Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gyuhaoseok.

Của cô Hittran đây nhe, để cô đợi lâu rồi, chúc cô đọc vui vẻ ( ◜‿◝ )♡.

Cảnh báo: Seokmin là người song tính, cân nhắc trước khi đọc, xin cảm ơn.

_____

Thạc Mẫn rời công ty trở về nhà lúc bảy giờ tối. Xe vừa lái đến trước cổng cậu đã thở dài, lái chậm lại, đèn xe ô tô cứ thế rọi thẳng lên bốn người lớn nhỏ nào đó đang ngồi khoanh chân trước cửa nhà, Thạc Mẫn mở cửa bước xuống xe, miệng không ngừng càu nhàu:

- Lại nữa rồi đấy, một người quên chìa khóa cổng em không nói, đằng này cả bốn cha con đều không ai mang theo chìa khóa, có mỗi cái chìa khóa thôi cũng quên cho được nữa, nhỡ hôm nay em không về sớm thì sao? Em dặn bao nhiêu lần rồi.

- Hì hì - Cả bốn người kia đều bật cười thành tiếng, tay gãi đầu, có phải vì bọn họ muốn quên đâu mà buổi sáng đi gấp quá sao mà nhớ cho được chứ.

- Ngồi đây suốt hai tiếng đồng hồ mà không thèm gọi điện hay đến công ty em lấy chìa khóa, hai người làm ba kiểu gì vậy? Lỡ hai đứa trẻ bị ốm vì lạnh thì sao?

Trí Huân cùng Thuận Vinh ngồi bụm miệng cười với nhau khi nghe papa mắng ba lớn ba nhỏ, hai người Mẫn Khuê với Minh Hạo thấy vậy quay qua cốc lên đầu hai đứa hai cái rõ đau, hai đứa nhỏ ôm đầu la oai oái.

- Còn đánh hai đứa nhỏ nữa chứ, hai người có muốn ở ngoài cổng luôn không hả? - Thạc Mẫn thấy hai đứa con yêu của mình bị đánh liền nổi trận tam bành, véo tai Mẫn Khuê với Minh Hạo đến đỏ ửng.

- A, không dám, không dám nữa, tha cho anh đi Mẫn Mẫn.

- Đau chết anh rồi, đừng véo nữa mà.

- Hí hí hí - Hai đứa trẻ càng hưng phấn mà cười to hơn, ngay sau đó lập tức nhận được ánh mắt đầy yêu thương của papa Thạc Mẫn.

- Hai đứa kia cười cái gì? Đi vô nhà tắm rửa, ăn tối rồi học bài, nhớ bỏ chìa khóa vào cặp trước, nghe chưa? Mai phải dậy sớm đó - Thạc Mẫn vừa dứt lời thì buông tai hay người kia ra.

Cậu chống hông thở dài nhìn hai lớn hai nhỏ đang tíu tít dắt tay nhau vào nhà kia, rõ ràng là cậu có hai chồng hai con mà lắm lúc cậu tưởng bản thân mình có đến bốn người con đấy.

Sau khi tắm rửa xong xuôi Thạc Mẫn bắt tay vào nấu cơm tối, trong khi cậu bận rộn nấu ăn trong bếp thì trong nhà tắm loạn hết cả lên, bốn người lớn bé lại ở trong căn phòng tắm chơi bắn súng nước thay vì tắm rửa, Trí Huân và Thuận Vinh tuy nhỏ con nhưng chơi rất hăng, bắn nước vào người ba lớn ba nhỏ vô cùng dữ dội, Mẫn Khuê và Minh Hạo trên người quấn mỗi cái khăn ngang hông bị hai đứa trẻ tấn công mãnh liệt liền bỏ chạy ra phòng khách, Thuận Vinh và Trí Huân cũng ôm súng, trần truồng rượt theo sau, cả bốn cùng nhau cười hi hi ha ha cả một buổi tối.

- Ui, papa - Thuận Vinh thắng gấp suýt chút nữa ngã nhào ra sàn khi thấy papa đứng khoanh tay nơi cửa nhà bếp.

Ba người còn lại cũng không hẹn mà rủ nhau đứng im, thân ảnh nhỏ nhắn của Trí Huân lén chui ra sau lưng Mẫn Khuê để không phải đối mặt với Thạc Mẫn.

- Tắm xong chưa? - Cậu nghiêm giọng hỏi.

- Chưa xong - Mẫn Khuê, Minh Hạo và Thuận Vinh lắc đầu, đồng thanh trả lời.

- Nhịn ăn tối nhé? - Thạc Mẫn nhẹ nhàng nói.

- À không, bọn anh đi tắm ngay - Hai người kia nói xong liền mỗi người bế một nhóc con chạy vội vào nhà tắm.

Thạc Mẫn bật cười, cái chuyện diễn ra hằng ngày này chẳng còn làm cậu giận nữa rồi. Xoay người vào trong bếp, cậu tiếp tục nấu ăn, chuẩn bị cho bữa tối muộn.

Sau bữa cơm tối là căn nhà lại yên bình ngay, hai đứa nhỏ Thuận Vinh và Trí Huân kéo nhau về phòng học bài và làm bài tập thầy cô giao cho hôm nay, Mẫn Khuê và Minh Hạo cũng tự về phòng làm việc, cậu ngồi ở phòng khách xem phim, xem được một lúc lâu liền uể oải vươn vai, liếc nhìn đồng hồ.

- Đã mười một giờ đêm rồi à?

Thạc Mẫn vội vàng đứng dậy đi về hướng phòng của hai đứa nhỏ, thấy hai đứa học bài xong tự vệ sinh cá nhân rồi lên giường ngủ từ lúc nào cậu cũng an tâm hẳn, dạo gần đây cậu không còn phải giúp tụi nhỏ những việc này nữa rồi. Nhìn khuôn mặt méo mó của Trí Huân khi Thuận Vinh ôm ngang eo thằng bé để ngủ cậu cười toe toét, đứa trẻ này không thích bị người khác động chạm tí nào, kể cả cậu, anh và hắn cũng vậy, thằng bé có thân với ai đến đâu đi nữa cũng không để người ta động vào mình quá nhiều đâu.

Cẩn thận đóng cửa phòng hai đứa nhỏ lại, cậu chậm rãi trở về phòng mình. Thạc Mẫn lắc đầu, hai con người lớn xác Mẫn Khuê và Minh Hạo mỗi người nằm ở một bên mép giường xoay lưng vào nhau, chừa lại một khoảng lớn ở giữa. Thạc Mẫn cẩn thận nằm xuống ở giữa hai người, lưng vừa chạm xuống giường thì hai người kia đã trở mình, nằm sát vào cậu, tự nhiên mà ôm lấy eo cậu.

- Mẫn Khuê - Minh Hạo thì thầm ở bên tai cậu.

- Làm sao?

- Lâu rồi chúng ta chưa...

- Papa, ba lớn, ba nhỏ, cho hai đứa con ngủ cùng với.

Lời Minh Hạo nói còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng mở cửa cùng giọng nói non nớt của Thuận Vinh. Ba người đang nằm trên giường ngóc đầu dậy nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thuận Vinh đang dụi mắt, nắm tay Trí Huân còn đang ngái ngủ phía sau kia.

- Đi về phòng đi - Mẫn Khuê không biết nên khóc hay nên cười nữa, từ ngày có hai đứa trẻ là y như rằng bản thân hoàn toàn bị cấm dục, chưa một lần được chạm vào cậu, mỗi lần tính rủ cậu làm chút là y như rằng hai đứa nhỏ này lại xuất hiện một cách thần kỳ.

- Qua đây nào - Thạc Mẫn thì hí hửng vẫy tay với hai đứa trẻ, may quá có cái cớ để khỏi bị hai tên sói kia đè ra ăn rồi.

- Ừm - Minh Hạo thở dài nhìn hai đứa nhỏ kia, chép miệng một cách đầy tiếc nuối rồi lại thôi.

Hai đứa trẻ leo lên giường, nằm hai bên trái phải cậu, đem ba lớn cùng ba nhỏ đẩy ra xa papa một chút, Thuận Vinh sau đó còn quay sang nhìn Mẫn Khuê, nhỏ giọng nói:

- Chúc ba lớn ngủ ngon.

- Ngủ sao kệ ba đi con, không có con ba mới ngủ ngon đấy - Mẫn Khuê uất ức đánh nhẹ lên mông của nó một cái.

- Trẻ con hết, chấp nhặt làm gì - Minh Hạo thì khác, hắn chủ động nhích ra để Trí Huân chui vào lòng mình.

Mà thằng bé Trí Huân này vậy mà lại chủ động lăn vào lòng hắn rồi ngủ say, cũng chẳng thèm để ý đến có bị hắn ôm lấy hay không nữa.

Một giường năm người, ba người vui hai người buồn cứ thế chậm rãi rơi vào giấc ngủ, căn phòng trở nên tĩnh lặng trong đêm tối.

***

Thạc Mẫn ngồi trong phòng làm việc, chống tay lên cằm suy nghĩ, hình như lâu rồi cũng không có không gian riêng cùng Mẫn Khuê và Minh Hạo, từ ngày nhận nuôi Thuận Vinh và Trí Huân là không cùng nhau rồi, dạo gần đây về nhà hai người kia cứ mặt mày tối thui, bí xị khiến cậu cũng chẳng vui vẻ gì cả, chắc là phải tìm cách gì đó làm họ vui thôi.

Vừa hay lúc này người anh thân thiết của cậu là Viên Hựu bước vào, Thạc Mẫn vui mừng chạy đến ôm gã, sau đó nói:

- Anh, chiều nay anh đón Thuận Vinh với Trí Huân qua nhà chơi nhé, hai đứa nó bảo nhớ anh lắm, buổi tối em qua đón chúng về sau nhé.

- Hai đứa nó nhớ anh mày á? - Viên Hựu bán tín bán nghi, bình thường hai con hổ giấy ấy mà gặp gã là sợ đến ngồi im thin thít ngay, hận chạy đi còn không kịp chứ nói gì đến nhớ nhung.

- Em nói thật đó, chúng nó bảo nhớ mấy cái trò chơi điện tử bên nhà anh ấy mà - Cậu cười, hai tay xoa vai gã.

- Sao cũng được, qua đó để Tuấn Huy chơi với hai đứa nó cũng được - Viên Hựu gật đầu.

Thạc Mẫn thở phào nhẹ nhõm, vậy là được một buổi chiều yên bình rồi. Sau đó cậu cùng Viên Hựu nói thêm mấy câu nữa về công việc rồi thôi, Viên Hựu chào cậu rồi trở lại phòng làm việc của gã.

Buổi chiều Trí Huân cùng Thuận Vinh tan trường vô cùng háo hức chạy ra cổng trường chờ ba lớn ba nhỏ đến đón. Chiếc xe đen dừng lại trước cổng, người bước xuống là Viên Hựu, nụ cười trên môi hai đứa nhỏ tắt ngúm, bốn mắt cún nhìn người trước mặt, run run hỏi:

- Bác... Bác Hựu, ba lớn ba nhỏ cháu đâu? Sao bác ở đây?

- Có muốn chơi game không? - Viên Hựu không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Muốn - Hai đứa trẻ không chút do dự mà gật đầu, sau đó rất nhanh đã vào xe, ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn một cách thuần thục.

Viên Hựu nhìn hai đứa trẻ ham chơi kia chỉ biết cười trừ, phải đánh thẳng vào tâm lý tụi nhỏ như thế mới tốt chứ vòng vo với chúng chỉ khiến chúng sợ thêm thôi.

Thạc Mẫn trở về nhà với tâm trạng vui vẻ, cậu thả mình lên ghế sofa, cảm giác ở một mình như thế này vô cùng thoải mái. Nhớ đến hôm nay Mẫn Khuê và Minh Hạo còn phải tăng ca, cậu khóa trái cửa nhà rồi lấy đồ vào phòng tắm, phải tranh thủ ngâm mình cho khuây khỏa mới được, từ ngày có thêm hai ông trời con là nhà tắm này cậu chẳng mấy khi được dùng đến, chỉ ngồi hơn nửa tiếng là bên ngoài có tiếng gào thét truyền vào rồi.

Ngồi trong bồn tắm Thạc Mẫn nhớ lại lúc cậu vừa nhận nuôi Thuận Vinh với Trí Huân, lúc đó cậu tự ý nhận nuôi hai nhóc con ấy mà không bàn trước với anh và hắn cho nên ngày đầu tiên hai đứa nhỏ về nhà đã bị hai người kia ghẻ lạnh vì lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh cậu, chiếm hết mọi ưu ái của cậu. Đợt đó hai nhóc con ấy làm gì cũng vô cùng nhẹ nhàng kể cả việc đi lại, cười đùa vì sợ hai con người nào đó không vui, hai đứa trẻ lúc nào cũng nấp sau chân cậu lén lút nhìn hai người kia, muốn làm thân nhưng lại không dám vì mặt của anh và gã lúc nào cũng tỏ thái độ khó chịu. Trí Huân và Thuận Vinh cũng nhận thức được việc ba lớn ba nhỏ không thích mình nên thỉnh thoảng cũng có trốn ở trong phòng để khóc, mỗi lần như vậy Thạc Mẫn đều rất đau lòng, không phải con ruột của cậu nhưng là con cậu nhận nuôi, cậu thương hai đứa nhóc thật lòng và cũng mong anh và hắn có thể mở lòng với hai đứa trẻ ấy.

Vài lần khuyên nhủ nhưng hai người kia cũng chỉ ậm ừ cho qua, cậu cũng vì vậy mà lạnh nhạt với họ suốt một thời gian dài. Rồi có một ngày hai đứa trẻ đột nhiên biến mất, Thạc Mẫn khóc hết nước mắt, chạy đi khắp nơi tìm kiếm hai đứa trẻ, cậu vấp ngã bao nhiêu lần cũng chẳng nhớ nữa, mỗi lần vấp ngã cậu đều mạnh mẽ đứng dậy chạy đi tìm chúng. Mẫn Khuê và Minh Hạo cũng đội mưa chạy đi tìm hai đứa nhỏ ngốc nghếch, tuy rằng không thích chúng nhưng cũng không muốn để chúng lang thang bên ngoài, chúng chỉ là những đứa trẻ con, chẳng may gặp phải bọn bắt cóc thì sao chứ?

- Thuận Vinh, Trí Huân.

- Thuận Vinh, Trí Huân.

Hai người vừa đi vừa gọi tên hai nhóc con, một góc nhỏ trên đường cũng không bỏ qua, đi mãi đi mãi dưới cơn mưa xối xả ấy, cả thân hình ướt nhẹp, run cầm cập cũng chẳng quan tâm.

Hai đứa nhỏ ngồi trong một góc khuất trên đường nhìn thấy ba lớn ba nhỏ đi tìm mình mà nghẹn ngào nấc thành tiếng, cả hai đều muốn kêu lên với họ rằng "con ở đây" nhưng không sao nói thành lời cả, hai đứa trẻ hiểu rõ kể từ hôm chúng xuất hiện là ba lớn ba nhỏ cùng papa cãi nhau không ngừng, chúng không muốn họ cãi nhau chỉ vì mình nên mới quyết định bỏ ra đi, định tìm về trại trẻ mồ côi nhưng bị lạc đường lại còn gặp mưa nên ngồi co ro một góc nhỏ.

- Ba ơi, con ở đây - Thuận Vinh sau cùng không chịu được nữa mà ôm theo con gấu bông cậu mua cho trong tay, hai chân nhỏ liu xiu chạy đến chỗ hai người kia, một tay kéo theo Trí Huân đang ngây ngốc đứng sau lưng mình.

- Thuận Vinh, Trí Huân.

Mẫn Khuê cùng Minh Hạo xoay người, nhìn thấy hai đứa nhỏ vẫn bình an vô sự hai người liền lao nhanh đến, Mẫn Khuê ôm lấy Thuận Vinh, Minh Hạo ôm lấy Trí Huân, chẳng hiểu vì sao mà hai người bật khóc nức nở, cứ tưởng hai đứa nhỏ xảy ra chuyện rồi chứ.

- Hai đứa có sao không? Sao lại bỏ nhà đi? Ngốc nghếch - Mẫn Khuê ôm chặt Thuận Vinh trong vòng tay, lo lắng hỏi.

- Ba lớn, con không sao - Thuận Vinh hai tay bé xíu ôm lấy cổ Mẫn Khuê khóc nức nở.

- Làm sao mà bỏ đi như vậy có biết papa cùng với ba lớn ba nhỏ lo lắm không hả? - Minh Hạo xoa đầu đứa trẻ trong lòng mình, giấy phút này lòng hắn mới nhẹ nhõm hơn chút nhưng cảm giác tội lỗi lại trào dâng rõ ràng, nếu hai người họ không đối xử với hai đứa trẻ vô tội như vậy chúng cũng sẽ không bỏ đi đâu.

- Con... Con sợ ba lớn ba nhỏ cùng với papa lại cãi nhau - Trí Huân hiểu chuyện trả lời, đầu cúi gằm không dám đối diện với Minh Hạo.

Lúc Thạc Mẫn tìm được họ thì mới dám thở mạnh, cả người mệt mỏi ngồi xuống bên vệ đường cách chỗ họ không xa. Nhìn bốn con người kia ôm nhau khóc nức nở cậu bỗng cảm thấy có chút vui, hai con người nào đó cũng không hẳn là không thích hai đứa trẻ kia đâu nhỉ?

Thạc Mẫn lau đi nước mắt trên khuôn mặt mình, chậm chạp tiến về phía họ, ngồi xuống ôm cả anh và hắn vào lòng, nhẹ nhàng nói:

- Khóc như vậy đủ rồi, về nhà thôi.

Kể từ hôm ấy Mẫn Khuê và Minh Hạo cũng dần chấp nhận sự xuất hiện của hai đứa trẻ trong nhà mình, thậm chí cả bốn còn trở nên thân thiết và yêu thương nhau nhanh hơn cậu nghĩ nhiều. Mẫn Khuê và Minh Hạo bắt đầu học cách chăm sóc hai đứa trẻ, thay cậu chăm lo cho hai đứa mỗi khi cậu vắng nhà, cuối tuần rảnh rỗi thì cả nhà năm người nắm tay nhau ra ngoài đi chơi, một gia đình hạnh phúc cũng từ đó mà ra đời.

- Em nghĩ cái gì mà cười hoài vậy?

Thạc Mẫn từ từ mở mắt ra, anh và hắn đã bước vào nhà tắm từ bao giờ, trên người họ cũng đã sớm không còn mảnh vải nào nữa, hai người cũng nhanh chóng ngồi vào bồn tắm mà ngâm mình.

- Không có gì - Thạc Mẫn lắc đầu.

- Thuận Vinh với Trí Huân đâu rồi? Lẽ ra giờ này hai đứa nó nên ở nhà rồi chứ? - Hắn hỏi. Lúc nãy hai người về nhà liền gọi Trí Huân và Thuận Vinh, định đưa cho hai nhóc con cái bánh kem họ vừa mua nhưng không thấy ai đáp trả, đi một vòng quanh nhà tìm cũng không thấy, sau đó lại vô tình phát hiện cậu đang ngủ quên trong bồn tắm.

- Em để chúng qua nhà anh Hựu chơi rồi.

Nói xong cậu xoay người ngồi lên đùi Mẫn Khuê, ôm lấy khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Mẫn Khuê một tay ôm eo cậu, một tay giữ chặt gáy Thạc Mẫn, lưỡi thuần thục cạy mở hai hàm răng, nhanh chóng xâm nhập khoang miệng ướt át.

Minh Hạo ở phía sau kề sát vào lưng cậu, không nói lời nào, chỉ có hơi thở nóng rực phun ở bên tai làm lòng cậu nhộn nhạo, hai huyệt nhỏ bên dưới cũng căng thẳng đến mức co khép liên hồi.

Bàn tay Minh Hạo sờ đến trước ngực cậu vuốt ve núm vú màu hồng nhạt mê người, hắn vừa gặm nhấm vai cậu vừa mân mê đầu vú trong tay.

- Ưm ~ - Dục vọng trong người bị kiềm chế lâu ngày được hai người kia thành công khơi dậy, Thạc Mẫn phát ra một tiếng rên đầy thỏa mãn.

Mẫn Khuê không chịu thua kém một tay tóm lấy đầu vú còn lại của cậu, hai người một trước một sau, mỗi người nắm lấy một bên đầu vú mà thô lỗ nhào nặn. Bàn tay của hai người đều phủ đầy vết chai, cọ vào da sinh ra ngứa ngáy, lại có chút tê tê như bị dòng điện chạy qua, lồng ngực Thạc Mẫn phập phồng dữ dội, bị hai người thô bạo xoa bóp mà thở dốc, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực, hai tay trụ trên vai anh.

Thạc Mẫn không chịu được mà hít sâu một hơi muốn bình ổn lại hô hấp, nhưng nghe thấy tiếng thở nặng nề của cậu, hai người đàn ông đều sôi trào máu nóng trong người, Mẫn Khuê gác cằm lên vai cậu, khuôn miệng nóng bỏng cắn nhẹ lên tai, đầu lưỡi thì liếm mút khắp nơi trên vành tai, Minh Hạo chậm rãi hôn lên cổ, tạo nên những vết đỏ trên làn da mịn màng.

Tay hắn và anh từ từ trượt dần xuống phía dưới, mơn trớn hai huyệt động trước sau. Minh Hạo bắt lấy hai cánh mông đầy đặn của cậu rồi ra sức bóp, cảm giác mềm mại làm hắn vô cùng thích thú, tay Mẫn Khuê thì dừng lại nơi bụng dưới kia, sau đó nhẹ nhàng mân mê âm hộ ướt át vì ngâm dưới nước một lúc lâu kia.

- Ha ~ - Thạc Mẫn ngửa mình ra sau, dán chặt thân thể lên người Minh Hạo mà thở gấp gáp.

Bàn tay của hai người tác loạn trên cơ thể cậu mang đến một trận kích thích, khiến cậu không nhịn được mà run rẩy. Ngón tay của Minh Hạo từ kẽ mông trượt xuống, ngón tay đụng tới một cái lỗ nhỏ, hắn lấy tay nhẹ nhàng chạm vào thì cảm thấy cơ thể cậu run run, ngón tay từ từ đâm vào bên trong, mới chỉ vào được một đốt đã cảm nhận được một loại co rút mãnh liệt mút lấy, mấp máy không ngừng lại càng nuốt ngón tay vào sâu bên trong hơn.

Loại cảm giác bị vách thịt hấp thụ thoải mái vô cùng, hắn hưng phấn khó nhịn, thô bạo đẩy mạnh ngón tay vào bên trong, vách thịt mềm mại bên trong vừa nóng vừa chặt, còn ướt át vô cùng, hắn bắt đầu ngoáy nhẹ ở bên trong.

- A ô ~ - Thạc Mẫn rên khẽ, cả người cố dựa sát vào người hắn, bồn tắm này đầy nước lại trơn trượt, chẳng may bất cẩn một chút cậu ngã xuống lúc nào không hay mất.

Cậu nhẹ nhíu mày, hậu huyệt bị ngón tay của hắn cọ sát ở bên trong làm cậu rất khó chịu, lắc mông muốn tránh. Minh Hạo không cho cậu trốn, một tay bóp chặt đầu vú cậu, ngón tay lại đâm sâu vào bên trong cho đến khi tràng đạo bao lấy toàn bộ ngón tay của hắn nhẹ nhàng chọc ngoáy.

Nghe tiếng rên rỉ dâm đãng của cậu thì ngón tay của Mẫn Khuê cũng nhanh nhẹn đem hai cánh âm hộ tách ra, ngón tay thọc sâu vào bên trong, bắt chước động tác lúc giao hợp mà đâm rút.

- Ah ư, đừng a ~ - Khoái cảm bất chợt ập đến từ hai phía trước sau, cậu căng thẳng đến ngồi thẳng dậy, hai huyệt co chặt hết mức có thể.

Hai lỗ trước sau đều bị ngón tay của hai người kia cắm vào chơi đùa, phối hợp đưa đẩy nhịp nhàng, mang đến cảm giác kích thích cùng khoái cảm, chẳng mấy chốc cậu đã không thể ngừng rên rỉ.

Nghe tiếng rên rỉ lẳng lơ của cậu, Minh Hạo nhịn không được xoay mặt cậu lại, ngậm lấy môi cậu, liếm mút liên tục, sau đó liền hôn sâu, môi lưỡi dính lấy nhau. Mẫn Khuê thấy hai người hôn đến say mê thì cũng nhanh chóng nhập cuộc, ngón tay cắm trong hoa huyệt của cậu tăng tốc thọc vào rút ra, ép cho nước dâm bắn tóe ra ngoài, chảy xuống mép đùi cậu rồi rơi xuống bồn tắm.

- Em... Em muốn a, mau cắm vào trong ~

Thạc Mẫn yếu ớt nói, lồng ngực phập phồng theo hơi thở gấp gáp. Nghe thấy lời này, hai người đều không nhẫn nại nữa, nhẹ nhàng nâng mông cậu lên, Mẫn Khuê ở phía trước cầm dương vật thô to của mình đặt ở cửa âm hộ của cậu, giữ chặt hông cậu nhấn mạnh xuống một cái, dương vật của anh phụt một tiếng cắm vào lút cán khiến cậu sợ hãi kêu thành tiếng, còn chưa kịp cảm nhận hết cơn đau thì Minh Hạo ở phía sau đã cầm dương vật của mình, đặt quy đầu vào giữa khe mông của cậu, dùng sức nhấn vào mở ra cửa huyệt mềm ấm, hậu huyệt bị một cây gậy nóng rực đâm vào, ngay lập tức mút chặt lấy thứ ấy.

- Ha... Ưm ~ - Thạc Mẫn cong người đón nhận hai cây gậy to lớn ấy.

Hai lỗ nhỏ bên dưới đều bị lấp đầy, không gian cách một lớp màng thịt mỏng như đè ép vào nhau, chỉ hơi dùng sức một chút thì giống như sắp bị thọc xuyên, thật sự ban đầu không hề có cảm giác sung sướng, chỉ thấy đau đớn mà thôi, cậu hít sâu điều chỉnh lại hơi thở sau đó mới tỏ ý cho hai người tiếp tục.

Được sự cho phép của cậu hai người không nhẫn nại nữa, ngay lập tức lên tinh thần, hai tay bóp chặt eo cậu, một trước một sau bắt đầu đưa đẩy hông, đỉnh dương vật vào sâu trong hai huyệt nhỏ chật hẹp.

- Ah ah ah - Hai huyệt cùng lúc bị cắm, khoái cảm cao hơn bình thường, cậu ngửa đầu, giữ chặt vai anh không ngừng rên rỉ.

Thạc Mẫn tiếp nhận hai cái dương vật ra vào quấy loạn ở hai lỗ, tuy cả hai người đều chuyển động nhẹ nhàng chậm chạp hết mức nhưng vẫn mang đến kích thích vô cùng mãnh liệt, dưới sự chịu đựng kích thích cực đại ấy, hai huyệt nhỏ thường xuyên co rút lại, siết chặt hai cây dương vật kia khiến hai người sướng đến tê dại.

- Ha ~ ưm - Không chỉ có mình cậu mà cả Mẫn Khuê cùng Minh Hạo cũng không thể kìm chế được hơi thở của mình, hơi thở vô cùng gấp gáp, có lẽ vì lâu rồi chưa được làm.

Minh Hạo điên cuồng đưa đẩy hông, dương vật liên tục thọc ra thọc vào giữa hai cánh mông, huyệt nhỏ bắt đầu co rút kịch liệt, kẹp chặt lấy côn thịt to lớn làm hắn cảm thấy dương vật của mình sắp bị kẹp đến bắn ra, khoái cảm trong nháy mắt ấy khiến đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Dương vật to lớn kia cứ đâm vào rồi rút ra một cách vô tình, ma xát lên thành ruột, vừa khó chịu lại vừa ngứa ngáy.

Mẫn Khuê ở phía trước giữ chặt eo cậu, từ bên dưới thúc mạnh từng cú vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt, dâm thủy không ngừng trào ra ngoài theo côn thịt to lớn, anh càng hưng phấn mà đâm rút mãnh liệt.

- Ah... Ô, em không... A a, không chịu nổi a a ~

Hoa huyệt cùng tiểu huyệt bị hai người kia cắm đến phát đau, cả người cậu bắt đầu run run không ngồi vững nữa, sau bao lần làm tình với họ cậu biết cảm giác như thế nào nhưng mỗi khi khoái cảm ập đến cậu không có cách nào chống đỡ ngoài việc lớn tiếng rên rỉ cả.

- Hưm ~ A a... Đừng, đừng nhanh như vậy... Đáng ghét... Ô... Ưm ~ - Hai huyệt trước sau đều bị đâm đến nóng rát, vách thịt bên trong đều bị cọ xát cho tê dại, cậu không thể không cầu xin họ nhẹ nhàng một chút.

Nhưng Mẫn Khuê và Minh Hạo dường như hoàn toàn không nghe thấy, điên cuồng giữ chặt cậu mà đâm rút mãnh liệt, hoa huyệt nhỏ xinh cùng hậu huyệt chật hẹp bị hai côn thịt to lớn chiếm lấy, khoái cảm không ngừng chạy khắp cơ thể ba người.

- Ha, ô... em... Em bắn... Em muốn bắn a ~

Dứt lời, gậy thịt sớm cương cứng của cậu run rẩy vài phát rồi bắn ra, Thạc Mẫn gục đầu trên vai anh nức nở từng tiếng một.

- Ha, a a - Mẫn Khuê cùng Minh Hạo cũng tăng tốc độ đâm rút, một gậy thịt lớn ở trong hoa huyệt liên tục đỉnh đến cổ tử cung của cậu, một gậy thịt lớn khác cắm trong hậu huyệt đỉnh đến tuyến tiền liệt, khoái cảm trong người tăng vọt trong phút chốc, Thạc Mẫn gồng mình chống đỡ cơn khoái cảm cuồn cuộn như thủy triều dâng lên ấy.

Da thịt không ngừng va chạm vào nhau tạo thành mấy tiếng bạch bạch, Minh Hạo và Mẫn Khuê càng thêm mãnh liệt đưa đẩy, trong căn phòng tắm nhỏ ba thân người dính lấy nhau không rời.

Cậu bị làm đến chịu không nổi, hai lỗ đều mất đi cảm giác, chỉ đến khi chỗ sâu nhất bị đâm tới, dưới cơn cao trào sung sướng mới khôi phục trở lại, chỗ sâu tận cùng bị đỉnh vào liên tục khiến cậu có một loại cảm giác lâng lâng khó nói, sự kích thích quá độ khiến cậu chỉ biết lắc đầu theo bản năng, khóe mắt thấm đẫm nước mắt.

- Ô ưm ~ - Cổ họng rên rỉ đến khô rát, cậu khó chịu nằm sấp trên vai anh.

Mẫn Khuê và Minh Hạo không thương tiếc mà ngược lại càng hưng phấn đưa đẩy hông mạnh mẽ,qua một lúc lâu sau cũng không nhịn được mà cùng bắn vào trong cơ thể cậu.

Thạc Mẫn không còn chút sức lực dựa vào lòng Mẫn Khuê, mơ màng nhắm mắt ngủ say.

***

Buổi tối muộn Viên Hựu không thấy Thạc Mẫn qua đón hai nhóc con như lời đã nói đành lái xe đưa hai nhóc con về nhà. Thuận Vinh và Trí Huân vẫy tay tạm biệt Viên Hựu sau đó ôm balo và bọc bánh kẹo chú Tuấn Huy mua cho chạy vào nhà.

- Ba lớn ba nhỏ, Papa, tụi con về rồi đây này - Vừa vào tới phòng khách hai đứa trẻ gọi lớn.

- Mau, để ba nhỏ giúp hai đứa lau mình, thay quần áo rồi ăn tối - Mẫn Khuê ở trong bếp ló đầu ra nói.

- Tụi con ăn ở nhà chú Viên Hựu luôn rồi - Nhóc con Thuận Vinh phồng má hờn dỗi nói.

- Chờ papa đón về chắc tụi con chết đói mất - Trí Huân ở bên cạnh bổ sung thêm.

- Được rồi, nhỏ tiếng chút cho papa ngủ nào hai đứa - Minh Hạo dẫn hai đứa nhỏ về phòng.

- Papa sao ngủ sớm vậy ạ?

- Papa bị bệnh sao?

- Có cần đi bệnh viện không ạ?

- Papa uống thuốc chưa?

- Được rồi, không sao hết, lo cho mình trước đi, đừng có hỏi nữa - Minh Hạo ngoáy tai, có mỗi hai tai thôi mà hai đứa nhóc con này mỗi đứa một câu, nhức hết cả đầu.

- Thiệt tình - Mẫn Khuê mỉm cười, chăm sóc trẻ con đúng là vất vả mà.

Sau đêm hôm đó Thạc Mẫn luôn giữ hai đứa nhóc con bên mình, không cho hai con sói gian manh kia có cơ hội lại gần mình nữa. Mẫn Khuê và Minh Hạo dở khóc dở cười, thôi thì đành chờ hai đứa nhóc con kia lớn rồi tống cả hai ra ở riêng để có cơ hội gần gũi cậu nữa chứ biết sao giờ.

=========== End chap ===========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro