Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐣 6

6. Người anh yêu là em

Ngày hội giao lưu văn hoá, chứng kiến anh và Hoàng Thái Anh cùng đứng trên sân khấu làm MC, Long Phúc lo rằng cả đời này sẽ không thể giống như Hoàng Thái Anh, có thể kề vai sát cánh với anh đối diện trước bao người.

Sau khi kết thúc Hoàng Thái Anh bị rất nhiều người xúm lại xin chụp hình chung, Thắng Mẫn cũng chung số phận bị vây kín, anh là Kim Thắng Mẫn hội trưởng hội sinh viên chứ có phải Kim Seung Min của Stray Kids đâu mà hâm mộ dữ vậy!

Phía trước thấy Long Phúc đi càng ngày càng xa, anh lịch sự từ chối rồi đuổi theo bóng hình sắp khuất nơi cầu thang kia.

"Lý Long Phúc" cậu không nghĩ tới Thắng Mẫn lại đuổi kịp được, cậu đứng yên, lẳng lặng chờ đợi "Sao lại rời đi sớm vậy?."

"Không có việc nữa nên em đi trước" Long Phúc khẽ ngẩng đầu "Anh không cần quay lại sao?"

"Anh đuổi bọn họ đi rồi." Trước mặt bao nhiêu người Thắng Mẫn nắm tay Long Phúc, ý chiếm hữu hiện rõ "Chúng ta đi ăn cơm trước, chắc em đói bụng rồi"

Long Phúc cắn cắn môi áy náy "Thực sự không sao chứ?"

Thắng Mẫn cười nhẹ "Bọn họ cũng không quan trọng bằng em."

Hoàng Thái Anh thật vất vả mới thoát ra khỏi đám đông, vừa ra khỏi cửa lại chứng kiến một màn ngọt ngào như vậy khiến ruột gan cô như đứt ra từng khúc. Thắng Mẫn đã bao giờ ôn nhu như vậy với cô?

"Kim Thắng Mẫn"

Thắng Mẫn nghe được giọng nói của Hoàng Thái Anh, theo bản năng kéo Long Phúc về phía sau mình "Bạn học Hoàng còn có việc?"

"Chẳng lẽ không thể cùng với bạn học cũ ăn một bữa cơm sao?" Hoàng Thái Anh nhìn thoáng qua Long Phúc đứng sau Thắng Mẫn "Nhân tiện giới thiệu một chút về người phía sau anh chứ?"

Thắng Mẫn biết Thái Anh là vì Long Phúc nên mới tiếp cận, hơi nhíu lại chân mày, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo của cậu "Long Phúc, đây là hội trưởng hội sinh viên trường Khoa học, Xã hội và Nhân văn Hoàng Thái Anh"

Hoàng Thái Anh cười nhưng trong lòng thì không, chờ đợi Thắng Mẫn giới thiệu tiếp.

"Bạn học Hoàng, đây là người tôi yêu, Lý Long Phúc." Không phải 'người yêu tôi' mà là 'người tôi yêu'

Sắc mặt Thái Anh có chút trắng bệch, ý cười bên môi càng rộng hơn, đôi mắt hơi lóe lên, đưa tay chào hỏi với Long Phúc "Chào cậu"

Long Phúc nhìn lướt sang Thắng Mẫn, rụt rè đưa tay ra "Chào chị"

"Không có cơ hội tham gia hôn lễ của hai người, bữa trưa hôm nay coi như bù lại đi."

Hoàng Thái Anh cố ý đem Long Phúc tới nhà hàng mà mình và Thắng Mẫn thường đến trước đây. Ông chủ vẫn không đổi, lúc nhìn thấy Hoàng Thái Anh còn vô cùng nhiệt tình.

"Hoàng Thái Anh, lâu rồi không gặp? Thật lâu rồi không thấy cháu với Kim Thắng Mẫn tới."

Con ngươi của Long Phúc dần tối lại, im lặng không nói gì. Thắng Mẫn biết, sự tình giữa anh với Hoàng Thái Anh cuối cùng cũng không thể giấu diếm nữa.

"Vâng, mấy năm trước cháu có chuyển lên Seoul học. Có bàn dành cho ba người không ạ?"

"Đương nhiên là có, vị trí trong cùng cạnh cửa sổ, vẫn luôn giữ lại cho các cháu."

Ba người vừa ngồi xuống, Long Phúc đã bình tĩnh mở miệng nói "Thật ngại quá, em đi rửa tay một chút."

Thắng Mẫn săn sóc nói "Quẹo trái, cuối hành lang chính là nhà vệ sinh."

"Được, các anh gọi đồ ăn đi, không cần đợi em, cái gì em cũng ăn được."

Long Phúc rời đi, trên mặt Thắng Mẫn cũng không thể gượng cười thêm nữa, hàn khí bắt đầu toả ra, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy phẫn nộ thế này.

"Hoàng Thái Anh, cô muốn làm gì?"

Cô cười nhạt một tiếng "Em chỉ mời anh với người yêu anh ăn bữa cơm thôi mà, sợ em ăn cả cậu ấy sao?"

"Cô có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, em ấy không liên quan."

Hoàng Thái Anh khép thực đơn lại "Vậy nên anh nâng như nâng trứng, hứng cậu ấy như hứng hoa sao? Thắng Mẫn, từ bao giờ mà anh trở nên như vậy?"

"Hoàng Thái Anh, tôi nói rồi, chuyện giữa tôi và cô không có một chút liên quan nào tới Lý Long Phúc."

"Từ lúc cậu ta gả cho anh, cậu ta liền có liên quan."

Long Phúc hô hấp không ổn định, tay run run mở vòi nước, hất nước lạnh lên mặt mình, sự hỗn loạn cùng sợ hãi trong đầu cuối cùng cũng bớt lại đôi chút.

Hoàng Thái Anh không có ý tốt, Long Phúc có ngu ngốc cỡ nào cũng có thể nhìn ra được Thắng Mẫn với vị này có quan hệ gì. Nhưng cậu không hiểu, vì sao Thắng Mẫn phải giấu diếm mình?

Lẽ nào tình xưa vẫn còn chưa dứt?

Kết hôn với cậu để quên đi Hoàng Thái Anh hay biến cậu thành thế thân cho cô?

Nếu như Thắng Mẫn thực sự vẫn còn thích Hoàng Thái Anh, vậy bản thân cậu nên làm gì đây?

Lùi lại để anh được hạnh phúc sao? Như vậy thật quá tàn nhẫn, Long Phúc không chịu được!

Thắng Mẫn giờ là tất cả của cậu. Mất anh rồi cậu phải làm sao?

Khi ký vào bản hợp đồng, cậu luôn ôm hy vọng Thắng Mẫn sẽ yêu mình trước khi đến hạn, dù đó chỉ là một chút hy vọng. Vậy mà bây giờ cậu đã mất sạch hy vọng.

Cậu lấy gì để giành Thắng Mẫn với Thái Anh? Chỉ dựa vào việc mình là Omega sao?

Vậy thì Lý Long Phúc đã thua rồi...

Trên bàn ăn, Hoàng Thái Anh không biết cố tình hay cố ý đã nói ra rất nhiều chuyện giữa hai người họ hồi còn học sinh, Thắng Mẫn không tiếp lời, Long Phúc cũng chỉ lẳng lặng nghe.

Lúc kết thúc Hoàng Thái Anh đánh mắt hướng về phía Long Phúc "Bạn học Kim, em không đi xe, có thể làm phiền anh đưa em về nhà chứ?"

Thắng Mẫn còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, Long Phúc đã nói trước.

"Vậy... em gọi xe về lại trường học."

Phản ứng của Long Phúc quả nhiên giống như lời Thắng Mẫn từng nói. Thì ra cũng chỉ là con mèo con chưa đứng vững mà thôi, Hoàng Thái Anh muốn xem xem cái vẻ đáng yêu này còn có thể giả bộ bao lâu?

"Bạn học Hoàng, bạn có thể tự đón xe trở về, tôi phải đưa Long Phúc về trường học, em ấy đi một mình tôi sẽ lo lắng."

"Chúng ta cũng làm bạn bè một thời gian, bạn học Kim ngay cả tiễn em đoạn đường cũng không được?" Hoàng Thái Anh mỉm cười xinh đẹp nhưng lời nói lại khiêu khích

"Kim Thắng Mẫn, chị Hoàng Thái Anh nói không sai, hai người là bạn bè, đưa chị ấy về mới phải." Long Phúc cười nhẹ, không nhìn ra chút gì là miễn cưỡng "Các anh đi đi, em đi gọi xe."

Long Phúc không để cho Thắng Mẫn có cơ hội từ chối, vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng chui vào, đóng cửa lại, nói với tài xế một câu, chiếc xe nhanh chóng rời đi, cậu từ đầu đến cuối đều không nhìn anh.

"Hoàng Thái Anh, cô quá đáng quá rồi!"

"Em quá đáng?" Âm lượng Hoàng Thái Anh đột nhiên lên cao "Nếu như bây giờ anh quan tâm Lý Long Phúc như vậy, thế bốn năm của em với anh thì tính là gì? Kim Thắng Mẫn, đây là anh tự làm tự chịu."

Hoàng Thái Anh không thể tha thứ được việc Thắng Mẫn chưa từng ôn nhu với mình như với Long Phúc. Năm tháng thanh xuân đã ngu ngốc trao hết tình cảm cho cái người lạnh lùng bạc tình này, thật lòng thích anh đến vậy mà đáp lại vẫn luôn là sự thờ ơ, lãnh đạm của anh ta.

Dựa vào cái gì mà Long Phúc không cần nỗ lực lại có tất cả dịu dàng của Thắng Mẫn mà mình thì cố gắng truy đuổi cũng chỉ đổi lại được sự cô đơn hiu quạnh?

"Là tôi nợ cô, cũng không phải là Long Phúc nợ cô. Cô học đại học Khoa học, xã hội và nhân văn, sao lại chẳng có nhân văn gì hết vậy?" Thắng Mẫn cảm thấy hôm nay Hoàng Thái Anh trở nên không thể nói lý

"Anh thì không có nhân tính, chỉ biết lợi ích với lợi ích nên mới học đại học Kinh Tế. Kim Thắng Mẫn, không đạp hai người dưới chân tôi không cam lòng."

Đối mặt với uy hiếp của Hoàng Thái Anh, Thắng Mẫn không có nửa phần nhượng bộ hay lo sợ, sát khí quanh người toả ra rõ rệt.

"Hoàng Thái Anh, đừng có ép tôi, tôi có giới hạn của mình."

"Vậy để tôi xem giới hạn của anh là ở chỗ nào."

Xe taxi đi được khoảng 5 phút thì Long Phúc xuống xe ở giữa đường, một mình đi lung tung khắp nơi mà không có mục đích gì.

Qua thật lâu, Long Phúc dừng lại dưới một tán cây lớn, ngồi phịch xuống, cậu thở ra từng hơi khó khăn. Viền mắt chua xót trở nên ướt nhòe, tất cả sự hỗn loạn vào lúc này đều không thể nhịn thêm nữa.

Long Phúc không muốn trở thành người Thắng Mẫn chán ghét nhưng cậu không thể kìm được nỗi ghen tỵ trong lòng, ham muốn càng lúc lại càng tăng. Trong lòng cậu luôn chỉ có Thắng Mẫn, anh là người duy nhất cậu tâm tâm niệm niệm nhưng anh cũng là người khiến cho cậu đau thương không thôi.

Ở đời, người ta phải sống trong cả ngàn trăm mối quan hệ chồng chất, bị chi phối bởi rất nhiều chuyện xung quanh. Yêu chỉ là một việc, việc khác là còn phải cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. vốn dĩ đã đau khổ, nhưng yêu một người mà người kia lại đặt trái tim trên người khác còn đau khổ hơn vạn lần.

Người thứ ba xuất hiện chỉ vì có lỗ hổng, nhưng lỗ hổng đó, nếu mình muốn thì vẫn có thể bù đắp lại được. Nhưng bản thân cậu đâu có gì mà bù đắp, 21 năm cuộc đời chỉ toàn đau thương và tuyệt vọng, cậu không biết phải làm thế nào, cậu chỉ khiến lỗ hổng càng thêm lớn mà thôi.

"Long Phúc..."

Giọng nói quen thuộc đến mức dù long trời lở đất cũng không thể quên được. Long Phúc giả vờ không nghe thấy, đứng dậy tiến về phía trước chạy trốn Kim Thắng Mẫn, bàn tay luống cuống gạt đi nước mắt trên mặt.

Thắng Mẫn bước nhanh đến, kéo lấy Long Phúc ôm vào lòng, hơi thở ấm áp dồn dập xen lẫn một chút lo sợ không yên. Thắng Mẫn có cảm giác Long Phúc lên xe chỉ là để tượng trưng. Bé con này nhất định lên xe không lâu sẽ xuống, quả nhiên như dự liệu, Thắng Mẫn phát hiện ra cậu ở bên đường.

"Em là tên ngốc sao?" Không đợi Long Phúc trả lời, Thắng Mẫn đã tự trả lời "Em đúng là một tên ngốc. Ngốc đến mức biết đem người mình yêu nhường cho người khác, em không sợ anh sẽ nối lại tình cũ với Hoàng Thái Anh à?"

Không biết qua bao lâu, người trong lòng mới run rẩy lên tiếng, thanh âm khàn khàn xen lẫn một chút nức nở.

"Em... em không muốn... nhưng mà... người anh thích không phải là em..."

Trong 22 năm qua của cuộc đời, cuộc sống của Thắng Mẫn luôn thuận buồm xuôi gió, không có một chút bấp bênh trắc trở nào khiến anh dừng bước. Thắng Mẫn đã quen với việc được người ta yêu, nên không biết yêu một người cảm giác ra sao, ngay cả khi còn ở bên Hoàng Thái Anh, anh nghĩ đó là yêu nhưng trong lòng lại thấy thiếu thiếu gì đó, cảm giác thật chênh vênh không rõ ràng.

Mãi đến khi gặp được Long Phúc, anh mới dần hiểu được, khi anh yêu người kia, ánh mắt sẽ không tự chủ mà luôn dõi theo hình bóng của người đó, anh luôn nghĩ về Long Phúc, sẵn sàng hi sinh vì tình cảm chân thành tự nguyện. Mỗi sáng mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là đối phương vẫn không cảm thấy đủ, luôn muốn ôm chặt lấy, âu yếm mãi.

Thắng Mẫn cũng tự thấy mình là người bạc tình nhưng anh biết anh sẽ khó chịu khi Long Phúc mỉm cười nói chuyện với Tại Dân hay Chính Quốc, kể cả với ba Kim bố Kim

Anh biết đau lòng khi Long Phúc tự chịu khổ sở vì lo rằng anh thấy phiền phức

Anh biết vui vẻ khi Long Phúc chỉ yêu một mình anh

Từng chút từng chút một, thời gian bên nhau từ giọt nước hoá thành một đại dương xanh thẳm, mà những con sóng là tất cả dịu dàng và thương yêu của anh dành cho Long Phúc. Sau 22 năm sống trong sự vô vị, Kim Thắng Mẫn đã tìm được tình yêu của mình.

"Người anh yêu là em."

Lời nói khẽ buông theo làn gió nhẹ, Long Phúc ngơ ngác cứ ngỡ mình đang mơ.


Sắp tới Quần bận dữ lắm nên viết trước cho cạ nhà iu hihi :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro