Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày thứ 1 - Thứ bảy

Khi tỉnh lại trong căn phòng đó và không biết mình đang ở đâu, tôt rất hoảng sợ. Thứ tôi nhìn thấy là một ngọn đèn điện, tỏa ra ánh sáng màu vàng  yếu ớt giữa không gian tối đen. Bốn bể là tường bê tông xám ngắt.

Đây là 1 căn phòng nhỏ hình lập phương không có lấy 1 cửa sổ.Hình như tôi bị người ta nhốt trong này và ngất đi.

Tôi chống tay ngồi dậy.Bàn tay áp trên tường bê tông giá lạnh cứng đờ. Tôi quay nhìn khắp xung quanh, đầu nhức như búa bổ.

Bỗng nghe tiếng rên sỉ sau lưng, tôi ngoảnh lại, thì ra là chị tôi đang nằm cạch, tay ôm đầu.

" chị, chị có sao không?"

Tôi lay chị, chị vẫn nằm nguyên đó mở mắt nhìn tôi rồi ngồi dậy. Chị ngó quanh y như tôi vừa nãy.

"đây là đâu?"

Chịu thôi. Tôi lắc đầu.

Căn phòng này chỉ trơ khắc 1 ngọn đèn sáng lờ mờ từ trên trần nhà thả xuống, không có gì khác, tôi không nhớ nổi tôi đã vào đây như thế nào.

Tôi chỉ nhớ rằng khi đó hai chị em đang đi trên con đường rợp bóng cây gần một cửa nhà bách hóa nhỏ ở ngoại thành. Chị phải trông tôi cho đến lúc mẹ tôi mua xong các thứ và quay lại. Cả hai chẳng vui vẻ gì, vì tôi đã lên 10 tuổi, có thể tự lo cho bản thân. Chị có vẻ muốn bỏ quách tôi ở đó để đi chơi. Nhưng mẹ đã bắt hai đứa phải kè kè không được tách ra.

Chị em tôi đều ấm ức, lẳng lặng sóng bước trên con đường dành cho người đi bộ. Mặt đường lát những viên gạch vuông giống như được vẽ hoa văn lên vậy, hai bên đường là cây cối cành lá rậm rạp, tạo thành những tán ô to thật to.

" Em cứ ở nhà có phải tốt hơn không?!"

" Sao chị ích kỉ thế?!"

Hai đứa liên tục cãi nhau. Sắp lên phổ thông đến nơi rồi mà chị vẫn đấu khẩu với tôi như trẻ con vậy. thật không khỏi khiến người ta thấy làm lạ.

Đang đi bỗng nghe thấy tiếng người nói ở bụi cây phía sau. Chúng tôi đều ngoái lại nhìn nhưng chưa kịp nhìn rõ đâu vào đâu đã thấy đầu đau khinh khủng. tỉnh lại thì thấy nằm trong căn phòng này rồi.

"hình như có ai đó đã tấn công chúng ta từ phía sau, cả hai cùng ngất đi..." chị đứng lên nhìn đồng hộ đeo tay. "sang thứ bảy rồi... chắc lúc này là 3 giờ sáng."

Đó là chiếc đồ hồ kim, chị tôi thích nó vô cùng, thậm chí còn không cho tôi đụng vào. Trên mặt đồng hồ màu bạc có một ô nhỏ xíu hiển thị các thứ trong tuần.

Căn phòng này vừa đúng hình lập phương,dài,rộng,cao mỗi chiều đều chừng ba mét. Mặt tường cứng dơ màu xám hiện lên lờ mờ dưới ánh đèn trần .

Phòng có độc nhất một cánh cửa sắt, không có tay nắm trông cứ như một tấm sắt nặng nề đúc liền vào bước tường bê tông.

Dưới chân cánh cửa có một khe hẹp chừng 5 centimet, ánh sáng từ bên ngoài lọt qua khe hở. không nhìn thấy gì cả.

"có thấy gì không?"

Trước khuôn mặt tràn trề hi vọng của chị, tôi lắc đầu.

Bốn bức tường và sàn kể cũng sạch, không tích bụi bậm, chắc là gần đây có người quét dọn. tôi cảm tưởng như mình đang bị nhốt trong một cái hòm màu tro lạnh giá.

Bên dưới ngọn đèn duy nhất đang treo chính giữa trần, hai chị em đi đi lại lại, bóng cũng di chuyển qua lại trên bốn bức tường. Ánh sáng quá yêu nên căn phòng vẫn rất tối.

Căn phòng hình lập phương nay có một đặc điểm.

Trên nền có một cái rãnh rộng khoảng 50 centimet.

Nếu coi cánh cửa kia là mặt chính căn phòng thì rãnh này nối từ chân tường bên trái sang chân tường bên phải,đi ngang qua căn phòng. Một dòng nước đục màu trăng trắng chảy từ trái sang phải, và bốc mùi kinh khủng khác thường, những chỗ bê tông tiếp xúc với nước đều là một màu đáng sợ.

Chị tôi đập tay vào cửa,gọi, "có ai ở đó không?"

Không ai trả lời. Cửa rất dày, tha hồ đông hề hấn gì. Tiếng đập cửa ầm ì một cách lạnh lùng như muốn nói rằng sức mạnh con người chẳng thấm vào đâu. Âm thanh nặng nề trầm đục dội đi dội lại trong căn phòng.

Tôi buồn rầu đứng lên, bất động, khi nào chúng tôi mới được ra khỏi đây? Túi sách của chị tôi không còn, di động để trong túi, giờ chẳng còn cách nào để liên lạc với mẹ.

Chị tôi áp mặt sát đất, lớn tiếng gọi qua khe cửa. Dốc hết sức kêu cứu. gọi một hồi lâu mồ hôi chị vã ra.

Lát sau, hình như có tiếng người vẳng lại. Hai chị em đưa mắt nhìn nhau, hiểu rằng quanh đây còn những người khác. Tuy không nghe rõ họ nói gì nhưng điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau một hồi đập, đạp cửa đến mệt nhoài vô ích, cả tôi và chị đều lăn ra ngủ.

Chúng tôi thức giấc vào 8 giờ sáng.

Trong lúc chúng tôi, có người đã đẩy 1 lát bánh mì và một đĩa nước sạch qua khe cửa. chị tôi bẻ đôi lát bánh, đưa tôi một nữa. Chị tỏ ra lo lắng về kẻ đưa đôi lát bánh. Dĩ nhiên rồi, đó chính là kẽ đã bắt chúng tôi vào đây mà.

Trong lúc chúng tôi ngủ, nước trong cái rãnh vẫn lờ lững chảy qua giữa gian phòng. Mặt nước lều phều rác rưởi nát rữa bốc lên thứ mùi thum thủm làm tôi lợm cả giọng, xác côn trùng và những mầu đồ ăn thừa đang trôi trước mắt chúng tôi.

Tôi bảo rằng tôi muốn đi vệ sinh , chị liếc qua cánh cửa sắt, lắc đầu nói:

" Chắc không ra ngoài được đâu, em cứ việc đi xuống cái rãnh nước ấy."

Hai chị em đều mong được ra khỏi nơi này nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai mở cửa.

"Không hiểu ai nhốt chúng ta vào đây với mục đích gì nhỉ?!"

Chị ngồi ở ngóc phòng, lẩm bẩm, tôi ngồi bó gối phía bên kia rãnh nước. ngọn đèn vẫn hắt sáng lên bước tường bê tông xám xịt. nhìn khuôn mặt mệt mỏi của chị, tôi thấy thật sót xa. Tôt chỉ muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt.

Chị lại gọi vào khe cửa. Đâu đó có tiếng người đáp lại .

" Cuối cùng cũng có người lên tiếng!"

Nhưng không thể nghe rõ người đó nói gì.

Hình như cả ngày cả ngày chỉ có một bữa ăn vào buổi sáng, vì sau đó không thấy ai đem đến thứ gì khác. Tôi vừa mới mở miệng kêu đói, mắng tôi phải biết chịu đựng một chút.

Vì không có cửa sổ nên không thể nhìn ra ngoài, nhưng xem đồng hồ thì biết giờ đã gần 6 giờ chiều.

Lúc này, phía bên ngoài cánh cửa bỗng vang lên tiếng bước chân. Có người đến.

Đang ngồi ở góc phòng, chị tôi ngẩn phắt đầu lên, còn tôi thì tránh ra khỏi cánh cửa.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, xem chừng đang tiến đến chỗ chúng tôi. Chắc chắn có người đang đến. Hắn sẽ giải thích tại sao lại tại sao lại đổi xử với chúng tôi như vậy. Hai chị em cũng nín thở chờ cánh cửa mở ra.

Nhưng kết quả trái với mong đợi của chúng tôi.bước chân ây sluotws qua cánh cửa rồi đi thẳng. Chị tôi thất vọng ra mặt, nhào đến khe cửa gọi to:


" Chờ đã!"

Tiếng bước chân xa dần, không thèm quan tâm.

" Hay là họ không định thả chúng ta ra khỏi đây?" Tôi đâm sợ.

" Sao lại như thế được!" Chị tôi phản bác, nhưng sắc mặt đã tố cáo rằng thực ra chị tôi nghĩ như tôi.

Kể từ lúc chúng tôi tỉnh dậy trong căn phòng này đã đến giờ, đã tròn một ngày trời.

Trong khoảng thời gian đó chúng tôi nghe rất nhiều âm thanh, tiếng đóng mở cửa sắt, tiếng máy móc,tiếng người nói, tiếng bước chân,... Nhưng chúng lẫn lộn và va đập, thành ra chỉ cảm nhận được từng luồng ầm ĩ như tiếng động vật rầm rú dội vào tai.

Phòng nhốt hai chị em tôi vẫn chưa được mở ra lần nào, chúng tôi đành dựa vào nhau mà ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro