kích thích truyền đến từ cả hai nơi làm Seungkwan thoải mái đến cùng cực, không chút ngại ngùng mà rên rỉ lớn tiếng.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa át đi những âm thanh đầy gợi dục, tiếng rên rỉ dâm đãng của cậu ngày càng rõ ràng như muốn mời gọi anh đến chơi, hai ngón tay cắm rút liên tục, cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướng, Seungkwan đem hai chân dang rộng ra hơn, cố gắng thỏa mãn huyệt động nhỏ bên dưới thân mình.
Huyệt nhỏ bị dâm dịch của cậu làm cho ướt đẫm, anh đứng thẳng người dậy, đem hai ngón tay cậu rút ra khỏi huyệt, bế cậu ngồi lên quầy, cảm giác mát lạnh ngay lập tức truyền đến hai cánh mông tròn trịa của cậu.
- Hansol ~ - Seungkwan ấm ức nhìn anh, tiếng gọi nhỏ như mèo kêu, cảm giác sắp được thỏa mãn lại bị phá đám chẳng thoải mái tý nào.
- Sao vậy? Sợ anh không thỏa mãn được em sao? - Anh đem chân cậu ép sang hai bên, dương vật to lớn ép chặt cửa huyệt của cậu, không ngừng cọ xát lên xuống.
- A... Không có - Cửa huyệt bị cọ xát đến thoải mái, cậu chủ động ôm lấy eo anh, thân dưới cũng nhịn không được mà đưa đẩy, dính chặt lấy dương vật to lớn của anh.
Hậu huyệt đầy dâm dịch, co rút kịch liệt, không thể chịu đựng thêm được nữa, Seungkwan thấy anh một hồi lâu cũng chỉ có cọ xát dương vật với miệng huyệt chứ không làm gì hơn cũng có phần mất kiên nhẫn, cậu kề sát bên tai anh mà thì thầm:
- Anh xã, cho em ~
Chỉ hai tiếng "anh xã" thôi đã đủ đánh gãy chút lý trí còn xót lại trong anh rồi. Anh hít sâu một hơi, cầm lấy dương vật hướng đến miệng huyệt, nhẹ nhàng đâm vào. Kích thước của côn thịt so với huyệt nhỏ có hơi lớn một chút nên đút vào không dễ dàng chút nào, thêm cả mỗi lần thấy cậu nhăn nhó mặt mày anh liền dừng ngay lập tức làm cậu mất hứng vô cùng, Seungkwan biết sẽ đau nhưng lúc này cậu cũng không thể kiềm chế sự ham muốn trong lòng, cậu giữ chặt eo anh, đẩy mạnh hông mình một cái, huyệt động chật hẹp nhanh chóng bao bọc lấy côn thịt to lớn của anh.
- Ah ~ - Seungkwan thở ra một hơi đầy thỏa mãn, huyệt động bên dưới gắt gao ôm lấy côn thịt to lớn, từng thớ thịt mềm mại dính lấy dương vật của anh, cậu thỏa mãn hưởng thụ cảm giác kích thích ấy.
- Tuyệt thật - Hansol hơi thở gấp gáp, ôm chặt lấy cậu, cảm nhận sự ấm áp và nóng bỏng từ huyệt động nhỏ xinh kia, hai thân thể trần trụi dính lấy nhau, hơi thở như cũng hòa quyện vào cùng nhau.
Seungkwan hưng phấn, huyệt nhỏ hẹp bị vật thô to chen vào lại không cảm thấy chút đau đớn nào, bên trong chỉ ngày càng trướng, cảm giác quái dị, sâu bên trong tràng ruột bị quy đầu côn thịt chạm vào mà vô cùng sảng khoái.
- Có đau không? - Anh dịu dàng hỏi, tay không ngừng xoa lấy tấm lưng nhễ nhại mồ hôi của cậu.
- Không đau - Seungkwan hôn lên ngực trái của anh, vui vẻ trả lời.
Huyệt nhỏ cắn chặt côn thịt lớn, vật kia không nhúc nhích trong huyệt của mình làm hậu huyệt bị kéo căng lại không thỏa mãn, cậu hơi nhích thân mình một chút, lại ra sức kẹp chặt côn thịt ngầm tỏ ý với anh rằng mau động đi.
- Chiều em.
Anh nâng hai chân thon dài trắng nõn kia lên, phần eo dùng sức đỉnh về trước, không ngừng trừu sáp trong hậu huyệt của cậu, huyệt động sớm ướt đẫm nên vào cũng dễ dàng, dần dần, trong quán cà phê vang lên tiếng nước dâm mỹ cùng tiếng thân thể chạm vào nhau.
- Ah... Ô, nhẹ một chút a a ~ - Hai tay ôm lấy cổ anh, đầu ngửa ra sau rên rỉ, hai chân chủ động ôm lấy thắt eo của anh.
Anh giữ chặt lấy eo cậu, thô bạo luân động mặc kệ lời cầu xin của cậu, anh tìm đến đầu nhũ trước ngực cậu mà liếm láp, đầu lưỡi rê nhẹ qua nhũ hoa đã khiến cậu tê dại hết cả người, dương vật phía dưới càng hăng say mà đâm rút, khoái cảm trong người tăng lên nhanh chóng.
Seungkwan bị côn thịt to lớn đâm đến không nói thành lời, hai tay ôm chặt anh, lớn tiếng dâm đãng kêu, hậu huyệt bị dương vật dùng lực xâm phạm, mỗi lần ma sát đều đè lên điểm nhỏ trong tràng ruột kia đều khiến cậu điên cuồng sảng khoái, đầu óc mơ hồ không rõ, côn thịt phấn nộn phía trước cũng nhanh chóng phun ra tinh dịch, miệng thì không ngừng gọi tên anh và rên rỉ đầy gợi dục.
- Hansol ah... Ah ~ Ô, em... Không chịu nổi mất... Ah ah ~
Động tác trừu sáp của anh ngày càng nhanh, côn thịt ma sát mãnh liệt với hai vách thịt mềm mại làm thân thể hai người ngày càng thống khoái, quy đầu liên tục đỉnh vào nơi sâu nhất bên trong huyệt nhỏ thanh tao.
- Ha... Ô, tuyệt quá... A a ~
Seungkwan gác đầu lên vai anh rên rỉ liên tục, khoái cảm từ hậu huyệt chạy khắp cả người, thân thể vô lực dựa vào người anh, huyệt động nhỏ xinh bị đỉnh đến phun nước không ngừng, tiếng nước nhóp nhép vì sự va chạm mãnh liệt của dương vật và huyệt động không ngừng vang lên.
- Ah... Ô, huyệt nhỏ lại muốn... Muốn ah ~
Phía sau bị va chạm mãnh liệt khiến cậu kêu lớn thành tiếng, côn thịt trong cơ thể va chạm vào điểm nhạy cảm không ngừng làm huyệt nhỏ phun dâm dịch từng đợt, ướt đẫm cả đùi non của cậu, còn vương vãi không ít trên quầy pha chế cùng sàn nhà.
- Ha ~ - Hansol nắm chặt eo nhỏ, hông đưa đẩy không ngừng, từng đợt kích thích dâng trào như thủy triều, nhanh chóng lấp đầy tâm trí anh.
Dương vật mạnh mẽ ra vào nơi huyệt nhỏ, Seungkwan bị đỉnh đến cả người mềm nhũn, dương vật lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy. Hansol tăng nhanh tốc độ, hôn nhẹ lên cái trán đầy mồ hôi của cậu, dương vật đỉnh lộng bên trong một hồi lâu cũng run rẩy rồi rút nhanh ra ngoài, bắn lên bụng cậu một lớp dịch trắng, hai người không hẹn mà cùng ngẩng cao đầu thở ra đầy thỏa mãn.
Hansol dựa lên vai cậu mà thở dốc, nghe cậu thất thần nỉ non trong lòng càng thêm trìu mến, tính khí mềm xuống còn cắm trong hậu huyệt ẩm ướt của cậu. Hai chân cậu mềm nhũn buông khỏi eo anh, cả người muốn dựa ra sau tìm điểm tựa nhưng phía sau là một tủ sắt lạnh lẽo nên đành thôi, cả người dựa vào lòng anh.
Hansol rất nhanh đã buông cậu ra, cậu có chút tiếc nuối, chỉ vừa qua một trận, cậu còn muốn thêm nữa. Miệng mới mở ra muốn nói với anh thì cả người đã bị anh nhấc bổng lên, anh đem cậu đặt xuống nền nhà, để cậu đứng thẳng, chống hai tay lên quầy pha chế, đưa lưng về phía anh, nhẹ nhàng nâng mông cậu lên, côn thịt to lớn lần nữa tìm đến cửa huyệt, không chút chần chừ mà cắm thẳng vào trong.
- Ahhh ~ - Bị thao bất ngờ làm cậu có chút sợ hãi, hai tay bám chặt lấy quầy pha chế, huyệt động co thắt bài xích dương vật thô to.
- Ngoan, thả lỏng - Anh hôn lên tấm lưng cậu, động tác cũng dịu đi phần nào, côn thịt chậm rãi chui vào nơi sâu nhất bên trong huyệt.
- Ưm - Seungkwan gật đầu mấy cái, mái tóc ướt nhẹp vì mồ hôi, cả người căng thẳng vì bất ngờ vừa rồi.
Đợi khi cậu bình tĩnh lại, thả lỏng bản thân anh mới dám đưa đẩy dương vật một cách nhịp nhàng, hai thân thể lần nữa dính lấy nhau, đem mọi khoái cảm chia sẻ cho nhau. Huyệt nhỏ mút mát, giữ chặt lấy côn thịt to lớn đang càng quấy bên trong mình, côn thịt to lớn đỉnh liên tục đến nơi nhạy cảm trong huyệt nhỏ, đem khoái cảm của hai người đẩy lên cao.
Nhìn hai bàn tay đang cố giữ lấy quầy pha chế kia anh liền buông eo cậu ra, đan mười ngón tay của mình vào hai bàn tay cậu, động tác trừu sáp thêm phần nhanh hơn.
- Ưm ~ Seungkwan thích thú dựa sát vào người anh, đón nhận từng trận khoái cảm.
Đêm ấy ở trong quán cà phê nhỏ, một trận rồi lại một trận cao trào qua đi, không biết đã làm bao nhiêu lần nữa, chỉ biết sáng hôm sau quán cà phê đóng cửa vì hai anh chủ đẹp trai đều ốm liệt giường.
=========== End chap ============
*Ngoài lề xíu xiu
Cảm ơn 420 người follow và cũng cảm ơn 200k lượt đọc cho chiếc fic nhỏ này của tui, chưa từng nghĩ đến chiếc fic lại được nhiều người biết đến và đón nhận như vậy, thật lòng cảm ơn tất cả mọi người đã đọc và ủng hộ cho chiếc fic này của tui nhé, yêu mọi người rất nhiều, tui sẽ cố gắng viết tốt hơn và chăm chỉ hơn nữa trong tương lai, chân thành cảm ơn mọi người (๑•﹏•).
Nay up giữa trưa để tối lên xe về nhà nữa, chúc các cô một ngày vui vẻ (◍•ᴗ•◍)❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro